“Lớn tuổi mọi người đều như vậy, không có săn chắc như ngưởi trẻ tuổi.“ Hạ Vân Phong không muốn tự dối mình là dù bao nhiêu tuổi cơ thể y cũng săn chắc, y thừa nhận bản thân không hoàn mỹ.
Có lẽ……
Còn không đạt được yêu cầu lý tưởng của Hạ Đông……
Hạ Đông lắc đầu.
Rất nhanh.
Hạ Vân Phong chợt nghe thấy Hạ Đông ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng nói: “Ngươi tốt lắm.” Hắn nói cực kỳ vững vàng, cứ như chỉ là đơn giản kể lể, nhưng lại dường như là đang khích lệ.
Chân Hạ Vân Phong bị tách ra.
Y rõ ràng cảm giác được tay Hạ Đông đang vuốt ve đùi y, sau đó đụng đến bắp đùi y……
Y miễn cưỡng nghiêng đầu nhìn Hạ Đông……
“Vào không được.” Hạ Vân Phong thấp giọng nhắc nhở Hạ Đông trước, bởi vì Hạ Đông không có đồ bôi trơn.
Hạ Đông nhéo thắt lưng Hạ Vân Phong một cái.
Thừa dịp thân thể Hạ Vân Phong sau một khắc buộc chặt lại thả lỏng ra, ngón tay chen vào, Hạ Vân Phong cau mày nhìn Hạ Đông, cảm giác được Hạ Đông đang dùng sức đẩy vào……
“Ngươi……”
Hạ Đông hôn Hạ Vân Phong khóe môi một cái: “Đi vào. (=..= bá đạo)” Hắn một bên thấp giọng nói xong, một bên chính đang thưởng thức bộ dáng Hạ Vân Phong hơi suyễn, bốn mắt nhìn nhau ái muội giao triền……
Hạ Vân Phong dựa vào Hạ Đông.
Hạ Đông dán bên môi y hỏi: “Có đủ hay không?” Đã muốn ba ngón tay rồi.
Hạ Vân Phong không trả lời.
Chỉ có hơi thở hổn hển.
Một bàn tay Hạ Đông ôm thắt lưng y, một bàn tay xâm nhập nơi nóng ướt kia: “Như vậy có đủ hay không?” Hắn cắn vành tai Hạ Vân Phong, liếm liếm cổ Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong lười biếng thở: “Không đủ.” Y không cần ngón tay, y muốn Hạ Đông……
Hạ Đông thuận thế hỏi y: “Muốn thế nào mới đủ?” Hắn sờ chân Hạ Vân Phong, muốn Hạ Vân Phong tự mình nói, cảm giác được thân thể Hạ Vân Phong đang buộc chặt, hắn đã sắp nhịn không được.
“Muốn của ngươi.” Hạ Vân Phong cũng phối hợp nói.
“Cái gì của ta?” Hạ Đông Bình tĩnh hỏi y, hắn muốn càng chủ động, “Ngươi muốn cái gì của ta?”
“Vậy phải xem ngươi có thể cho ta cái gì.” Hạ Vân Phong nhìn môi Hạ Đông, lông mi y có chút ướt át, giọng y nói chuyện rất thấp, lộ ra nồng đậm hương vị nam nhân, “Chỉ cần là ngươi có thể cho, ta đều có thể nhận.” Y nói cực kỳ thong thả, y vừa nói vừa giương mắt chống lại hai mắt Hạ Đông, ngay cả ánh mắt cả hai cũng đều dây dưa thật sâu.
Chỉ cần Hạ Đông có thể cho.
Cho được thì tốt rồi.
Y đều có thể nhận……
Hạ Vân Phong cảm giác được ngón tay Hạ Đông đang thân thiết khai thác y, y hơi hơi nghiêng đầu, cảm giác hơi thở dừng lại ở bên môi y, y nhìn Hạ Đông……
Hạ Đông cách y gần như vậy……
Y không có động tác gì ngăn cản Hạ Đông, bởi vì từ đáy lòng y muốn lưu Hạ Đông lại. Y đã mở miệng nhưng Hạ Đông lại chưa đáp lại y, chưa cho y trả lời thuyết phục.
Làm cho trong lòng y thực loạn.
Hạ Đông vỗ về chơi đùa y thật lâu, y cũng cảm giác mỗi một động tác của Hạ Đông.
Hạ Đông không thô lỗ.
Có thể xưng là đang tán tỉnh……
Y bị Hạ Đông ôm đến trên giường, y thong dong nằm ở trên giường, lười biếng nhìn chăm chú vào Hạ Đông: “Như vậy được không?” Y lười biếng hỏi ý kiến Hạ Đông……
Y đang hỏi, y nằm như vậy được không……
Hạ Đông không lên tiếng.
Chỉ là nhìn y.
Hai tay vuốt ve chân Hạ Vân Phong……
Hạ Vân Phong im lặng nằm, chân tự nhiên hướng hai bên mở ra, hô hấp của y rất vững vàng, ngực thoáng phập phồng, Hạ Vân Phong nghiêng đầu không nhìn Hạ Đông……
Bởi vì y vì Hạ Đông làm ……
Cũng đã quá nhiều ……
Y để mặc Hạ Đông tùy ý muốn làm gì thì làm……
Chỉ cần.
Hạ Đông cao hứng.
Hạ Đông quỳ gối trên giường nhìn chằm chằm y: “Ngươi là không phải lo lắng ta đi rồi sẽ không trở lại?” Hắn một bên lấy tay cởi khóa quần, một bên cúi người nhìn Hạ Vân Phong……
Chóp mũi Hạ Vân Phong bị nhiệt tức bao phủ……
Hạ Vân Phong gật đầu.
Rất nhẹ.
Nhẹ đến nỗi khó có thể phát hiện.
Hạ Đông nhìn y nửa ngày mới nói với y: “Ta không phải đi gặp A Lâm.” Hắn thấp giọng ở bên tai Hạ Vân Phong, nói cho Hạ Vân Phong sự thật, hắn là đi đón Hoằng Dạ……
Ánh mắt Hạ Vân Phong theo cằm Hạ Đông, nhìn về phía đôi mắt trở nên thâm sâu của Hạ Đông, đôi môi hai người không biết khi nào đã gắt gao dính vào nhau……
Lần lượt thay đổi vén vào nhau……
Thật sâu duyện hôn, quấn quanh đầu lưỡi của nhau,……
Hạ Vân Phong đã như có như không hôn trả Hạ Đông: “Ngô……” hơi thở y rất nhẹ, nhẹ nhàng mà hừ ra tiếng ái muội, tiếng hừ kia thực lười biếng ……
Mềm nhũn……
Nghe vào giống như là rất muốn……
Khiến cho người ta rất muốn hung hăng chà đạp y……
Hai tay Hạ Đông chế trụ hai tay Hạ Vân Phong, hắn một bên nghiêng đầu hôn Hạ Vân Phong, một bên ôm Hạ Vân Phong từ trên giường bế đứng lên: “Ngồi.” Hắn một bên hôn một bên yêu cầu.
Hắn để cho Hạ Vân Phong ngồi mặt đối mặt với hắn.
Cũng để cho chân Hạ Vân Phong khoát lên trên đùi hắn, hai tay của hắn tách chân Hạ Vân Phong ra……
Hạ Đông hơi cúi đầu……
Hắn đang thưởng thức Hạ Vân Phong……
Ánh mắt Hạ Vân Phong theo cái cằm tinh xảo của Hạ Đông, thong thả nhìn xuống……
Y biết Hạ Đông đang đối với y làm cái gì.
Nhưng y lại không lên tiếng ngăn cản……
Bởi vì Hạ Đông khiến y rất thoải mái.
Ngưa ngứa.
Cả lưng đều sắp tê dại.
Hạ Vân Phong miễn cưỡng nháy mắt, ánh mắt y từ bụng Hạ Đông chuyển đến trên đùi.
Quần Hạ Đông đã sớm bị ném xuống đất.
Hạ Vân Phong thấyrõ ràng địa phương phản ứng mãnh liệt của Hạ Đông……
Vật cực nóng kia để ở trên đùi y, hơi thở cực nóng chậm rãi cọ xát y……
“Ngươi đây là muốn làm cái gì?” Hạ Vân Phong không rõ ý tứ Hạ Đông, y dựa vào Hạ Đông rất gần, cơ hồ sắp dán lên môi Hạ Đông, “Nơi đó của ngươi nóng quá.”
Tay Hạ Đông nhanh chóng rút ra khỏi thân thể Hạ Vân Phong.
Hạ Đông đỡ vật kia của mình, để ở địa phương vô cùng dễ chịu của Hạ Vân Phong, như có như không trêu chọc nam nhân tâm ngứa: “Ngươi cũng rất nóng.” Vừa nóng lại vừa ướt……
Ba ba —
Hạ Đông nhẹ nhàng mà vỗ một cái vào sườn chân y, khiến cho Hạ Vân Phong ngừng thở nhìn hắn……
Lá gan Hạ Đông càng lúc càng lớn.
Ở thời điểm làm loại sự tình này cũng càng ngày càng đa dạng……
Hạ Đông bảo Hạ Vân Phong lấy tay đỡ nơi đó của hắn, bảo Hạ Vân Phong tự mình “đưa” vào địa phương nóng ướt mà bí ẩn của mình. Hạ Vân Phong không có lý nào từ chối hắn, hắn liền lôi kéo tay Hạ Vân Phong……
Nếm thử hai lần……
Vừa nhìn một cái, Hạ Đông đã kiềm chế không được thẳng lưng……
Hạ Vân Phong chỉ cảm thấy Hạ Đông lần này đỉnh vào rất mạnh……
Sâu quá……
Hạ Vân Phong nắm lấy bả vai Hạ Đông, y hơi hơi nhíu mày, cúi đầu hút một hơi, y rất chậm tỏ ý: “Nhẹ một chút……” Y bảo Hạ Đông chậm một chút……
Bởi vì……
Vừa rồi Hạ Đông dùng sức đâm vào, va chạm thình lình và đánh sâu vào làm cho y có chút không thể thích ứng.
Vì cái đó của Hạ Đông không nhỏ.
Mà Hạ Vân Phong lại rất mẫn cảm.
Chỉ cần Hạ Đông nhẹ nhàng động một cái, Hạ Vân Phong sẽ không tự chủ buộc chặt thân thể, khiến cho Hạ Đông vài lần thiếu chút nữa bị y trực tiếp cứ như vậy kẹp bắn ra, đến cuối cùng Hạ Đông chỉ còn cách lấy tay tách chỗ đó ra……
Thấp giọng cùng y nói chuyện với nhau, làm cho y thả lỏng, không cần kẹp chặt như vậy.
“Thả lỏng.” Hạ Đông dán ở bên tai y bình tĩnh nói, “Ta sẽ nhẹ một chút.” Hạ Đông hứa hẹn.
Hạ Đông đang trấn an cảm xúc Hạ Vân Phong.
Nhưng Hạ Vân Phong không thể thả lỏng.
Hạ Đông vuốt ve lưng Hạ Vân Phong, cứ như vậy không vội không nóng dán tại bên tai Hạ Vân Phong, nói chuyện với Hạ Vân Phong: “Vân gia, ta sẽ không bỏ lại ngươi một mình mà rời đi nơi này ……”
Hạ Đông nói rất nhỏ……
Giống như đang nhận sai……
Thân thể Hạ Vân Phong rõ ràng thả lỏng một chút.
Không gì có thể so với việc Hạ Đông chính mồm đáp ứng rõ ràng với y, ánh mắt y trầm ổn nhìn Hạ Đông, đáy mắt hơn vài phần cảm động, mâu quang kia mơ hồ rung động.
Ánh mắt bình tĩnh của Hạ Đông dừng ở trên mặt Hạ Vân Phong: “Ta sẽ không rời khỏi ngươi.” Sẽ không rời đi ……