Dư Tình Nan Liễu

Chương 2: Nhớ người 2



Nữ nhân xốc chăn tơ tằm lên, mồ hôi trên người gặp phải không khí kéo theo nhè nhẹ khí lạnh đánh úp đến, trong mắt cũng nhiều hơn vài phần thanh minh.

Cô phủ thêm áo ngủ tơ tằm khinh bạc màu rượu đỏ, đứng dậy, vạt áo chỉ có thể che khuất nửa đùi, một đôi chân tinh tế thon dài hơn phân nửa lộ ra bên ngoài. Bởi vì nhiều năm nay vẫn luôn bảo trì vận động mà trên thân thể cơ hồ không có một ti thịt thừa nào, có thể nhìn ra đường cong cơ bắp khẩn thật, nhưng cũng không phải dạng cơ bắp khối tảng như vận động viên, mà càng giống hơn một khối điêu khắc tinh mỹ được chính tay thượng đế chế tác.

Không bao lâu phòng tắm kính mờ trong phòng ngủ vang lên tiếng nước chảy ào ào, hơi nước bốc lên tựa như sương trắng sinh ra từ yêu thuật, nuốt lấy nữ nhân đang tắm rửa bên trong.

Ân Như Ly, Ân hồ ly, tổng tài tập đoàn Ân thị, không chỉ lớn lên giống hồ ly mà ngay cả cách hành sự cũng một dạng giảo hoạt như hồ ly, mấy năm nay dưới sự dẫn dắt của cô mà tập đoàn Ân thị nguyên bản đang treo trên bờ vực phá sản mở ra một con đường máu, không chỉ một lần nữa đứng vững gót vàng mà còn phát triển trở thành xí nghiệp đầu rồng của thành phố A.

Hiện tại, tuy đã qua tuổi 30 nhưng lại so với khi còn trẻ nhiều thêm vài phần ý nhị nói không rõ, người theo đuổi không giảm mà còn tăng, nam nữ đều có, già trẻ thông ăn.

Ân Như Ly tách năm ngón tay ra, vuốt lấy mái tóc ướt át của mình ra sau đầu, giơ tay lau đi hơi nước đọng trên gương, nơi đuôi mắt hẹp dài hơi hơi nhướng lên, tựa hồ như là đang đánh giá cái gì đó ----- hoặc là đang thưởng thức ----- gương mặt ửng đỏ của mình.

Hôm nay cảm quan kích thích, tựa hồ như so với trong dĩ vãng càng mãnh liệt hơn, cũng càng thỏa mãn vui thích hơn.

Ân Như Ly sẽ không trốn tránh dục vọng của mình, nếu kéo ngăn tủ đầu giường của cô ra sẽ thấy có đa dạng rất nhiều loại đồ chơi to nhỏ.

Nếu cô thật sự muốn cũng có thể có đủ loại bạn giường tự mình đưa tới cửa.

Nhưng Ân tổng luôn thờ phụng châm ngôn "Tự mình động thủ cơm no áo ấm" của mình, cũng sẽ không động tay với người khác.

Ân Như Ly cầm lấy khăn lông đặt cạnh gương lên xoa đầu tóc, vừa lau vừa rời phòng tắm.

Chân trần của cô giẫm lên thảm trong phòng ngủ, cổ chân lả lướt, trên đôi chân trắng mà mỏng còn có linh tinh bọt nước, theo bước chân trượt xuống, lướt qua thanh tế mạch máu, dừng lại ở trên thảm, lưu lại thủy ấn nhợt nhạt.

Khí vị hormone mới vừa rồi phát ra ở trong phòng qua thật lâu cũng không thể tỏa hết.

Bài hát lười biếng gợi cảm đó vẫn tiếp tục chảy xuôi giai điệu của nó, cuối cùng câu từ cũng kết thúc, kết thúc bằng một đoạn nhạc Sax, giây tiếp theo, lại bắt đầu phát lại, tuần hoàn.

Động tác trên tay Ân Như Ly chững lại, trong mắt mạc danh hiện lên một tia cảm xúc nhưng chỉ trong nháy mắt lại giống như không hề tồn tại, đem mái tóc mình cuốn vào bên trong đoàn khăn lông để ráo nước, ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Trong gương phản chiếu lên gương mặt minh diễm của mỹ nhân, trước mắt là nốt ruồi đỏ nhỏ được hơi nước thấm vào ánh sắc càng thêm tươi đẹp bắt mắt.

.....

Mạc Vân Sam đứng ở trước cái gương toàn thân trong phòng ngủ khách sạn, nhìn chằm chằm bản thân trong đó, sau một lúc lâu mới chậc lưỡi cảm thán: "Mỹ vị mê người!"

Lại lắc lắc đầu, "Đáng tiếc không người hưởng dụng."

Mạc Vân Sam giơ tay phải lên, nhìn mu bàn tay của mình, lại lật lòng bàn tay lại nhìn xem: "Ai có thể nghĩ đến, một ảnh hậu điên đảo chúng sinh như mình, vạn người si mê như thế này cũng duy chỉ có một mình cậu ta là bạn gái chứ."

Bởi vì lệch múi giờ vẫn chưa thích ứng kịp cho nên thời điểm Mạc Vân Sam rời giường đã là buổi chiều, việc đầu tiên sau khi rời giường đó chính là tự thưởng thức bản thân.

Điện thoại ở trên bàn rung lên, màn hình sáng lên vài cái, động tĩnh quá nhỏ cho nên không đủ khiến cho chủ nhân của nó để ý đến.

Chờ Mạc Vân Sam tự luyến đủ rồi cầm lấy điện thoại, trên đó đã hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ, mấy chục tin nhắn chưa đọc, cơ hồ đều là đến từ một người ------- vị giám đốc xa tận bên kia đại dương - Catharine.

Số điện thoại quốc nội này là chất nữ làm giúp nàng, dãy số này cũng chỉ có hai người biết.

Mạc Vân Sam ỷ ở trên ghế quý phi, nhận một cuộc điện thoại xuyên đại dương, tiếng Anh lưu loát lười biếng nói: "Đại giám đốc, mới mấy chục tiếng không gặp đã nhớ em rồi sao?"

- ------ "Maria!"

Maria là tên tiếng Anh mà Mạc Vân Sam sử dụng khi mới bắt đầu xuất đạo, tiện để người xem bên đó ghi nhớ.

Bất quá mấy năm nay sau khi mức độ nổi tiếng ngày càng lên cao nàng liền bắt đầu sử dụng tên của mình, thành công làm rất nhiều người nước ngoài nhớ kỹ phát âm tên mẹ đẻ "Mạc Vân Sam" của nàng.

Cảm tình của một người rất kỳ diệu, ở bên ngoài càng lâu, lòng trung thành đối với tổ quốc của mình ngược lại càng thêm mạnh mẽ.

Mạc Vân Sam tha hương nơi dị quốc gặp càng nhiều mắt lạnh, thời điểm tiến lên gặp càng nhiều gian nan thì lại càng muốn ngẩng đầu ưỡn ngực, để cho tất cả mọi người nhớ kỹ tên của nàng, quê hương của nàng.

- ---- "Bạn gái cũ của em thoạt nhìn cũng thật trẻ, thời điểm chia tay cô ấy còn chưa có vị thành niên đi!"

Đầu bên kia điện thoại phát ra thanh âm nghiến răng nghiến lợi, lại mang theo chút trêu chọc.

"Hả?" Mạc Vân Sam ngẩn người.

- ---- "Mới vừa về nước liền cùng bạn gái cũ vào khách sạn, tin tức truyền ra đầy ngập mấy trang mạng xã hội rồi, xem ra đại ảnh hậu của tôi còn đang ở trong mộng đẹp."

Mạng xã hội nước ngoài đều đã truyền khai.....Vậy quốc nội.....

Mạc Vân Sam mở mạng điện thoại lên, sau đó bình tĩnh tải Weibo xuống, điểm tiến vào thanh công cụ tìm kiếm hot search, vị trí đầu tiên là "Ảnh hậu cùng bạn gái cũ đêm khuya đặt phòng", phía sau còn đi kèm một chữ "Bạo".

Nàng điểm vào xem, là ảnh bản thân cùng chất nữ tiến vào khách sạn.

Mày đẹp của Mạc Vân Sam nhăn lại, càng ngày càng thâm.

Hot search ngay cả tên cũng không viết, không biết lễ phép!

Hơn nữa những paparazi đó đưa tin cũng không biết điều tra rõ ràng sao? Đây là ô lông gì chứ!

Bất quá truyền thông không biết cô gái ngày hôm qua là chất nữ của nàng cũng là chuyện bình thường, sớm ở mấy năm trước nàng đã cùng người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ, hiện tại còn bảo trì liên lạc cũng chỉ còn tiểu cô nương có vài phần giống nàng này.

Mạc Vân Sam vừa mở khu bình luận xem vừa nói với đầu bên kia điện thoại: "Không phải em đã nói với chị em có một chất nữ sao, chính là đứa nhỏ đó. Chị xem, có phải cũng kế thừa mỹ mạo của em không?"

- ----- "....... Hơn hai mươi năm nay, tôi gặp được không ít nghệ sĩ. Nhưng mà không ai có thể làm tôi bội phục như em vậy."

Mạc Vân Sam không chút để ý nói: "Đăng một bài thanh minh là có thể thu phục mọi chuyện rồi, em rất tin tưởng đại giám đốc vĩ đại nhất Hollywood Catharine không cần động tay cũng có thể giải quyết mọi chuyện."

- ----- "Hình như em đã quên rồi, lần trước chúng ta tan rã trong không vui."

Thanh âm của Mạc Vân Sam trong nháy mắt trở nên mềm mại hơn: "Em biết chị sẽ không nhẫn tâm như vậy. Đất nước của bọn em có một câu nói như này 'mua bán không thành vẫn còn nhân nghĩa'."

- ----- "Tuy tiếng Trung của tôi không tốt nhưng tôi cũng biết mấy lời này không phải dùng như vậy."

Mạc Vân Sam phóng to ảnh chụp, đột nhiên vỗ đùi một cái: "Paparazi bây giờ không thể chú tâm nâng cao trình độ nghiệp vụ của bản thân lên một chút sao? Ngay cả em ngàn vạn phần mỹ mạo cũng chụp không ra được! Nhìn tấm hình này xem, trông em thật đáng khinh!"

Đại giám đốc bên kia điện thoại từ bỏ câu thông, trực tiếp cúp máy.

Tuy rằng lệch mười mấy giờ nhưng đoàn đội quan hệ công chúng dưới trướng giám đốc hiệu suất rất cao, làm sáng tỏ, truy trách, triệt hot search....tốc chiến tốc thắng.

Mạc Vân Sam đang xem mấy bình luận hot nhất dưới tin, xem được một nửa trên điện thoại liền xuất hiện mấy chữ "Nội dung đã mất hiệu lực".

Mạc Vân Sam cười nói thầm: "Vẫn là rất sủng em!"

Từ trên mặt nàng cũng nhìn không ra nửa điểm trống rỗng buồn bực vì bị bịa đặt tai tiếng.

Thực tế là mới vừa rồi Mạc Vân Sam nhìn thấy trên khu bình luận phần lớn đều là những lời khó nghe, cái gì mà "Xú kĩ nữ", "đời tư thối nát", "đồ lẳng lơ", "đồng tính chết đi" linh tinh mấy từ đó là có tần suất xuất hiện cao nhất, những lời mắng chửi nàng đầy ngập màn hình, ô ngôn uế ngữ khó nghe.

Nhưng mà ở trong mắt nàng đây không phải là chuyện gì đáng giá để hao tổn tinh thần.

Phía dưới tài khoản mạng xã hội của nàng, mấy từ linh tinh như "ugly" "gross" "bitch" thế này trước nay không thiếu, đối ứng đại khái chính là xấu xí, ghê tởm, chó mẹ linh tinh mấy từ vũ nhục.

Bởi vậy mà có thể thấy được, trái đất này là một cái thôn, dân mạng ở đâu cũng đều na ná nhau cả, tố chất con người ta cũng không bị giới hạn bởi vùng miền hay ngôn ngữ. Nếu như thật sự đem những thứ đó đặt ở trong lòng thì sớm đã phun ra trăm lít máu rồi.

Mạc Vân Sam ỷ ở trên ghế quý phi lười động đậy, tùy tay ở trên thanh tìm kiếm Weibo mà tìm ba chữ "Ân Như Ly".

Đừng nói, nội dung liên quan đến hồ ly tinh kia có rất nhiều.

Lão tổng các giới @ cô, lớn nhỏ minh tinh @ cô, hồng, thương nghiệp tầm trung cũng @ cô, cư nhiên còn có cả fan club!

Mạc Vân Sam đấm ngực mấy cái hít sâu.

"Được lắm cậu cái con người ong bướm này! Có năng lực như vậy sao cậu không nói ra chứ!" Mạc Vân Sam căm giận mà nhìn chằm chằm điện thoại, ngũ quan vặn vẹo, "Tên khốn kiếp, già rồi mà còn trêu hoa ghẹo nguyệt, bản thân không biết cẩn thận nói không chừng sớm muộn gì cũng sẽ bị hút cạn âm khí thôi!"

Hình như đây cũng không phải là lần thứ hai nhìn thấy, sao lại kích động như vậy.....

Như vậy không được.

Mạc Vân Sam thở dài một hơi.

Tức giận sẽ biến xấu, mỉm cười, phải mỉm cười.

Mạc Vân Sam kéo khóe miệng, mặt mang lên tươi cười giả ý, thô bạo ném điện thoại lên trên bàn tròn nhỏ, phát ra một tiếng "leng keng".

Cái gì cũng không làm, một ngày cứ như vậy trôi qua.

Qua 30 tuổi rồi, nữ nhân chịu không nổi thức đêm tàn phá, hiện tại nên đi tắm rửa ngâm chút hương liệu, đắp cái mặt nạ, uống một ly rượu vang đỏ, nỗ lực điều chỉnh múi giờ, ngủ một giấc bổ trợ nhan sắc.

Không.

Mạc Vân Sam lắc đầu: "Cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu, mình phải đi làm chút gì đó."

Vài giây sau.

Hơi thở của Mạc Vân Sam suy yếu, từ trong miệng nhả ra mấy chữ: "Thật muốn cái tên hồ ly tinh họ Ân kia, phiên sơn đảo hải, phiên vân phúc vũ, lăn qua lộn lại..... Làm cả đêm."

Mười năm không ăn qua thịt, hương vị trong khoang miệng cũng chưa một lần nhạt bớt.

Bản thân không được ai khai khẩn, chỉ còn lại một cái hố chết, ngay cả củ cải cũng trồng không được.

Mình cũng coi như là đại giai nhân, hồng nhan ngã xuống lại là sống sờ sờ bị làm cho đói chết sao!

Mạc Vân Sam dùng giọng của lão hán phát ra một tiếng thở dài, kiếp sau đầu thai nhất định phải làm lãng tử phong lưu, tuyệt không thể giẫm lên vết xe đổ hố củ cải này.

.....

Lúc này, vị tổng tài đang ngồi trong thư phòng mở một cuộc họp qua điện thoại hắt xì một cái, ngay sau đó lại hắt xì thêm một cái nữa, cuối cùng cơ hồ là khăn giấy đặt trên mũi, cũng không ngừng lại được.

Mấy quản lí cấp cao tham gia cuộc họp ai cũng không dám lên tiếng.

Trợ lý đặc biệt của tổng tài thắc mắc, là bởi vì sắp tới mùa xuân rồi cho nên dị ứng phấn hoa sao?

- -------

Editor:

ヽ(∀°)人( °∀)ノ

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv