"Cậu đừng tưởng rằng cậu nhắm mắt không lên tiếng thì tôi sẽ thiện bãi cam hưu!" Mạc Vân Sam đẩy đẩy bả vai Ân Như Ly, "Cậu có biết cái loại tư vị sắp sửa bay lên mây rồi còn bị người đạp xuống rất tra tấn không?!"
Ân Như Ly nhắm chặt mắt, thanh âm trầm thấp: "Mạc tiểu thư đừng làm ô nhiễm tai tôi."
"Cậu trước kia chưa từng làm ô nhiễm lỗ tai tôi à? Huống chi tôi cũng chưa từng chậm trễ hưởng thụ của cậu a!" Mạc Vân Sam cắn cổ áo Ân Như Ly, "Trong mộng không có được tôi nhất định phải ở hiện thực đòi lại!"
Ân Như Ly xoay người đưa lưng về phía Mạc Vân Sam, dùng chăn che qua đầu, cô hiện tại đang cần một không gian kín đáo để: Hoài nghi nhân sinh.
"Hỗn đản!" Mạc Vân Sam thở phì phì lấy gối đầu đánh vài cái lên cái chăn kia, thập phần tự giác đi vào phòng tắm.
Vị trí của khăn lông và bàn chải đánh răng vẫn đặt theo thói quen mười năm trước, nàng dễ dàng có thể tìm được một bộ mới. Sau khi dùng xong còn đặt bên cạnh bộ dụng cụ rửa mặt của Ân Như Ly, nghiểm nhiên xem mình thành nữ chủ nhân.
Thời điểm Mạc Vân Sam đi ra khỏi phòng tắm, Ân Như Ly đang dựa nghiêng trên khung cửa, trong mắt không thể nói rõ là loại cảm xúc gì, tựa hồ như muốn giết người nhưng lại chưa nghĩ ra được cách nào giấu xác.
"Chuyện hôm nay tôi nhớ kỹ sẽ ghi cho cậu bút trướng, một ngày nào đó nhất định sẽ đòi lại." Mạc Vân Sam nói, còn dùng bàn tay vỗ vỗ mặt Ân Như Ly, mềm mại mịn màng.
"Không nghĩ tới tuổi này rồi mà cậu còn có thể giữ được làn da tốt như vậy, sờ thật thích."
Ân Như Ly một phen bắt lấy cổ tay Mạc Vân Sam, "Cô đang khiêu chiến cực hạn nhẫn nại của tôi?"
Mạc Vân Sam thò mặt lại gần, "chậc chậc" hai tiếng, cười nói: "Chỉ cái khí chất này của cậu thôi không đi diễn vai tổng tài bá đạo trong mấy bộ phim thần tượng thật đáng tiếc. Bất quá kiểu tự phụ như thế này cũng chỉ có thể diễn với ngốc bạch ngọt. Cùng tôi thì.... còn phải luyện thêm nhiều."
Nàng nâng một cái tay khác vỗ lên khung cửa, tiến lại gần bên tai Ân Như Ly, "Nữ nhân, khu giải trí này tôi mua rồi, sau này không cần xếp hàng cũng có thể ngồi tàu lượn siêu tốc, biểu hiện của tôi em có hài lòng không?"
Biểu tình của Ân Như Ly nức toạc, bình tích trữ năng lượng chịu đựng bên rìa nổ mạnh.
Mạc Vân Sam một chút cũng không phát giác, ngón trỏ lại gợi cằm Ân Như Ly, "Học được chưa? Lần sau phải như vậy mới dùng được với tôi."
"Đi ra ngoài!"
Ân Như Ly nắm lấy cổ áo Mạc Vân Sam ném ra ngoài, đừng nói là giả cười, trên mặt ngay cả một biểu tình bình thường cũng làm không được.
Mạc Vân Sam bị đuổi ra ngoài ngược lại cũng không giận, hồ ly tinh cậu từ lúc gặp lại đã giả vờ, giờ xem đi hiện tại không phải nguyên hình tất lộ rồi sao? Tôi không tin sau khi cảm xúc của cậu hỏng rồi còn không lộ ra sơ hở gì!
Ân Như Ly đỡ bồn rửa tay hít sâu, khuôn mặt đang ninh chặt đột nhiên buông lỏng ra, cười thành tiếng.
Nói thật, đã rất lâu rồi không ai có thể chọc cô tức giận như vậy.
Có một chỉ số thông minh bằng không cứ như vậy lắc lư ở trước mặt mình, cô căn bản khinh thường so đo.
Ân Như Ly mở vòi nước ra làm ướt mặt, thoa sữa rửa mặt lên nhìn bản thân trong gương, trên cổ chói lọi mấy dấu hôn đỏ đậm.
"Mạc Vân Sam!" Cảm xúc của cô lại một lần nữa mất khống chế, lúc mở họp mắng người cũng chưa từng dùng giọng lớn như vậy.
Phía sau khung cửa rất nhanh thò ra một cái đầu: "Tổng tài gọi tôi có chuyện gì? Cần tôi thân thủ giúp cậu thoa sữa rửa mặt sao? Tay của tôi rất nhỏ rất mềm a."
"Cô nhìn chuyện tốt cô làm đi!" Ân Như Ly chỉ vào cổ của mình, ánh mắt sắc như lưỡi dao.
"Tôi chợt nhớ hình như chút nữa tôi còn có việc, lần sau lại đến làm khách." Mạc Vân Sam híp mắt cười một cái, nhanh chân chạy trốn, linh hoạt như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Chuyển biến tốt liền thu, đạo lý này nàng vẫn hiểu, nếu không sẽ trở thành kẻ phiền phức.
Ân Như Ly vừa tức giận vừa buồn cười, nhìn dấu hôn trong gương. Ngẩn ra một lúc mới một lần nửa mở vòi nước rửa sạch mặt.
.........
Trời đêm lấp lánh ánh sao.
Một chiếc lại một chiếc Lincoln chậm rãi tiến đến trước cửa khách sạn The Ritz, một đôi lại một đôi khách khứa khoác tay nhau đi qua cửa kính, xuôi theo thảm đỏ đi đến phòng yến hội ở lầu ba.
Đêm nay Ân thị ở nơi này tổ chức tiệc rượu giao lưu văn hóa bốn năm một lần, đến tham dự có tư bản đầu sỏ của ngành sản xuất điện ảnh, đạo diễn nổi tiếng, biên kịch đứng đầu, còn có những người đại diện thâm niên trong ngành. Đến nỗi đội hình minh tinh, lấy diễn viên làm chủ, có tác phẩm tiêu biểu nổi danh có tài năng cũng nhận được thư mời.
Một trận thế này mới chính là chân chính thần tiên đánh nhau.
Không có kỹ thuật giao tiếp chỉ sợ nhất định sẽ bị đạo diễn và biên kịch độc miệng treo lên đánh. Mà muốn giao tiếp với những lão tổng của công ty điện ảnh và người đại diện thâm nhiên có ánh mắt sắn bén thì cần phải có EQ cực cao và năng lực biết nhìn mặt đoán ý. Như những tiểu minh tinh và tiểu người đại diện mặc dù trà trộn vào được cũng có khả năng không kéo được nhân mạch gì, ngược lại lỡ chọc cho đại lão nào đó phiền chán, trộm gà không thành còn mất thêm nắm thóc.
"Ảnh chụp đêm nay cô và tôi tham dự tiệc rượu ngày mai sẽ được tung ra, mọi người nhìn thấy chúng ta vẫn duy trì hỗ động tốt đẹp lời đồn sẽ tự theo đó mà biến mất." Đêm nay Ân Như Ly không mặc váy lễ mà mặc một bộ tây trang thêu chỉ vàng thủ công chiết eo, bên trong áo khoác treo một sợi dây đeo màu đen, phục cổ gợi cảm. Bên sườn quần ống rộng được đính một bộ châm cài bằng đá quý, trừ thứ đó ra trên người không có thêm trang trí phẩm gì khác, giỏi giang lại lưu loát.
Mạc Vân Sam khoác cánh tay cô, một thân váy đỏ xẻ V cao cổ, trương dương mà cũng cao cấp. Cắt may cấu tứ sáng tạo, không chỉ có thể phát họa được đường cong hoàn mỹ của bản thân mà còn phóng đại ưu thế của nàng, địa phương nên che được che đến kín mít, không sợ bị người nhìn thấy địa phương không nên nhìn, mà cũng che một nửa lộ một nửa, gợi cảm lại không phóng đãng. Hai người đi cùng một chỗ, người có ít vốn từ cũng phải than một câu: "Thật đúng là một đôi bích nhân!".
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác |||||
"Ân tổng dẫn tôi đến tham gia loại tiệc rượu quan trọng như vậy nói không chừng lại khiến mọi người có thêm một ít suy nghĩ mới thì sao? Tỷ như nói chúng ta sắp hợp lại?" Trên mặt Mạc Vân Sam là nụ cười thương mại không chê vào đâu được, trong miệng lại nhỏ giọng nói chuyện với Ân Như Ly.
Ân Như Ly hướng người đang nghênh diện đi tới cười chào hỏi, hạ giọng trả lời: "Đêm nay có rất nhiều nhân vật lợi hại của ngành điện ảnh, nếu như tôi là Mạc tiểu thư tôi sẽ nắm chắc cơ hội lần này đẩy mạnh tiêu thụ bản thân mà không phải chỉ lo ở đây cùng bạn gái cũ dính líu không rõ."
Mạc Vân Sam cười khẽ: "Còn nói không thèm để ý đến tôi, tổ chức một buổi tiệc rượu cũng không quên thay tôi suy nghĩ, mời đến nhiều nhân vật lợi hại như vậy, làm tôi hoa cả mắt."
"Đây đã là lần thứ hai Ân thị tổ chức giao lưu văn hóa, có phải Mạc tiểu thư nghĩ quá nhiều rồi không?"
"Tính thử một chút thì hình như lần thứ nhất không phải sau chuyện tôi xuất ngoại sao? Khi đó Ân tổng đã nghĩ chuẩn bị đối tượng social (xã giao) như vậy cho tôi rồi, thật là lệnh người cảm động!" Mạc Vân Sam giương khóe môi, "Xét thấy cậu thâm tình như vậy, tôi nhất định sẽ cố gắng nắm chắc cơ hội."
Ân Như Ly liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái: "Bản lĩnh tự mình đa tình của Mạc tiểu thư thật sự là làm người thán phục!"
"Một chút chuyện nhỏ như vậy thôi đã làm cho cậu thán phục rồi," Mạc Vân Sam nghiêng đầu sang, tiến đến bên tai Ân Như Ly, "Ân tổng, kiến thức của cậu hình như có chút ít!"
Lỗ tai Ân Như Ly bị một trận nhiệt khí vây lấy, không khỏi run lên.
"Ân tổng làm sao vậy? Sao tuổi còn trẻ đã đứng không vững rồi?" Mạc Vân Sam khoác chặt cánh tay Ân Như Ly hơn chút, "Vậy cậu phải đỡ chắc tôi, đừng làm tôi ngã."
Ân Như Ly vẫn duy trì mỉm cười, từ kẻ răng rít ra nói: "Có phải tôi đối với Mạc tiểu thư quá mức ôn hòa cho nên mới có thể để cô từng bước một trèo lên mũi lên mặt."
"Ân tổng đừng thô lỗ như vậy, người làm công việc văn hóa như chúng ta đều dùng một câu thành ngữ là ------ 'được một tấc lại muốn tiến một thước'." Mạc Vân Sam mắt cười doanh doanh mà nhìn Ân Như Ly, "Hoặc là.... ỷ vào cậu thích tôi muốn làm gì thì làm."
Ân Như Ly cắn chặt răng, nhưng vẫn híp mắt cười: "Một nữ nhân 'tươi mát thoát tục' như Mạc tiểu thư vậy chỉ nên xuất hiện ở trên truyền hình, nếu không sẽ dễ khiến người ta hoài nghi trình độ chỉ số thông minh ở thế giới này."
"Sao cậu không phản bác tôi?" Mạc Vân Sam rút đi ý cười trong mắt, thay bằng nghiêm túc, "Bởi vì cậu còn thích tôi, có phải không?"
Ân Như Ly ngẩn ra một lúc, dời đi tầm mắt, lấy một ly champagne trên khay của người phục vụ, "Tôi muốn qua kia chào hỏi một lát, Mạc tiểu thư tự nhiên."
Mạc Vân Sam cũng không từng bước ép sát, chỉ là cánh tay đang khoác lấy tay Ân Như Ly đổi đến bên eo sườn đối phương: "Ân tổng mời tôi tới tiệc rượu không muốn cùng nhảy một bài sao? Ảnh chụp cùng nhau khiêu vũ được tung ra hẳn là càng có lực thuyết phục hơn nhỉ?"
Ân Như Ly nhấc ly trong tay lên: "Tôi tham dự tiệc rượu là vì muốn giao lưu thêm nhiều bằng hữu, khiêu vũ là chuyện lãng phí thời gian, tôi không có hứng thú."
Mạc Vân Sam: "Cậu đối với chuyện khiêu vũ cùng người khác không có hứng thú là chuyện rất bình thường, nhưng mà hiện tại đối tượng mời khiêu vũ là tôi, cậu biểu hiện như vậy không giống bình thường lắm."
Trong mắt Ân Như Ly hiện tại chỉ có bốn chữ ------ không thể tưởng tượng.
Ai làm diễn viên lâu rồi, da mặt đều sẽ dày hơn mấy tầng sao?
Lúc này, một nữ nhân mặc váy đen dài chậm rãi đi tới, trong tay là một ly champagne, tựa như đang cầm một đóa hoa kim sắc.
"Ân tổng, đã lâu không gặp!" Nữ nhân khóe mắt cong cong, thân thiện mà cười chào hỏi Ân Như Ly.
"Trang tổng, nghe trợ lý nói ngày hôm qua cô còn ở Mỹ, còn tưởng rằng hôm nay cô vẫn chưa trở lại, thật là kinh hỉ!" Ân Như Ly lập tức hóa thành bộ dáng con bướm giao tế với bông hoa.
"Tiệc rượu của Ân tổng quan trọng như vậy sao tôi có thể bỏ lỡ được?"
"Vậy tôi phải cảm ơn Trang tổng đã cổ động rồi."
Hai người từng người treo cười, lại không biết trong ý cười có bao nhiều phần thật tình, có lẽ nửa phần cũng không có.
Người tới chào hỏi Ân Như Ly là người sáng lập Điện ảnh Thiên Ninh - Trang Ninh, nghệ sĩ dưới trướng đông đảo, trong đó có năm đến sáu người đứng đầu giới, người đại diện kim bài trong công ty càng chiếm hơn một nửa giang san người đại diện. Có thể ký hợp đồng trở thành nghệ sĩ của Thiên Ninh, có nổi tiếng hay không không nói đến nhưng tài nguyên có được đầu tiên đã so với những tiền bối khác kéo ra cả một khoảng cách.
Trên thực tế Điện ảnh Thiên Ninh được sáng lập bất quá chỉ mới 6 năm, nhưng tốc độ phát triển như vậy cũng đủ thấy thủ đoạn của Trang Ninh có bao nhiêu cứng mạnh. Thời điểm Điện ảnh Thiên Ninh mới vừa thành lập có tên là "Truyền thông Thiên Ninh", chủ yếu để nghệ sĩ hoạt động trong nghiệp vụ marketing thương hiệu, càng làm càng lớn sau đó muốn đặt chân vào ngành sản xuất chế tác phim truyền hình mới sửa lại thành tên của hiện tại.
Trước đó không lâu Điện ảnh Thiên Ninh mới vừa tung ra một bộ phim truyền hình trực tuyến, thành tích không tầm thường, xem như là tạm nổi một phen. Cứ cái đà này tương lai có lẽ sẽ tiến quân sang ngành sản xuất điện ảnh.
"Tôi thật là hâm mộ Ân tổng a!" Ánh mắt Trang Ninh chuyển qua dừng lại trên mặt Mạc Vân Sam, "Có một cô bạn gái như Mạc tiểu thư, nếu là tôi, chỉ sợ là cả đêm chỉ lo ngắm mỹ nhân, còn quản cái gì mà tiệc rượu hay không tiệc rượu."
Nếu không phải ngại có người khác ở đây, Mạc Vân Sam nhất định sẽ vểnh cái đuôi thiên nga cao cao về hướng Ân Như Ly.
Mị lực của nàng có rất nhiều người thưởng thức đó!
"Kỳ thật tôi là fan điện ảnh của Mạc tiểu thư, mỗi một vai diễn của Mạc tiểu thư tôi đều xem qua, từ lúc xuất đạo áo rồng* Camille đến vai chính đầu tiên bác sĩ Hailey lại đến Mos và Ivy đoạt giải. Mỗi một lần đều có thể khiến cho tôi kinh hỉ vô cùng." Trong mắt Trang Ninh không hề che giấu thưởng thức, hay có thể nói là khuynh mộ.
*Áo rồng (龙套): diễn viên mặc áo có hoạ tiết vằn.
Ân Như Ly nhỏ đến khó phát hiện mà dịch bước, kéo gần khoảng cách của Mạc Vân Sam và mình.
Nghe thấy có người có thể tinh tường nhớ kỹ nhân vật của mình thời còn mặc áo rồng Mạc Vân Sam tự nhiên là rất vui. Fan điện ảnh trong lòng nàng vốn chính là một loại tổn tại khác biệt, mặc kệ đại lão hay là người thường cũng thế, người thích tác phẩm của nàng đều là người để nàng cảm kích từ tận đáy lòng.
"Cảm ơn, Trang tổng thích tác phẩm của tôi khiến tôi rất vui." Mạc Vân Sam cười đến tình ý chân thành.
Ân Như Ly ở bên cạnh ấn đường phồng lên một cái bọc nhỏ, trông rất giống như là....ủy khuất. Nhưng mà cái từ này dùng ở trên người cô, lại có chút kỳ quái.
Trang Ninh vươn tay: "Có thể may mắn mời Mạc tiểu thư nhảy một bài không?"
Nói xong lại nhìn về phía Ân Như Ly, "Ân tổng chắc sẽ không để ý tôi mời bạn gái cô khiêu vũ một lúc chứ?"
Ân Như Ly cong cười, "Loại chuyện như thế này trực tiếp trưng cầu ý kiến của Mạc tiểu thư có lẽ sẽ tốt hơn, dù sao thì cô ấy cũng không phải là vật sở hữu của tôi."
"Mạc tiểu thư?" Trang Ninh đem tầm mắt một lần nữa chuyển tới hướng Mạc Vân Sam, chờ đợi hồi đáp.
"Thật ngại quá, tôi....." Mạc Vân Sam vốn định cự tuyệt nhưng dư quang lại nhìn thấy bộ dáng không thèm để ý của Ân Như Ly, cuối cùng sửa lại chủ ý, "Tôi nhảy không tốt, sợ Trang tổng chê cười."
Trang Ninh câu môi: "Tôi cho rằng khiêu vũ chỉ nên vì muốn hưởng thụ quá trình."
Mạc Vân Sam liếc mắt nhìn Ân Như Ly một cái, cười đưa tay qua, "Thực vinh hạnh được Trang tổng mời."
Trong sân nhảy nhiều thêm hai mạc kinh hồng chi ảnh.
Điệu nhảy đầu tiên của đêm nay Mạc Vân Sam cứ như vậy mà nhảy cùng người khác.
Ân Như Ly há miệng thở dốc, môi phát run, dưới màu môi đỏ thẳm ách quang hiện lên đường viền môi rõ ràng có thể thấy được.
Lồng ngực khuếch trương co rút, thập phần kịch liệt.