Lạc Tranh đẩy hắn ra, nhanh chóng sửa sang lại y phục đang hỗn loạn, ánh mắt tràn ngập vẻ chán ghét, gắt gao cắn môi, bàn tay vô thức nắm chặt lại, hận không thể lập tức đem người đàn ông này xé thành trăm mảnh.
"Tranh, đừng dùng ánh mắt kiểu này nhìn tôi, tôi yêu thương em như vậy, loại ánh mắt này thực khiến lòng tôi đau đớn." Thương Nghiêu khóe môi nhếch lên, đáy mắt hàm chứa nét cười, vô cùng ôn nhu, nửa thật nửa giả trêu đùa nàng.
Lạc Tranh hít một hơi thật sâu, cảm giác trong lồng ngực tràn đầy không khí đủ đè nén cơn giận, ngón tay mới từ từ duỗi ra, thanh âm nhẹ nhàng cất lên nhưng không giấu được vẻ lạnh lùng.
"Thương Nghiêu tiên sinh, đã tới nhà tôi rồi, xin mời về cho!"
Thương Nghiêu nhún nhún vai, "Không cần tuyệt tình như vậy chứ? Ngay cả mời tôi lên nhà uống ly cà phê em cũng không chịu sao?"
"Thương Nghiêu tiên sinh muốn uống cà phê, mời đi dọc theo con đường này rồi rẽ phải sẽ thấy một quán. Ở đó có loại cà phê Lam Sơn cực phẩm rất đáng thưởng thức." Lạc Tranh nhẹ nhàng đáp lại hắn.
Thương Nghiêu nghe vậy, cười cười, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, không nói gì nữa.
"Còn nữa, tôi muốn nhắc nhở Thương Nghiêu tiên sinh một chuyện..." Sự phẫn nộ trong lòng Lạc Tranh dần dần nguôi ngoai, nhìn thẳng hắn, "Giờ làm việc của tôi từ 9h sáng tới 6h chiều. Nếu ngài có chuyện gì, trong khoảng thời gian này có thể tìm tôi. Thời gian còn lại thuộc về cá nhân, thứ lỗi không thể giúp gì được."
"Em đối với tất cả khách hàng đều như thế này?" Hai tay hắn khoanh lại trước ngực, bộ dáng nhàn nhã hỏi nàng.
Lạc Tranh khoé môi không giấu hàm ý mỉa mai, "Không phải, chỉ nhằm vào riêng ngài thôi!"
Thương Nghiêu nghe vậy cúi đầu cười, "Nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể lý giải rằng, ở trong lòng em tôi có vị trí rất đặc biệt?"
Cười lạnh, hàm ý mỉa mai trong mắt Lạc Tranh dần lan rộng. Nàng tiến đến gần hắn, giọng điệu nhẹ nhàng có đượm chút khách khí, "Thương Nghiêu tiên sinh, ngài có biết người Hongkong chúng tôi gọi người như ngài thế nào không?"
"Xin rửa tai lắng nghe." Thương Nghiêu ánh mắt sắc bén ánh lên tia lấp lánh.
"Được." Lạc Tranh cười lạnh, "Xin ngài nhớ kỹ cái từ này, chính là…tiện nam!"
"Tiện nam?" Quả nhiên, Thương Nghiêu đối với cái từ này dường như không hiểu lắm, ánh mắt có chút lấp lánh, vẻ như đang cân nhắc hàm ý thực sự của từ này.
"Cứ từ từ cân nhắc, đây là lời khen dành tặng ngài." Lạc Tranh tâm tình nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhìn xem bộ dạng kinh ngạc của hắn, trong lòng thực cảm thấy thoải mái, nụ cười mỉa mai hiện lên khoé môi, xoay người rời đi.
Thương Nghiêu nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của nàng khuất dần, ánh mắt cân nhắc vừa rồi nhanh chóng chuyển thành nụ cười nhẹ. Tuy hắn không hiểu rõ hàm nghĩa của từ này, nhưng bằng vào ngữ khí của nàng, cũng biết rõ nàng đang chửi hắn.
Thật thú vị…
Lạc Tranh bước vào toà nhà, bảo vệ đầy nhiệt tình lên tiếng chào, giúp nàng bấm nút thang máy. Mỗi lần con số hiển thị số tầng trên bảng điện tử của thang máy tăng thêm, sự vũ trang của nàng lại một lớp được trút bỏ.
Đây mới là con người thực sự của nàng.
Mỗi ngày rời khỏi nhà, Lạc Tranh đều đem bản thân mình vũ trang thật tốt, làm một luật sư hoàn hảo. Không thể la hét hay tỏ ra mệt mỏi, không thể có quá nhiều tình cảm cá nhân, không thể khóc, chỉ có tỉnh táo làm bạn đồng hành.
Nhưng chỉ khi về đến nhà, nàng mới phát hiện mình chỉ là một cô gái bình thường. Đây cũng là nguyên nhân khiến nàng thích ở một mình. Vì chỉ khi ở trong không gian cùa mình, nàng mới cảm thấy an toàn, hoàn toàn thả lỏng, không có bất kỳ người nào tới quấy rầy.
Có nhiều lúc, con người lại lạ lùng như vậy. Thích sự náo nhiệt, liền không ngừng hướng về người khác, hận không thể tụ tập tất cả bạn bè lại bên mình. Có lẽ đây là biểu hiện của người sợ sự cô độc. Có đôi khi, người đang đối mặt với áp lực lại thích sự yên tĩnh, không muốn bị bất kỳ ai làm phiền. Có lẽ đối với họ trạng thái này mới là thoải mái nhất.
Sau một ngày vô cùng mệt mỏi, Lạc Tranh về đến nhà, chỉ muốn buông lỏng bản thân, nghỉ ngơi thoải mái một chút.
Nhưng mà…
Nguyện vọng này của nàng theo tiếng cửa thang máy mở ra liền hoàn toàn tan vỡ.
Ánh đèn hành lang chiếu sáng thân hình cao lớn của Ôn Húc Khiên. Lúc Lạc Tranh bước ra khỏi thang máy, hắn liền dập tắt điếu thuốc trên tay vứt vào gạt tàn đặt ở một góc.
"Húc Khiên, sao anh lại tới đây?" Lạc Tranh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, đã là mười một giờ đêm.
Lấy chìa khóa mở cửa, đi vào phòng, Ôn Húc Khiên cũng theo sát nàng, bước vào, đóng cửa lại.
"Anh đúng lúc đi ngang qua, muốn lên thăm em một chút, không nghĩ rằng em không ở nhà." Ôn Húc Khiên dịu dàng nói.
Lạc Tranh tâm trí đột nhiên căng thẳng, "Anh... đến lâu chưa?"
"Khoảng nửa giờ đồng hồ. Di động của em tắt máy, anh lại không có chìa khoá, chỉ có thể đợi ở cửa." Ôn Húc Khiên khoanh tay trước ngực, dịu dàng nói.
Lạc Tranh sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt có điểm mất tự nhiên. Nửa giờ, nói cách khác, lúc Húc Khiên tới, nàng cùng Thương Nghiêu đang ở dưới lầu, vậy hắn chẳng phải là…
"Húc Khiên, kỳ thật em... vừa rồi ở dưới lầu." Nàng muốn thử dò ý hắn, nhưng trong lòng nổi lên một hồi bất an.
"Em ở dưới lầu?" Ôn Húc Khiên nghi ngờ nhìn nàng, lại ôn nhu cười một tiếng, "Vậy sao không gọi anh, để anh đợi ngoài cửa lâu như vậy."
Tâm trạng bất an của Lạc Tranh cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Thật may mắn, xem ra hắn không nhìn thấy màn đặc sắc vừa rồi.
"Tranh Tranh, em vừa rồi ở dưới lầu làm gì?" Ôn Húc Khiên tò mò hỏi.
"A, không có gì, hôm nay không phải là đưa Thương Nghiêu tiên sinh đi thăm Hongkong sao, vừa rồi đúng lúc là từ trên núi về, sau đó ở dưới lầu bàn qua về vấn đề hợp tác. Lạc Tranh đè nén tâm trạng bất an, thanh âm cố làm ra vẻ bình tĩnh nói.
"Ừ." Ôn Húc Khiên gật đầu, "Tập đoàn RM sau này cần quản lý thật tỉ mỉ, Tranh Tranh, về sau em sẽ phải vất vả rồi."
"Húc Khiên..." Lạc Tranh ngồi xuống bên cạnh hắn, lần đầu tiên có cảm giác bất lực, ôm lấy cánh tay hắn, nói nhỏ: "Em nhất định phải phụ trách tập đoàn đó sao? Anh có thể sắp xếp người khác thay vào, được hay không?" Nguồn: https://thegioitruyen.com
Nàng không cách nào nói ra uỷ khuất trong lòng với Ôn Húc Khiên, chỉ có thể uyển chuyển mà biểu đạt sự không tình nguyện của mình.
Ôn Húc Khiên khẽ vuốt ve thân thể của nàng, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng quay lại, thâm tình trong ánh mắt lộ ra nét ân cần chân thành, "Tranh Tranh, anh cảm thấy em gần đây hơi khác, trước kia em không có như thế này. Giờ vụ án đưa tới cửa lại không muốn phụ trách."
"Em..." Lạc Tranh nhất thời cứng miệng, suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nói: "Em chỉ là gần đây quá mệt mỏi, không muốn lo lắng nhiều chuyện như vậy."
"Ngốc ạ, vụ kiện của giám đốc Từ kia giao cho Diêu Vũ chịu trách nhiệm đi, Em chuyên tâm lo pháp vụ cho tập đoàn RM là được rồi." Ôn Húc Khiên hôn nhẹ lên trán nàng, ôn nhu nói nhỏ.
"Không được, Húc Khiên, Diêu Vũ ngay cả thành viên bồi thẩm đoàn cũng lựa chọn không xong, em sao có thể yên tâm giao vụ kiện đó cho cô ấy." Lạc Tranh lắc đầu, vẻ mặt không đồng ý.
"Xem em kìa, vẫn cứ nhiệt tình với công việc như vậy. Thật ra, vụ án đó giao cho ai cũng được cả, nhưng em đã tập thành thói quen tự mình xử lý, không phải sao?" Ôn Húc Khiên dịu dàng mỉm cười, "Kỳ thật, nói em từ bỏ vụ án này căn bản cũng không có khả năng. Hay là vậy đi, chúng ta đổi cách khác, có thể khiến em thoải mái chút ít, được chứ?"
Nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, Húc Khiên dịu dàng thì thầm.
Lạc Tranh nghe xong ngẩng đầu nhìn hắn, mi mắt chớp nhẹ, hơi có chút ngờ vực.
Ôn Húc Khiên trìu mến khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, từ trong túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, đặt trước mặt Lạc Tranh.
"Đây là..." Tâm tư Lạc Tranh cũng theo hành động của hắn, bất chợt loạn nhịp.
Ôn Húc Khiên đem chiếc hộp chậm rãi mở ra…
Ánh sáng lấp lánh từ chiếc nhẫn kim cương cơ hồ chiếu sáng cả phòng khách khiến Lạc Tranh cảm thấy chói mắt. Giờ khắc này, tâm tình của nàng thực sự rối loạn, có chút mong đợi, lại có chút thấp thỏm bất an. Tóm lại, nàng không có cách nào lý giải được tâm trạng lúc này của mình.
"Tranh Tranh, chiếc nhẫn này lẽ ra phải thuộc về em từ lâu. Chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu khó khăn, anh không muốn chậm trễ thêm giờ phút nào nữa." Ôn Húc Khiên cầm lấy chiếc nhẫn, ánh sánh lấp lánh của viên kim cương trên đó phản chiếu ánh mắt chân thành tha thiết đầy ắp thâm tình của hắn.
"Đồng ý lấy anh nhé?"
Tâm tư nàng theo câu nói của hắn mà trở nên rối bời. Chăm chú ngắm khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt thâm tình của hắn, Lạc Tranh vô thức hít một hơi thật sâu. Nàng nhớ rõ hắn từng nói, chỉ cần văn phòng vượt qua được cửa ải khó khăn này, hắn sẽ cầu hôn nàng. Quả nhiên hắn đã làm được.
Nhưng là…
"Húc Khiên..." Đôi mắt đẹp của Lạc Tranh ánh lên sự cảm kích, dịu dàng nói, "Em chưa thể nhận lời lúc này, chúng ta nói chuyện một chút được không?"
Ôn Húc Khiên nở nụ cười nhẹ, kéo nàng vào lòng, "Trước hết đồng ý với anh đã, được không? Em cứ như vậy đùa giỡn trái tim anh, thực khiến anh cảm thấy bất an."
"Anh sao lại cảm thấy bất an chứ?" Lạc Tranh nghiêng đầu nhìn hắn, dịu dàng hỏi.
Ôn Húc Khiên nhẹ thở dài, gương mặt cũng bởi vậy hơi đổi sắc. Nhìn nàng một hồi, hắn không chút dấu diếm suy nghĩ của mình, thẳng thắn nói "Anh sợ mất em, Tranh Tranh, em quá ưu tú, nên anh rất sợ đến một lúc nào đó em sẽ rời bỏ anh."
Lạc Tranh biết rõ hắn sẽ không bao giờ từ chối yêu cầu của nàng, cũng rất chân thành đối mặt với vấn đề. Khẽ ngồi thẳng dậy, nhìn hắn hỏi, "Húc Khiên, anh thành thật nói cho em biết, em ở trong lòng anh rốt cuộc là người thế nào?"
"Anh..." Ôn Húc Khiên có chút chần chừ, lẳng lặng nhìn nàng, một lúc lâu sau, nói ra: "Anh rất yêu em, anh hy vọng chúng ta có thể bên nhau tới lúc bạc đầu."
Lạc Tranh trong nội tâm chợt rung động, bàn tay nhỏ nhắn đưa tới, khẽ vuốt ve gò má hắn, "Húc Khiên, em biết rõ tình cảm anh dành cho em. Nhưng em cũng biết rõ, em càng thành công, càng xuất sắc, anh sẽ càng tự ti, đúng không?"
Một câu nói đơn giản như vậy thực sự đánh đúng vào tâm trạng hắn. Nàng luôn luôn là người có sao nói vậy, nhất là khi đối mặt với người có quan hệ thân thiết. Bạn bè cũng vậy, người yêu cũng thế, nàng không muốn che dấu bất cứ chuyện gì, có chuyện gì không rõ ràng nên thẳng thắn nói ra để sớm giải quyết.
Ôn Húc Khiên cũng biết rõ cá tính của nàng, sắc mặt khẽ biến, loé lên vẻ lúng túng, nhưng cũng chân thành nhìn thẳng vào mắt nàng, dịu dàng nói: "Đúng vậy, mấy năm nay, em càng ngày càng ưu tú, có thể nói là luật sư xuất sắc nhất Hongkong này, từ lúc vào nghề chưa từng biết đến thua kiện."
"Mà anh đây, thân là luật sư lại mắc vô số sai lầm, có thắng kiện, cũng không ít lần thua kiện. Nhìn vào nguy cơ lần này mà nói, cũng bởi vì anh thua kiện nên văn phòng mới lâm vào khủng hoảng."
Lạc Tranh chăm chú nhìn gương mặt hắn, ánh mắt đó toát lên sự chân thành, nàng tin tưởng những lời này thật sự phát ra từ nội tâm hắn, khiến lòng của nàng chợt dâng lên một hồi đau nhói.
Đàn ông vốn rất coi trọng thể diện, từ khi sinh ra đã chủ định để trở thành trụ cột trong gia đình. Nghĩ lại mấy năm nay, nàng ngược xuôi theo kiện, tuy rằng nhiều lúc mệt đến không chịu nổi nhưng có thể thấy thành tựu đạt được là quá rõ ràng.
Có lẽ, thành công của nàng đã đụng chạm đến tôn nghiêm của Húc Khiên. Đa số đàn ông đều không thích phụ nữ mạnh mẽ, bởi vì họ sẽ không có cảm giác an toàn, sợ mất đi hình tượng bảo hộ cố hữu của đàn ông. Trước giờ Ôn Húc Khiên đều vô cùng ôn nhu với nàng, chưa từng tỏ thái độ oán trách hay nổi cáu. Lạc Tranh vốn cho rằng hắn cam tâm tình nguyện như vậy. Đến giờ mới hiểu ra, bản thân đã rất nhiều lần vô tình bỏ qua cảm nhận của hắn.
Nghĩ tới đây, nàng thầm than nhẹ một tiếng...
Người ta nói làm đàn ông thật khó, nhưng làm phụ nữ cũng chẳng dễ dàng, nhất là phụ nữ mạnh mẽ có sự nghiệp. Công bằng mà nói, nàng đã không để ý đến cảm thụ của hắn, khiến lòng tự trọng của hắn bị tổn thương không ít. Nhưng đây chính là thực tế phũ phàng. Ôn Húc Khiên thấy nàng hồi lâu không nói lời nào, sắc mặt toát ra tia khẩn trương, nhẹ giọng kêu: "Tranh Tranh..."
Lạc Tranh từ trong thế giới nội tâm bừng tỉnh, quay sang nhìn hắn.
"Tranh Tranh, anh... có phải anh nói sai gì rồi?"
"Húc Khiên..." Lạc Tranh thấy hắn bộ dạng dè dặt, nổi lên một hồi đau lòng, chủ động vùi ở trong ngực hắn, ôn nhu nói: "Chúng ta là người yêu, anh không cần nhường nhịn em hết thảy như vậy, anh có biết, ngày đó nghe những lời anh nói, lòng em đau đớn thế nào không?"
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Ôn Húc Khiên nghe vậy càng khẩn trương hơn, ôm chặt nàng, "Tranh Tranh, chuyện hôm đó anh đã giải thích qua, anh…, anh thực sự không biết mình đã nói cái gì, Tranh Tranh, em đừng bận tâm, thật sự những lời hôm say rượu đó không phải những lời trong lòng anh..."
"Húc Khiên, em hiểu mà." Lạc Tranh lại ôm hắn, khẽ cười.
"Vậy em sẽ không trách anh chứ? Sẽ không đau lòng nữa?" Ôn Húc Khiên nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt ôn nhu như nước.
"Ngốc à, sao em có thể trách anh chứ?" Lạc Tranh cười tươi như hoa, trong đôi mắt đẹp tràn ngập nhu tình, "Lòng em đau, là bởi vì cái gì anh cũng dấu ở trong lòng, về sau không cần phải như vậy, anh là người đàn ông em yêu, em thực không muốn mỗi ngày phải đoán xem anh đang nghĩ gì, được không?"
"Tranh Tranh... Anh..."
"Húc Khiên, thật ra anh không cần lo lắng." Lạc Tranh dịu dàng cắt lời hắn, "Ngẫm lại xem, sở dĩ em có được thành tựu như ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ anh một tay trợ giúp. Nếu như không có anh, em cũng khó có khả năng tốt nghiệp đại học. Nếu như không có anh, em căn bản cũng không có cơ hội tốt nghiệp đại học rồi được vào một văn phòng luật sư danh tiếng nhất để thực tập. Nếu như không có anh dựng nên văn phòng luật, em cũng không có cơ hội để phát huy khả năng của mình. Cho nên đối với em mà nói, anh chính là chỗ dựa cùng hậu phương vững chắc nhất. Anh chính là người đàn ông quan trọng nhất, tài hoa nhất trên đời."
"Tranh Tranh..." Ôn Húc Khiên xúc động, vòng tay ôm chặt nàng, hôn nhẹ lên mái tóc, tâm tình có chút kích động nói: "Cảm ơn em, Tranh Tranh, cảm ơn em..."
Lạc Tranh lẳng lặng vùi ở trong ngực hắn, trong lòng không khỏi khẽ thở dài...
Làm sao nàng lại không biết lời nào của hắn là thật lòng? Người ta đều nói, những lời nói lúc say rượu chính là tâm sự trong lòng. Có lẽ, nàng thực sự đã quá xem nhẹ cảm nhận của hắn. Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy lòng đau nhói.