Hạ Vân Phong bảo Hạ Đông không đi, Hạ Đông cũng không dám đi, mà Tần Diễm cũng chỉ là không sao cả nói hai câu: “Không xoa thì không xoa, ta đi nhà bếp nhìn xem đêm nay ăn cái gì.”
Nghe được Tần Diễm rời đi sau, Hạ Vân Phong mới chậm rãi mở hai tròng mắt. Y dùng cái tẩu ngăn tay Hạ Đông, cũng không muốn Hạ Đông xoa bóp nữa. Tần Diễm từ trong phòng bếp đi ra sau, người hầu bê một chén trà sâm giải rượu đến cho Hạ Vân Phong uống. Tần Diễm bảo Hạ Đông hỗ trợ cho Hạ Vân Phong uống xong chén trà, Hạ Vân Phong uống xong cũng không nói cái gì nữa.
Hạ Đông ăn cơm xong rồi đi đương nhiên là trải qua sự cho phép của Hạ Vân Phong sau hắn mới đi. Tần Diễm vốn nói đưa Hạ Đông trở về, nhưng Hạ Đông lại lắc đầu cự tuyệt.
Hạ Vân Phong thế nhưng lại khá thư thái, Hạ Đông nghe lời như vậy y cũng không muốn làm khó Hạ Vân Phong.
Mỗi buổi tối sau khi ăn cơm xong đều là thời khắc Hạ Vân Phong cùng nhi tử hưởng thụ thiên luân chi nhạc (T.T), đơn giản mà nói chính là người một nhà ấm áp ngồi cùng nhau, tâm sự, xem TV.
Hạ Vân Phong đang ở trong phòng khách nghỉ ngơi, y không có hút thuốc, chỉ là có chút buồn ngủ cùng Ngao Dương xem phim. Ngao Dương đang xem phim văn nghệ truyền hình do Hạ Xa làm diễn viên chính, y cũng cùng Ngao Dương xem.
Hạ Vân Phong nằm ở ghế mát xa, Ngao Dương liền nghiêng thân nằm ở bên cạnh y.
“Ba, ngươi lại muốn ngủ……” Ngao Dương một bàn tay chống đỡ đầu, một bàn tay thật cẩn thận vuốt áo ngủ trơn mượt bên hông của Hạ Vân Phong, ghế mát xa dưới thân hai người đang không ngừng chuyển động.
Hạ Vân Phong nghe được nhi tử đang nói với y, y động tác rất chậm nghiêng đầu, chậm rãi mở mắt ra, buồn ngủ nồng đậm nhìn chăm chú vào Ngao Dương đang gần trong gang tấc: “Tối hôm qua không ngủ hảo.”
Hạ Vân Phong hỏi hắn cùng Hạ Xa phát triển thế nào rồi, hắn có chút đỏ mặt nói: “Mấy ngày hôm trước lên thuyền chơi.” Lên thuyền không có gì hay để đùa, cũng chỉ có thể ở trong phòng ngoạn……
Hạ Vân Phong hiểu được rồi.
“Ân, kia có nghĩa là cùng nàng tiếp tục?” ngữ khí Hạ Vân Phong thực thong thả, nhìn nhi tử mặt đỏ xấu hổ.
Ngao Dương nhỏ giọng nói một câu gì đó, Hạ Vân Phong không có nghe rõ ràng, y bảo nhi tử nói lại lần nữa xem: “Nói lớn chút.” ngữ khí của y rất nặng, lại nhuyễn miên miên lộ ra vô lực.
Ngao Dương động tác thong thả cúi đầu, ghé sát vào Hạ Vân Phong. Theo hơi thở áp gần, Ngao Dương như trước nhỏ giọng nhẹ nhàng: “Hạ Xa gần đây quay tiếp một bộ phim mới, bảo ta ngày mai đi trường quay tham ban (hem hỉu T.T)……”( ta nghĩ là thăm quan phim trường)
“ Được.” Hạ Vân Phong gật đầu, cảm giác được hơi thở nhi tử phun ở bên môi y, y cũng không có gì né tránh, chỉ chậm rãi hỏi nhi tử, “Ngươi cùng Lạc Thanh Nghiên ra biển chưa?”
Có lên thuyền ngoạn chưa……
“Không có.” Ngao Dương lắc đầu, nhưng theo sau lại nhỏ giọng bổ sung, “Đều là đi đến nhà nàng ngoạn.” Hắn nắm bắt quần áo bên hông Hạ Vân Phong, niết ở trong tay, nhẹ nhàng mà rà qua rà lại. (|||==)
Hạ Vân Phong lập tức liền hiểu được, Hạ Vân Phong hai tròng mắt trầm xuống im lặng nhìn chăm chú vào Ngao Dương: “Mỗi lần đều đi nhà nàng ngoạn?”
Ngao Dương gật đầu.
“Tần Diễm có nói cho ngươi hay không, lúc ôm nữ nhân, hẳn là chú ý biện pháp an toàn.” Hạ Vân Phong nói được thực uyển chuyển.
Ngao Dương nhìn y, thong thả gật đầu.
Nhìn thấy Ngao Dương gật đầu, Hạ Vân Phong an tâm, nhìn thấy nhi tử có chút mặt đỏ, y từ từ hỏi: “Cảm giác ai có vẻ tốt hơn?” Y cũng muốn biết nhi tử thích cái loại hình gì.
“Đều tốt…..” Ngao Dương nói chuyện rất nhỏ.
Hạ Vân Phong đối với nhi tử quang minh chính đại chân thải hai thuyền (= bắt cá 2 tay =..=) cũng không có ý kiến, chơi bời mà thôi tùy tiện thế nào đều không sao cả, chỉ cần con của y cao hứng, y này làm lão ba cũng sẽ không can thiệp.
Hạ Vân Phong nhìn Ngao Dương trong chốc lát, y chậm rãi nở nụ cười: “Ngày mai ta cùng ngươi đi thăm quan trường quay, được không?” Y chậm rãi thân thủ giơ tayphủ lên sau gáy của Ngao Dương, thong thả xoa gáy nhi tử……
Tràn đầy sủng nịch.
“Ân, ba tốt nhất……” Ngao Dương nói xong liền hôn đôi môi Hạ Vân Phong. Hành động hôn môi giữa hai phụ tử lúc này đây đã trở thành bình thường cho nên Hạ Vân Phong cũng không có phản ứng gì.
Có điều khi đôi môi hai người vừa tách ra chợt nghe thấy bên cạnh có tiếng vật gì đó rơi trên mặt đất, điện thoại trên bàn phục cổ bị túi thể thao trên lưng Tần Diễm rơi xuống ngã trên mặt đất.
Thực hiển nhiên là không chú ý.
Hạ Vân Phong cũng không biết là Tần Diễm xuống lầu lúc nào, chỉ nhìn thấy Tần Diễm lưng đeo túi thể thao tựa hồ là hẹn người muốn đi ra ngoài tập thể hình, mà giờ phút này, Tần Diễm ngay gương mặt vô biểu tình nhìn bọn họ……
“Các ngươi đang làm cái gì?”Tần Diễm giống như chất vấn nhìn chằm chằm hai người, trong mắt hắn tràn đầy vẻ mặt khó có thể lý giải. Tần Diễm vốn là chuẩn bị đi ra ngoài tập thể hình, nhưng vừa xuống lầu liền nhìn thấy Ngao Dương vốn là đang nói chuyện cùng Hạ Vân Phong, liền tự nhiên vô cùng miệng đối miệng hôn nhau như vậy…… (a a sao tác giả cứ cho ca đi bắt gian thía nhỉ, lần đầu Hình ca, sau là Dạ ca, bi h là Ngao nhi a =..=)
Cho nên Tần Diễm nhất thời không chú ý liền đụng ngã điện thoại……
Quấy nhiễu hai người.
Lão ba hắn đang cùng nhị ca hắn hôn môi……
Đối mặt với chất vấn của Tần Diễm, Ngao Dương vùi đầu chôn ở bả vai Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong biết Ngao Dương bị dọa, y hoãn thanh an ủi Ngao Dương vài câu, ánh mắt Hạ Vân Phong lại thủy chung đều dừng ở trên người Tần Diễm.
Thản nhiên.
Lười biếng.
Lộ ra một chút thâm ý……
“Ta hỏi các ngươi đang làm cái gì?” Tần Diễm đem túi nện ở trên sô pha (a a giận rồi), Ngao Dương sợ tới mức ôm chặt Hạ Vân Phong, mà Hạ Vân Phong như trước trấn định nhìn Tần Diễm.
Hạ Vân Phong chỉ nói: “Ngươi làm nhị ca ngươi sợ rồi.”
Tần Diễm đã đi tới, trực tiếp đem Ngao Dương từ bên cạnh Hạ Vân Phong kéo đứng lên (giống lần trước ca đối với Hình Liệt quá a =.,=), Tần Diễm không có dọa đến Ngao Dương, động tác của hắn không mạnh. Hắn cũng chỉ là cùng Ngao Dương nói Hạ Vân Phong mệt mỏi, bảo Ngao Dương đi lên lầu nghỉ ngơi, như thế này Hạ Vân Phong liền đi lên bồi hắn.
“Ta cùng ba, hôn nhẹ, ba buồn ngủ……” Ngao Dương nhỏ giọng giải thích, hắn cùng Hạ Vân Phong mỗi ngày trước khi ngủ đều phải hôn nhẹ, nhưng nhìn thấy sắc mặt Tần Diễm không tốt, hắn cũng không nói nữa. (=..= sợ cái mặt Tần ca quá mà)
Hạ Vân Phong cũng thong thả gật đầu.
Sắc mặt Tần Diễm thế này mới dịu đi rất nhiều bởi vì Ngao Dương không giống người bình thường, theo Tần Diễm thấy chỉ số thông minh của Ngao Dương có chút thấp, làm ra loại hành động này kỳ thật cũng không có gì kỳ quái.
“Về sau muốn hôn, đừng để cho ta nhìn thấy.”Nhưng Tần Diễm là người bình thường, cực hạn lớn nhất là mở một con mắt nhắm một con mắt, người bình thường lớn như vậy sẽ không hôn lão ba mình.
Hạ Vân Phong ý bảo Tần Diễm đem thuốc lá lấy đến, Tần Diễm ngồi vào bên cạnh y, hơn nữa đem đầu thuốc lá để đến bên môi Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong liền như vậy hưởng thụ nhi tử phục vụ.
Hạ Vân Phong nhợt nhạt ói ra một ngụm khói, y không có tái tiếp tục cái đề tài kia. Y miễn cưỡng nhìn túi thể thao phía trước Tần Diễm nện ở trên sô pha kia liếc mắt một cái.
Y ngữ khí nhẹ nhàng tỏ vẻ: “Hẹn Hạ Đông?”
“Hạ Đông không phải vừa mới về công ty làm việc sao?Ngươi còn tại hoài nghi chúng ta cái gì?Ngươi vì sao luôn đề cập Hạ Đông, ta một người không thể đi tập thể hình?”Tần Diễm nhíu một chút mi, hắn mất hứng, bởi vì Hạ Vân Phong luôn cảm thấy giữa Hạ Đông cùng hắn có bí mật gì đó không thể cho ai biết.
Hạ Vân Phong không nói lời nào.
“Ta biết ngươi suy nghĩ cái gì, ngươi không muốn nhi tử ngươi là đồng tính luyến ái, ta rõ ràng nói qua với ngươi, ta không phải đồng tính luyến ái.” Tần Diễm không nhìn Hạ Vân Phong nữa, nhưng hắn mất hứng cười lạnh vài tiếng, “Có phải người đến tuổi trung niên đều thích suy nghĩ miên man, cả ngày đều là đem nhi tử mình nghĩ thành là đồng tính luyến ái hay không?”
Hạ Vân Phong lẳng lặng nhìn chăm chú vào Tần Diễm.
Tâm tình xuất môn của Tần Diễm đều không còn nữa, Hạ Vân Phong cả ngày đoán kị như vậy, khiến hắn thấy thật phiền phức. Hắn cùng Hạ Đông vốn không có gì, chẳng qua trước mặt là đối tác, lén cũng là bằng hữu.
Bởi vì Hạ Đông rất xuất sắc, hắn cùng Hạ Đông làm bạn với nhau cũng không có gì lạ, huống chi lúc trước vẫn là Hạ Vân Phong muốn Hạ Đông đi cùng hắn.
“Tùy tiện ngươi nghĩ như thế nào, dù sao ta cùng Hạ Đông không có gì……”
Hạ Vân Phong hoãn thanh ngắt lời Tần Diễm: “Ngươi không muốn để cho Hạ Đông giúp ta tìm nhi tử, ta có thể lý giải, nhưng ngươi muốn lôi kéo Hạ Đông làm ta mất quyền lực, kia hãy còn sớm một chút.”
Tần Diễm ngây ngẩn cả người.
“Ta còn chưa chết, muốn ở riêng còn quá sớm rồi. (đúng đúng, đây mới là lý do thúc phản đối Đông ca cùng Tần ca lén lút đó =.,=)” Hạ Vân Phong nói xong liền nhắm hai mắt lại, y tỏ vẻ bất động thanh sắc, y thong thả lấy qua cái tẩu trong tay Tần Diễm, chính mình lười biếng đỡ……
Điều y muốn nói đã nói xong rồi.
Y không nghĩ vạch trần, nhưng y phải nhắc nhở Tần Diễm đừng làm quá phận. Chỉ cần ở trong phạm vi y có thể nhận, y đều được mở một con mắt nhắm một con mắt.
Cả buổi tối Tần Diễm đều không có đi ra ngoài, cũng không có nói nữa, hắn chỉ ngồi ở bên cạnh Hạ Vân Phong, muốn nói lại thôi nhìn Hạ Vân Phong, mà Hạ Vân Phong cho rằng cái gì cũng chưa thấy.
Hạ Vân Phong một lần nữa cản trở bọn họ, đương nhiên cũng có nguyên nhân của mình.
Từ hôm Hạ Vân Phong gọn gàng dứt khoát cảnh cáo Tần Diễm xong, Tần Diễm cùng Hạ Đông thu liễm rất nhiều, Hạ Vân Phong đến là thực vừa lòng với biểu hiện của Tần Diễm.
Hai người đều xem như chuyện trước đây không có phát sinh qua, dù sao cũng là phụ tử, có ràng buộc huyết thống, không có gì cừu hận, hòa thuận ở chung mới là trọng yếu.
Người nhà vui vẻ mới là trạng thái hoàn mỹ nhất, tối lý tưởng nhất.
Hạ Vân Phong biết Hạ Đông sẽ không giúp Tần Diễm làm mất quyền lực của y, nhưng Hạ Đông đối với y có điều giấu diếm, y thực không vui, cũng thực mất hứng, làm y thật lâu cũng chưa có tâm tình gì.
Mỗi lần Tần Diễm cùng y đề cập Hạ Đông, y cũng rất phiền lòng.Y không thích Tần Diễm cùng Hạ Đông ở trong cuộc sống quá thân cận.
Những ngày kế tiếp cuộc sống khôi phục lại như lúc đầu, Tần Diễm cũng thu liễm rất nhiều, mỗi ngày đều đúng giờ về nhà.
Thẳng đến……
Hôm nay buổi tối Ngao Dương đi ra ngoài ước hội rồi, bởi vì vừa rồi trên TV phát tin tức bão sắp đổ bộ, cho nên Ngao Dương đêm nay không trở lại, liền ở lại nhà Lạc tiểu thư qua đêm.
Hạ Vân Phong cũng đồng ý.
Nhưng ……..
Đã trễ thế này, Tần Diễm còn chưa có trở về, bình thường giờ này Tần Diễm đã sớm về nhà rồi, Hạ Vân Phong gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Tần Diễm, nhưng vẫn gọi không thông.
Y bảo lái xe đến cục chính trị đón người nhưng lái xe gọi điện thoại về nói Tần Diễm đã về nhà từ rất lâu rồi.
Hạ Vân Phong thực sốt ruột.
Y quyết định tự mình đi ra ngoài, nhưng mới vừa đi tới cửa, liền nhìn thấy Tần Diễm đã trở lại. Tần Diễm uống đến say khướt, vẫn là Hạ Đông đem hắn giúp đỡ trở về……
Hạ Đông đem Tần Diễm đặt ở trên sô pha, đã muốn đi.
Nhưng Hạ Vân Phong lại thong thả đóng cửa lại, Hạ Đông sửng sờ ở tại chỗ, im lặng nhìn Hạ Vân Phong, mà Hạ Vân Phong lại đứng ở cạnh cửa không nhúc nhích, hai người giằng co.
Bên ngoài bắt đầu nổi gió.
Cửa sổ bị gió đập làm phát ra tiếng vang, bức màn cũng bị gió thổi xốc lên.Bởi vì bão quấy nhiễu điện áp không xong, đèn điện đang nhấp nháy, bên ngoài là một trận gào thét điên cuồng, mà trong phòng lại im lặng quỷ dị.
Hạ Đông im lặng nhìn hắn: “Vân gia……”
“Đêm nay có bão, ngươi ngủ phòng ta.”Hạ Vân Phong chỉ nhìn hắn một cái, đã đi qua dìu Tần Diễm.
Tần Diễm say rất lợi hại.
Hơn nữa Tần Diễm trên người ra rất nhiều mồ hôi……
Hạ Vân Phong vừa đi qua, đã bị Tần Diễm dùng sức lôi kéo, chỉ nghe “Tê” một tiếng, áo ngủ trên người Hạ Vân Phong toàn bộ đều bị Tần Diễm kéo xuống dưới……
————–
Còn có cành oliu đích thân mau đầu nga, đêm nay 12 điểm sau này nguyệt đích cành oliu liền toàn bộ tiêu thất.