Dụ Tội

Chương 159



Hình Liệt lui ra sau mấy bước, cùng bọn họ bảo trì khoảng cách, nơi này địa thế rất cao, tay súng bắn tỉa đi lên không được, phi cơ trực thăng đã đi lên đỉnh tòa nhà chính trị.

Còn chưa hạ xuống………………..

Hạ Vân Phong nghe thấy trên lầu truyền đến một trận âm thanh (T.T biết tiếng chi chit liền á) mãnh liệt và tiếng súng ống đạn dược bạo vang, người kia thật sự rất cao minh, dùng hàng của y báo thù y •••••••••••

Nghe thấy tiếng súng vang cuồng loạn cùng thanh âm kia (T.T thua Mặc tỷ rồi) Hạ Vân Phong quả thực không dám nhìn màn hình tiếp song nữa, có phải con y bởi vì lô hàng này mà bị chính y tự tay hại chết hay không.

Nếu y không buôn vũ khí, có phải sẽ không có sự việc lúc này hay không……

Người kia chính là muốn nói với y, là y tự làm tự chịu, Hạ Vân Phong tuy nói là đã nhìn quen sóng to gió lớn, nhưng ở thời điểm nhi tử gặp phải nguy cơ, y vẫn không thể không lo lắng.

Hạ Vân Phong kêu nhân viên cấp cao của cục cảnh sát qua, quyết định an bài thật nhanh: “Bảo tay súng bắn tỉa lên phi cơ trực thăng.” Này cũng là hi vọng cuối cùng………

Nhân viên cao cấp của cục cảnh sát có chút chần chờ: “Này……”

“Ngay lập tức.“ Hạ Vân Phong trực tiếp ngắt lời hắn, lười biếng tỏ vẻ: ” Lập tức” giọng y không mang theo tình cảm làm cho người ta không thể phản bác, nhân viên cấp cao của cục cảnh sát lập tức an bài nhân thủ lên phi cơ.

Hiện tại bên ngoài nơi nơi đều là nhân viên thu thập chứng cớ, cảnh sát đang bận rộn sơ tán đám người, rào chắn ở khắp mọi nơi, hầu hết nhân viên đều đang bận rộn, người của cục phòng cháy đang cứu hoả.

Hiện trường một mảnh hỗn loạn.

Tiếng phóng viên phát sóng cũng không ngừng vang lên, hiện trường thập phần ồn ào khiến Hạ Vân Phong không quá thoải mái……

Hạ Vân Phong ở dưới lầu đợi gần ba giờ, trên lầu mới truyền xuống tin tức.

Kẻ bắt cóc ở trên lầu giằng co rất lâu, giết ba con tin, chỉ cứu ra được ba con tin, còn lại sáu kẻ bắt cóc toàn bộ bị đánh gục, vì có một kẻ bắt cóc trên người buộc chặt bom nên tầng cao nhất hiện tại bị bom tạc hoàn toàn thay đổi, cảnh sát không ít người cũng bị thương, mà tình huống cụ thể cũng không quá rõ ràng.

Nhưng chưa đến mười phút liền nhìn thấy Hình Liệt và Hoằng Dạ được người dùng cáng nâng ra…………

Trên thân hai người đều có chút bẩn, có chút tro bụi thuốc súng, cả hai đều đã lâm vào hôn mê, xương đùi Hoằng Dạ bị gãy, tay Hình Liệt cũng bị lộng trật khớp…..

Hạ Vân Phong đi theo xe cứu thương tới bệnh viện, rất nhiều phóng viên ở cửa bệnh viện thủ, Hạ Vân Phong bảo người cục cảnh sát ngăn mấy phóng viên này lại, xong y mới theo nhân viên y tá tiến vào bệnh viện.

Mấy phóng viên nhìn thấy Hạ Vân Phong cũng không dám quay chụp Hạ Vân Phong, đều loại bỏ hết hình ảnh y, trực tiếp chụp mấy người bị thương ở bệnh viện, còn có vài cảnh sát đang được phỏng vấn.

Hai nhi tử đều hôn mê tới ngày hôm sau mới tỉnh, y vẫn ở lại bệnh viện, cả buổi tối cũng chưa ngủ, ánh mắt hồng hồng lộ ra chút tơ máu…….

Sau khi nhi tử tỉnh, bác sĩ vội tới chỗ bọn họ làm kiểm tra, tình hình đều rất tốt, không có vấn đề gì lớn, Hạ Vân Phong sai người qua nhà thu dọn vài thứ lại đây.

Bọn họ ở tại phòng bệnh xa hoa trên tầng cao nhất của bệnh viện, ngoài nhân viên y sĩ ra, mấy tạp vụ cũng không thể đi vào, hai đầu hành lang chỉ có vệ sĩ và nhân viên an ninh mới có khả năng tiến vào.

Cũng miễn bị phóng viên quấy rầy.

Sau khi Hình Liệt tỉnh, hiếm khi Hạ Vân Phong rất kiên nhẫn thay hắn xoa xoa thân, sau khi chà lau xong còn thay hắn đổi quần áo sạch sẽ, quá trình này Hạ Vân Phong đều không nói một lời……

Mà Hình Liệt cũng hiếm khi im lặng nhìn y, trên tay Hình Liệt buộc chặt băng vải, tay được cột ở trước ngực cứ như vậy đong đưa, hoàn toàn không thể động, nơi bị trật khớp vừa nối xong…….

Trên người còn có một vài vết thương ngoài da……

“Tối hôm qua không ngủ?“ Hình Liệt lên tiếng, hắn phát hiện hốc mắt Hạ Vân Phong có chút phiếm hồng, hắn im lặng nhìn Hạ Vân Phong cầm khăn mặt, động tác rất chậm lau mặt cho hắn.

”Ngủ không được.“ Hạ Vân Phong lười biếng trả lời hắn.

Hình Liệt im lặng nhìn Hạ Vân Phong, mà Hạ Vân Phong lại giống như biết Hình Liệt muốn hỏi y cái gì, y liếc mắt nhìn Hình Liệt một cái mới nói với Hình Liệt ”Dưỡng phụ ngươi không có việc gì, đang ở phòng bệnh cách vách tĩnh dưỡng, ta đi xem qua hắn rồi, hắn không bị thương gì cả.“

Hình Liệt gật gật đầu, ngược lại hỏi: ”Đại ca không có việc gì đi.“

”Chân đại ca ngươi gãy xương rồi, cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian mới có thể đỡ.“ Hạ Vân Phong cũng rất bình tĩnh trả lời vấn đề của hắn, y ngồi ở bên giường nói chuyện phiếm với Hình Liệt.

Ngoài cửa sổ là một mảnh tối đen, mưa nhỏ đang rơi tí tách tí tách, Hình Liệt một bên cắn táo, một bên nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong: ”Ta muốn uống nước.“ Hắn mở miệng……

Hạ Vân Phong đứng dậy đi đổ nước cho hắn.

”Nóng quá.“ Hình Liệt vẫn quan sát đến vẻ mặt Hạ Vân Phong.

Phát hiện Hạ Vân Phong chẳng những không giận còn thổi thổi nước nguội cho hắn.

Sau.

Hình Liệt lại muốn yêu cầu: ”Ta muốn uống trà. (=..= hành cả ngày chưa đủ hả ca?)“

” Ân.“

Hạ Vân Phong đứng dậy đi chế trà.

Nếu ở nhà thì hoàn toàn không có loại đãi ngộ này, nhiều nhất Hạ Vân Phong chỉ phân phó người hầu trong nhà thay hắn pha trà, lấy này nọ, hoàn toàn sẽ không tự mình động thủ đi làm…….

Cho nên ánh mắt Hình Liệt vẫn di động theo y, thẳng đến khi Hạ Vân Phong đi ra phòng hắn mới thu tầm mắt lại, rất nhanh Hạ Vân Phong liền bưng chén trà quay về.

Trên người Hạ Vân Phong mặc áo ngủ gấm màu đen, mặc dép lê mềm mại, y thay Hình Liệt chế trà xong thì an vị ở bên giường lười biếng hút thuốc, phòng bệnh xa hoa này không sai biệt lắm với phòng khách sạn xa hoa, thiết bị đều đầy đủ hết.

Y ở bệnh viện cùng nhi tử, bồi tới lúc bọn họ xuất viện mới thôi.

Dù sao trong nhà lại không có ai, y ở chỗ này ít nhất có thể biết tình hình bọn họ, phòng này có hai phòng cho bệnh nhân, một phòng cho người nhà, còn có phòng tắm siêu lớn, đúng giờ sẽ có chuyên gia qua xem bệnh tình bọn họ, đương nhiên khi nào bọn họ nhàm chán cũng có thể xuống hoa viên dưới lầu tản bộ.

Hình Liệt ném hột táo vào thùng rác, Hạ Vân Phong xoa xoa tay cho hắn, tay hắn trực tiếp trượt vào trong áo ngủ Hạ Vân Phong, sau khi vói vào là một trận sờ loạn. (=..= bị thương mà thú tính vẫn ko tổn hại tý nào)

Thắt lưng Hạ Vân Phong tựa vào sườn thắt lưng Hình Liệt: ”Ngươi đang sờ cái gì?“ Y nghiêng thân một bàn tay chống giường, một bàn tay đỡ cái tẩu, y ói ra một ngụm yên……

Phun ở trên mặt Hình Liệt. (=.,=)

Hình Liệt khụ hai tiếng, lập tức trả lời y: ”Ta sờ xem ngươi có mặc đồ không? (=..=)“ Hắn nghĩ Hạ Vân Phong bên trong không có mặc, nhưng hôm nay bên trong lại mặc đồ……….

Bất quá.

Vẫn rất trơn tay….

” Ngươi có biết lúc bom nổ mạnh, ta nghĩ gì không?“ Hình Liệt vuốt ve chân y, ánh mắt dừng ở trên người Hạ Vân Phong, áo ngủ Hạ Vân Phong trượt xuống bả vai…….

Một bàn tay đã muốn trượt tới ngực, lộ ra địa phương màu phấn đạm kia…….

Hạ Vân Phong lắc đầu tỏ vẻ không biết.

”Ta nghĩ, nếu ta có thể trở về, ta nhất định phải hảo hảo “Làm” ngươi. (=..= chết ko chừa)“ Hình Liệt có chút ái muội nhu nhu y, lại thấy Hạ Vân Phong chậm rãi nghiêng đầu sang……

Miễn cưỡng nở nụ cười.

Hạ Vân Phong chậm rãi nhấp một ngụm thuốc, y khẽ cau mày:” Mấy cấp cao của cục cảnh sát các ngươi đều là thùng cơm, căn bản là không có kinh nghiệm thực chiến gì.“

Còn phải dựa vào y chỉ huy…….

Hình Liệt cũng không có gì phản bác, cục cảnh sát hiện tại chủ yếu có rất nhiều người có lui tới với bang phái, nên người thật sự làm việc dĩ nhiên sẽ ít hơn, hắn nhéo nhéo chân Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong buông cái tẩu đút Hình Liệt uống trà: ”Đại ca ngươi nói, lúc ấy ngươi lấy tay bưng kín đầu của hắn, thay hắn cản một chút.“ Y nhẹ nhàng thổi thổi nhiệt khí……..

Đưa chén trà tới bên miệng Hình Liệt.

“Không thể nào, trùng hợp mà thôi.” Hình Liệt uống mấy ngụm trà, tay hắn thật hạnh kiểm xấu, một chút cũng không đứng đắn, “Vẫn rất mịn màng, rất thích xúc cảm này. (=..=)”

Hạ Vân Phong thong thả động chân, như có như không mở chân ra, tay Hình Liệt càng thêm thông thuận đẩy vào, Hạ Vân Phong buông chén trà xuống, y kéo tay Hình Liệt từ trong áo ngủ của y ra.

“Cố gắng ngủ.” Hạ Vân Phong chuẩn bị đi.

Hình Liệt chạy nhanh ôm y: “Ngươi đi đâu?” Hắn một tay ôm Hạ Vân Phong, tay kia thì còn quấn băng vải, khoảng cách hai người dựa vào rất gần. “Ta đi nhìn xem đại ca ngươi.” Hạ Vân Phong nói thẳng, y bị Hình Liệt ôm có chút thất thần, nhưng hai mắt trầm ổn sóng lớn không sợ hãi, thủy chung đều là lười nhác như vậy.

“Không được đi, ngươi đi rồi ta đây làm sao bây giờ?” Hình Liệt không đồng ý.

“Bằng không như vậy đi, ngày mai ta mời cho ngươi một mỹ nữ làm quản lý.” Hạ Vân Phong lôi kéo áo ngủ không chỉnh của mình, y bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Hình Liệt, y động môi, tiếp tục nói, “Tìm một mỹ nữ quản lý mặc đồng phục hộ sĩ màu phấn hồng, nội y viền ren, váy ngắn thêm tất chân màu đen gợi cảm cho ngươi.”

Hình Liệt không nói, nam nhân Hạ Vân Phong này thật đúng là mang thù, thế nhưng còn lấy lời hắn tới đổ hắn. (=..= nói như ca là thánh nhân)

Hạ Vân Phong thấy hắn không nói lời nào, lại bổ sung hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Ngươi chính là quản lý của ta.” Hình Liệt ôm thắt lưng y, thật hạnh kiểm xấu sờ loạn (=..=), áo ngủ Hạ Vân Phong rất mượt mà, sờ lên rất thoải mái, “Hơn nữa lại còn là độc quyền.”

Hình Liệt gần gũi nhìn y, tầm mắt y cũng theo cằm Hình Liệt chậm rãi hướng lên trên: “Chẳng lẽ đối với ngươi mà nói, lão ba ta đây, chính là quản lý?”

“…….” tay Hình Liệt cứng đờ.

“Ngươi cảm thấy thân sinh phụ thân ta đây quan trọng, hay là dưỡng phụ ngươi quan trọng?” Hạ Vân Phong ra một nan đề cho hắn.

Hình Liệt giống như an ủi sờ sờ thắt lưng y: “Đều rất quan trọng, ông ấy là dưỡng phụ của ta, ta không thể không cứu hắn, ngươi là thân sinh phụ thân của ta, ta cũng không hy vọng ngươi mất hứng.”

Vậy đã đủ.

Hình Liệt thấy Hạ Vân Phong không nói lời nào, hắn tiến đến bên môi Hạ Vân Phong, hôn môi Hạ Vân Phong một cái thật mạnh, đáy mắt Hạ Vân Phong nhẹ nhàng chớp lên một cái……..

Phòng Hoằng Dạ và phòng Hình Liệt cách một phòng khách rất lớn, Hạ Vân Phong vừa đẩy cửa phòng Hoằng Dạ ra, liền thấy Hoằng Dạ nằm ở trên giường xem TV.

Chiều nay Hoằng Dạ mới tỉnh, Hạ Vân Phong đã thay hắn lau người, mặc vào áo ngủ thoải mái, Hoằng Dạ sớm chừa ra một chỗ cho Hạ Vân Phong nghỉ ngơi, Hạ Vân Phong vừa nằm xuống.

Hoằng Dạ nghiêng đầu nhìn y: “Ngươi mệt thì ngủ trước đi.” Hắn chỉnh nhỏ tiếng TV đi.

“Ân.”

Trong xoang mũi Hạ Vân Phong nhợt nhạt phát ra tiếng trả lời.

Hoằng Dạ gãy xương không động đậy được, hắn chỉ có thể vươn tay bắt lấy tay Hạ Vân Phong, ngón tay hai người ***g vào nhau, xen kẽ nắm lấy tay nhau, lòng bàn tay truyền đến độ ấm cho nhau thật ấm áp.

“Lời ngươi nói tối qua, ta đều nghe được.” Hạ Vân Phong nhắm mắt nói chuyện với Hoằng Dạ, y nghiêng thân đối diện Hoằng Dạ, một bàn tay khoát lên trước ngực Hoằng Dạ.

Hoằng Dạ tự nhiên nghiêng đầu, dưới ngọn đèn nhu hòa, ánh sáng lấp lánh trên khuyên tai kim cương của hắn lẳng lặng di chuyển, rất chói mắt, rất sáng……

Hạ Vân Phong không có tiếp tục, y mỏi mệt mở hai mắt, mặt hai người gần trong gang tấc, ai cũng không nói chuyện, Hoằng Dạ cảm thấy đêm nay Hạ Vân Phong đặc biệt mê người. (=..= lại mê người nữa rồi)

Cả vật thể áo ngủ cẩm chất màu đen, cùng đôi chân thon dài như ẩn như hiện dưới áo ngủ, còn có áo ngủ trước ngực hơi mở, lộ ra một loại thần thái mỏi mệt mê người, ngay cả động tác lên giường trước đó của y, cũng giống như động tác thả chậm.

Hơn nữa.

Trên cơ bản đều bị Hoằng Dạ thấy hết.

“Hôm nay ta sai người cầm rất nhiều đĩa DVD và tạp chí tới, nếu ngươi cảm thấy nhàm chán có thể nhìn xem.” Hạ Vân Phong đã đặt tạp chí ở nơi Hoằng Dạ thuận tay lấy.

Hoằng Dạ cầm một quyển tạp chí, lật xem hai cái thì đình chỉ động tác.

“Làm sao vậy?”

Hạ Vân Phong phát hiện biểu tình của Hoằng Dạ không quá đúng, y nhìn Hoằng Dạ một lát mới chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía bản tạp chí kia, cư nhiên là một quyển tạp chí nội dung người lớn.

Hai nam nhân cùng một nữ nhân, bày ra tư thế rõ ràng hấp dẫn ánh mắt, đang tiến hành tư thế *** nguyên thủy nhất của nhân loại………… (=..=)

“Là tạp chí người lớn gần đây.” Hạ Vân Phong lười biếng nằm, y vươn tay thay Hoằng Dạ lật hai trang, nói với Hoằng Dạ, “Nếu không muốn xem thì đổi quyển khác.”

Hạ Vân Phong thật ra cảm thấy không thành vấn đề, dù sao cùng là người lớn nhìn xem cũng không sao cả.

Hoằng Dạ vừa đổi một quyển.

Vừa mở ra……

Liền thấy hai nam nhân vẽ loạn tinh dầu, dáng người không tồi, bày ra tư thế ân ái yêu cầu cao độ, biểu tình khoa trương, lúc này Hoằng Dạ lật xem xong mới buông sách……

“Vừa rồi bản kia cũng không tệ lắm, chẳng qua biểu tình hơi khoa trương chút, hơn nữa dáng người không bằng chúng ta.” Hoằng Dạ rất tự nhiên đánh giá, hắn lật vài bản, cũng không phải xem thật sự.

Hạ Vân Phong đồng ý cách nói của hắn. (=..= tự kỷ cuồng)

“Ngươi đặt đĩa DVD ở chỗ nào?” Hoằng Dạ một bên lật tạp chí, một bên nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Vân Phong, mà lúc này, ánh mắt Hạ Vân Phong lại lạc ở trên tạp chí trong tay Hoằng Dạ đang lật xem.

Hạ Vân Phong một bên nhìn tạp chí này, một bên trả lời Hoằng Dạ: “Giúp ngươi cho vào máy rồi, đổi kênh là có thể xem.” Bởi vì Hoằng Dạ hành động không tiện, nên y đã bỏ vào trước.

Hoằng Dạ cầm lấy điều khiển từ xa đổi kênh.

Trong phòng lập tức liền vang lên tiếng rên rỉ kịch liệt, tiếng kêu cuồng dã của một nữ nhân cùng một tiếng trầm thấp đan vào cùng một chỗ… là phim Âu Mĩ. (=..= toàn tạp chí với phim ảnh bậy bạ thôi, hỏi sao ko kích thích mấy thằng nhỏ đè thúc ra chứ)

Tóc vàng dương nữ cùng người da đen……….

Hạ Vân Phong hơi híp mắt nhìn chằm chằm TV, mà Hoằng Dạ cũng không có đổi kênh, còn chăm chú thưởng thức, theo diễn biến càng ngày càng kịch liệt của bộ phim, ánh mắt Hạ Vân Phong cũng càng ngày càng nóng cháy….

“Tắt.“ Hạ Vân Phong nhắc nhở hắn.

” Để xem. (=..= nếu ko phải nó đang bị thương thì thúc chết chắc)“

Hoằng Dạ tuôn ra hai chữ tỏ vẻ muốn tiếp tục xem, hai người đều rất tự nhiên thưởng thức phim, thẳng đến khi bộ phim này diễn xong, lại bắt đầu một bộ khác, vẫn xem đến hết……….

Thẳng đến khi Hạ Vân Phong sắp ngủ, Hoằng Dạ vươn tay ôm chằm thắt lưng y, hôn lên đôi môi ướt mềm, nóng bỏng của y, hai người lời lẽ dây dưa, xúc cảm ướt nóng đầy ấp đôi môi.

” Ta giúp ngươi cởi quần áo.“ Hoằng Dạ một bên ngậm đôi môi y, vừa hôn vừa hỏi, ” Cũng không thể được?“ Hắn còn nghiêm túc trưng cầu ý kiến Hạ Vân Phong.

” Ân.“ Hạ Vân Phong đồng ý, y khép hờ mắt nhìn chằm chằm sườn mặt tinh xảo của Hoằng Dạ……..

Đầu đĩa kia lại bắt đầu truyền phát hình ảnh.

” Ngươi không xem?“ Hạ Vân Phong hỏi.

” Vẫn là ngươi có vẻ đẹp hơn.“ Hoằng Dạ ôm sát hôn đôi môi y…….

Đêm nay, cả buổi tối Hạ Vân Phong đều đứt quãng cảm giác Hoằng Dạ hôn y, vừa vội vàng, lại ôn nhu, đương nhiên cũng có thâm sâu, có lâu dài…….

Đến nỗi dù đã qua mấy ngày sau, trên môi Hạ Vân Phong vẫn còn xúc cảm Hoằng Dạ hôn y đêm đó, y ở trong này chiếu cố hai nhi tử một tuần, mà Tần Diễm và Ngao Dương còn chưa có trở về.

Tối nay sau khi mang hai nhi tử bị thương đi ăn cơm chiều xong, y mặc quần áo đi Hoàng Thành một chuyến, lâu rồi y không đi tuần tra, vừa tới liền thấy Hạ Đông lái xe……..

Đã trễ như thế…….

Hạ Đông tới loại địa phương này làm cái gì……… (=)))))) màn ăn dấm của thúc bắt đầu)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv