Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 66: Trắng đen lẫn lộn?



Lạc Tranh vẫn biết rằng, thế giới này không hoàn toàn tráng lệ, rực rỡ như vẻ bề ngoài của nó. Hết thảy những thứ có vẻ ngoài tươi sáng đều ẩn dấu bên trong nó bao nhiêu điều hắc ám mà người thường khó có thể nhìn thấy được.

Trong quãng thời gian ngừng học, nàng đã chứng kiến quá nhiều sự lạnh nhạt của cuộc đời. Lòng dạ con người rất dễ thay đổi, kể cả tính cách con người cũng thế. Bề ngoài trông vô cùng đạo mạo, oai phong nhưng khi xé bỏ bộ mặt giả tạo đó thì hết thảy bọn họ đều là một lũ xấu xa, dâm đãng.

Từ khi bước chân vào nghề luật sư, nàng cũng hoàn toàn mất đi kỳ vọng đối với tính cách con người. Bởi vì khi nhìn lại, tất thảy mọi người đều vì lợi ích cá nhân mà tranh giành, cướp đoạt. Họ bị lợi ích làm mờ mắt, có thể không từ thủ đoạn để đạt được cái mà mình mong muốn. Từ một kẻ nhát gan có thể trở nên lớn mật, kẻ to gan càng trở nên liều lĩnh, kẻ không sợ chết biến thành một người không cần danh dự.

Cho nên, trải qua biết bao thăng trầm của cuộc sống, chứng kiến thói đời bon chen cùng sự hiểm ác của lòng dạ con người, Lạc Tranh tự nhiên cũng không thể khoác lên mình sự ngây thơ cùng u mê của một cô gái bình thường được nữa. Đây âu cũng là lẽ thường.

Những người ở nơi này đều không nói một lời nào, biểu hiện trên mặt trông vô cùng đáng sợ. Nhưng cũng may là Tề Lê còn có chút quen biết nơi đây. Lạc Tranh cảm giác nơi này không giống như ở Macau, mà giống một vùng đất bí ẩn, ẩn nấp dưới rừng cây xanh làm người ta không thể biết cuộc sống của những người ở nơi này thần bí đến chừng nào.

Nhưng nhìn xung quanh, Lạc Tranh cảm thấy phong cảnh nơi đây rất đẹp, làm cho nàng nhớ tới Tam Á ở Đại lục. Từng căn nhà gỗ như những tổ chim nằm rải rác giữa non nước hữu tình, thực sự mỹ lệ.

Nàng và Tề Lê được dẫn tới một ngôi nhà gỗ, Tề Lê bước lên phía trước giải thích mục đích tới đây với một người đàn ông bản xứ. Người đàn ông đó nhìn Lạc Tranh đầy vẻ nghi ngờ, sau đó xoay người rời đi.

Lạc Tranh không nghe được nội dung cuộc trao đổi giữa Tề Lê và người đàn ông kia, chỉ có thể quan sát tình hình mà thôi. Vừa muốn cất tiếng hỏi Tề Lê thì người đàn ông kia đã quay trở lại.

Hắn không nhìn đến Tề Lê mà bước hẳn lên phía trước, chỉ tay thẳng về phía Lạc Tranh, dùng thứ tiếng Anh khá chuẩn nói, "Cô, một mình đi theo tôi."

Lạc Tranh bất giác sững người.

Tề Lê suy nghĩ một chút, bước lên thì thầm với người đàn ông kia: "Cô ấy là người mới, chẳng lẽ tôi không được phép đi cùng cô ấy sao?"

"Cô nên hiểu rõ luật lệ nơi này!" Người đàn ông cất giọng khá kiên quyết, "Nếu muốn lấy được tài liệu, tốt nhất cô ta nên đi một mình. Đường đường là một đại luật sư, chẳng lẽ chút can đảm này cũng không có?"

Lạc Tranh nhìn qua đã biết họ đang nói về cái gì. Nàng bước lên phía trước, cất giọng trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng nói, "Tôi đi!"

Tề Lê nghe thấy thế khẽ thở dài một cái, kéo nàng qua một bên nói nhỏ, "Những người nơi này rất phức tạp, em đi theo hắn, bất luận là nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì cũng đều coi như không khí. Nhớ kỹ, em chỉ cần lấy tài liệu về là được. Có tài liệu rồi, chúng ta sẽ lập tức trở về Macau ngay trong đêm nay."

Lạc Tranh lặng lẽ hít sâu một hơi, gật đầu, bước theo người đàn ông kia rời đi.

Trong tiết trời mùa thu, từng bước đi của Lạc Tranh đều nhuốm một màu vàng của nắng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhìn xinh đẹp một cách lạ thường. Trên người, áo sơ mi nam đã được thay đi kết hợp cùng với quần jean khiến nàng càng trở nên thanh nhã. Dọc theo đường đi, có rất nhiều ánh mắt đàn ông dõi theo từng bước chân nàng. Nơi này, dường như rất ít phụ nữ...

Lạc Tranh cảnh giác đưa mắt nhìn xung quanh.

"Cô không cần lo lắng, bọn họ cũng chỉ là nhìn cho đã con mắt mà thôi. Cô là người của tập đoàn, bọn họ sẽ không dám làm gì cả." Đang đi trước dẫn đường, người đàn ông kia đột nhiên mở miệng, bóng lưng của hắn rộng tựa như một ngọn núi.

"Tôi sẽ phải tìm ai để lấy tài liệu?". Lạc Tranh thấy hắn mở miệng nói chuyện liền dùng tiếng Anh lên tiếng hỏi.

Hắn đưa tay chỉ về phía ngôi nhà màu trắng đằng trước.

"Cô trực tiếp vào trong đó, tìm một người gọi là Kỳ gia, ông ấy sẽ giao cho cô tài liệu mà cô cần." Nói đến đây, người đàn ông kia đưa mắt chăm chú nhìn nàng một lượt rồi nói, "Tôi muốn cảnh cáo cô một câu, cô chỉ là luật sư, nhiệm vụ của cô là lấy tài liệu, còn những chuyện khác không liên quan, cô chớ có quản. Nơi này có quy tắc và luật lệ riêng của nó, phá vỡ nó đối với bất kỳ người nào đều không có lợi."

Lạc Tranh thực có chút giật mình. Đây là lần thứ hai nàng nghe thấy những lời cảnh cáo kiểu này. Vừa rồi trước khi rời đi, Tề Lê cũng đã nhắc nàng, giờ lại thêm cả người đàn ông này nữa. Một lúc sau, xốc lại tinh thần, nàng xoay người bước về phía ngôi nhà. Vừa đi vừa phải chịu đựng hàng ngàn ánh mắt như kim châm phóng theo sau lưng nàng.

Đến gần ngôi nhà, Lạc Tranh thực không rành lắm về chất liệu xây dựng nên nó, chỉ cảm thấy căn nhà này cực kỳ lớn, nằm ẩn giữa những tán cây xanh tốt thực vô cùng đẹp đẽ. Đưa tay gõ cửa, hồi lâu không có ai trả lời, nghĩ một lát, nàng liền đẩy cửa bước vào.

Căn nhà này quả thực không hề nhỏ chút nào. Bước vào bên trong mới phát hiện không gian nơi này dường như hoàn toàn biệt lập với thế giới bên ngoài. Mơ hồ có tiếng động truyền tới từ xa xa, Lạc Tranh nương theo phía âm thanh đó bước tới, khung cảnh hiện ra khiến nàng thực sự kinh ngạc.

Bên trong có chừng hơn sáu mươi phòng ngủ, nhưng trông tất cả đều khá bẩn thỉu và lộn xộn. Góc tường tối om ngổn ngang không ít đồ đạc. Nhưng điều khiến Lạc Tranh kinh sợ nhất là, có mấy cô gái đang bị trói treo lên cao. Nhìn qua thấy họ đều còn khá trẻ nhưng y phục trên người đều đã tả tơi không đủ che lấp cơ thể.

Trong số đó có một cô gái bị treo lên sát trần nhà, nhìn qua giống như một con rối rách nát. Trên thân thể trần truồng của cô gái đó hiện lên đầy vết bầm tím cùng vết máu, trông giống hệt như mấy tù binh chiến tranh vừa bị tra khảo một cách tàn khốc.

Ngoài mấy cô gái này ra, trong phòng còn có năm sáu người đàn ông khoẻ mạnh, thân thể cao lớn vạm vỡ, sừng sững như những ngọn núi. Trong đó có một tên đang hút xì gà, ăn mặc khá bình thường nhưng tướng mạo nhìn rất nguy hiểm, ánh mắt thì vô cùng âm u.

Lạc Tranh bất ngờ đẩy cửa bước vào khiến tất cả ánh mắt đàn ông trong phòng đều đổ dồn lên người nàng. Một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện trước mắt khiến có tên trong số chúng nhếch mép cười bỉ ổi.

Tóc gáy Lạc Tranh cơ hồ dựng ngược lên, khung cảnh này khiến nàng thực sự bất ngờ. Cũng may, mấy năm nay đã lăn lộn với nhiều vụ án nên những khung cảnh hắc ám nàng cũng đã thấy qua không ít. Cho nên Lạc Tranh cũng rất mau chóng ổn định lại tâm trí.

"Tôi tìm Kỳ gia." Nàng dùng tiếng Anh để nói vì xem ra những người nơi đây không thông thạ

o tiếng Trung cho lắm.

Một người đàn ông đang ngồi hút xì gà ở phía xa, nghe Lạc Tranh muốn tìm mình khẽ nhếch môi, "Cô tìm tôi?"

Lúc này, Lạc Tranh mới đưa mắt về phía người vừa cất tiếng nói. Nhìn qua hắn cũng khoảng 40 tuổi, thân hình cao trên 1m8, cơ bắp của hắn cuồn cuộn hằn lên trên y phục, biểu hiện của một vẻ đẹp mạnh mẽ cùng hoang dại.

"Ngài chính là Kỳ gia? Tôi tới đây lấy tài liệu". Lạc Tranh cố gắng giữ cho ngữ khí của mình thật tự nhiên và bình tĩnh.

Kỳ gia có chút hiếu kỳ nhìn nàng, một lúc sau mới cất tiếng hỏi, "Cô chính là luật sư từ Hongkong tới?"

"Phải!"

Kỳ gia đứng lên, hướng phía nàng bước tới. Thấy nàng không chút sợ hãi, cũng không có ý tránh né, trong mắt không khỏi nổi lên một tia tán thưởng: "Không tệ, không tệ. Một cô gái yếu ớt dám một mình tới nơi này xem ra cũng có bản lĩnh. Nhưng mà, tài liệu cô cần phải lát nữa tôi mới có thể giao được. Cô gái, cô phải chờ tôi một chút."

Lạc Tranh nhất thời không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn.

Kỳ gia thấy thế, đưa tay chỉ về mấy cô gái kia, bước đến gần Lạc Tranh hỏi, "Cô có biết bọn chúng là loại người nào không?"

Lạc Tranh khẽ lắc đầu.

"Bọn chúng thật không đơn giản, đều là thuộc hạ của các trùm buôn ma túy bên Việt Nam. Nếu như không phải tại bọn chúng thì tám tài khoản của tôi ngày hôm qua cũng không thiếu mất mấy ngàn vạn." Kỳ gia khẽ nở nụ cười đầy nham hiểm.

Lạc Tranh thực sự bị giật mình.

Ma túy!

Nơi này sao lại có thể liên quan tới ma túy chứ?

Kỳ gia thấy Lạc Tranh có vẻ sững sờ, cười cười lắc đầu, đem nàng kéo đến chỗ mình, ấn ngồi xuống ghế, cũng không thèm để ý tới phản ứng của nàng. Bàn tay to của hắn tuỳ tiện đặt lên vai nàng, "Cô ngồi đây chờ tôi!"

Lạc Tranh liền hiểu ngay ý tứ trong lời nói của hắn. Không những thế, nàng còn nhìn thấy năm tên đàn ông lực lưỡng kia bắt đầu sờ mó mấy cô gái. Có chút hoảng loạn, nàng hơi giãy giụa có ý muốn ngồi dậy nhưng lại bị Kỳ gia hung hăng ấn trở lại chỗ ngồi.

"Tiểu cô nương, nghe nói tập đoàn mời cô về làm luật sư đại diện, cô có bản lĩnh tới nơi này thì chắc cũng sẽ có bản lĩnh rời khỏi. Có chút chuyện cỏn con này mà đã không chịu nổi rồi sao?"

Lạc Tranh nghe vậy liền bỏ ý muốn kháng cự. Nàng biết rõ những người này hành động hoàn toàn không có lý trí. Nghe cách nói chuyện không hề phân biệt phải trái của Kỳ gia, nàng thực hận bản thân mình đã không điều tra rõ lai lịch của hắn trước khi tới đây, lại hành động một cách thiếu suy nghĩ như vậy.

Bỗng một gã đàn ông tiến lên, trong tay không biết cầm thứ đồ gì, cười vô cùng xấu xa xáp lại gần nàng. Hắn còn chưa kịp manh động, Kỳ gia liền lạnh lùng quát lên, "Cô ta là người của tập đoàn, đừng động vào"

Lạc Tranh không biết gã đàn ông kia định làm gì, nhưng xem ra Kỳ gia cũng không muốn nàng gặp phải chuyện gì rắc rối.

Đúng lúc này, tiếng khóc thất thanh của một cô gái vang lên khiến Lạc Tranh kinh hãi nhìn sang.

Những cô gái này xem ra cũng đã khá dạn dày sương gió. Làn da cũng không được nhẵn mịn cho lắm còn có chút ngăm đen. Phần lớn họ đều còn khá trẻ.

Trong đó có một cô gái tóc dài thân hình gầy gò, quần áo trên mình đã bị lột sạch. Cô ta liều mạng giãy giụa nhưng bất lực vì cả người đã bị giữ chặt bởi bàn tay bẩn thỉu của gã đàn ông kia. Sự phản kháng của cô gái không những không có tác dụng mà còn làm dục vọng của mấy gã đàn ông nơi đây càng phát tiết mạnh mẽ. Thấy cô gái giãy giụa mạnh quá, một gã trong số đó giơ chân đạp một cái, theo phản xạ cô gái kêu lên đau đớn.

Lạc Tranh có chút bất an, trong lòng cũng quặn lên một hồi đau đớn không thể diễn tả được. Nàng biết cảnh tượng mình sắp phải chứng kiến là như thế nào, nhưng lực bất tòng tâm. Nàng cũng là người của tập đoàn có nghĩa là nàng với đám người kia đang cùng đứng trên một chiếc thuyền. Nếu nàng chống lại tức là có tư tưởng chống đối với tập đoàn. Cho nên, nếu dựa vào sức của mình nàng, đừng nói là cứu những cô gái kia, ngay cả chính bản thân mình cũng khó bảo toàn được.

Một cô gái khác thân hình hơi mập, đang bị ba gã đàn ông khống chế, đem hai tay của cô gái tách ra. Cô gái đó cách chỗ Lạc Tranh không xa bị ép quỳ trên mặt đất, không ngừng kêu khóc và giãy giụa. Ba gã đàn ông thô lỗ đem áo trên người cô xé tan tành không chừa một mảnh, nhe răng cười hết sức lỗ mãng đồng thời bàn tay thô lỗ không ngừng sờ nắn bộ ngực của cô.

Lạc Tranh siết chặt bàn tay. Tiếng kêu khóc thất thanh từ miệng cô gái truyền đến khiến lực tay của mấy gã đàn ông càng trở nên mạnh mẽ. Một gã trong đó đem quần của cô kéo xuống, làm hạ thân của cô hoàn toàn loã lồ. Sau đó, hắn như một con quỷ khát máu, không chút thương tiếc, hướng giữa hai chân cô mạnh mẽ đâm vào.

Cả căn phòng đều tràn ngập tiếng kêu khóc thút thít của các cô gái, mấy gã đàn ông thấy thế mở miệng chửi bậy một cách đầy thô tục. Tâm trí Lạc Tranh ngoại trừ hoảng loạn còn có phần phẫn uất.

Còn một cô gái lớn tuổi hơn một chút, tóc của cô ngắn ngủn, thanh âm vô lực khóc sụt sùi, quỳ rạp trên mặt đất. Một gã đàn ông sau khi tự cởi quần của chính mình thô lỗ lột sạch quần của cô gái, dùng hai chân kẹp chặt lấy thân thể cô. Đem hạ thân của hắn đã sớm căng cứng đặt lên bộ ngực của cô gái kia.

Hắn đung đưa thân thể cường tráng của mình lên xuống một cách nhịp nhàng, khiến thân thể của cô gái trẻ không khỏi nổi lên một hồi kích thích cùng ham muốn. Tiếng khóc càng ngày càng yếu ớt, thân thể cũng không thể tự chủ đung đưa theo gã một cách rời rạc. Quần áo trên người cô tơi tả như vậy, Lạc Tranh đoán rằng cô đã bị gã đàn ông đó giày vò không ít lần.

Quay lại với cô gái bị ba gã đàn ông giày vò. Một gã đàn ông ôm lấy eo cô, còn phía trước hai gã khác vẫn không chịu buông tay, ra sức giày vò. Bỗng cô gái bị nhấc bổng lên, cô liều mạng giãy giụa nhưng đằng sau bị một gã không hề cảnh báo trước hung hăng tiến vào, làm thân thể của cô gái không chịu được ưỡn về phía trước.

Gã đàn ông kia ôm lấy eo của cô ta ra sức chuyển động một cách điên cuồng, miệng gã còn phát ra tiếng cười bỉ ổi. Cả người cô gái bị dang ra hình chữ V, cánh tay cùng hai chân cũng không còn chút sức lực, chỉ còn yếu ớt lắc lư phối hợp cùng với gã đàn ông đang bị kích thích đến mức điên cuồng kia.

Lạc Tranh thực sự không chịu nổi cảnh trước mắt, rất muốn đứng bật dậy, nhưng lại e gây sự chú ý của đám đàn ông kia. Nàng thực sự cảm thấy mình vô cùng bất lực. Nàng là luật sư, luôn muốn duy trì chính nghĩa. Nhưng đáng tiếc, tại cái nơi phải trái không phân, trắng đen lẫn lộn như chốn này thì hai từ "Chính nghĩa" còn có ý nghĩa gì nữa.

Cô gái tóc dài lúc nãy đã bị bắt nằm sấp xuống sàn nhà, cô ấy đang khóc. Nhưng tiếng rên rỉ cùng kêu la của cô càng kích thích bản năng thú tính trong người mấy gã đê tiện kia. Cuối cùng một gã không chịu đựng được nữa, hung hăng tiến vào. Cô gái kịch liệt vặn vẹo có chút chống cự. Nhưng càng làm cho gã điên cuồng, phát tiết hơn mà thôi.

Đối với bọn chúng, tiếng kêu la cùng với sự kháng cự một cách vô lực của các cô gái nơi đây càng làm cho chúng vô cùng hứng thú. Eo hắn lên xuống không ngừng, thỉnh thoảng lại hung hăng đâm mạnh vào trong cô mà phát tiết khiến tiếng la khóc ban đầu của cô gái cũng dần biến thành thứ âm thanh rên rỉ ậm ừ. Thậm chí giờ đây sự phản kháng và giãy giụa cũng dần biến mất mà thay thế vào đó là sự đung đưa kết hợp một cách nhịp nhàng với gã đàn ông trước mặt.

Lạc Tranh tuyệt vọng nhắm mắt lại, một nỗi bi ai nổi lên từ đáy lòng nàng. Sinh lý vẫn luôn kỳ lạ như vậy, biểu hiện của thân thể con người vĩnh viễn vẫn là chân thực nhất. Ý thức căn bản không thể khống chế được.

Những gã đàn ông kia sau khi nhìn thấy phản ứng của cô gái thì liền cười khoái trá, miệng phát ra vài câu chửi thô tục. Sau đó động tác thì càng ngày càng dã man hơn, ngày càng chà đạp hơn.

Cầm thú!

Đúng là một lũ cầm thú!

Lạc Tranh cắn chặt môi đến nỗi suýt đem nó cắn nát.

Gã đàn ông giày vò cô gái hơi mập cuối cùng cũng rút khỏi người cô sau khi bỏ lại một câu "gái điếm thúi" đầy thô tục.

Mấy gã đàn ông đang chờ sẵn bên cạnh liền lập tức nhào tới, đẩy cô gái đó nằm úp xuống giường, ngay lập tức, mấy ngón tay không chút thương tiếc của bọn chúng luồn qua giữa hai chân cô, mạnh mẽ đâm thẳng vào trong.

Toàn thân Lạc Tranh hoàn toàn tê dại, ngay cả tim cũng lạnh cứng lại...

Tiếng kêu khóc của cô gái hoàn toàn không ngăn được hành động tà ác của bọn chúng, một gã giơ cao tay lên, hung hăng phát mạnh vào mông cô ta một cái. Cô gái kêu lên đầy đau đớn, sau đó liền tỏ ra ngoan ngoãn. Cô ta khẽ cong mông, để cho gã đàn ông kia hung hăng tiến vào từ đằng sau...

Lạc Tranh thực sự muốn ói!

Loại phương thức này nàng đã từng nghe nói, nhưng không ngờ hôm nay lại phải tận mắt chứng kiến. Sao có thể có phương thức giao hợp dã man như vậy?

Cô gái này còn nhỏ như vậy, sao có thể chịu nổi chứ?

Gã đàn ông kia nâng eo lên, thân thể cô gái không chút phản kháng mà khẽ lắc lư, phối hợp với hắn. Một gã khác cũng không bỏ lỡ cơ hội, đi đến trước mặt cô ta, một tay bóp lấy cằm, cưỡng bách cô ta phải mở miệng...

Lạc Tranh không khỏi cảm thấy bi thương thay cho cô gái này...

Cô gái kinh hoàng, liều mạng lắc đầu, gã đàn ông đó liền hung hăng tát mạnh một cái, đến nỗi ngay cả tiếng khóc của cô cũng không phát ra nổi.

Gương mặt của cô gái cũng như phần mông đều đỏ rực vết bàn tay khiến người ta nhìn thấy mà kinh sợ. Dưới bàn tay cứng như thép đang bóp mạnh xương hàm của gã đàn ông kia, miệng cô dễ dàng bị hắn mở ra...

Gã đàn ông kia nở nụ cười bẩn thỉu, một tay giữ chặt lấy gáy cô gái, hạ thân không ngừng chuyển động... Cô gái bị một trước một sau hành hạ, ngay cả tiếng kêu cũng không thốt lên được vì miệng của cô đang bị gã nhét "của quý" của mình vào. Nếu hầu hạ gã không tử tế, ngay lập tức sẽ bị đánh đập một cách không thương tiếc. Gã đàn ông phía sau vẫn hung hãn xoa bóp khiến trên người cô gái hiện lên không biết bao nhiêu vết trầy xước.

Lạc Tranh cảm thấy vô cùng hối hận.

Tại sao nàng lại chấp nhận làm việc cho cái tập đoàn này? Tại sao phải bắt nàng chứng kiến những cảnh tượng hãi hùng, dã man cùng

đáng sợ như thế chứ? Nàng biết bản thân mình là luật sư, ắt phải gặp đủ những tình huống trên đời, từ những chuyện phiêu lưu mạo hiểm cho tới cả những cảnh tàn nhẫn, độc ác. Lâm vào hoàn cảnh hiện tại là điều không thể tránh khỏi.

Hiện tại, nàng đang ở vùng đất hoang vu này, nếu có chuyện gì xảy ra, kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay. Qua những chuyện vừa rồi, nàng có thể cảm nhận sâu sắc sự bất bình đẳng giữa nam và nữ cùng sự vô vọng đang tồn tại ở nơi này.

Đám đàn ông vừa cười vừa mắng chửi các cô gái đang ra sức kêu khóc. Cảnh tượng này khiến người nhìn vào thực sự sợ hãi mà Lạc Tranh lại càng cảm thấy chua xót.

Kỳ gia lúc đầu còn ung dung nhàn nhã chứng kiến cảnh tượng "đẹp mắt", thậm chí còn chậm rãi hút thuốc. Nhưng cuối cùng hắn cũng không chịu nổi nữa, cởi bỏ quần mình, đi tới trước mặt cô gái lớn tuổi kia. Trên thân thể trần truồng của cô toàn là những vết bầm tím, ngoài những vết móng tay và những vết thương cũ có máu ứ đọng còn có những vết đòn roi dã man. Có vẻ như cô gái này chịu sự "giáo huấn" nhiều hơn những cô gái khác. Toàn thân run rẩy lập cập bò tới trước mặt Kỳ gia.

Kỳ gia nhếch môi cười tỏ vẻ hài lòng, hất đầu ý bảo cô gái bắt đầu. Cô run rẩy mở miệng nhưng rồi cũng miễn cưỡng ngậm vào miệng vật đàn ông to lớn của hắn, ra sức mà liếm, mút.

Thấy biểu hiện an phận của cô, Kỳ gia cất tiếng cười ha hả, cảm thấy rất vừa lòng.

Đạo đức, tôn trọng, nhân quyền căn bản không hề tồn tại ở cái nơi mà luật pháp không có chút ràng buộc như chốn này.

Lạc Tranh cảm thấy vô cùng bất lực. Sự bất lực đó dần dần biến thành một nỗi căm phẫn cực hạn. Nàng không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Nhìn những cô gái kia đang ra sức kêu gào còn bị một đám đàn ông ra sức lăng nhục và hành hạ, nàng thực sự không muốn chứng kiến thêm nữa. Nhưng những âm thanh kia cứ thế mà lọt vào tai nàng, khiến nàng không thể không đối diện với cảnh tượng phũ phàng trước mắt.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, từ lúc mấy cô gái bị đám đàn ông kia thay phiên nhau lăng nhục quả là quãng thời gian dài đằng đẵng, Lạc Tranh tưởng như chết lặng.

Khi những âm thanh đầy sự giày vò lòng người kia dần biến mất, Lạc Tranh cuối cùng cũng biết mình còn có thể hô hấp. Nàng không hiểu mấy hôm nay là những ngày gì mà luôn phải rơi vào những hoàn cảnh thống khổ như thế này. Còn nói gì tới lý tưởng? Còn nói gì tới khát vọng chứ?

Đám đàn ông kia dường như đã không còn hứng thú chơi đùa, vô cảm đá mấy cô gái ra phía sau, khiến bộ dạng của bọn họ nhìn không khác một bầy chó quỳ rạp trên mặt đất. Vừa phải khốn khổ phục vụ bọn chúng, giờ đây còn phải tận tình dùng miệng thu dọn chiến trường.

Đúng là một lũ bỉ ổi, một lũ cặn bã!

Lạc Tranh không còn cách nào nhìn thêm được nữa, nàng chỉ có thể nghe thấy đám đàn ông kia phát ra những âm thanh vô cùng sảng khoái cùng thỏa mãn, còn tùy ý văng tục chửi bậy, tra tấn lỗ tai của nàng. Tiếng đạp đấm cùng với tiếng gào thét của các cô gái khiến ngực nàng cảm thấy nhói đau. Nàng rốt cuộc cũng nhận ra, sống ở cái xã hội văn minh thực sự mới tốt làm sao. Mặc dù công việc có nặng nhọc, có vất vả nhưng được sống là chính mình dường như cũng là một loại hạnh phúc.

Đột nhiên Lạc Tranh nghe được tiếng quất của thắt lưng vào da thịt. Kinh hãi quay đầu nhìn sang. Không biết từ khi nào Kỳ gia đã đem cô gái toàn thân dính be bét máu treo lên, sau đó còn quất thêm vài roi nữa. Cô gái vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh lùng còn hung hăng mắng chửi hắn. Nhìn bộ dạng Kỳ gia cũng không có vẻ gì là tức giận, không những thế còn nghĩ ra phương thức hành hạ vô cùng hạ lưu.

Lạc Tranh thực sự kinh hãi, nàng nhìn thấy đám đàn ông kia đã tụ tập thành nhóm, đi đến trước mặt cô gái kia, một gã trong đám nhe răng cười... Lạc Tranh cho là bọn họ sẽ lại ra sức hành hạ cô gái một lần nữa, nhưng không ngờ, gã đó liền đi tiểu lên mặt cô gái. Hơn nữa còn bắt cô phải há miệng mà uống hết.

Tất thảy đều kinh hãi, trong phòng lại truyền đến những tiếng thét chói tai của các cô gái cùng với tiếng cười man rợ của đám đàn ông.

Lạc Tranh thực sự không nhịn được nữa.

"Dừng tay!"

Nàng đứng dậy, ánh mắt nàng quắc lên sắc lẹm tựa như một lưỡi dao.

Nàng biết rõ cái chốn này vốn chẳng tồn tại cái thứ gọi là văn minh cùng chính nghĩa, cũng không phải là nơi nàng có thể hóa thân thành anh hùng tới giải cứu thế giới. Con người nơi này đã không còn chút nhân tính, mà nàng, cũng ý thức được hành động vừa rồi sẽ khiến mình khó bảo toàn tính mạng. Nhưng thực sự nàng không thể làm ngơ được nữa, không thể nhắm mắt cho qua.

Đám đàn ông nhất thời bất ngờ đều trở nên im lặng, không nghĩ tới một nữ luật sư bé nhỏ mà cũng dám hô mưa gọi gió tại lãnh địa của bọn chúng, tất cả đều xoay người quay lại nhìn nàng.

Ngoại trừ Kỳ gia, thân thể sáu gã đàn ông còn lại đều trần truồng, giống như một lũ dã thú có thể nhào tới nàng bất kỳ lúc nào.

Bọn chúng đưa mắt nhìn Kỳ gia, hắn tiến lên cười lạnh: "Tiểu luật sư, muốn giương cao chính nghĩa tại nơi này sao?"

Lạc Tranh tất nhiên hiểu cái đạo lý này. Ở nơi rừng thiêng nước độc, cái nơi mà cái lũ thổ phỉ này chính là luật pháp, nếu muốn mở miệng nói vài câu đạo lý với chúng e rằng là điều không tưởng. Nhưng nàng vẫn khiến chính mình phải tỉnh táo lại, dùng thái độ bình tĩnh nhìn về phía Kỳ gia.

"Kỳ gia, ông biết rõ mục đích tôi tới đây làm gì. Ông cũng biết sản nghiệp của tập đoàn không chỉ đơn thuần có mỗi sòng bạc Macau. Nếu làm lãng phí thời gian của tôi, cũng có nghĩa là lãng phí thời gian của ông chủ. Tôi nghĩ, ông cũng không có bản lĩnh dám làm việc này chứ?"

Kỳ gia bị lời nói bình tĩnh cùng lạnh lùng của Lạc Tranh làm cho giật mình. Một lúc sau hắn mới nhẹ nhàng cười một tiếng, "Cô có thể khiến ông chủ thấy hài lòng, xem ra cũng không phải người đơn giản. Chúng ta chơi vậy cũng đủ rồi. Dẹp đi."

Nói đến đây ánh mắt hắn bỗng trở nên âm u, "Nếu như vừa rồi cô dám ngăn cản việc của tôi, ngay lập tức tôi sẽ báo với tập đoàn cô không có tinh thần hợp tác, trực tiếp lấy mạng của cô. Nhưng cũng may cô còn biết điều, nếu không đừng hòng lấy được tài liệu mà rời khỏi đây."

Trong lòng Lạc Tranh bất giác như chết lặng, toàn thân không khỏi toát mồ hôi lạnh. Vô thức nhìn lại những cô gái kia, tâm trạng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Cái thế giới này chính là gieo nhân nào thì gặp quả ấy, các cô là trùm buôn thuốc phiện, không sớm thì muộn cũng có kết cục chẳng mấy tốt đẹp. Lạc Tranh có thể cứu các cô được lúc này nhưng cũng không cứu được cả đời. Chỉ còn có thể trông chờ vào vận mệnh của họ mà thôi.

Cầm được tài liệu, trở lại ngôi nhà gỗ, đến lúc nhìn thấy Tề Lê, Lạc Tranh mới cảm thấy hai chân trở nên mềm nhũn. Tề Lê không hỏi nàng bất kỳ câu nào vì sớm biết chứng kiến những cảnh ở nơi này nàng nhất thời sẽ thấy không quen. Sau khi cho băng video vào đầu đọc, Tề Lê mới quay đầu lại nhìn thoáng qua Lạc Tranh: "Em không sao chứ?"

Lạc Tranh lắc đầu, sắc mặt có chút tái nhợt. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

"Hôm nay những gì em nhìn thấy chỉ là một phần của cái thế giới này thôi. Lạc Tranh, nếu em muốn làm việc cho tập đoàn thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt với những chuyện khủng khiếp hơn thế." Tề Lê nhẹ giọng an ủi. "Xem qua một chút tài liệu này đi, có lẽ, sẽ khiến em tìm lại một chút tự tin".

Lạc Tranh cố gắng bình ổn lại tâm trạng, nhấn nút play.

Video rất ngắn, thậm chí cũng không phải là một dạng mệnh lệnh hay nhiệm vụ được ghi âm, ghi hình gì cả. Trong video chỉ có một người đàn ông lẳng lặng ngồi ở phía xa, không nói năng câu nào cũng không nhìn về phía ống kính. Dường như hắn đang đặt cược gì đó, trên đầu còn có đồng hồ đếm ngược thời gian.

"Video này là thứ quái quỷ gì vậy?"

Lạc Tranh chăm chú nhìn người đàn ông trong video, đột nhiên, đôi mắt mở to đầy kinh hoàng, hoảng hốt nói, "Trở về sòng bạc ngay lập tức!"

Tề Lê cũng giật mình kinh hãi...


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv