Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 128: Sự theo đuổi đầy bá đạo



Là cố vấn pháp luật của tập đoàn, Lạc Tranh đương nhiên có tư cách tham dự cuộc họp lãnh đạo thường kỳ ở tầng cao nhất của tòa nhà. Ngoại trừ việc giải quyết các vấn đề liên quan đến pháp luật trong hoạt động của tập đoàn hàng ngày, nàng còn có thể đề xuất ý kiến để củng cố, hoàn thiện bộ máy. Thật may mắn, từ khi Lạc Tranh nhậm chức, ngoại trừ các vấn đề liên quan đến tư pháp nhỏ ra thì cũng không có quá nhiều sự kiện nghiêm trọng phải xử lý. Có thể nói, công tác quản lý của tập đoàn cũng có những thủ thuật nhất định.

Khi trở lại tập đoàn làm việc, Lạc Tranh lại lập tức vùi mình vào công việc. Tuy lúc trước có nhiều người nghi ngờ năng lực của nàng, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, mọi người không khó nhận ra Lạc Tranh là một phụ nữ không hề đơn giản. Nàng làm việc luôn gọn gàng, lại tuyệt đối nghiêm túc, khiến ấn tượng của mọi người lập tức thay đổi.

"Louis tiên sinh, phần tài liệu về nguyên tắc hoạt động và chế độ làm việc tại chi nhánh mới đã được kiểm tra kỹ, không có bất cứ vấn đề gì liên quan đến các quy định pháp luật cả. Mời ngài xem qua." Lạc Tranh đem tập tài liệu đưa tới trước mặt Louis Thương Nghiêu đang ngồi ở vị trí chủ tịch, thanh âm trong trẻo kiên định, so với vẻ dịu dàng kiều mỵ ngày hôm qua thực tưởng như hai người khác nhau vậy.

Ánh mắt của Louis Thương Nghiêu hờ hững lướt qua tập tài liệu hướng về khuôn mặt trẳng trẻo của Lạc Tranh, lúc cầm lấy tài liệu còn cố ý mơn trớn bàn tay nhỏ xinh của nàng, từng đầu ngón tay nóng hổi nhẹ nhàng phác họa lòng bàn tay nàng, động tác cực kỳ ám muội khiến người ngoài có thể cảm nhận được.

Nụ cười vui vẻ vẫn tràn ngập trên môi Lạc Tranh, nét mặt nàng cũng không vì động tác của hắn mà thay đổi, vẫn bình thản hờ hững như trước nhìn về phía hắn, ánh mắt cũng không lộ ra chút ám muội nào.

Đợi hắn cầm lấy tài liệu, nàng khẽ chớp mắt, bàn tay nhẹ nhàng thu về đặt trên đùi, nhiệt độ từ đầu ngón tay hắn lưu lại nhanh chóng lan tràn tận sâu thẳm đáy lòng nàng, làm nàng cảm nhận được một niềm hạnh phúc khó nói thành lời...

Mấy phút sau...

"Được rồi, đem tài liệu này ban hành xuống dưới đi." Louis Thương Nghiêu nghiêm túc xem xong tài liệu, đưa cho giám đốc chi nhánh ngồi bên cạnh, khẽ ra lệnh.

"Vâng, ngài Louis." Giám đốc chi nhánh cung kính tiếp nhận tài liệu từ tay hắn.

"Đây là thỏa thuận hợp tác của tập đoàn FM với chi nhánh ở nước ngoài của chúng ta. Tôi đã xem xét và không thấy có vấn đề gì, vì vậy tôi đề xuất việc hợp tác có thể lập tức triển khai, như vậy đối với hoạt động của cả hai bên đều có lợi." Lạc Tranh đem tập tài liệu nữa đưa cho Louis Thương Nghiêu, nhẹ nhàng nói.

Lúc này, Louis Thương Nghiêu không tiếp nhận tài liệu mà đưa mắt nhìn về phía người phụ trách việc này, khẽ lên tiếng, "Theo sự căn dặn của Luật sư Lạc, lập tức thi hành đi."

Người phụ trách vụ hợp tác đầu tiên có chút sững sờ, sau đó lập tức tiếp nhận hợp đồng, cúi đầu tuân lệnh.

Lạc Tranh cũng ít nhiều giật mình sững người lại nhưng cũng không nói tiếng nào.

"Luật sư Lạc, vòng tiếp theo của việc đấu thầu hạng mục CI đã bắt đầu, chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ. Xin hỏi bên luật sư đoàn có tư vấn gì thêm không?" Một người phụ trách khác cất tiếng hỏi.

"Tài liệu liên quan đến việc đấu thầu tôi đã xem rồi. Không có vấn đề gì cả. Thời gian đấu thầu vào cuối tháng. Lúc đó, nếu cần thiết tôi sẽ đích thân tham dự buổi đàm phán đấu thầu các hạng mục. Ngoài ra, nhóm tư vấn pháp luật cũng đã hoàn thiện hồ sơ pháp lý cho việc đấu thầu rồi, về điểm này các vị có thể yên tâm."

"Cảm ơn Luật sư Lạc!" Người phụ trách vừa cười vừa nói.

Lạc Tranh khẽ mỉm cười đáp lễ, thái độ vẫn cực kỳ bình thản...

"Mọi người còn có vấn đề gì về luật pháp cần được tư vấn nữa không?" Louis Thương Nghiêu giơ cổ tay nhìn đồng hồ, cất tiếng hỏi.

Mọi người đều tỏ ý không còn gì cần trợ giúp nữa.

"Được rồi, vậy cuộc họp hôm nay dừng ở đây. Mọi người đi làm việc đi." Nói xong, hắn đưa tay đặt lên bàn tay nhỏ bé của Lạc Tranh đang đặt trên bàn họp, có chút không kiềm chế khẽ nắm lấy bàn tay nàng...

"Vất vả cho em rồi!"

Lạc Tranh nhìn vào nụ cười đầy mê hoặc của hắn, tâm tình vốn bình tĩnh không khỏi nhảy loạn lên nhưng sắc mặt vẫn không chút thay đổi, nhẹ nhàng cười với hắn, "Đây là công việc của em mà, đâu có gì đáng kể"

Sau khi cuộc họp thường kỳ kết thúc, Vi Như vội vàng bước tới, kéo tay Lạc Tranh, nở nụ cười thần bí, "Sư phụ, chuyện thế nào rồi ạ? Chị không được gạt em đó nha."

Lạc Tranh bị hỏi bất ngờ có chút không hiểu, "Chuyện gì cơ?"

"Sư phụ!" Vi Như chu cái miệng nhỏ, "Chị gạt người khác cũng không thể gạt em đâu. Em là đệ tử của chị, vừa rồi trong phòng họp, Louis tiên sinh dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn chị. Trời ạ, ánh mắt sáng lên như vậy, hơn nữa còn quan tâm chị như vậy. Người sáng mắt nào cũng có thể nhìn ra có chuyện nha."

"Ông chủ quan tâm nhân viên cũng là chuyện bình thường mà!" Lạc Tranh mỉm cười, vừa nói vừa bước về hướng phòng làm việc.

"Đâu có đơn giản là quan hệ giữa ông chủ và nhân viên như vậy." Vi Như vội vàng chạy tới trước mặt Lạc Tranh, "Sư phụ, gần đây chị có gì đó rất lạ nha. Có khi mấy ngày không tới công ty, đây vốn không phải tác phong của chị trước giờ. Hơn nữa, hôm nay tới công ty, lại cứ tủm tỉm cười suốt, rất kỳ lạ đó."

"Chẳng lẽ em muốn mỗi ngày chị đều cau có nhìn em hay sao?" Lạc Tranh cười cười nhìn Vi Như, "Mau đi làm việc đi. Đúng rồi, tài liệu chị cần, em đã tra được chưa?"

"Đương nhiên, chuyện sư phụ đã giao phó em nhất định sẽ nghĩ cách hoàn thành rồi." Vi Như cười hì hì trả lời.

Lạc Tranh nghe vậy, không khỏi cất tiếng khen ngợi, "Em được đấy, tài liệu khó như vậy mà cũng tìm được. Vậy em có thể chuyển dần sang lĩnh vực tư vấn được rồi."

"Cảm ơn sư phụ đã khen, em làm rất bí mật, không có người nào hay biết đâu." Vi Như đắc ý khẽ thì thầm.

"Tốt lắm, nhận em là đồ đệ quả thực là không sai. Mang luôn vào phòng làm việc cho chị, đừng để các luật sư khác biết." Lạc Tranh vỗ nhẹ vai Vi Như, khẽ căn dặn.

"Vâng, em lập tức đi ngay." Vi Như nghịch ngợm giơ tay chào kiểu nhà binh rồi quay người rời đi.

Nụ cười trên môi Lạc Tranh có chút ngưng lại, tâm tình vui sướng cũng bị ảnh hưởng đôi chút. Tài liệu bí mật mà nàng muốn Vi Như tìm kiếm không phải gì khác mà chính là tài liệu về vụ hối lộ của Ôn Húc Khiên. Thật ra nàng đã suy nghĩ rất nhiều, Ôn Húc Khiên trước giờ luôn là người nhát gan sợ phiền phức, cho dù có làm cũng không dám làm lớn. Thế nên để đến nỗi bị cục điều tra tội phạm thương nghiệp rờ đến như vậy, xem ra sự tình không hề đơn giản.

Nếu như, chuyện này thật sự liên quan đến Thương Nghiêu, nàng càng muốn điều tra rõ ràng.

***

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, chìm trong công việc khiến Lạc Tranh quên hết thời gian, cho đến khi...

"Lạc đại luật sư, không cần gấp như vậy chứ? Bây giờ là mười hai giờ, chị vẫn còn ở đây liều mạng cùng anh hay sao?" Một giọng nói trầm ấm vang lên mang theo chút ý chế nhạo.

Lạc Tranh bị thanh âm bất ngờ xuất hiện làm cho sợ hết hồn, ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt anh tuấn quen thuộc đang nhìn về phía nàng nở nụ cười tà...

"Liệt? Cậu vào từ khi nào thế?" Lạc Tranh đem tập tài liệu trong tay gập lại, vừa thu dọn gọn gàng vừa cất tiếng hỏi.

"Vừa vào chưa được bao lâu." Liệt cong môi cười, hai tay chống lên bàn làm việc, thân người nghiêng về phía trước, chăm chú nhìn vào gương mặt Lạc Tranh.

"Sao vậy? Trên mặt tôi dính gì sao?" Lạc Tranh bị cậu ta nhìn chằm chằm hồi lâu khiến nàng có chút bối rối...

Nụ cười trên mặt Liệt mang theo vẻ quỷ dị vô cùng, "Có, đương nhiên là có!"

Lạc Tranh hơi sững người, "Là gì? Vết bẩn phải không?" Vừa nói, nàng vừa đưa tay tính cầm lấy cái gương.

Động tác của nàng lập tức bị bàn tay của Liệt cản lại, ngón tay thon dài của cậu ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, giọng nói cực kỳ nghiêm túc, "Không phải vết bẩn, mà có một vẻ phong tình trên mặt chị."

Ách..."Phong tình?" Lạc Tranh thật sự kinh ngạc.

Liệt cười khẽ, "Tôi đoán, hẳn là anh đã tỏ tình với chị rồi!"

Tim Lạc Tranh hơi thắt lại, nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình thản, cười nhẹ, đẩy tay Liệt ra, "Cậu nói bậy gì đó? Công việc không phải bận lắm sao, còn có thời gian chạy tới chỗ tôi lộn xộn?"

"Đó không phải lộn xộn mà là quan tâm." Liệt đi vòng qua trước bàn làm việc của nàng, lười biếng dựa vào cạnh bàn, nở nụ cười tà mị, "Tôi đoán, anh hiện giờ rất hận không có cách nào khiến tôi rời khỏi biệt thự. Cho nên, hai người hôm trước mới đi tận hưởng thế giới riêng của mình."

"Đâu có..." Mặt Lạc Tranh hơi đỏ lên, còn có chút mất tự nhiên...

"A...Đỏ mặt sao?" Liệt bất ngờ nhìn chăm chú vào gương mặt nàng, nhẹ nhàng nhếch môi, "Đường đường Lạc đại luật sư lại đỏ mặt, bị tôi nói trúng sao?"

"Cậu đến đây chính là muốn nói mấy lời bát nháo này?" Lạc Tranh vội vàng nói lảng sang chuyện khác, trừng mắt liếc cậu ta một cái.

Liệt nhún nhún vai, làm ra vẻ vô tội, "Đâu có, tôi chỉ sợ chị bị hạnh phúc làm cho mê man, quên mất vẫn còn có một người đàn ông đang yêu chị."

Lạc Tranh nhìn về phía Liệt, thấy dáng vẻ cậu ta rất nghiêm túc, ánh mắt cũng có chút cô đơn khiến trong lòng nàng lại dâng lên chút áy náy, "Liệt, tôi...Xin lỗi, chúng ta..."

"Không cần lo lắng, tôi không có ý trách chị." Liệt dịu dàng nhìn nàng, "Tôi yêu chị, sao lại đành lòng trách chị đây? Cho dù, người chị yêu là anh tôi đi nữa."

"Liệt, thật xin lỗi, tôi... Tôi không biết nên nói gì với cậu nữa..."

"Vậy thì đừng nói gì hết." Liệt cười tươi rói, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập sự quan tâm. Tôi nói rồi, tôi yêu chị là chuyện riêng của tôi, cho dù chị không yêu tôi thì tình yêu của tôi dành cho chị cũng không giảm đi."

"Liệt..."

"Nhưng chị yên tâm, tình yêu của tôi với chị tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng. Chị có thể yên tâm tiếp nhận, như vậy mới khiến tôi dễ chịu đôi chút." Liệt khẽ thở dài, kéo lấy tay nàng, "Tôi nguyện làm cái bóng của chị, lúc chị vui tôi sẽ cùng vui với chị, lúc chị đau lòng, tôi sẽ để chị dựa vào. Chỉ hy vọng, chị đừng đẩy tôi ra xa. Để cho tôi được bảo vệ chị, như vậy tôi đã thấy hạnh phúc lắm rồi."

"Liệt, sao cậu phải khổ như vậy chứ?" Lạc Tranh có chút xúc động. Đối với một thanh niên ưu tú như vậy, nàng sao nhẫn tâm đây?

"Không phải là khổ, mà là hạnh phúc." Liệt nở nụ cười dịu dàng, "Tôi vẫn luôn là người như vậy. Cho dù trái đất này có bị hủy diệt, tôi vẫn mỉm cười tới phút cuối cùng. Nghe nói cái đó gọi là lạc quan, nói khó nghe hơn một chút là không có đầu óc...ha ha..."

"Liệt..." Lạc Tranh thực sự cảm động vô cùng, đứng dậy chủ động ôm lấy cậu ta, "Tôi biết cậu đối với tôi rất tốt, tôi thật sự không muốn làm cậu phải đau lòng. Tôi tin, sau này nhất định có cô gái tốt hơn xuất hiện trong thế giới của cậu. Nhất định như vậy."

"Đây là cái chị gọi là sự an ủi sao?" Liệt cười dịu dàng, lại ôm chặt lấy nàng, cánh tay rắn chắc vây lấy thân hình nhỏ bé của nàng, không có ý định buông ra.

"Phải, là mong ước chân thành của tôi. Tôi thật sự cảm thấy may mắn vì có thể gặp được chị, cho nên, tôi hy vọng mỗi ngày của chị đều thật vui vẻ." Lạc Tranh than nhẹ, đưa tay khẽ vỗ lên lưng cậu ta.

Liệt gật đầu, lại đem cả khuôn mặt vùi vào mái tóc của Lạc Tranh. Nếu nói cậu ta cam lòng từ bỏ tình yêu với nàng thì chỉ là nói dối mà thôi. Có lẽ chỉ mình Liệt mới biết, bốn năm trước trong cái đêm đó, trong mắt cậu ta đã chỉ có mình nàng. Sự xuất hiện của nàng đã đem tất cả tâm tư của cậu ta lấy đi sạch, một chút cũng không chừa...

"Lạc Tranh, chị thật sự rất yêu anh ấy sao?" Liệt cúi đầu thì thầm, tham lam hít lấy mùi hương của nàng. Có lẽ, cơ hội như hôm nay sẽ chẳng bao giờ có nữa.

Lạc Tranh khẽ gật đầu, không hề che dấu tâm sự của mình, "Đúng vậy, tôi yêu anh ấy, rất yêu anh ấy." T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

"Cảm ơn chị đã không giấu diếm tôi." Liệt nhẹ nhàng kéo Lạc Tranh ra một chút để có thể ngắm nhìn gương mặt nàng, "Tôi rất hiểu anh trai. Người phụ nữ được anh ấy yêu sẽ cực kỳ hạnh phúc. Mà ngoài chị ra, anh ấy chưa từng khẩn trương với bất cứ người phụ nữ nào như vậy. Lạc Tranh, mặc dù trong lòng tôi rất đau khổ, nhưng chỉ cần chị đã xác định rõ ràng, vậy tôi cũng không oán không hối. Hãy để tôi trở thành chỗ dựa của chị, bảo vệ chị, giúp đỡ chị..."

"Liệt..." Lạc Tranh cảm động đến rơi lệ, Nàng cho tới giờ cũng không dám nghĩ mình có thể gặp được người đầy bao dung, có thể tha thứ hết thảy những chuyện quá khứ như Liệt.

"Cảm ơn cậu!"

Liệt dịu dàng ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đem tất cả sự bi thương che dấu vào trong lòng, nở nụ cười ấm áp, "Lạc Tranh, tôi...có thể thỉnh cầu một chuyện không?"

Lạc Tranh đau lòng nhìn cậu ta, gật đầu, "Đương nhiên!"

Liệt chậm rãi bước lại gần, ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào khiến thân hình cậu ta như sáng lên dưới một vầng hào quang rực rỡ, làm toát lên vẻ cao quý thanh nhã đầy khí phách...

"Xin chị, để cho tôi hôn chị..." Cậu ta khẽ thì thầm, "Tuy như vậy rất đường đột nhưng đó lại là tâm nguyện lớn nhất của tôi."

Nếu như đổi lại là người đàn ông khác, Lạc Tranh nếu không cho hắn một bạt tai thì cũng xoay người rời đi.

Nhưng vẻ mặt Liệt nghiêm túc như vậy, nếu không nhận lời cậu ta sẽ khiến sự tổn thương của Liệt càng nặng nề hơn. Hơn nữa, trong lòng Lạc Tranh trước giờ chỉ coi cậu ta như em trai, cho dù muốn cự tuyệt, lại có chút không đành lòng.

Nàng có chút giật mình, nhưng một lúc sau, đem nét khó xử trong ánh mắt thu lại, , khẽ chớp mắt rồi vô thức ngước lên, khóe môi nở nụ cười dịu dàng, "Được!"

Đôi mắt Liệt có chút rung động, mang theo thâm tình cúi đầu xuống, đôi môi bao trùm lấy cánh môi kiều diễm của nàng, cực kỳ lão luyện và nhiệt tình gặm cắn cánh môi mềm mại, từ thăm dò dần chuyển thành cuồng dã cắn mút.

Lạc Tranh cơ hồ bị nụ hôn thành thục của cậu ta làm cho hít thở không nổi, hô hấp của nàng lúc này tràn ngập mùi mộc hương thuộc về cậu ta, khiến nàng như có cảm giác đắm mình giữa thiên nhiên.

Trong mắt của Liệt không có cách nào che dấu đi sự thống khổ nhưng Lạc Tranh lại không hề hay biết bởi lúc này nàng bị hơi thở nóng hổi của cậu ta bao lấy, đôi môi bị cắn mút điên cuồng...

Cậu ta yêu nàng, yêu rất sâu đậm, lại vì không có được nàng nên càng cảm thấy thê lương. Nàng hoàn mỹ như vậy, hoàn mỹ tới mức cậu ta không thể rời đi, hoàn mỹ tới mức cậu ta không nỡ cưỡng bách nàng làm bất cứ cái gì...

Lạc Tranh không thể cự tuyệt, hai tay vô lực rũ xuống...

Đúng lúc này....

"Hai người đang làm cái gì? Một giọng nói lạnh lùng vang lên, đem bầu không khí yên tĩnh hoàn toàn đập tan tành...Giọng nói đó lộ rõ lửa giận bừng bừng, còn có chút kinh ngạc và không thể tin nổi.

***

Bầu không khí lúc này khiến người ta có cảm giác như giữa vùng đất bằng phẳng chợt nhấc lên một hồi gió lốc, như tiếng sấm vang dội giữa bầu trời quang đãng, trong nháy mắt khiến mây đen giăng đầy...

Hai người họ thực sự bị dọa cho hết hồn!

Lạc Tranh còn chưa kịp nhìn lại đã cảm thấy toàn thân như bị một cơn cuồng phong cuốn lấy, sau đó, nàng bị một lực cực mạnh kéo ngược trở lại, rồi bị ghì chặt vào lồng ngực vạm vỡ mang theo mùi hoắc hương quen thuộc.

"Anh..." Liệt cười nhẹ một tiếng, cũng không buồn để ý tới sự tức giận của hắn, bình thản lên tiếng.

Lạc Tranh chỉ cảm thấy vòng tay đang siết lấy eo mình lại tăng thêm vài phần lực, không khó nhận ra hắn đang cực kỳ tức giận. Ngước mắt nhìn lên, nàng có thể thấy đôi mắt Louis Thương Nghiêu đang rừng rực ngọn lửa.

Nhìn lại phía cửa, đã thấy rất nhiều ánh mắt tò mò của các đồng nghiệp tụ tập ở đó. Mặc dù bọn họ đang có vẻ rất bận rộn với công việc nhưng ánh mắt đều tràn ngập sự tò mò muốn biết rốt cục trong phòng đang xảy ra chuyện gì.

"Trước tiên đừng giận dữ như vậy." Liệt hiểu tính tình của Louis Thương Nghiêu, lại thấy bộ dạng như muốn phát hỏa của hắn, lập tức lên tiếng xoa dịu rồi đi ra đóng cửa phòng làm việc lại, sau đó đem tất cả cửa chớp kéo xuống.

"Lạc Tranh, đã xảy ra chuyện gì?" Louis Thương Nghiêu biết rõ Lạc Tranh không bao giờ làm những chuyện quá đáng như vậy cho nên mặc dù tức giận, hắn cũng không đến nỗi đánh mất lý trí, hơn nữa, đối phương còn là em trai của hắn.

"Thương Nghiêu, em..."

"Anh, anh biết em yêu Lạc Tranh." Liệt khẽ ngắt lời nàng, nhẹ nhàng lên tiếng, "Anh đừng hiểu lầm, vừa rồi chỉ là Lạc Tranh cho em cơ hội để bày tỏ lòng mình mà thôi."

"Bày tỏ lòng mình?" Louis Thương Nghiêu vừa nghe thấy cái lý do này, cơn tức vừa lắng xuống lại lập tức dâng lên, giơ tay túm lấy cổ áo Liệt kéo ra một bên.

"Tỏ lòng cái chết tiệt gì? Cho em về tập đoàn là để làm việc chứ không phải để em đào góc tường của anh."

"Thương Nghiêu, anh nói bậy gì thế. Mau buông ra, để đồng nghiệp bên ngoài nhìn thấy sẽ không hay." Lạc Tranh quả thực sợ hết hồn, vội vàng kéo kéo tay Louis Thương Nghiêu. "Liệt là em trai anh, cho dù anh không tin em, cũng phải tin tưởng cậu ấy chứ?"

"Cũng vì anh biết rõ tiểu tử này đối với em có ý làm loạn nên anh mới tức giận như vậy." Mặt mũi Louis Thương Nghiêu vẫn tràn ngập nộ khí, bàn tay cũng siết lại thành nắm đấm.

Lạc Tranh biết rõ nếu không phải vì Louis Thương Nghiêu rất yêu thương đứa em trai này thì nhất định hôm nay hắn sẽ một đấm giáng xuống.

"Anh, anh nói vậy cũng không đúng. Em đối với Lạc Tranh yêu thương còn không đủ, sao lại có thể làm loạn chứ." Liệt vẫn không chút sợ hãi, bình thản tiếp tục lên tiếng, "Hơn nữa, là em chủ động hôn Lạc Tranh, bởi vì cô ấy nói cho em biết, cô ấy yêu anh, rất yêu anh, em ghen một chút cũng không được sao?"

Louis Thương Nghiêu nghe vậy, cơn giận thoáng dịu đi một chút. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua phía Lạc Tranh, sau đó lại túm lấy Liệt ghì vào tường.

"Cô ấy thật sự nói như vậy?"

"Anh có thể hỏi cô ấy." Liệt uể oải đáp lại, "Anh nghĩ em cần thiết phải nói dối sao? Em biết rõ anh luôn lo lắng cho Lạc Tranh, em chỉ là hôn cô ấy một chút mà thôi, cũng đâu có gì đâu, từ trước tới giờ, em không hề có ý tranh đoạt gì với anh hết."

"Cái gì gọi là không có gì?" Louis Thương Nghiêu đột ngột cao giọng, "Anh cho em biết, từ nay về sau em xử sự cho đúng mực một chút. Cô ấy là vợ anh, cũng là trưởng bối của em. Sau này còn dám làm mấy chuyện quá phận, anh nhất định đánh cho em tỉnh lại."

"Thương Nghiêu..." Lạc Tranh thật sự vừa tức vừa buồn cười. Xong rồi, hắn nói lớn như vậy, tất cả mọi người đều sẽ nghe được, cho dù cửa cách âm có tốt hơn nữa cũng không ngăn được giọng nói lớn tiếng của hắn.

Liệt kinh ngạc sững người nhìn Louis Thương Nghiêu hồi lâu, sau đó xoa xoa lỗ tai, "Anh, anh vừa nói gì đó? Hai người....cô ấy trở thành vợ anh từ khi nào vậy?"

"Tóm lại, em đừng có giả bộ không hiểu, nghe rõ chưa?" Louis Thương Nghiêu cũng không giải thích gì thêm, cảnh cáo một câu rồi mới buông cậu ta ra.

Liệt đưa tay sửa sang lại trang phục, cười cười, "Anh, anh nhớ vẫn nợ em một câu trả lời chứ?"

Louis Thương Nghiêu đang kéo tay Lạc Tranh, dừng bước nhìn lại phía Liệt, lạnh lùng nói.

"Vẫn nhớ, em từng nói với anh, em yêu Lạc Tranh. Cho nên, nếu như anh không yêu cô ấy thì hãy để cô ấy cho em."

Lạc Tranh thực bị kinh ngạc đến sững người.

"Phải, đáng tiếc lúc đó anh vẫn chưa cho em câu trả lời." Liệt bày ra bộ dạng lười biếng cười nhẹ.

"Được, vậy em hãy nghe cho kỹ." Louis Thương Nghiêu thẳng thừng tuyên bố, "Anh yêu Lạc Tranh, đời này kiếp này cô ấy chỉ có thể thuộc về anh. Không có một người đàn ông nào, kể cả em, nếu dám có suy nghĩ không an phận với cô ấy, đừng trách anh không nể tình."

Nói xong, hắn kéo tay Lạc Tranh rời đi.

"Thương Nghiêu... anh định đi đâu?" Lạc Tranh vội vàng hỏi.

Louis Thương Nghiêu vốn đang ôm một bụng nộ khí, một lời cũng không nói, trực tiếp bế nàng lên, sải bước rời khỏi phòng làm việc...

Bên ngoài cửa phòng làm việc, các đồng nghiệp đang dỏng tai nghe ngóng thấy một màn trước mắt đều kinh ngạc đến trừng lớn đôi mắt, há hốc miệng nhìn vị giám đốc cao cao tại thượng ôm Luật sư Lạc yêu quý của họ đi...

Sau khi bóng dáng của hai người họ hoàn toàn khuất hẳn, trong phòng làm việc lập tức xôn xao hẳn lên.

Liệt than nhẹ một tiếng, nhún nhún vai cười khổ.

Một lúc lâu sau, Vi Như ôm một chồng tài liệu bước vào, đặt xuống bàn rồi nhẹ nhàng lắc đầu, "Liệt thiếu, đừng giỡn nữa. Trong mắt, trong lòng sư phụ tôi chỉ có mình giám đốc mà thôi."

"Haizz, cô quả không hổ là đệ tử của Lạc Tranh, ăn nói thật sắc sảo." Liệt nhếch môi cười, "Cô nói xem, tôi kém anh ấy ở chỗ nào?"

Vi Như tiến lại trước mặt Liệt, nhìn cậu ta một hồi rồi nói rất chân thành, "Anh đó, hơi thấp một chút."

"Hơi thấp? Tôi thấp hơn anh ấy sao? Cô nhìn thế nào vậy, tôi cũng 1m86 đó." Liệt có chút kháng nghị.

Vi Như hơi trợn mắt lên, "Liệt thiếu, anh đừng khôi hài vậy được không? Tôi nói đây không phải về chiều cao mà là thành tựu. Thành tựu đó, anh có hiểu không?"

Liệt nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi nói, "Vậy cũng đúng, luận thành tựu, thật sự tôi không bằng anh ấy. Nhưng Lạc Tranh tuyệt đối không phải người ham quyền lực."

"Đương nhiên, sư phụ tôi đâu phải người thích bám vào chỗ quyền quý để leo lên." Vẻ mặt Vi Như tràn ngập sự kiêu hãnh, "Nói thật lòng, con người anh đúng là khiến nhiều cô phải mê muội, chẳng những đẹp trai trẻ tuổi, xuất thân tốt, còn có nền tảng vững chắc. Nhưng mà, anh phải hiểu rằng, phụ nữ luôn thích người đàn ông khiến họ ngưỡng mộ. Còn anh, cùng lắm chỉ được sư phụ tôi

nhìn một chút mà thôi."

Bởi Liệt ở tập đoàn luôn không hề tỏ ra xa cách nên mọi người đều thích nói giỡn với cậu ta như vậy.

Liệt nghe xong, có chút tiếc nuối lắc lắc đầu.

"Vi Như, cô nói vậy thật sự đả kích lòng tự tôn của tôi."

Vi Như hít sâu một hơi, đưa tay khẽ vỗ lên vai cậu ta, "Chấp nhận đi, Liệt thiếu. Đàn ông đều thích tìm người phụ nữ hòa hợp với mình, mà anh trai anh cùng sư phụ tôi lại cực kỳ hòa hợp."

Liệt chỉ còn nước kêu trời...

Trong nhà hàng xoay yên tĩnh, dưới chân là khung cảnh Paris mỹ lệ...

Lạc Tranh ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, nhìn xung quanh một lượt. Vào giờ này mà nơi này lại không có người khách nào, không khó để đoán ra Louis Thương Nghiêu đã bao trọn cả nhà hàng...

Ánh mắt dịu dàng vừa dời đến gương mặt người đàn ông đối diện, nàng đã thấy hắn nhìn mình bằng đôi mắt nóng rực, đôi môi mỏng của hắn cũng hơi mím lại.

"Thương Nghiêu, em biết rõ anh đang tức giận, nếu như đổi lại là em, em cũng sẽ tức giận như vậy." Ngược lại, Lạc Tranh lại cảm thấy bộ dạng của hắn lúc này thật đáng yêu, mà nàng cũng không cảm thấy sợ hãi hay có cảm xúc nào khác.

"Nhưng em phải làm sao mới có thể khiến anh nguôi giận đây?"

Louis Thương Nghiêu vẫn không nói lời nào, vẻ mặt vẫn tràn ngập sự tức giận nhìn Lạc Tranh.

Lạc Tranh khẽ chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi cười nhẹ, "Trưa nay, anh định hẹn em cùng đi ăn phải không? Nơi này, hẳn là bị anh bao trọn từ sớm rồi!"

Nàng nhìn thoáng qua bốn phía, các nghệ sỹ violon phía xa vẫn đang lẳng lặng kéo những khúc nhạc du dương.

Louis Thương Nghiêu vẫn chăm chú nhìn nàng, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng, ánh mắt tràn ngập vẻ bá đạo cố hữu.

"Tranh, tâm nguyện lớn nhất của anh là hy vọng em có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng người đem lại cho em hạnh phúc chỉ có thể là anh mà thôi. Anh tuyệt đối sẽ không đem em nhường cho bất kỳ ai. Em, chỉ có thể là người phụ nữ của Louis Thương Nghiêu!"

Hắn thật sự là người đàn ông quá mức bá đạo...

Trong lòng Lạc Tranh tràn ngập cảm giác ngọt ngào, nàng biết hắn đang ghen, ghen với em trai mình. Nàng khẽ mỉm cười, kìm lòng không được liền đứng dậy, qua ngồi bên cạnh hắn, nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay hắn, "Giận sao?" Nàng nghiêng đầu nở nụ cười yếu ớt nhìn hắn, đôi mắt đẹp đầy nhu tình, ngọt ngào cất tiếng, "Anh giận thật sao?"

Louis Thương Nghiêu cúi đầu nhìn nàng, vẫn không nói gì, nhưng đôi môi đang mím chặt cũng có chút buông lỏng trước hành động của nàng.

Lạc Tranh thấy vậy, nụ cười trên môi càng nở rộ, không nói lời nào, cả người đều vùi trong ngực hắn, ôm chặt lấy hắn, "Thương Nghiêu, sao em lại không hiểu được tâm tư của anh chứ? Em biết hành động vừa rồi của mình làm anh không vui, nhưng anh nên biết, trong lòng em, Liệt chỉ như em trai mà thôi. Anh ngay cả em trai mình cũng muốn ghen vậy sao?" Nàng ngước lên nhìn hắn, "Em biết rõ cậu ấy yêu em, nhưng lại không có cách nào để phũ phàng từ chối cậu ấy. Nếu đổi lại là người đàn ông khác, em đã sớm cho hắn một bạt tai rồi."

"Liệt không còn là đứa trẻ nữa, nó đã là một người đàn ông trưởng thành." Tâm tư của Louis Thương Nghiêu đã sớm bị động tác của nàng làm cho tan chảy, cơn tức giận lúc trước đã hoàn toàn tan biến, giọng nói cũng trở nên hòa hoãn, "Tranh, anh là đàn ông, anh quá hiểu ánh mắt của Liệt mang hàm ý gì. Nó đích thực là không có tà niệm gì với em, nhưng chính vì không có, lại khiến anh càng lo lắng hơn. Nó thật sự yêu em, yêu em một cách chân thành."

"Chẳng lẽ anh còn muốn cậu ấy không có chút ý niệm nào với em sao?" Lạc Tranh cố làm ra vẻ bất mãn nói.

"Anh..."

"Em đùa chút thôi. Em hiểu ý anh, cũng hiểu những lo lắng trong lòng anh." Lạc Tranh cười dịu dàng, vòng tay ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.

"Phải làm sao đây? Em không có cách nào đáp lại tình yêu của Liệt, bởi trái tim em đã bị người đàn ông bá đạo tên Thương Nghiêu chiếm hết rồi, một chút khoảng trống cũng không còn cho bất kỳ ai...Haizz, phải nói Liệt thật sự là người đàn ông tốt..."

"Không cho phép em nhắc đến nó!" Cơn giận của Louis Thương Nghiêu vốn đã bị giọng nói ngọt ngào của nàng làm cho tan biến, nay lại nghe thấy nàng nhắc đến tên Liệt, khiến hắn không khỏi cau mày, đặt ra mệnh lệnh đầy bá đạo.

"Được, anh nói không nhắc đến thì sẽ không nhắc đến." Lạc Tranh nhịn không được bật cười thành tiếng, ngón tay nhẹ nhàng lùa vào tóc hắn, nghiêng đầu, "Anh yên tâm, cả đời này em sẽ chỉ ở bên cạnh anh. Người đàn ông khác sẽ không lọt được vào mắt em đâu."

Trong mắt Louis Thương Nghiêu ánh lên tia cảm động nhưng vẫn cố tình bày ra bộ mặt hờ hững nhìn nàng.

"Em đã nói vậy rồi mà anh vẫn giận sao?" Lạc Tranh nhìn ra sự thay đổi trong ánh mắt hắn nên cũng cố ý trêu lại.

"Giận!" Louis Thương Nghiêu cúi đầu nói, nhưng thanh âm đã không còn giận dữ như lúc đầu.

"Haizz...vậy phải làm sao đây?" Lạc Tranh cũng rất nhẫn nại, tiếp tục đùa giỡn với hắn, ngón tay mềm mại cố ý trêu chọc gương mặt cương nghị của hắn. "Chỉ cần anh tức giận, chẳng phải giá cổ phiếu toàn cầu sẽ phải chịu nạn hay sao? Em là thủ phạm gây nên vụ này, phải làm sao đây?"

"Vậy nghĩ cách làm cho anh vui đi." Louis Thương Nghiêu vươn tay khóa chặt thân hình nàng vào trong lòng, trầm giọng nói.

"Uhm..." Lạc Tranh suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười dịu dàng, chủ động vươn người hôn lên má hắn, "Như vậy thì sao?"

Louis Thương Nghiêu hơi nhướng mày nhìn nàng bằng đôi mắt tràn ngập ý cười, "Coi anh như kẻ ăn xin vậy sao?"

"Nói bậy, ai coi anh là kẻ ăn xin chứ?" Lạc Tranh bật cười nhẹ, gương mặt nhỏ sáng ngời lên, lại lần nữa chủ động đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ...

Tình yêu vốn kỳ diệu như vậy, mà nàng lại yêu sự bá đạo của hắn. Mỗi lần như thế này, nàng có thể cảm nhận được sự quan tâm cùng khẩn trương của hắn với nàng. Nàng yêu hắn điên cuồng, yêu hắn hơn hết thảy mọi thứ trên đời...

"Hiện giờ thì sao?" Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn hắn, nét cười ngập tràn trong đôi mắt, "Nếu anh vẫn còn giận, vậy em sẽ không để ý đến anh nữa."

Cơn giận của Louis Thương Nghiêu đã tan từ sớm. Thấy nàng chủ động bày tỏ tình cảm của mình như vậy, hắn cảm thấy muốn điên cuồng yêu nàng còn không đủ nữa là. Nghĩ vậy, hắn liền siết lấy thân hình nhỏ bé, cong môi cười, "Như chuồn chuồn lướt nước vậy sao mà đủ được đây? Để anh dạy cho em, thế nào gọi là hôn..."

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, tim Lạc Tranh lại bắt đầu đập rộn lên. Louis Thương Nghiêu nở nụ cười tà, trong mắt đều là ngọn lửa nóng bỏng...

Hắn đột ngột nghiêng người, đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi anh đào của nàng, bàn tay giữ lấy chiếc cằm nhỏ xinh, ép nàng hé miệng để đầu lưỡi bá đạo của hắn tiến vào thần tốc, quấn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng, mút lấy từng chút hương vị ngọt ngào của nàng, không cho nàng có cơ hội tránh né..

Nụ hôn của hắn bá đạo mà cuồng dã, mang theo nhiệt tình nóng bỏng như muốn thiêu cháy bản thân mình rồi lan sang cả toàn thân nàng...

Người đàn ông trước mắt nàng với hàng lông mày đầy anh khí, đôi mắt sáng như những vì sao trên trời, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, ánh mắt sắc bén đầy thâm thúy, gương mặt cương nghị với những đường nét tinh tế, còn cả hơi thở của hắn đều khiến tâm tình người ta trở nên cuồng loạn không kìm chế được. Từng hơi thở nóng hổi của hắn phả lên gương mặt nàng, khiến nàng cảm giác như tim mình đập lỡ đi một nhịp...

Lạc Tranh bắt đầu kìm lòng không được mà hôn lại hắn khiến hắn hài lòng nở nụ cười tà. Cánh môi nàng mềm mại như vậy bị hắn ngậm lấy, đầu lưỡi quét qua hàm răng nàng, không ngừng liếm mút trong khoang miệng ướt át. Đầu lưỡi nàng muốn né đi lại bị hắn bắt được, hết lần này tới lần khác điên cuồng mút vào.

Lực tay của hắn dần tăng lên, nắm lấy eo thon của nàng, môi nặng nề đè ép làn môi nàng, cái lưỡi bá đạo không ngừng càn quét, cuốn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng, ngậm vào trong miệng mình...

"Uhm...đáng ghét..." Lạc Tranh khẽ bật ra tiếng thân ngâm mê người, cười nhẹ nhìn hắn. Louis Thương Nghiêu vừa buông tha cho đôi môi nàng lại lập tức trượt xuống gặm cắn cái cằm nhỏ xinh, đầu lưỡi theo phần cổ nàng đi xuống, dừng lại trên xương quai xanh tinh tế mê người, nhẹ nhàng gặm cắn, liếm mút, lắng nghe từng hơi thở gấp gáp có chút rối loạn của nàng...

"Biểu diễn cho người ta xem sao? Anh thật đáng ghét!" Lạc Tranh nhẹ nhàng đẩy hắn ra, có chút giận dỗi nhìn người đàn ông vừa tùy tiện làm bậy trên thân thể mình...

***

Cơn giận của Louis Thương Nghiêu đã hoàn toàn tan biến, trong mắt, trong tim hắn lúc này chỉ có người phụ nữ trong ngực, nghe nàng nói vậy liền nở nụ cười tà, cúi đầu xuống khẽ thì thầm, "Có một câu nói ý là không thể kìm hãm được, chắc hẳn là chỉ tình huống lúc này đây."

"Anh đúng là làm hoen ố sự thuần khiết của câu nói đó." Lạc Tranh nhẹ nhàng đẩy hắn ra, trở lại chỗ ngồi của mình, "Nếu còn không được ăn trưa, em nhất định sẽ phát điên lên mất."

Louis Thương Nghiêu bật cười, lập tức gọi quản lý nhà hàng cho mang đồ ăn lên.

Một bàn mỹ thực thật khiến người ta sáng mắt. Lạc Tranh vốn đang rất đói nhưng lại được tình yêu xoa dịu một hồi nên lúc này ăn lại càng có hương vị.

"Đây là bước đầu tiên trong công cuộc theo đuổi em của anh sao?" Nàng cầm lấy đồ ngọt, ăn một miếng nhỏ, cảm giác ngọt ngào từ đầu lưỡi trong nháy mắt hòa tan tận đáy lòng.

"Có thể coi như vậy, nhưng đáng tiếc lại bị người khác phá hỏng." Louis Thương Nghiêu ưu nhã đưa khăn tay lau khóe miệng, trầm giọng nói.

Lạc Tranh bật cười nhẹ, "Quỷ hẹp hòi!"

"Cũng may là không bị phá hoại quá nghiêm trọng. Ít nhất, anh cũng đem em đoạt lại rồi." Hắn nở nụ cười tà...

"Cho dù muốn hẹn hò cũng đâu cần xa xỉ như vậy, chỉ là ăn trưa mà anh lại đem cả nhà hàng bao hết thế này." Lạc Tranh trở lại chuyện chính...

"Đàn ông hẹn phụ nữ ăn cơm thì phải có thành ý. Huống chi em còn là người phụ nữ mà anh yêu, sao anh có thể làm qua loa chứ?" Louis Thương Nghiêu dùng ánh mắt "đây là chuyện rất bình thường" để nhìn nàng.

"Thật ra anh đã sắp xếp mọi chuyện rất ổn thỏa, vốn nghĩ sẽ lịch sự mời em cùng dùng bữa với anh, không nghĩ đến việc sẽ ôm em ra khỏi tập đoàn như vậy."

Lạc Tranh thực không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng, tên ngốc này...

Louis Thương Nghiêu thấy nàng nở nụ cười, tâm tình cũng cực kỳ tốt.

"Phải rồi, có một chuyện em muốn hỏi anh." Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn hắn.

"Chuyện gì vậy?"

"Hôm nay trong cuộc họp, sao anh không xem tài liệu đã lập tức để cho mọi người ban hành xuống dưới?" Lạc Tranh nhớ lại khung cảnh buổi họp lúc sáng, ngay cả nàng còn cảm thấy kỳ quái, đừng nói đến người khác sẽ nghĩ như thế nào.

Louis Thương Nghiêu nở nụ cười ưu nhã, lên tiếng, "Anh tin tưởng năng lực làm việc của em, cho nên, anh rất yên tâm về tài liệu em phụ trách."

"Anh không sợ em sẽ thay đổi nội dung bên trong hay sao? Sao anh có thể tin tưởng như vậy?" Lạc Tranh thật sự kinh ngạc...

"Người khác có lẽ anh không tin, nhưng em, anh tuyệt đối tin tưởng." Louis Thương Nghiêu duỗi tay nắm chặt lấy tay nàng, nhìn nàng bằng đôi mắt đầy yêu thương, "Nếu như em thật sự muốn hại anh, anh cũng cam tâm tình nguyện."

"Thương Nghiêu..."

"Anh nói rồi, em chính là tiểu yêu tinh, biết rõ em có rất nhiều điểm đáng giận, nhưng anh vẫn cứ bị em dắt mũi dẫn đi." Hắn dịu dàng vuốt nhẹ lọn tóc rủ xuống gương mặt nàng, cười dịu dàng.

Những lời yêu thương như dòng nước ấm áp thấm vào tận sâu thẳm trong lòng Lạc Tranh. Nàng nhìn hắn, gương mặt tràn ngập sự cảm động.

"Cái này tặng cho em." Louis Thương Nghiêu trầm giọng tiếp lời, từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp tinh xảo đặt trước mặt Lạc Tranh.

"Đây là..." Ánh mắt Lạc Tranh có chút ngỡ ngàng, đưa tay mở hộp ra, lập tức bị ánh sáng lấp lánh của vật bên trong làm cho chói mắt...

"Đây là chuỗi vòng cổ trứ danh của một gia tộc hoàng thất. Trong buổi đấu giá lúc 9h sáng nay, anh đã thành công mua được nó, em thích không?"

Ánh mắt sâu thẳm của Louis Thương Nghiêu tràn ngập tình yêu nóng bỏng.

Lạc Tranh kinh ngạc đưa tay chỉ vào chiếc hộp trang sức, "Đây là chuỗi vòng mà các tạp chí liên tục đưa tin sao? Người thần bí mua chuỗi vòng cổ này chính là anh? Anh tự mình tham gia buổi đấu giá?"

Louis Thương Nghiêu gật đầu.

"Mười giờ anh lại trở về gấp để tham dự cuộc họp?"

Louis Thương Nghiêu lại gật đầu.

Lạc Tranh có chút choáng váng, sau một khắc, lại nhẹ nhàng đẩy hộp trang sức về phía hắn, chân thành nói, "Thương Nghiêu, món quà này quá quý giá, em không thể nhận được."

Theo như tin tức đã đưa, chuỗi vòng cổ này được đấu giá thành công với mức giá kỷ lục. Tạm không nói đến chất liệu quý hiếm làm ra nó cùng công nghệ cắt kim cương hoàn hảo, chỉ nói riêng đến nguồn gốc xuất xứ của nó cũng khiến người ta phải níu lưỡi rồi.

"Không nhận cũng phải nhận. Quà mà anh đã tặng em nhất định phải nhận." Louis Thương Nghiêu sao có thể chịu để người phụ nữ của mình từ chối quà tặng chứ. Hắn không nói thêm lời nào, lập tức cầm chuỗi vòng cổ đeo lên cho nàng. Ánh sáng lấp lánh từ chuỗi vòng cổ phối hợp cùng làn da trắng muốt nơi cổ nàng tạo thành một sự kết hợp cực kỳ hoàn mỹ.

Lạc Tranh biết rõ cá tính bá đạo của hắn, đưa tay chỉ chỉ cổ của mình, "Em thực sợ đeo nó đi ra đường, người ta sẽ đem đầu em cắt đem bán mất."

"Kẻ nào dám động vào em một chút xem, anh sẽ khiến hắn sống không bằng chết." Louis Thương Nghiêu lúc nói những lời này tuy vẫn cười, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ kiên quyết, từng lời vô cùng sắc bén mang theo sự tàn nhẫn không thể coi thường.

"Thế này khiến em cảm thấy có chút không được thoải mái..." Lạc Tranh chân thành nói, "Anh luôn muốn dùng tiền để bày tỏ tình cảm hay sao?"

"Như vậy có gì không đúng đâu?" Louis Thương Nghiêu cong môi cười, "Anh yêu em, cho nên khi thấy những thứ tốt sẽ lập tức nghĩ tới em. Có tiền đương nhiên sẽ mua những thứ tốt nhất, lẽ nào lại để bản thân cảm thấy tiếc nuối chứ?"

"Nhưng như vậy sẽ khiến em cảm thấy bị bao nuôi..."

"Tranh..." Louis Thương Nghiêu ngắt lời nàng, ánh mắt nghiêm túc đầy thâm tình, "Đây là lần đầu tiên anh đích thân tặng quà cho phụ nữ. Nếu như em yêu anh, vậy đừng từ chối. Em là người phụ nữ của anh, nhận quà của anh cũng rất bình thường. Hơn nữa, món quà tiếp theo cũng không phải chuỗi vòng cổ đơn giản vậy đâu."

"A?" Lạc Tranh sững sờ nhìn hắn, hồi lâu cũng không có phản ứng. Còn có quà nữa sao?

Thấy bộ dạng ngây người có chút ngốc nghếch của nàng, Louis Thương Nghiêu bật cười thành tiếng, lại không kìm được khẽ hôn trộm nàng một cái.

"Thương Nghiêu..."

"A đúng rồi, hôm nay có lẽ anh sẽ về muộn một chút. Nếu em mệt thì đừng chờ anh, ngủ trước đi nhé." Louis Thương Nghiêu liền chuyển đề tài.

Lạc Tranh biết không lay chuyển được hắn, cũng đành thôi. Chuyện đầu tiên khi nàng về đến nhà sẽ là mang chuỗi vòng cổ này bỏ vào két sắt, nàng thật không muốn bỏ mạng vì nó chút nào.

"Đêm nay anh bận giải quyết công việc rất muộn phải không? Thương Nghiêu, không cần phải giải thích với em, em hiểu..."

"Không, không phải việc công ty." Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng vuốt ve từng ngón tay thanh mảnh của nàng, kéo đến bên môi, khẽ hôn nhẹ lên đó rồi lại chăm chú nhìn nàng.

"Anh muốn tới chỗ Deneuve một chuyến."

Ngón tay Lạc Tranh khẽ run lên, lập tức hiểu rõ mục đích chuyến đi này của hắn, vội lên tiếng, "Em đi cùng anh!" Nàng thật sự cảm thấy, cần phải giải thích với công chúa một lời.

Ai ngờ, Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng lắc đầu, "Em không được tới chỗ đó."

"Vì sao?" Lạc Tranh càng thấy khó hiểu hơn mặc dù nàng không chút nghi ngờ gì về việc hắn có ý xấu.

"Nha đầu ngốc, bởi vì em bị dị ứng phấn hoa. Nếu như em không bị dị ứng nặng đến vậy, anh sẽ dẫn em đi."

Louis Thương Nghiêu gõ nhẹ lên đầu nàng, dịu dàng nói, "Chỗ của Deneuve trồng hàng trăm loại hoa, đối với người khác mà nói thì cực kỳ lãng mạn, nhưng với em lại thành trí mạng."

"Hàng trăm loại hoa? Trời ạ..." Lạc Tranh thật sự hâm mộ nơi đó, nàng thích hoa, lại không thể chạm vào, điều này khiến nàng thật rất đau buồn.

"Đúng rồi, em nhớ có một lần anh trở về trên người có mùi hương hoa, là bởi vì anh đi thăm Deneuve phải không?" Lạc Tranh chợt bừng tỉnh.

"Phải, nhưng từ hôm đó, anh cũng không hề quay lại đó nữa." Louis Thương Nghiêu không chút giấu diếm

Đôi mắt đẹp của Lạc Tranh có chút nghi hoặc...

Louis Thương Nghiêu bật cười khẽ, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dịu dàng nói những lời đầy thâm tình, "Em bị dị ứng phấn hoa như vậy, anh sao dám đi đây?"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv