Mạc Vân Sam ngồi ghế sau xe, càng nghĩ càng tức giận, lấy điện thoại ra soạn tin nhắn: "Nửa giờ nữa tôi sẽ đến công ty của cậu, chúng ta thảo luận cụ thể về chuyện ly hôn."
Gửi đi.
Nàng thở hắt ra một hơi, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này nàng phải làm cho hồ ly tinh biết cái gì gọi là hối hận, nếu không mới cho chút màu sắc đã mở phường nhuộm, bản thân về sau chẳng phải là vĩnh viễn không xoay người được sao!
"Phanh" một tiếng, phía sau xe bị va chạm.
Thân thể Mạc Vân Sam chúi về trước, đầu đụng vào lưng ghế phía trước.
Tài xế nhanh chóng dừng xe lại ven đường, xuống xe nói chuyện với tài xế xe phía sau.
Mạc Vân Sam xoa xoa trán, quay đầu lại nhìn thử xem, người lái xe là một cô gái mang mũ lưỡi trai.
Không biết hai người nói cái gì, sau khi tài xế chiếc xe này lấy điện thoại ra chụp ảnh lại thì ngồi xuống ghế điều khiểu của chiếc xe sau, có lẽ là sợ tắc đường, muốn lái xe tránh sang một chút.
Hai người đều rất có ý thức công cộng.
Mạc Vân Sam nghĩ thầm chuyện này chắc một chốc nữa là sẽ xử lý xong, tính toán gọi xe thêm một lần nữa, nhưng phụ cận lại không có chiếc xe nào, ít nhiều cũng phải đợi hơn mười phút.
Nàng che miệng ngáp một cái.
Cửa ghế sau đột nhiên mở ra, cô gái mang mũ lưỡi trai vừa mới nhìn qua kính ô tô đã đi vào.
Mạc Vân Sam còn chưa kịp phản ứng thì trên cổ đã tê rần, ngã xuống.
Cô gái mang mũ lưỡi trai cất bút điện đi, ngồi vào ghế điều khiển.
Năm phút sau, chiếc xe lái vào một con hẻm nhỏ, cô gái đó chuyển Mạc Vân Sam sang một chiếc xe khác, từ một cửa khác lái đi.
........
Sau khi cuộc họp kết thúc Ân Như Ly mới nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, nhìn lại thời gian, tin nhắn được gửi đến cách hiện tại đã hơn nửa giờ, đã qua rất lâu rồi.
Cô cất điện thoại đi, tiếp tục đến cuộc họp tiếp theo.
Nhưng không quá hai giây lại lấy ra.
"Rất xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry....."
Ân Như Ly tắt máy, lại gọi thêm một lần nữa, vẫn không có người nhận.
Cô mạc danh cảm thấy hoảng hốt, liên tiếp gọi thêm vài lần nữa, đều là những lời máy móc này.
Lúc này, chiếc điện thoại nho nhỏ nằm trên ghế sau của một chiếc xe bị bỏ lại ở trong một con hẻm nhỏ phát ra tiếng run mỏng manh không bật dậy nổi bất luận chú ý gì.
.......
Không liên hệ được với Mạc Vân Sam, Ân Như Ly cũng không còn tâm tư gì để mở họp nữa, xoay người đi về văn phòng.
"Ada, giúp tôi tra định vị điện thoại của Mạc Vân Sam, tra được rồi thì nói với tôi, tôi trở về nhà một chuyến."
Ada nhận được mệnh lệnh đột ngột như vậy có chút ngạc nhiên, đáp: "Vâng, Ân tổng."
Từ lúc Mạc Vân Sam gửi đến tin nhắn cuối cùng kia cho đến bây giờ cũng đã qua hai giờ. Để điện thoại ở chỗ nào đó bận làm chuyện khác, không nhận điện thoại cũng không có gì kỳ quái, nhưng mà.....
Ân Như Ly lấy chìa khóa vội vàng chạy về nhà, trên màn hình hướng dẫn liên tục cảnh báo tốc độ quá cao, nhưng cô cũng không để ý đến, cảm giác trong lòng càng ngày càng không ổn, chỉ muốn nhanh chóng về nhà.
Có lẽ về đến nhà sẽ phát hiện, đây chẳng qua chỉ là một trò đùa dai của Mạc Vân Sam.
Ân Như Ly vừa về đến cửa nhà liền nhận được điện thoại của Ada.
- --- "Ân tổng, điện thoại của Mạc tiểu thư đang ở xưởng sửa chữa ô tô Đại Thành."
Ân Như Ly cúp máy, lại gọi cho dãy số của Mạc Vân Sam một lần nữa, chờ đợi vài giây, đầu bên kia rốt cuộc cũng nhấc máy.
"Cậu chạy đi đâu?" Ân Như Ly buồn bực lại nôn nóng, thanh âm cũng thay đổi.
- --- "Xin lỗi, tôi không phải là chủ nhân của chiếc điện thoại này, cô là bạn của chủ nhân điện thoại sao? Hình như anh ta để quên điện thoại ở trên xe rồi."
"Xin hỏi anh là ai?"
- --- "Tôi là nhân viên của xưởng sửa chữa Đại Thành, nếu cô biết chủ nhân của chiếc điện thoại này vậy thì để tôi bảo quản trước, cô liên hệ anh ta để anh ta đến đây lấy nhé."
"Chiếc xe kia bị làm sao vậy? Là do phát sinh sự cố cho nên đưa đi tu sửa sao?" Ân Như Ly siết chặt điện thoại.
- --- "Cũng không phải là sự cố nghiêm trọng gì, chỉ là bị va quẹo ở đuôi xe thôi."
"Một lát nữa sẽ có người đến lấy điện thoại, phiền anh hỗ trợ giữ giúp tôi, cảm ơn."
Ân Như Ly cúp máy, đại não nhất thời không có cách nào hoạt động.
Chỉ là để quên điện thoại ở trên xe, hay thật sự phát sinh chuyện nguy hiểm gì?
Nàng mở cửa vào nhà, một bên gọi cho Ada, một bên đi xem từng phòng từng phòng trong nhà.
"Ada, hiện tại tôi không liên lạc được với Mạc Vân Sam, trước khi tìm được cô ấy tôi tạm thời không về công ty, những chuyện cần làm cô giúp tôi toàn quyền xử lý. Còn có, tìm người phân tích kỹ thuật địa chỉ trong định vị điện thoại của Mạc Vân Sam, tôi phải biết được quỹ đạo hoạt động sau khi ra ngoài của cô ấy, điều tra chiếc xe mà cô ấy đã ngồi kia, xem thử camera hành trình của chiếc xe đó, tìm được tài xế hỏi rõ xem đã xảy ra chuyện gì."
Trong nhà nơi nào cũng không có bóng dáng của Mạc Vân Sam.
Ân Như Ly nhắm mắt lại hít sâu một hơi, lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa: "Alo, cảnh sát Triệu, có chuyện tôi muốn làm phiền cô..."
Dưới tình huống không có bằng chứng, một người trưởng thành mất tích cũng phải qua 24 giờ mới có thể lập án, nhưng Ân Như Ly không có khả năng chờ lâu như vậy, cho dù là một vỡ diễn đi chăng nữa, cô cũng phải khuynh tẫn hết toàn bộ sức lực bản thân có tìm được người.
Một giờ sau, Ada gửi thông tin đến, mang chiếc xe kia đến xưởng sửa chữa là bạn của tài xế, người kia nói tài xế trên đường đi xảy ra va chạm từ phía sau, bệnh tim đột ngột phát tác, tự mình đi đến bệnh viện. Đến nỗi người ngồi phía sau là ai anh ta cũng không rõ lắm.
Nhưng camera hành trình của xe xuất hiện trục trặc, chuyện xảy ra trên đường cũng không có camera ghi lại.
Nhiều sự trùng hợp như vậy, Ân Như Ly càng thêm lo lắng cho an nguy của Mạc Vân Sam.
Nếu là kẻ thù nào đó biết được quan hệ của các cô, xuống tay với Mạc Vân Sam cũng không phải là không có khả năng.
Ân Như Ly đỡ ghế ngồi xuống, trong đầu đột nhiên nhảy ra bộ dáng Mạc Vân Sam ngồi ở chỗ này bát quái trước khi cô ra ngoài.
- --- "Hôm nay tôi gặp được một vị đạo diễn rất tài hoa, là nữ đạo diễn của bộ < Hắc nguyệt chi đô >, chắc cậu cũng biết nhỉ, cô ấy nói bộ thành danh đầu tiên của cô ấy là do được vợ trước đầu tư, cậu xem vợ trước nhà người ta rồi nhìn nhìn lại bản thân mình coi, keo kiệt, vắt chày ra nước."
- --- "Tôi thuận tay tìm hiểu thử, đặc biệt thú vị, cậu có muốn biết không?"
- --- "Tôi kết hôn với người câm à?! Còn đối với tôi như vậy, sớm hay muộn gì cậu cũng biến thành vợ trước!"
- --- "Hừ, cậu không phản ứng tôi, tôi không nói cho cậu biết đâu!"
Hai tay Ân Như Ly che mặt, tự trách bản thân buổi sáng đã giận dỗi với nàng.
Càng tự trách bản thân tại sao lại không chu toàn đến vậy, tại sao lại không chuẩn bị xe cho nàng sớm hơn.
.........
Mạc Vân Sam tỉnh lại thấy mình đang nằm trên sô pha.
Mở to mắt, cách bày biện trong phòng thập phần quen thuộc.
Phòng ngủ mang phong cách cổ điển của Châu Âu.
Đang nằm mơ sao?
Bằng không sao lại xuất hiện trong nhà của nhân vật phim < Tiến sĩ Mạc Tư >?
Mạc Vân Sam nhắm mắt lại một lần nữa, nghĩ rằng đây chắc chỉ là một giấc mơ thôi, nhưng khi mở mắt ra một lần nữa, vẫn là cảnh tượng như cũ.
Nàng xoa xoa huyệt thái dương, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trước đó.
Hình như là gọi một chiếc taxi đến công ty của hồ ly tinh, trên đường lại xảy ra va chạm, sau đó....cô gái kia!
Mạc Vân Sam đột nhiên đứng lên, suýt chút nữa bởi vì máu lên não không kịp mà té ngã.
"Mạc tiểu thư, em tỉnh rồi."
Trong phòng không có người, thanh âm truyền từ trên đầu xuống.
"Cô là ai?" Mạc Vân Sam nhìn quanh bốn phía, bốn góc trần nhà đều được lắp đặt camera.
Nàng hệt như đang ở trong một cái hộp, nhất cử nhất động đều bị người ở trên đỉnh đầu giám sát.
"Mạc tiểu thư ngay cả thanh âm của tôi cũng không nghe ra sao, tôi rất thương tâm đó."
"Cô là.....Trang Ninh?" Mạc Vân Sam không quá xác định, nàng khó có thể đem chuyện hiện tại liên hệ với một người chỉ mới gặp qua vài lần.
"Hiện tại Mạc tiểu thư cảm thấy thế nào, có thấy chỗ nào không thoải mái không?"
"Cô muốn làm gì?" Mạc Vân Sam cau mày, "Cô phải biết hành vi hiện tại của cô là phạm pháp!"
"Tôi chỉ muốn dẫn Mạc tiểu thư hồi ức lại thời kỳ huy hoàng mà thôi." Trang Ninh nói, "Còn nhớ căn phòng này không? Là trong cảnh đặc công Ivy giằng co với tiến sĩ Mạc Tư ở chỗ này, cực kỳ ngoạn mục."
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Mạc Vân Sam lập tức đi đến cửa, xoay tay nắm.
Cánh cửa này không thể mở ra.
Căn phòng liên thông với nơi này là một phòng ngủ.
Cũng đồng dạng rất quen thuộc.
Ngay cả mỗi một vật trang trí ở đây cũng đều được bày biện hệt như trong phim.
"Vân Sam ở lễ trao giải nói như vậy, còn vô thanh vô tức kết hôn, thật sự là rất tùy hứng. Em đã từng nói rất hưởng thụ vui vẻ mà đóng phim mang lại cho mình, chẳng lẽ bởi vì một nữ nhân mà không muốn hưởng thụ nữa sao? Em là một ảnh hậu, em có được vinh quang mà biết bao nhiêu người tha thiết ước ao, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ như vậy được?"
Mạc Vân Sam nhìn vào một cái camera trên đỉnh đầu: "Chuyện này không liên quan đến cô."
"Nếu ảnh hậu Mạc Vân Sam sau này không đóng phim nữa thì sẽ có biết bao nhiêu fan thất vọng, em có thể đừng ích kỷ như vậy không!" Trang Ninh thở dài, "Ăn ngay nói thật, tôi nhận ra tôi có chút thích em rồi, nhốt em lại như vậy tôi cũng không đành lòng, nếu em ngoan ngoãn nghe lời, đối với em và tôi đều tốt cả."
Mạc Vân Sam cười lạnh, "Cô cho rằng cô là ai? Thượng đế sao?"
"Vân Sam có từng nói chuyện như vậy với Ân tổng không? Hay là ngoan ngoãn phục tùng cô ta, cô ta muốn em làm gì thì em làm đó?" Thanh âm trên đỉnh đầu dừng lại một lúc thật lâu, "Tôi cảm thấy rất ghen tị với cô ta."
Mạc Vân Sam chỉ cảm thấy trên cổ tay truyền đến một trận đau đớn xuyên tim.
Rất nhanh, loại đau đớn này truyền khắp toàn thân.
Một chân nàng mất sức quỳ uỵch xuống đất, sắc mặt trắng bệch, trên trán ứa ra một tầng mồ hôi dày đặc.
"Tôi nói rồi, em thành thật một chút đối với tôi và em đều tốt cả. Tôi thấy em đau, tôi cũng sẽ đau."
"Cô là đồ điên!" Mạc Vân Sam cúi đầu nhìn thứ giống như vòng tay trên cổ tay mình.
Ngay cả cái vòng này, cũng là thứ mà tiến sĩ Mạc Tư từng dùng với Ivy.
Người này, thật đúng là bệnh không nhẹ.
"Vợ trước của tôi cũng nói tôi là kẻ điên, còn nữa, người mà tôi kết giao, cũng đều nói tôi là kẻ điên. Nhưng mà tôi điên sao? Tôi chỉ muốn làm chuyện mà bản thân muốn thôi."
Mạc Vân Sam lạnh lùng nói: "Cô cảm thấy cô nhốt tôi lại như vậy thì tôi sẽ trở lại đóng phim sao? Cô tỉnh lại đi, tôi chỉ là một diễn viên, không phải là nhân vật trong một bộ phim nào đó."
"Em cũng nhớ rõ bản thân là diễn viên, vậy em không nên làm những chuyện lung tung rối loạn lãng phí thời gian như vậy! Mỗi ngày đuổi theo Ân Như Ly có vui không? Vì một nữ nhân mà từ bỏ sự nghiệp, nhiều năm nỗ lực của em sẽ biến thành một hồi chê cười!"
Mạc Vân Sam trở lại phòng mới vừa rồi, ngồi lên sô pha, hai tay nắm chặt, lạnh lẽo chết lặng.
Trên mặt nàng vẫn trấn định như cũ: "Tôi nói rồi, chuyện này không liên quan đến cô."
"Em như vậy là muốn chọc giận tôi?"
"Cho dù tôi có ngoan ngoãn nghe lời, cô cũng sẽ không thả tôi ra không phải sao?" Mạc Vân Sam hướng về phía camera cười khinh miệt, "Là cô muốn nhìn thấy tôi sợ hãi xin tha với cô, hay là bởi vì bộ dáng phẫn nộ cuồng loạn của tôi? Mặc kệ là cái gì, tôi cũng sẽ không làm như ý nguyện của cô. Nếu cô muốn nhốt tôi thì tùy ý cô, nhốt đến thiên hoang địa lão, cả đời này của tôi cũng không thể trở lại màn ảnh nữa, tâm nguyện của cô cũng sẽ thất bại."
"Nếu con chuột không giãy giụa, vậy thì mèo bắt được nó rồi cũng không cảm thấy thú vị gì. Nhưng mà nếu em đã nói tôi là kẻ điên, vậy để tôi cho em nếm thử xem như thế nào mới là kẻ điên."
Trên cổ tay Mạc Vân Sam lại truyền đến đau đớn lớn hơn gấp vài lần nữa.
"Điện giật là thủ đoạn trừng phạt dễ làm động vật nhỏ sinh ra phản xạ có điều kiện nhất, con người cũng không ngoại lệ. Tôi hy vọng Vân Sam có thể cầm lấy kịch bản trên bàn, làm theo mệnh lệnh của tôi, nếu không, sẽ không phải bậc đau đớn như món khai vị này đâu."
Mạc Vân Sam nhìn camera gần mình nhất, ánh mắt khiêu khích: "Con người tôi trời sinh đã không thích bị uy hiếp, cho dù tôi bị cô giật điện đến chết cũng tuyệt sẽ không thỏa mãn bất luận yêu cầu buồn cười gì của cô, trên thế gian này chỉ có một người có thể khiến tôi cúi đầu, rất xin lỗi, không phải cô."
Trên cổ tay lại lần nữa truyền đến đau đớn như bị kim đâm, đau đớn theo dây thần kinh đi lên, khiến cho da đầu vừa đau vừa tê.
Mạc Vân Sam cuộn tròn trên sô pha, cắn răng kiên trì.
"Em phải biết rằng tôi không có nhiều kiên nhẫn, tuy rằng từ tận đáy lòng tôi thật sự thích em, nhưng đối đãi với những người không thuận theo, tôi sẽ không nương tay."
"Tôi không phải là đứa nhỏ ba tuổi, không dễ mắc mưu như vậy, tôi nghe lời một lần, cô sẽ càng đưa ra yêu cầu quá phận hơn." Mạc Vân Sam ngồi dậy, tựa lưng vào sô pha, "Diễn hay không là chuyện của tôi, không liên quan đến cô, cô không có tư cách khoa tay múa chân trong cuộc đời của tôi, tôi nói như vậy, cô đã hiểu chưa?"
"Xem ra tôi đối với em quá ôn nhu rồi."
Mạc Vân Sam nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón đau đớn tiếp theo.
Nàng biết bản thân làm như vậy sẽ chọc giận Trang Ninh, nhưng giữa tôn nghiêm và mạng sống, tôn nghiêm ở trong lòng nàng có phân lượng nặng hơn.
Huống chi một chút đau đớn như vậy, so với việc bị muỗi cắn cũng không có gì khác nhau.
Đau đớn đánh úp đến, Mạc Vân Sam cắn chặt răng, sau lưng áo bị mồ hôi thấm ướt, tóc dính trên mặt, nhưng ngay cả hừ cũng không thèm hừ một tiếng.