Bên nhau là lời hứa trọn đời trọn kiếp, vĩnh viễn không chia lìa, không phân biệt quốc tịch, không phân biệt ngôn ngữ, chỉ cần hai người yêu nhau nguyện lòng cùng nhìn về một hướng.
Định mệnh đã sắp đặt cho em được gặp anh, duyên phận đã giúp chúng ta được nắm tay nhau, cùng nhau mỉm cười nhìn ngắm hoa tàn, hoa nở, cùng trải nghiệm cuộc sống. Chẳng phải đây chính là món quà đẹp nhất mà Thượng Đế đã ban tặng cho chúng ta sao?
***
Paris đã bắt đầu bước vào mùa đông, lúc này khó mà nhìn thấy được ánh mặt trời. Nhiệt độ ban ngày hạ xuống chỉ còn khoảng năm độ. Chẳng những lượng mưa bắt đầu tăng lên mà ngay cả sương mù cũng bao trùm lên cả thành phố.
Lạc Tranh luôn thích đỗ xe ở bãi đậu xe trên mặt đất. Đối với bãi đậu xe quá lớn dưới tầng hầm của tập đoàn khiến nàng luôn có một cảm giác thê lương một cách khó hiểu. Những luồng không khí tươi mới trên mặt đất như khiến cho chiếc xe có thêm sức sống.
Sau khi tắt máy, bước xuống xe, Lạc Tranh khẽ thở một hơi dài. Hơi thở dưới không khí lạnh lẽo bay ra giống như những đám mây mỏng tinh nghịch, chậm rãi lơ lửng trước mặt. Mặc dù Lạc Tranh đã mặc một chiếc áo khoác dày, trên cổ còn quàng một chiếc khăn ấm áp, nhưng đột ngột tiếp xúc với không khí lạnh lẽo bên ngoài vẫn khiến nàng có chút không kịp thích ứng. Thật may, hôm nay trời không mưa.
Đúng lúc Lạc Tranh chuẩn bị bước vào công ty thì một gương mặt hết sức quen thuộc xuất hiện trước mặt nàng, là Tân Thanh Hà, mẹ của Louis Thương Nghiêu.
Lạc Tranh có chút bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng đã thấy bà bước tới trước mặt mình. Vừa nở nụ cười và lên tiếng chào bà, nàng lại chợt phát hiện ra nụ cười trên môi không biết là do trời quá lạnh hay do quá căng thẳng mà đã trở nên có chút cứng ngắc.
"Bác gái..." Sau khi Louis Thương Nghiêu cho nàng biết Tân Thanh Hà chính là mẹ hắn, nàng cảm thấy xưng hô theo cách này là thích hợp nhất.
Tân Thanh Hà nhìn nàng, khẽ gật đầu. Sắc mặt bà cũng không có biểu hiện gì quá đặc biệt. Một lúc sau, bà mới nhẹ nhàng lên tiếng, "Không cần lái xe, theo bác qua bên này."
Lạc Tranh vừa muốn lên tiếng hỏi thăm nhưng lại nghĩ đến quan hệ giữa nàng và Thương Nghiêu chưa được bà chính thức thừa nhận nên lại thôi. Sau khi suy nghĩ một chút, nàng lặng lẽ đi theo phía sau Tân Thanh Hà.
Những con đường chạy xung quanh tập đoàn WORLD đều được trồng những hàng cây xanh mát. Nhưng vì đã bắt đầu vào mùa đông nên cây cối hai bên lối đi cũng đã dần trơ trụi, chỉ còn lại những cành khẳng khiu vươn ra đầy mạnh mẽ. Trên con đường lát đá trước mặt, lá đã rụng phủ kín cả lối đi.
Suốt cả đoạn đường Tân Thanh Hà dẫn Lạc Tranh tới nơi này, bà không hề nói một câu nào mà Lạc Tranh cũng không chủ động bắt chuyện. Tình huống của nàng lúc này hệt như cảnh "Con dâu ra mắt bố mẹ chồng". Cho dù khả năng hùng biện thường ngày của nàng sắc sảo tới cỡ nào thì khi đứng trước mặt mẹ của người đàn ông mình yêu, Lạc Tranh vẫn cảm thấy lo lắng.
Thấy Lạc Tranh không nói gì, cuối cùng Tân Thanh Hà cũng dừng bước. Khẽ nhìn nàng một cái, bà cười nhẹ, "Bác rất thích dáng vẻ của cháu lúc chúng ta gặp mặt lần đầu tiên. Lúc đó, cháu nói chuyện với bác rất tự nhiên và thoải mái."
Đang mải đắm chìm trong suy nghĩ nên Lạc Tranh có chút bất ngờ với lời nói của Tân Thanh Hà. Kinh ngạc mất một lúc, sau đó nàng vội khôi phục lại phản ứng, "Bác gái, cháu....lúc đó cháu không biết bác chính là..."
Tân Thanh Hà khẽ cười, cũng không nói thêm gì nữa. Bà bước thêm vài bước rồi đột ngột dừng lại. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lạc Tranh, bà tháo bỏ giày, đi chân trần trên con đường lát đá trước mặt.
"Bác gái..." Lạc Tranh thấy thế sợ hết hồn, vội vàng bước lên định ngăn cản bà.
Tân Thanh Hà giơ tay lên ngăn cản hành động của Lạc Tranh, rồi bước từng bước thong dong trên con đường đá. Âm thanh vỡ vụn của những chiếc lá khô phát ra dưới từng bước chân bà. Quay đầu nhìn về phía Lạc Tranh, bà nói...
"Cháu cũng cởi giầy cao gót ra đi, thử cảm nhận một chút. Cuộc sống đô thị đúng là làm cho bàn chân của con người ta thật mỏi mệt. Chỉ có như thế này mới có thể hoàn toàn thả lỏng bản thân. Con người, vốn dĩ khi sinh ra đâu có mang giày, chỉ là trên con đường tiến hóa mới học được cách mang giày mà thôi."
Lạc Tranh không biết Tân Thanh Hà muốn làm gì, nhưng cũng không muốn từ chối yêu cầu có phần nhã nhặn của bà. Việc để chân trần đi trên đường thế này không phải là nàng chưa từng thử qua. Chỉ là với con đường đá trước mặt, mặc dù trên mặt đường phủ đầy lá khô, nhưng mỗi bước đi cũng có chút khó khăn.
"Thế nào? Không dám? Hay sợ đau?" Tân Thanh Hà cười cười.
Lạc Tranh nghe xong không nói năng gì liền tháo bỏ giầy cao gót, xách trên tay. Bàn chân nhỏ nhắn mịn màng vừa mới tiếp xúc với mặt đất liền lập tức cảm nhận được sự giá buốt cùng rét lạnh như băng khiến nàng không ngờ tới. Cũng may còn có lớp lá khô trên bề mặt đỡ đi phần nào.
Suy nghĩ một chút, nàng liền bước nhanh về phía Tân Thanh Hà. Nhưng vì tốc độ tăng nhanh đột ngột cộng với lòng bàn chân có chút đau đớn, thân thể nàng có chút chao đảo.
Cơ thể chao nghiêng của nàng ngay lập tức được Tân Thanh Hà đưa tay ra đỡ. Khi nàng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt tràn ngập ý cười của bà.
"Người trẻ tuổi, bước đi trên đường nên bước từng bước thật vững chắc, không cần phải vội vàng làm gì. Nên biết rằng, không phải con đường nào dưới chân mình cũng đều dễ dàng, bằng phẳng." Tân Thanh Hà chậm rãi lên tiếng.
Lạc Tranh vốn là người thông minh, làm sao lại không hiểu hàm ý trong lời nói của bà chứ. Sau khi lấy lại thăng bằng, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng. "Cảm ơn bác đã dạy bảo. Cháu sẽ ghi nhớ những lời này."
Tân Thanh Hà lại khẽ cười một lần nữa, sau đó sải bước tiếp tục tiến về phía trước. Lạc Tranh cũng bước theo phía sau. Mỗi bước đi nàng đều học theo cách điều hòa hơi thở của Tân Thanh Hà. Nàng biết rõ đây cũng là một phương thức tập dưỡng sinh rất hữu ích.
Con đường này rất dài, nhưng không hề có xe cộ qua lại. Thỉnh thoảng chỉ có một vài người băng qua đường. Tất cả đều hiếu kỳ quay đầu lại nhìn hai người họ nhưng Lạc Tranh cũng không hề để tâm, vẫn bước từng bước hết sức vững chắc.
"Cuối cùng bác cũng hiểu tại sao con trai mình lại chọn cháu!" Tân Thanh Hà nhẹ nhàng lên tiếng.
Lạc Tranh nhìn về phía bà cũng không nói gì.
"Rất nhiều phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ thông minh, rất thích khoe khoang sự thông minh của mình một cách quá phô trương. Nhưng cháu thì hoàn toàn ngược lại, cháu rất kiên định. Ánh mắt của người khác cũng không thể làm lung lay ý chí của cháu. Sự kiên trì như vậy thật sự rất đáng khen." Tân Thanh Hà tiếp tục nói.
Lạc Tranh nhẹ nhàng lên tiếng. "Nhưng đó cũng chính là một loại cố chấp. Rất nhiều người thích dùng từ kiên trì để che dấu sự cố chấp của bản thân mình."
"Không, trong mắt bác thì đó chính là sự kiên trì. Chỉ cần dùng tấm lòng của mình để thực hiện thì đó chính là kiên trì." Tân Thanh Hà không đồng ý lắc đầu. Sau đó bà đưa mắt nhìn nàng một cái, chân thành lên tiếng, "Lạc Tranh, bác thực sự rất thích cháu. Đây là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng của bác."
"Cảm ơn bác!" Trong lòng Lạc Tranh tràn ngập sự cảm động, nhưng rất nhanh sau đó lại có chút ngại ngùng lên tiếng. "Cháu nghĩ nhất định bác vẫn còn điều muốn nói với cháu đúng không ạ?" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
"Đúng vậy!" Tân Thanh Hà gật đầu. "Nhưng cháu cứ yên tâm, bác tới đây tuyệt đối không phải để khuyên cháu rời xa Thương Nghiêu. Bác hiểu rất rõ tâm tư cũng như tính cách của nó. Nó yêu cháu như thế, làm sao có thể dễ dàng rời xa cháu được?"
"Bác gái, vậy..."
"Bác chỉ muốn nói với cháu một điều, "Nếu như cháu yêu Thương Nghiêu thật lòng thì xin cháu hãy tiếp tục duy trì tình yêu sâu đậm đó. Cứ cho bác là một bà mẹ ích kỷ cũng được nhưng bác không muốn chứng kiến con trai mình phải tổn thương thêm nữa.
Tất nhiên, bác cũng mong cháu có thể phát huy sự thông minh của mình để ủng hộ cùng bảo vệ con trai bác. Bác không muốn nó lại đi theo con đường mà cha nó đã từng đi." Nói đến đây đáy mắt Tân Thanh Hà thoáng hiện lên nét bi ai.
"Bác tin cháu không giống những người khác, vì cháu là cô gái thông minh, nhất định sẽ tìm ra giải pháp để không đi vào vết xe đổ trước kia, đúng không?"
Lạc Tranh chợt hiểu ra lý do mà Tân Thanh Hà tìm gặp nàng. Trong thâm tâm nàng không khỏi càng thêm cảm động. Nàng bước lên cầm lấy tay của Tân Thanh Hà, nhẹ nhàng lên tiếng, "Bác yên tâm, giống như suy nghĩ của Thương Nghiêu, cháu cũng sẽ ủng hộ anh ấy hết mình. Bất luận như thế nào, cháu cũng sẽ không để anh ấy có chuyện gì."
"Cám ơn cháu..." Tân Thanh Hà hài lòng nhìn Lạc Tranh, nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc Lạc Tranh trở lại phòng làm việc, tinh thần nàng cực kỳ sảng khoái. Một phần do sáng nay nàng đi bộ khá lâu trên con đường đá, một phần cũng do những lời tâm sự chân thành của Tân Thanh Hà khiến tâm trạng nàng được thoải mái hẳn.
Lạc Tranh biết rõ ý định của những người trong gia tộc Louis, nhưng không biết suy nghĩ của Tân Thanh Hà ra sao. Nhưng tới lúc này, sự bất an trong lòng nàng đã không còn nữa. Lúc trước, nàng vốn nghĩ rằng Tân Thanh Hà sẽ không đồng ý chuyện của nàng và Thương Nghiêu, nhưng thái độ thẳng thắn hôm nay của bà thực sự khiến nàng cảm thấy bất ngờ. Lạc Tranh hiểu rằng, tâm tư của bà bao dung như vậy hết thảy đều xuất phát từ tình yêu thương dành cho Thương Nghiêu.
Mặc dù cả ngày phải đi công tác cực kỳ bận rộn nhưng đối với những việc xảy ra sáng nay, Thương Nghiêu cũng lập tức nắm được. Vừa về tới tập đoàn, hắn lập tức tới ngay phòng làm việc của Lạc Tranh, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy lo lắng.
Lạc Tranh chỉ khẽ cười rồi nói, "Mẹ của anh thực sự rất vĩ đại. Nếu như ở vào địa vị của anh, em cũng sẽ tôn trọng bà như thế."
Louis Thương Nghiêu hiểu được hàm ý trong lời nói của Lạc Tranh, đương nhiên cũng hiểu được mục đích mà mẹ hắn tới tìm nàng. Nhất thời kích động, hắn kéo Lạc Tranh ôm vào lòng. Sau đó bế bổng nàng lên rồi quay tròn mấy vòng ngay trong phòng làm việc khiến cho Lạc Tranh bật cười khanh khách.
Cảm giác hạnh phúc như trở nên bất tận...
Cứ như thế, mãi cho tới buổi tối, hai người cũng không có thời gian nói chuyện với nhau. Đúng giờ tan làm, Louis Thương Nghiêu sớm tới trước phòng làm việc của Lạc Tranh đứng đợi. Hai người nhìn nhau mỉm cười rồi cùng đi vào thang máy.
Xe chạy nhanh qua con đường tràn ngập ánh đèn neon sáng chói. Hôm nay Louis Thương Nghiêu tự lái xe. Lạc Tranh thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn hắn, lại nhớ tới dáng vẻ của hắn trong những lần đua xe trước kia. Cảm giác rung động cùng hồi hộp lúc đó như hiển hiện ra trước mắt.
Đang mải suy nghĩ, Lạc Tranh bỗng cảm thấy thân thể lao mạnh về phía trước, xe đột nhiên phanh gấp, cũng may nàng đã thắt chặt dây an toàn.
Sau khi định thần lại, Lạc Tranh nhìn thấy người đang đứng chặn ở đầu xe không phải ai khác, chính là người trước kia đã khiến nàng phải nhập viện - Sally.
Lại nhìn sang phía Louis Thương Nghiêu, nàng thấy nét mặt hắn dường như lạnh cứng lại, khuôn mặt đang tràn ngập sự vui vẻ trò chuyện cùng nàng vừa rồi cũng trở nên nghiêm lại...
Sally cứ như vậy đứng ở trước đầu xe không nhúc nhích. Trong ánh mắt cô ta hiện lên dáng vẻ quyết tâm cùng kiên định chưa từng thấy bao giờ.
"Tranh, em cứ ngồi yên trên xe, đừng xuống." Louis Thương Nghiêu vừa nghĩ tới chuyện ngày trước lại có chút bực mình. Xảy ra bao nhiêu chuyện mà cô ta còn dám chủ động tìm tới đây. Xem ra, trừng phạt như thế vẫn còn nương nhẹ với cô ta rồi.
Lạc Tranh nghe lời Louis Thương Nghiêu khẽ gật đầu. Không phải vì nàng sợ Sally kia, chỉ đơn giản nàng muốn nghe lời hắn mà thôi.
Louis Thương Nghiêu nhanh chóng xuống xe, bóng lưng cao lớn che một khoảng phía trước đèn xe. Cũng may không có nhiều xe cộ đi lại trên đường, nếu không một chiếc xe con đột nhiên dừng lại trên đường như thế này nhất định dẫn tới cảnh tượng hỗn loạn.
Lạc Tranh kiên nhẫn ngồi ở trong xe, lo lắng dõi theo mọi chuyện đang diễn ra bên ngoài. Nàng nhìn thấy vẻ mặt Louis Thương Nghiêu vô cùng không vui, ánh mắt hắn nhìn Sally cũng đầy vẻ không hài lòng. Nhưng tâm tình Sally dường như rất kích động. Không biết cô ta nói câu gì mà vẻ mặt Louis Thương Nghiêu lập tức biến đổi, cả người như hóa đá ngay tại chỗ.
Sau đó Lạc Tranh thấy Sally hướng phía xe mà chạy tới, dường như muốn xông tới tìm nàng. Nhưng ngay lập tức bị Louis Thương Nghiêu kéo lấy vai, ngăn cản hành động của cô ta.
Tình huống này có chút lạ thường. Lạc Tranh rất muốn xuống xe tìm hiểu xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Nhưng bàn tay vừa định đẩy cửa xe chợt buông lỏng, nàng có chút do dự.
Ngay vào lúc này, dáng vẻ của Sally càng lúc càng kích động. Cô ta ra sức đẩy Thương Nghiêu ra, ngay trước mặt mọi người mà quỳ sụp xuống.
Cô ta nhằm đúng hướng xe của Lạc Tranh mà quỳ xuống. Hiển nhiên, cô ta đang quỳ xuống để cầu xin Lạc Tranh.
Ngồi trong xe, Lạc Tranh không khỏi cảm thấy sững sờ, theo phản xạ đưa tay che miệng để ngăn lại tiếng kêu đầy kinh ngạc bật ra theo phản xạ tự nhiên. Tình huống này thực sự quá đột ngột, tại sao... Sally lại quỳ xuống trước mặt nàng?
Cuối cùng không kìm được nữa, Lạc Tranh mở cửa xe bước xuống, đi tới trước mặt Sally, vẻ mặt vẫn không thể tin nổi...
"Cô đang làm cái gì vậy? Nhanh đứng dậy, tất cả mọi người đang nhìn kìa."
Sắc mặt của Louis Thương Nghiêu càng lúc càng khó coi, dường như đang dần tái mét.
Sally đã sớm chẳng quan tâm tới nhiều thứ như vậy. Cô ta nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn Lạc Tranh...
"Luật sư Lạc, tôi biết trước kia đã làm nhiều chuyện có lỗi với cô. Tôi cũng biết không nên lại tới làm phiền cô như thế này. Nhưng, chị của tôi thật sự rất đáng thương."
Louis Thương Nghiêu không thể nhẫn nại thêm được nữa, liền kéo Sally đứng lên, quát nhẹ. "Sally, đừng làm loạn ở đây nữa. Tôi sẽ lập tức trở về gặp Deneuve, đừng làm phiền tới Lạc Tranh nữa."
Lạc Tranh chứng kiến cảnh tượng trước mắt, không nhịn được liền hỏi, "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Không đợi Louis Thương Nghiêu kịp trả lời, Sally liền kéo tay Lạc Tranh, vội vàng nói, "Bác sỹ đã nói, sức khỏe của chị tôi càng ngày càng yếu. Hôm nay chị ấy lại bị ngất đi. Luật sư Lạc, tôi biết cô là người lương thiện. Chị của tôi cả đời này chỉ yêu một mình anh rể, cầu xin cô hãy chúc phúc cho chị ấy. Chị của tôi không giống với cô, chị ấy không còn sống được bao lâu nữa. Nhưng cô thì hoàn toàn khỏe mạnh, còn có rất nhiều thời gian để có thể tìm được tình yêu đích thực của mình. Cầu xin cô..."
"Câm miệng!" Louis Thương Nghiêu lập tức gầm lên.
Sally gắt gao cắn chặt đôi môi của mình, nước mắt lã chã chảy xuống không ngừng.
Lạc Tranh nghe xong những chuyện này, cảm thấy vô cùng đau lòng cùng khó thở. Một lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi. "Sally, cô nói chị của cô..."
"Hôm nay bác sỹ đã tuyên bố không tiếp tục trị liệu nữa..." Sally đã khóc không thành tiếng.
Louis Thương Nghiêu khẽ nhíu mày. Cũng không khó nhận ra tâm tư của hắn đang vô cùng phức tạp.
Lạc Tranh không nghĩ ngợi nhiều, liền kéo tay Sally, còn tay kia quay ra kéo lấy Louis Thương Nghiêu. "Đi thôi, chúng ta cùng nhau quay trở về."
Sally sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng gì, mặc kệ Lạc tranh kéo cô ta lên xe. Vừa mới mở cửa xe, Louis Thương Nghiêu liền vươn tay ra ngăn cản, cất giọng trầm thấp lộ rõ vẻ không đồng tình. "Tranh, em không được tới chỗ đó. Anh sẽ đi xem tình hình thế nào, em hãy về nhà trước đi."
Lạc Tranh hiểu hắn lo lắng nàng sẽ bị dị ứng phấn hoa. Tuy hiện giờ là mùa đông nhưng vẫn có hoa đang nở. Chỉ cần tiếp xúc với một chút phấn hoa thôi, nàng cũng sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng...
"Thương Nghiêu, yên tâm đi. Trên đường đi, em mua chiếc khẩu trang mang vào là được mà. Em không sao cả. Hãy để cho em đi cùng, nếu không em sẽ rất lo lắng."
Giọng nói của Lạc Tranh tràn ngập sự chân thành, ánh mắt cũng lộ rõ vẻ khẩn cầu. Louis Thương Nghiêu cũng biết rõ không thể thay đổi được quyết định của nàng nên hắn đành hít sâu một hơi, không nói thêm câu gì lập tức ngồi vào xe.
Xe mạnh mẽ quay đầu rồi phóng ra đường quốc lộ, thẳng con đường phía trước mà chạy tới....
***
Đây là lần đầu tiên Lạc Tranh tới nơi ở của công chúa Deneuve. Xe đi được vài giờ thì liền dừng tại chỗ này. Nàng mang theo khẩu trang bước xuống xe, có cảm giác nơi này dường như được thiết kế nhằm tách biệt với cuộc sống bên ngoài.
Công chúa thì vĩnh viễn vẫn là công chúa, cho dù có trải qua bao nhiêu thế hệ đi chăng nữa thì môi trường cô ấy đang sống cũng phản ánh đúng với thân phận của cô ấy vậy. Cao quý, xa hoa, lộng lẫy, đẹp tới mức khiến người ta sững sờ là điều mà ai bước vào đây cũng có thể cảm nhận được.
Sally đi ở phía trước xuyên qua khu vườn hoa. Louis Thương Nghiêu chậm rãi bước ở phía sau, luôn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lạc Tranh. Thỉnh thoảng hắn lại quay sang nhìn nét mặt của nàng. Lạc Tranh không nói gì chỉ nhẹ nhàng cười một cái, chứng tỏ nàng vẫn rất tốt, không có lấy một chút phản ứng khác thường nào.
Vào thời điểm này hoa mai đang nở rộ. Một nhành mai còn đọng lại một chút sương tạo nên cảnh tượng hết sức đẹp mắt. Nhưng Lạc Tranh chỉ dám đứng xa ngắm, tự động kéo khít khẩu trang lại. Thực sự nàng vô cùng chán ghét chứng bệnh này của mình.
Cửa phòng khách chính chậm rãi được đẩy ra, Lạc Tranh cùng mọi người bước vào. Lúc này mới phát hiện ra, xuất hiện tại nơi mỹ lệ này không chỉ có mấy người họ...