Hạ Vân Phong cúi đầu liền thấy đường cong duyên dáng càng dưới của Tần Diễm, cùng với đôi mắt mê người kia.
Tần Diễm đang vững vàng nhìn chăm chú vào y.
Thưởng thức vẻ mặt của y.
Nhưng Hạ Vân Phong cũng có thể thấy rõ tần suất mân mê của đôi môi Tần Diễm, tiếng mút hôn cũng trở nên rõ ràng.
Cả người Hạ Vân Phong không còn chút sức lực nào bị Tần Diễm ôm đến bậc thang ở cạnh bồn tắm. Tần Diễm đặt Hạ Vân Phong ngồi ở trên bậc thang, như vậy càng tiện cho hắn mút hôn ngực Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong nửa tựa ở trên bậc thang, hai chân y hơi mở, dưới thân lót một cái khăn tắm lớn. Trong bồn tắm rộng chứa được ba người, đang không ngừng tuôn ra nước nóng…
Hơi nước mê mắt, tràn ngập trên mặt nước…
Mà lúc này.
Tần Diễm đang nằm ở trên người của Hạ Vân Phong, chôn đầu ở ngực Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong một tay vuốt sau ót Tần Diễm, một tay lại bị Tần Diễm chộp trong tay. Tần Diễm thong thả niết ngón tay Hạ Vân Phong…
Nhẹ nhàng…
Chậm rãi…
Hạ Vân Phong hơi mở chân, khiến cho Tần Diễm có thể càng thêm tới gần y, khiến cho thân thể cả hai càng thêm thân mật gần gũi, dán nhau…
“Đủ chưa?” Hạ Vân Phong lên tiếng.
Bởi vì ngực y bị Tần Diễm khiến cho vừa tê lại vừa ngứa.
Tần Diễm dùng sức hút cắn một cái, sau đó nhẹ nhàng mà nắm kéo, cuối cùng chậm rãi buông lỏng môi ra, khiến cho điểm bị hôn đỏ tươi trước ngực y nhẹ nhàng bắn trở lại.
Hạ Vân Phong “Ân” một tiếng, ngực chậm rãi phập phồng, khí tức y rõ ràng trầm hơn rất nhiều, trong miệng thở ra cũng biến thành nóng hổi, ngay cả con ngươi hơi ủ rũ, cũng đã trở nên ướt át rất nhiều.
Địa phương đứng thẳng của y dưới ánh đèn lờ mờ, có vẻ vừa ướt…
Vừa đỏ…
Lại vừa mê người…
Tần Diễm không trả lời Hạ Vân Phong.
Chỉ nhìn Hạ Vân Phong một lát, lại cúi đầu để sát đôi môi vào ngực Hạ Vân Phong, nhợt nhạt dùng đầu lưỡi vẽ viền ngoài điểm trước ngực y hai cái.
Hông Hạ Vân Phong tựa trên bậc thang có chút bủn rủn, y động thân muốn đổi một tư thế.
Thế nhưng.
Y vừa nhẹ nhàng khẽ động, trước ngực liền đỉnh về phía trước…
Cứ như đang chủ động đưa điểm sáng màu đầy đặn trước ngực vào trong miệng Tần Diễm, khiến cho Tần Diễm mút vào, dùng đầu lưỡi nóng ướt ma sát quấn quanh.
Tần Diễm một tay ôm hông y, một tay nắm ngón tay y, cùng y xen kẽ…
Tần Diễm biết Hạ Vân Phong rất thoải mái.
Bởi vì hắn cảm giác được…
Thân thể Hạ Vân Phong hơi run run…
Hơn nữa trở nên rất mềm, cứ như mặc hắn muốn làm gì thì làm…
Không những thế, ánh mắt mềm nhũn của Hạ Vân Phong, giống như đang nói với hắn “Tùy ngươi muốn làm gì thì làm”, “Lại dùng thêm chút lực hút cũng không thành vấn đề (=..=)”…
Thậm chí hắn còn cảm thấy ánh mắt không chút hoang mang kia của Hạ Vân Phong, cứ như là giục hắn nhanh lên một chút.
Tần Diễm rất nhanh lại ngẩng đầu nhìn y: “Ở chỗ này, hay là đổi chỗ khác?” Hắn nhéo nhéo hông Hạ Vân Phong, dùng ngón tay nhẹ nhàng mà xoa nơi bị hắn hôn có chút sưng ở trước ngực Hạ Vân Phong.
“Đổi một chỗ khác.” tư thế như vậy Hạ Vân Phong không thoải mái lắm. Y nói rất chậm, cũng lười không muốn động.
Tần Diễm để hai tay Hạ Vân Phong ôm vai hắn.
Sau đó.
Khiến cho hai chân Hạ Vân Phong vòng lên bên hông hắn, kẹp lấy hông hắn, hắn dùng lực đem bế Hạ Vân Phong lên…
Tư thế thay đổi, dẫn đến dưới thân Hạ Vân Phong chủ động dán chặt địa phương nóng rực giữa hai chân Tần Diễm, phản ứng của Tần Diễm rất chậm, Hạ Vân Phong đều bị hắn làm cho hơi ngẩng đầu…
Thế nhưng…
Tần Diễm vẫn còn mềm…
Điều này làm cho Hạ Vân Phong nhiều lần muốn mở miệng hỏi Tần Diễm có phải mệt mỏi hay không, nếu mệt thì ngày mai lại làm, thế nhưng nói đến cuối cùng luôn luôn nói không ra lời, bởi vì Tần Diễm luôn luôn theo dõi y…
Ánh mắt kiên định, cùng thần tình bình tĩnh của hắn khiến Hạ Vân Phong hỏi không ra miệng.
Hơn nữa.
Tần Diễm lúc nào cũng vuốt ve thân thể y…
Hông y…
Lưng y…
Bụng y…
Ngực y…
Cùng với bắp đùi mềm dẻo mịn màng của y…
Hạ Vân Phong bị Tần Diễm ôm như thế, trọng tâm thân dưới trầm xuống.
Tần Diễm mỗi lần đi một bước là thân thể cả hai liền nhẹ nhàng mà đụng vào nhau, va chạm rất nhỏ khiến tâm Hạ Vân Phong đều sắp nhảy ra ngoài, y an tĩnh ôm Tần Diễm…
Trên thân cả hai người đều mặc áo choàng tắm rộng…
Trong phòng.
Đèn thủy tinh sáng rỡ.
Rèm cửa sổ mở thật to, tất cả cửa sổ thủy tinh sát đất đều trượt mở, gió đêm thổi rèm cửa nhẹ nhàng tung bay, bên ngoài đang đổ mưa phùn rả rích, tiếng mưa tí tách kia phá lệ rõ ràng…
Gió đêm thổi vào, xen lẫn chút mùi bùn tươi mát…
Ánh sáng trong phòng rất u ám.
Tần Diễm không có đặt Hạ Vân Phong lên giường, mà là đặt Hạ Vân Phong trên bàn trà ở bên giường. Lưng Hạ Vân Phong dán lên bàn trà, Tần Diễm kéo hai cái ghế qua, khiến cho Hạ Vân Phong đem chân khoát lên trên ghế…
Dẫn đến dưới thân Hạ Vân Phong lơ lửng, y miễn cưỡng nằm, nghiêng đầu nhìn Tần Diễm. Tóc Hạ Vân Phong có chút rối loạn rũ xuống trên mặt, trên thân vẫn còn lưu lại vài giọt nước, có vẻ đặc biệt gợi cảm.
Hơn nữa trước đó ngực Hạ Vân Phong bị Tần Diễm đùa bỡn qua nên chỗ kia trông cũng cực kỳ mê người.
Nhất là địa phương đã ngẩng đầu chảy lệ dưới áo ngủ hờ khép của Hạ Vân Phong,,…
Nam nhân như vậy làm cho người ta thật muốn chà đạp y.
Tần Diễm từ trên cao nhìn xuống Hạ Vân Phong, áo ngủ trên người Tần Diễm buộc rất tùy ý, trên cổ hắn mang sợi dây chuyền rất sáng, cực kỳ bắt mắt, lóe sáng chói mắt.
“Nhìn cái gì?” Tần Diễm thuận miệng hỏi y.
“Không nhìn cái gì.” Hạ Vân Phong lười biếng nói nhỏ.
“Muốn ta?” hai tay Tần Diễm theo bắp đùi mở rộng thật to của Hạ Vân Phong, mò vào trong vạt áo hờ khép của Hạ Vân Phong, “Sao không trả lời ta?”
Hạ Vân Phong chỉ miễn cưỡng nhìn hắn.
Hơi thở từ từ tăng thêm.
Y không trả lời Tần Diễm.
Tần Diễm không tha truy vấn y: “Ngươi không nói lời nào, sao ta biết ngươi muốn cái gì?”
“…”
“Chỉ cần ngươi trả lời ta, ta sẽ rất phối hợp với ngươi.”
“…”
Tần Diễm giục Hạ Vân Phong nói nhanh một chút, Hạ Vân Phong chỉ là nằm ở trên bàn trà, nhàn nhạt tỏ vẻ: “Chúng ta thật lâu rồi chưa có cùng nhau tâm sự.” Đích thật đã có một đoạn thời gian chưa có ở riêng…
Bởi vì thời gian trước Tần Diễm đều bận rộn những chuyện khác, ngay cả đến ngày ở riêng cùng Hạ Vân Phong, Tần Diễm cũng chủ động nhường cho những huynh đệ khác, càng đừng nói có thể có tiếp xúc thân mật gì.
Bọn họ có một đoạn thời gian không có cùng nhau nữa, điều này làm cho Hạ Vân Phong nhiều lần chủ động đến phòng Tần Diễm, muốn chủ động tìm Tần Diễm trò chuyện, thế nhưng mỗi lần Tần Diễm đều ngủ.
Y cũng biết Tần Diễm bận rộn công việc, bình thường cũng mệt chết đi, nên y không có đánh thức Tần Diễm.
Hạ Vân Phong còn cố ý phân phó nhà bếp nấu thêm đồ ăn, mỗi đêm đều đích thân nấu canh bổ cho Tần Diễm uống. Mặc dù có thời gian Tần Diễm trở về trễ, nhưng mặc kệ như thế nào cũng sẽ uống canh Hạ Vân Phong nấu cho hắn.
Điều này làm cho trong lòng Hạ Vân Phong ít nhiều có chút vui mừng, dù sao Tần Diễm hiểu chuyện, lại không bắt y quan tâm, bình thường y cũng chỉ lo lắng Tần Diễm mệt mỏi…
Trong mắt Hạ Vân Phong lộ ra tràn đầy quan tâm đối với Tần Diễm, dù có bị Tần Diễm đặt trên bàn trà như bây giờ, hai chân tách ra phân biệt đáp ở trên ghế bên cạnh, Hạ Vân Phong cũng không ngại…
Vì người đứng ở trước mặt y, cũng không phải người ngoài…
Mà là người một nhà kế thừa huyết mạch của y, cho nên dù bị Tần Diễm xoa, hôn môi, hay ôm, y cũng có vẻ khá tự nhiên, bình tĩnh…
Y nhìn Tần Diễm: “Đã rất nhiều ngày, ngươi chưa có tán gẫu với ta.” bình thường y ở nhà rất ít tâm sự, y mong muốn sau khi nhi tử về nhà, có thể cùng y nói một ít chuyện bên ngoài và chuyện công việc của nhi tử, cùng với các chuyện khác, bởi vì … này mới gọi là giao tiếp trao đổi với nhau.
Tần Diễm gật đầu.
Ánh mắt rơi vào trên đùi Hạ Vân Phong, hai tay Tần Diễm luồn vào vạt áo Hạ Vân Phong, không nhẹ không nặng vuốt ve: “Ngươi muốn trò chuyện về cái gì, ta có thể cùng ngươi trò chuyện.”
Tay của Tần Diễm…
Mò lấy gốc đùi Hạ Vân Phong, khiến cho Hạ Vân Phong chậm rãi giật giật thắt lưng…