Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 123: Đè nén, lại đè nén



Paris, sương mù giăng đầy trời...

Không phải giờ cao điểm nên lượng xe lưu thông trên đường cũng không quá lớn. Khi một chiếc xe con chậm rãi dừng lại trước một khách sạn cao cấp, nhân viên khách sạn lập tức tiến lên, chủ động đưa tay mở cửa xe.

Đôi giày cao gót tinh xảo ôm lấy bàn chân thon nhẹ nhàng bước xuống, Lạc Tranh đem chìa khoá xe bỏ vào túi xách xong, ngẩng đầu nhìn thoáng qua kiến trúc xa hoa của khách sạn. Nhìn ngắm vẻ lộng lẫy khi chìm trong màn sương mờ lại càng thêm huyền ảo của nó, nàng vô thức thở dài một tiếng, mấy giây sau, hướng về phía đại sảnh của khách sạn bước tới.

Hôm nay, nàng vốn muốn quay trở lại tập đoàn làm việc. Bởi Liệt cũng đã ổn định tại vị trí của mình trong tập đoàn nên nàng cũng không muốn nhàn rỗi ở nhà thêm nữa. Một lần nữa, nàng lại bị Louis Thương Nghiêu cưỡng chế kéo về phòng ngủ chính. Thế nên, cuộc sống tựa như lại quay trở về quỹ đạo lúc trước. Chỉ là trái tim nàng có chút xáo trộn, nàng cảm giác mình hệt như một bông lục bình, không nơi nương tựa, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, dùng công việc để lấp đầy trái tim tràn ngập cảm giác bất an.

Nhưng khi nàng đang lái xe chuẩn bị tiến vào đường quốc lộ, lại nhận được một cú điện thoại bất ngờ. Nghe xong cuộc điện thoại này, tâm tình của nàng lại càng thêm rối loạn.

Thang máy chậm rãi đi lên rồi dừng lại ở tầng năm mươi. Cánh cửa thang máy sáng loáng phản chiếu gương mặt có chút chần chừ của Lạc Tranh, nhưng cuối cùng nàng cũng hướng về phía một căn phòng bước tới...

Cửa phòng được mở ra rất nhanh chóng.

Người mở cửa cho Lạc Tranh không phải ai khác mà chính là người lúc sáng đã gọi điện cho nàng - Đường Diệu Liên.

"Tiểu Tranh, con đến rồi, bác biết con nhất định sẽ đến mà. Mau vào trong đi!" Đường Diệu Liên vừa nhìn thấy Lạc Tranh, ánh mắt liền dấy lên niềm hy vọng, vui mừng kéo nàng vào phòng khách.

Lạc Tranh vừa muốn lên tiếng nói vài lời, lại thấy Diêu Vũ từ phòng ngủ bước ra, vừa đi vừa giơ tay đỡ cái bụng đã khá lớn, động tác có chút chậm chạp.

"Còn không mau pha trà cho Tiểu Tranh?" Đường Diệu Liên bất mãn nhìn về phía Diêu Vũ, giọng nói vốn hiền hoà cũng chuyển thành lạnh lùng.

Diêu Vũ đưa mắt nhìn Lạc Tranh một cái, cũng không nói gì, vừa định xoay người đi pha trà.

"Bác gái, không cần phiền toái như vậy!" Lạc Tranh mở lời, lại nhìn về phía Diêu Vũ, "Cô đang mang thai, hay là ngồi xuống nghỉ đi."

Diêu Vũ vô thức nhìn thoáng qua phía Đường Diệu Liên, không khó nhận ra trong lòng cô ta đối với Đường Diệu Liên vẫn có chút kiêng kị.

"Tiểu Tranh, con không cần phải để ý đến cô ta." Đường Diệu Liên cũng không buồn nhìn Diêu Vũ, trong mắt bà chỉ có mình Lạc Tranh mà thôi. Khẽ đưa tay kéo lấy tay nàng, thái độ của bà tỏ ra vô cùng thân mật, "Tiểu Tranh à, con có biết, bác muốn gặp con đến thế nào không? Trong lòng bác chỉ có mình con mà thôi. Bác rất nhớ con, thật sự rất nhớ con."

"Thật xin lỗi, bác gái. Cháu cùng Ôn Húc Khiên đi tới ngày hôm nay có lẽ cũng do số phận đã an bài. Nhưng mà khiến hai bác phải buồn như vậy, cháu thực sự rất áy náy." Trong lòng Lạc Tranh vẫn luôn nhớ Đường Diệu Liên đã tốt với nàng như thế nào. Nhiều năm qua, nàng vẫn đối xử với bà như đối với mẹ mình vậy.

"Không, không, đều là Húc Khiên ngu ngốc kia không có phúc, không có cách nào giữ con lại." Đường Diệu Liên nói tới đây, lại giận dữ nhìn thoáng qua Diêu Vũ ngồi cách đó không xa. Cho dù bà không có nói hết ý thì trong lòng mọi người cũng đều hiểu rõ cả.

Sắc mặt Diêu Vũ hết hồng lại trắng bệch ra, vô thức lấy tay xoa bụng...

Lạc Tranh thấy vậy, thầm thở dài, nhìn về phía Đường Diệu Liên, nhẹ nhàng hỏi, "Bác gái, bác tới tìm cháu là vì vụ án của Ôn Húc Khiên?" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Đáy mắt Đường Diệu Liên xẹt qua chút khổ sở, "Tiểu Tranh, chẳng lẽ...con và Húc Khiên ngay cả bạn bè cũng không thể làm sao? Một câu "Ôn Húc Khiên" lạnh lùng như vậy thật sự quá xa cách..."

Lạc Tranh cắn cắn môi, vỗ nhẹ lên bàn tay Đường Diệu Liên như một sự an ủi, cũng không lên tiếng giải thích chút nào.

Chắc hẳn Đường Diệu Liên chỉ biết một trong số những nguyên nhân của việc ly hôn là do Ôn Húc Khiên ngoại tình. Có lẽ bà vĩnh viễn sẽ không biết được con trai mình lại âm thầm làm ra bao chuyện xấu xa sau lưng bà như vậy. Những chuyện hắn làm, những người bình thường cũng chẳng thể nào tin nổi. Nếu như bà biết rõ mọi chuyện, có lẽ sẽ không thấy một câu xưng hô "Ôn Húc Khiên" kia có gì quá đáng.

"Tiểu Tranh, bác biết rõ tới tìm con thế này là làm khó cho con. Chuyện Diêu Vũ đi tìm con lúc trước bác cũng nghe nói rồi." Vẻ mặt Đường Diệu Liên vô cùng khó xử cùng bất đắc dĩ, nắm chặt lấy tay Lạc Tranh, "Lần này coi như bác cầu xin con, trừ con ra, không có một luật sư danh tiếng nào có thể giúp cho Húc Khiên. Bác biết con rất hận nó, nhưng dù sao hai đứa cũng từng là vợ chồng, cầu xin con cứu nó một lần."

Dọc đường tới khách sạn, Lạc Tranh đã nghĩ tới chuyện thế này. Có thể khiến Đường Diệu Liên đích thân tới Paris, xem ra tình hình của Ôn Húc Khiên thật sự không tốt chút nào.

"Bác gái, thật ra sau hôm Diêu Vũ cùng Khả Khả tới tìm cháu, cháu cũng đã tìm hiểu đôi chút về vụ của Húc Khiên. Các chứng cứ trình lên toà đều vô cùng xác thực, đủ cả nhân chứng vật chứng. Cho dù cháu có làm luật sư biện hộ thì cũng chỉ có thể xin quan toà giảm nhẹ hình phạt cho anh ta chứ không thể nào khiến anh ta vô tội."

Nàng cố gắng bình tĩnh và phân tích tình hình cho Đường Diệu Liên một cách rõ ràng. Không phải nàng nhẫn tâm, cũng không phải nàng vô tình vô nghĩa, chỉ là nàng thật sự không cách nào vì Ôn Húc Khiên mà làm trái với nguyên tắc nghề nghiệp của mình.

"Tiểu Tranh à, bác tin tưởng Húc Khiên tuyệt đối không phải loại người như vậy. Con đã ở văn phòng luật nhiều năm như vậy, cũng biết rõ ràng sổ sách nơi đó thế nào. Cho dù Húc Khiên muốn giành hợp đồng, cũng không đi làm mấy chuyện hối lộ đâu. Nó cũng là luật sư, sẽ ý thức được việc mình làm chứ? Húc Khiên là bị người ta vu oan, thật sự bị người ta vu oan mà." Tâm tình Đường Diệu Liên có chút kích động nhìn nàng, "Xin con hãy giúp nó đi, bác biết rõ năng lực của con. Chỉ cần con tin tưởng, con nhất định sẽ đánh thắng vụ kiện này, không phải sao?"

Lạc Tranh khẽ hít sâu một hơi, hồi lâu vẫn chưa trả lời. Không phải nàng không muốn tin tưởng Ôn Húc Khiên, mà là trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng đã không có cách nào tin tưởng hắn nữa. Nếu như là trước kia, nàng nhất định sẽ không chút do dự mà biện hộ cho hắn.

Một lúc lâu sau...

"Bác gái, cháu biết bác đang rất sốt ruột, nhưng những lời như vừa rồi nếu không có bằng chứng chứng minh thì không thể nói bừa.Vụ kiện của Húc Khiên lần này liên quan tới thương mại, lại do người của CCB trực tiếp điều tra, không chừng đến lúc đó các thành viên trong gia đình cũng sẽ bị thẩm tra. Hiện giờ mỗi lời nói của bác đều sẽ trở thành chứng cứ trực tiếp, cho nên không thể thuận miệng nói được." Nói đến đây, nàng khẽ chớp mắt...

"Bên cạnh đó, bởi vì lý do đặc biệt và thân phận đặc biệt, cho dù Húc Kiên có vô tội, cháu cũng không cách nào biện hộ cho anh ta. Cháu chỉ có thể tìm giúp anh ta một luật sư khác mà thôi..."

"Tiểu Tranh à, con nhất định đứng nhìn bác phải đau lòng hay sao?" Đường Diệu Liên ngắt lời nàng, nước mắt đã ngập tràn hốc mắt, "Bác biết rõ bác làm con rất khó xử, bác biết rõ con hiện giờ không tiện nhận vụ kiện này. Nhưng mà, chỉ cần con bằng lòng, chỉ cần con gật đầu, hết thảy mọi chuyện đều không phải được giải quyết rồi sao?"

Lời nói vừ a dứt, chỉ nghe "cộp" một tiếng, Đường Diệu Liên đã quỳ sụp xuống sàn, nắm lấy tay Lạc Tranh, "Coi như con vì bác mà phá lệ một lần, như vậy có được không?"

Hành động bất ngờ này của Đường Diệu Liên không chỉ làm Lạc Tranh sợ hết hồn mà ngay cả Diêu Vũ đứng gần đó cũng kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

"Bác gái, bác làm gì vậy? Mau đứng lên, bác làm vậy cháu sẽ tổn thọ mất." Lạc Tranh vội đưa tay đỡ bà đứng dậy, vội vàng nói.

"Tiểu Tranh à, bác thật sự không có cách nào, bác không thể trơ mắt nhìn con trai mình ngồi tù được." Nước mắt Đường Diệu Liên không ngừng chảy xuống, bất đắc dĩ lắc đầu, "Nếu như con không thể giúp Húc Khiên, nó nhất định sẽ phải ngồi tù. Nếu như vậy, bác sống tiếp cũng có nghĩa gì đâu. Thà rằng nhảy từ trên này xuống còn hơn."

"Bác gái, bác đừng kích động như vậy..."

"Tiểu Tranh, bác biết rõ Húc Khiên đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với con, bác cũng biết bác không có mặt mũi nào để xin con giúp. Sau tất cả mọi chuyện như vậy, là Ôn gia đã nợ con. Nhưng cho dù Húc Khiên có khốn khiếp như vậy, nó cũng tuyệt đối không làm ra mấy chuyện như thế, bác tin nó vô tội." Đường Diệu Liên vừa lau nước mắt vừa nói.

Vẻ mặt Lạc Tranh tràn ngập sự khó xử, lại không đành lòng nhìn bộ dạng thống khổ của Đường Diệu Liên như vậy. Đáng thương cho tấm lòng những người làm cha mẹ, nàng sao có thể khiến trái tim người mẹ bị tổn thương thêm đây. Khẽ thở dài một tiếng, Lạc Tranh cất tiếng hỏi, "Bác gái, bác luôn miệng nói Húc Khiên bị oan, vậy bác có chứng cứ gì để chứng minh hay không? Cho dù chỉ là một chút nghi ngờ nào đó cũng được."

"Bác...." Đường Diệu Liên nghẹn lời không đáp lại nổi câu hỏi của nàng.

Lạc Tranh thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, "Bác gái, như vậy thật sự không được, cháu không thể biết luật còn phạm luật..."

"Lạc Tranh, tôi nghĩ vụ án của Húc Khiên cho dù cô không muốn cũng phải giúp. Có lẽ, cô căn bản không có sự lựa chọn." Diêu Vũ vốn nãy giờ vẫn trầm mặc lại đột ngột mở miệng, vẻ mặt cùng ánh mắt đầy sự kiên định.

Lạc Tranh hơi sững người, nhìn về phía Diêu vũ, "Lời này của cô là có ý gì?"

Diêu Vũ tiến lên phía trước, đối diện với ánh mắt của Lạc Tranh, khuôn mặt cô ta có phần khẩn trương và cố đè nén cảm xúc...

"Lúc trước, tôi cũng hoài nghi Húc Khiên biết luật phạm luật, nhưng về sau, tôi càng nghĩ càng thấy không đúng. Về việc này, Húc Khiên nhất định là bị oan uổng."

"Diêu Vũ, cô cũng là người học luật, nên biết mọi lời nói cần phải có bằng chứng." Lạc Tranh vô cùng tỉnh táo nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén...

"Cô nói Húc Khiên bị oan, vậy có chứng cứ hay không?"

"Chứng cứ? Tôi đương nhiên có chứng cứ!" Hô hấp của Diêu Vũ có chút dồn dập, bàn tay đang nắm lại khẽ buông lỏng, nhìn thoáng qua Đường Diệu Liên rồi lại nhìn về phía Lạc Tranh, nhấn mạnh từng lời, "Thương Nghiêu tiên sinh chính là chứng cứ!"

Lạc Tranh bất ngờ mở to đôi mắt...

Vẻ mặt Đường Diệu Liên thì lộ rõ sự hoang mang khó hiểu.

"Diêu Vũ, cô nói Thương Nghiêu tiên sinh..." Thật lâu sau, Lạc Tranh mới có phản ứng, vẻ mặt tràn ngập sự nghi hoặc. Vừa rồi nàng chỉ gọi Thương Nghiêu bởi xem ra Diêu Vũ cũng chỉ biết đến thân phận này của Louis Thương Nghiêu mà thôi. Nhưng, làm sao mà cô ta lại biết cái tên này?

Diêu Vũ nhẹ nhàng gật đầu, "Thật ra, những chuyện này tôi vốn định để trong lòng, nhưng mà Húc Khiên rơi vào tình cảnh như vậy, tôi thật sự chẳng thể quan tâm nhiều đến thế. Chỉ cần Húc Khiên được bình an vô sự, tôi không quan tâm người khác nhìn tôi thế nào." Câu nói sau cùng, rõ ràng cô ta nói cho Đường Diệu Liên nghe.

Lạc Tranh có thể nhìn ra cô ta có điều khó nói, nhưng Đường Diệu Liên thì chẳng quan tâm nhiều đến vậy, vội vàng hỏi, "Diêu Vũ, cô biết chuyện gì thì nói cho Tiểu Tranh nghe, mau nói đi..."

Diêu Vũ cắn cắn môi, nhìn về phía Lạc Tranh...

"Lạc Tranh, tôi biết rõ cô không mấy tin tưởng những lời tôi nói, nhưng chuyện tôi sắp nói bây giờ hoàn toàn là sự thật. Chỉ cần cứu được Húc Khiên, tôi có thế nào cũng không sao hết." Cô ta dừng lại một chút rồi tiếp tục, "Tôi nghi ngờ chuyện lần này là do Thương Nghiêu tiên sinh cố ý giá hoạ cho Húc Khiên, mục đích rất đơn giản, chính là muốn anh ấy thân bại danh liệt."

Lạc Tranh sững người lại, đột nhiên nghĩ tới Liệt. Chẳng lẽ, Louis Thương Nghiêu là vì Liệt? Hành động trả thù của hắn vẫn không hề ngừng lại sao?

Diêu Vũ thấy biểu hiện của nàng như vậy liền nói tiếp, "Tôi biết nhất định cô sẽ nghĩ ra chuyện gì đó. Thật ra tôi cũng không biết tại sao Thương Nghiêu tiên sinh lại hận Húc Khiên tới như vậy. Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy Thương Nghiêu tiên sinh đang từng bước đẩy Húc Khiên xuống vực, hành hạ anh ấy cho tới chết."

"Từng bước?" Lạc Tranh nghe mà càng cảm thấy kỳ quái, "Ý của cô là, cô biết rất rõ anh ta đã làm những chuyện gì với Ôn Húc Khiên."

"Phải, ít nhất, từ khi cô xuất hiện, Thương Nghiêu tiên sinh lại bắt đầu những hành động trả thù nhằm vào Húc Khiên." Vẻ mặt Diêu Vũ đầy sự khẳng định.

"Diêu Vũ, làm sao cô lại biết những chuyện này?" Đại não của Lạc Tranh không ngừng phân tích, lập tức nắm lấy mấu chốt vấn đề.

Diêu Vũ khẽ hít sâu một hơi...

"Bởi vì..." Cô ta ngập ngừng nói từng lời, "Trước kia, tôi vốn là người phụ nữ của Thương Nghiêu tiên sinh!"

Tin tức quá mức bất ngờ này chẳng khác nào một tia sét hung dữ giáng xuống khiến Lạc Tranh kinh hoàng mở to đôi mắt. Sự kinh ngạc đến tột độ đã khiến nàng dường như mất đi ngôn ngữ. Chỉ trong chớp mắt, trái tim nàng dâng lên một hồi đau đớn đến quặn thắt, nhìn Diêu Vũ ở cách đó không xa, nhìn dáng vẻ của cô ta, cô ta...là người phụ nữ của Louis Thương Nghiêu?

Thân thể mảnh mai đã sớm trở nên vô lực, Lạc Tranh vô thức ngã ngồi xuống ghế, hô hấp cũng trở nên khó nhọc.

Vẻ mặt Đường Diệu Liên cũng tràn ngập vẻ kinh hãi, bà cũng chẳng có thời gian quan tâm đến bộ dạng mất hồn của Lạc Tranh, chỉ có thể bàng hoàng nhìn Diêu Vũ, chỉ vào cô ta...

"Cô đúng là đồ không biết xấu hổ, thì ra...thì ra là trước khi ở cùng Húc Khiên cô đã không phải người tốt lành gì, cô đúng là con hồ ly tinh..."

"Mẹ, con cùng Thương Nghiêu tiên sinh không hề phát sinh bất kỳ quan hệ gì, chỉ là người phụ nữ trên danh nghĩa của ngài ấy mà thôi." Diêu Vũ vội vàng giải thích.

"Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin cô sao?" Đường Diệu Liên lại càng thêm khinh bỉ với cô ta, "Ai cho cô gọi tôi bằng mẹ? Ôn gia chúng tôi tuyệt đối không chấp nhận một người phụ nữ không biết liêm sỉ như cô làm con dâu."

Vẻ mặt Diêu Vũ tràn ngập sự uỷ khuất.

Lạc Tranh vất vả lắm mới có thể ổn định lại tâm tình, vô lực cất tiếng hỏi, "Diêu Vũ, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Diêu Vũ cũng chậm rãi lên tiếng, "Lạc Tranh, cô đừng hiểu lầm, thật ra tôi chỉ là người phụ nữ bên cạnh Thương Nghiêu tiên sinh mà thôi. Ngài ấy chưa từng chạm vào tôi, chỉ là yêu cầu tôi làm việc cho ngài ấy mà thôi."

Cô ta khẽ nuốt nước miếng rồi nói tiếp, "Thật ra, từ khi ngài ấy gặp cô lần đầu tiên ở Paris, kế hoạch đã bắt đầu rồi. Ngài ấy đã tìm thời cơ thích hợp để tôi trở thành nhân viên tại văn phòng luật. Điều mà ngài ấy muốn rất đơn giản, chính là để tôi chủ động quyến rũ Húc Khiên, khiến anh ấy phản bội cô. Nhiệm vụ của tôi chỉ có vậy mà thôi. Kết quả, Húc Khiên thật sự không thể chống lại được sự cám dỗ, chủ động cùng tôi lên giường. Thậm chí, vào cái đêm anh ấy cầu hôn với cô, cũng đều là sau khi rời giường của tôi. Tôi còn nhớ rõ có một đêm, cô chủ động gọi điện cho Húc Khiên, lúc ấy chúng tôi cũng đang quan hệ, cho nên ngày hôm sau tinh thần tôi mới mệt mỏi như vậy. Chắc hẳn chuyện này cô vẫn nhớ rõ..."

Trái tim Lạc Tranh như đập chậm đi một nhịp, nàng nhớ rõ chuyện đó, sao có thể không nhớ rõ chứ? Một đêm kinh hoàng với cơn ác mộng khủng khiếp, rốt cuộc nàng lại được an ủi, bình tâm trở lại nhờ tin nhắn thoại của Louis Thương Nghiêu. Trong khi đó, vị hôn phu của nàng lại cùng người phụ nữ khác trên giường phong lưu khoái hoạt...

"Ý của cô là, Thương Nghiêu tiên sinh chỉ thị cho cô quyến rũ Húc Khiên?" Một lúc sau, Lạc Tranh khẽ lên tiếng hỏi lại...

"Phải, Thương Nghiêu tiên sinh nói, chỉ khi Húc Khiên phản bội, cô mới cam tâm tình nguyện rời khỏi anh ấy, cam tâm tình nguyện ngả vào vòng tay của ngài ấy." Diêu Vũ chậm rãi tiếp tục, "Thương Nghiêu tiên sinh cũng không nói cho tôi biết nguyên nhân rõ ràng. Sau khi cô cùng Húc Khiên kết hôn, tôi vốn nghĩ chuyện đó đã kết thúc, không ngờ Thương Nghiêu tiên sinh lại chỉ thị cho tôi tiếp tục ở lại bên Húc Khiên. Tôi nghĩ, ngài ấy làm vậy nhất định là muốn ép cô ly hôn."

Móng tay Lạc Tranh cơ hồ muốn xuyên thấu lòng bàn tay, nàng vốn cho rằng Ôn Húc Khiên ngoại tình chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, không ngờ phía sau nó lại ẩn chứa một âm mưu như vậy.

Louis Thương Nghiêu, tâm tư của anh thâm sâu đến cỡ nào, trái tim anh rốt cuộc còn dồn nén những gì? Nàng cho rằng, hết thảy vốn đã kết thúc, không ngờ vẫn có những chuyện mà nàng không biết...

Cảm giác đau nhức trong lòng nhanh chóng lan tràn, Lạc Tranh lúc này mới chợt phát hiện, kể từ khi biết Louis Thương Nghiêu, trái tim nàng vẫn thường đau đớn như vậy.

Nhưng mà, không phải nàng đã quen với chuyện này rồi sao? Nàng vốn biết rõ người đàn ông tên Louis Thương Nghiêu này lạnh lùng đến cỡ nào, tàn ác tới cỡ nào, xấu xa tới cỡ nào. Trái tim nàng thực sự rất đau đớn, bởi vì nàng lại đi yêu một người đàn ông như vậy.

"Lạc Tranh, tôi biết tin này đối với cô là một sự đả kích rất lớn. Cô oán tôi, hận tôi cũng được. Nhưng tôi chỉ muốn cho cô biết, hết thảy chuyện này đều do Thương Nghiêu tiên sinh an bài." Diêu Vũ nhẹ giọng nói tiếp, "Trước đây, tôi vốn cho rằng ngài ấy làm vậy là vì muốn có cô. Mặc dù tôi không hiểu ngài ấy, nhưng cũng biết được đó là một người đàn ông lòng dạ cực kỳ thâm sâu. Khi cô cùng Húc Khiên ly hôn, ngài ấy liền lập tức hủy bỏ hợp tác, khiến cho Húc Khiên phải đi tìm kiếm các cơ hội khác. Lần này, tôi nghĩ cũng là cái bẫy xếp đặt sẵn cho Húc Khiên mà thôi, anh ấy sao có thể có khả năng làm ra những chuyện như vậy chứ?"

Đường Diệu Liên ngồi một bên nghe mà ngớ người, nhất thời cũng không biết nên nói gì, vẻ mặt tràn ngập sự nghi hoặc cùng khó hiểu.

Lạc Tranh khó nhọc hít sâu một hơi, cố gắng để giảm nhẹ nỗi đau đớn trong lòng. Lúc này, nàng mới biết thì ra hít thở cũng khiến người ta đau như vậy...

"Diêu Vũ, tại sao cô lại đem chuyện này nói cho tôi biết?" Lạc Tranh cất tiếng nói yếu ớt, "Dù sao đây cũng chỉ là nghi ngờ của cô mà thôi. Cho dù Thương Nghiêu tiên sinh có sai khiến cô quyến rũ Húc Khiên cũng không có nghĩa anh ta là chủ mưu của mọi chuyện."

"Dựa vào trực giác của phụ nữ! Tôi biết mình là người học luật, nói gì cũng phải có chứng cứ, nhưng chuyện này không phải rất kỳ quái hay sao? Thương Nghiêu tiên sinh vừa hủy bỏ chuyện hợp tác cùng văn phòng luật không được bao lâu, Húc Khiên liền xảy ra chuyện. Tôi cảm thấy chuyện này trước sau đều do một tay ngài ấy làm ra."

Diêu Vũ cắn cắn môi khẽ nói, "Mà tôi, kể từ khi mang thai con của Húc Khiên, cũng không hề liên lạc gì với Thương Nghiêu tiên sinh nữa. Ngài ấy biết tôi yêu Húc Khiên nên cũng không hề căn dặn tôi làm bất kỳ việc gì. Nhưng Húc Khiên là người đàn ông tôi yêu, tôi muốn cứu anh ấy, tôi không thể trơ mắt nhìn anh ấy xảy ra chuyện."

"Cô....hạ tiện! Cô còn mặt mũi nào mà nói những lời này. Húc Khiên của tôi là do một tay cô hủy hoại." Đường Diệu Liên đột ngột lấy lại phản ứng, hướng về phía Diêu Vũ vừa khóc vừa hét lên, "Cô câu dẫn hết người đàn ông này tới người đàn ông khác, sao lại không buông tha cho con trai tôi?"

"Mẹ..." Thanh âm của Diêu Vũ đầy nghẹn ngào, quỳ sụp xuống, "Con thật sự yêu Húc Khiên, từ khi con ở bên anh ấy, không hề có quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào khác. Điểm này Húc Khiên biết rõ nhất. Con biết mẹ sẽ hận con, nhưng mà...dù mục đích ban đầu thế nào thì con cũng có quyền được yêu..."

"Cô dựa vào cái gì mà nói từ yêu? Dựa vào cái gì?" Đường Diệu Liên khóc càng lúc càng thêm thảm thiết.

"Con..."

"Bác gái, xin bác đừng như vậy!" Lạc Tranh lúc này không thể không cố gắng duy trì sự tỉnh táo, nàng không muốn cục diện nơi này lại càng trở nên hỗn độn. "Vậy đi, đối với vụ án của Húc Khiên, cháu sẽ căn cứ vào tình hình thực tế. Nếu như anh ta thật sự bị người khác đổ oan, cháu sẽ làm luật sư biện hộ cho anh ta."

Chuyện này liên quan tới Louis Thương Nghiêu, cho dù có thật sự đúng như lời Diêu Vũ nói hay không, nàng cũng không thể không để tâm được.

Đường Diệu Liên vừa nghe vậy, bất chấp nước mắt còn vương trên mặt liền nắm chặt lấy tay Lạc Tranh, "Thật sao? Con thật sự bằng lòng giúp Húc Khiên? Bác không có nghe nhầm chứ?"

"Bác gái, bác yên tâm đi. Cháu sẽ tìm cơ hội tra rõ ràng chuyện này. Trước khi phiên toà định ngày, chuyện này vẫn còn có hy vọng." Lạc Tranh nhẹ nhàng cất tiếng an ủi.

"Cảm ơn, Tiểu Tranh, cám ơn con..." Đường Diệu Liên cảm động không cách nào nói rõ ràng.

Lạc Tranh an ủi Đường Diệu Liên một hồi rồi mới rời đi. Diêu Vũ đưa nàng tới chỗ thang máy, nhìn vẻ mặt cô ta như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.

"Cô muốn nói gì?" Lạc Tranh không nhìn về phía cô ta, chỉ lạnh lùng cất tiếng hỏi.

"Tôi...cảm ơn cô!" Diêu Vũ lúng túng nói.

"Tôi chỉ không muốn để người vô tội bị oan mà thôi."

"Cô biết nguyên nhân, phải không?" Diêu Vũ nhạy cảm hỏi lại nàng.

Lạc Tranh bình thản nở nụ cười, lên tiếng, "Tôi chỉ tạm thời tin lời cô mà thôi." Nụ cười của nàng như muốn che đi suy nghĩ trong lòng. Nàng sao lại không biết nguyên nhân chứ? Nếu như chuyện này thật sự do Louis Thương Nghiêu gây ra, vậy chỉ có một nguyên nhân, chính là vì Liệt và cái chết của Vũ khiến cho Húc Khiên phải trả giá.

Louis Thương Nghiêu đã từng nói, hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ một người nào làm tổn thương Vũ cùng Liệt, huống hồ Ôn Húc Khiên lại là thủ phạm chính.

Nhưng những lời này nàng không thể nào nói ra được, bởi vì một khi nói ra sẽ khiến mọi chuyện càng trở nên phức tạp.

Tâm tư Diêu Vũ đâu có nặng trĩu như nàng, chỉ lẳng lặng gật đầu, không hỏi gì thêm nữa.

Một lát sau...

"Diêu Vũ, tôi rất muốn biết cô yêu Húc Khiên vì cái gì?" Lạc Tranh thật sự không hiểu nổi, Diêu Vũ đã biết rõ bộ mặt thật của Ôn Húc Khiên như vậy thì sao còn có thể yêu hắn nữa chứ?

Diêu Vũ khẽ hít sâu một hơi, trả lời, "Húc Khiên khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, có đôi khi tình yêu chỉ đơn giản như vậy, chính vì nó quá đơn giản cho nên người ta thường suy nghĩ quá phức tạp về nó. Yêu chính là yêu, đâu cần nhiều lý do như vậy?"

Ngón tay bấm nút thang máy của Lạc Tranh khẽ run rẩy...

Đúng vậy, yêu chính là yêu, sao có thể tránh được đây?

Lạc Tranh không biết mình làm thế nào để trở lại công ty. Nàng vốn muốn trực tiếp tìm Louis Thương Nghiêu để hỏi rõ, nhưng khi biết hắn không ở công ty thì lại thôi.

Trở lại phòng làm việc, nàng lập tức kêu Vi Như tìm kiếm tư liệu về vụ án của Ôn Húc Khiên, còn bản thân nàng thì gọi điện về văn phòng luật ở Hongkong để tìm hiểu tình hình bởi bản thân nàng cũng bắt đầu cảm thấy chuyện này có gì đó khá kỳ quặc.

Còn đang bộn bề công việc, đã thấy Vi Như gõ cửa bước vào, "Sư phụ, có một cô gái tìm chị, nhưng cô ấy không hẹn trước."

Lạc Tranh đang vùi trong đống tài liệu dầy cộp liền ngẩng đầu lên, "Cô ấy có nói mình là ai không?"

Vi Như khẽ lắc đầu, có chút thần bí cười hì hì nói, "Nhưng mà, thấy các đồng nghiệp ở các tầng khác đối với cô ấy khá lễ phép, chị xem, có muốn gặp cô ấy một chút không? Cô ấy có vẻ rất kiên trì muốn gặp chị."

"Em đưa cô ấy tới phòng khách, chị sẽ tới ngay." Lạc Tranh nhẹ nhàng dặn dò.

Vi Như khẽ gật đầu, lập tức đi sắp xếp mọi việc.

***

Phòng khách được thiết kế nằm tại vị trí cuối hành lang, không chịu ảnh hưởng của bất kỳ tiếng ồn nào.

Khi Lạc Tranh đẩy cửa bước vào không khỏi giật mình một chút. Mà cô gái ngồi lặng lẽ trong phòng cũng thấy động ngẩng đầu lên, đôi mắt dịu dàng nhìn vào đôi mắt tinh anh của nàng, lập tức khóe môi liền nở nụ cười vô cùng hiền hòa lan tràn tận đáy mắt.

Cô gái đó mặc một chiếc váy màu trắng được trang trí thêm bởi những đường nhấn thanh nhã và một dây hoa nhỏ khiến toàn thân cô gái toát lên vẻ ngọt ngào dịu dàng của tiết trời đầu thu. Mái tóc dài của cô khá đẹp, được nhẹ nhàng vén gọn lại khiến người ta nhìn vào có cảm giác như cô vừa đi ra từ một câu chuyện thần thoại Hy Lạp hoặc một cô công chúa trong câu chuyện cổ tích, siêu phàm thoát tục xuất hiện giữa nhân gian.

Lạc Tranh hơi sững người tại cửa phòng một hồi. Cô gái này nàng đã từng gặp, chính là cô gái hôm đó đi ra từ phòng nghỉ của Louis Thương Nghiêu. Một màn hôm đó dường như vẫn còn hiện rõ ràng trước mặt nàng như mới vừa xảy ra. Vậy mà, giờ cô gái đó lại chủ động tới tìm nàng sao?

Nhưng, bộ dạng cô gái này hôm nay có chút khác biệt so với hôm nàng thấy cô ta mặc áo sơmi của Louis Thương Nghiêu khi đó. Khoác lên người bộ váy trang nhã càng khiến cô gái này lộ rõ vẻ cao quý khác hẳn người thường.

Thầm hít sâu một hơi, Lạc Tranh bước tới, trên môi nở nụ cười lịch sự, lên tiếng hỏi, "Vị tiểu thư này, cô muốn gặp tôi sao?"

Trước mắt nàng lập tức có một bàn tay trắng nõn, tinh tế như những bông hoa trong nhà kính chìa ra.

"Chị chính là Luật sư Lạc phải không? Tôi là Deneuve, hôm nay tới gặp chị thế này quả thực rất đường đột. Nếu làm ảnh hưởng tới công việc của chị, tôi thành thật xin lỗi."

Giọng nói dịu dàng lịch sự cùng thái độ khiêm tốn của cô gái khiến cho sự đề phòng trong lòng Lạc Tranh chùng xuống. Xem ra cô gái này là người rất có giáo dục, không phải đến để gây chuyện. Cười nhẹ một tiếng, Lạc Tranh đưa tay ra bắt tay cô gái rồi cả hai cùng ngồi xuống sofa, "Xin chào, cô Deneuve. Chúng ta lúc trước đã từng gặp qua, chỉ là tôi có chút không hiểu, sao cô lại tới tìm tôi mà không phải là Louis tiên sinh?"

Deneuve, cái tên này hình như có chút quen tai, dường như nàng đã nghe thấy ở đâu đó rồi. Lạc Tranh không thể không thừa nhận, gần đây nàng dường như rất mau quên, rõ ràng có một số việc xảy ra chưa bao lâu mà nàng lại không thể nhớ nổi. Cái tên Deneuve này, nàng nhất định đã từng nghe rồi, nhưng mà ở đâu mới được chứ?

"Đúng vậy, lần trước gặp mặt có chút bất tiện nên hôm nay tôi đặc biệt tới tìm Luật sư Lạc." Deneuve dịu dàng cười một tiếng, nhớ lại chuyện hôm đó lại có chút xấu hổ, "Hôm đó, tôi không thể nào lay chuyển được Thương Nghiêu. À, đúng rồi, tôi nghĩ chắc Thương Nghiêu đã nhắc tới tôi với chị rồi. Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy."

Lạc Tranh quả thực sững người khi nghe những lời này.

"Công chúa Monaco?" Đúng vậy, Lưu Ly từng nói công chúa Monaco tên là Deneuve. Đây là một cái tên khá nhạy cảm với Lạc Tranh vào thời gian này. Không ngờ nàng lại quên bẵng đi như vậy. Giờ khi cô gái này tự giới thiệu khiến Lạc Tranh không những nhớ lại mà tâm tư cũng không khỏi run lên.

Thì ra đây chính là vị hôn thê của Louis Thương Nghiêu. Nàng vốn tưởng rằng Louis Thương Nghiêu còn đang chăm sóc một người phụ nữ khác. Nghĩ lại tình cảnh lúc trước thì thấy hắn rất coi trọng vị công chúa này.

Đúng vậy, người ta là công chúa, còn nàng là ai chứ? Dòng máu chảy trong người Deneuve là dòng dõi vương thất cùng huyết thống cao quý giống như Louis Thương Nghiêu. Huyết thống của bọn họ sẽ không cho phép sự pha tạp. Mà nàng, ngoài lòng tự tôn ra thì còn có gì đây?

Deneuve nghe vậy, nụ cười trên môi càng thêm tươi tắn, khẽ gật đầu, "Thì ra Thương Nghiêu đã nhắc đến tôi với chị."

Lạc Tranh vừa muốn giải thích rõ là không phải như vậy, nhưng lại không đành lòng phá vỡ nụ cười kia, đành vô lực gật đầu, nhẹ giọng hỏi, "Xin hỏi, cô tới tìm tôi có chuyện gì?"

Một tia dịu dàng khẽ sáng lên trong mắt Deneuve, cô cũng không trả lời ngay mà xoay người lấy từ trong túi xách ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Lạc Tranh.

"Luật sư Lạc, thứ này tặng chị."

"Cho tôi?" Lạc Tranh không ngờ cô gái này lại tặng đồ cho mình, nhận lấy mở ra xem thì thấy đó là một cái bình nhỏ đựng những cánh hoa màu tím. Ánh mắt của nàng có chút sững sờ. Đây không phải là bình đựng hương liệu chuyên dụng của Lưu Ly sao? Trong bình này nhất định là hương liệu do Lưu Ly điều chế.

"Luật sư Lạc, tôi nghe nói những người làm việc căng thẳng rất hay đau đầu, vì thế tôi mang đến cho chị chai hương liệu này. Đây là hương liệu được đặc chế riêng, có mùi hoa oải hương cùng với hương trái cây dịu nhẹ. Nếu chị cảm thấy mệt mỏi, có thể dùng một chút. Đây là hương liệu do nhà điều chế nổi tiếng làm ra đó."

Deneuve kiên nhẫn giải thích, vẻ mặt vô cùng thân thiện, giống như trẻ nhỏ mong muốn đem thứ đồ tốt chia sẻ cho mọi người.

"Cảm ơn cô, công chúa!" Trong lòng Lạc Tranh biết rõ nhà điều chế hương liệu mà cô vừa nhắc tới là Lưu Ly. Mối quan hệ giữa người với người quả thực rất kỳ diệu. Hai người họ lúc này lại vì mối liên hệ với Thương Nghiêu hoặc Lưu Ly mà ngồi lại với nhau.

"Luật sư Lạc, đừng gọi tôi như vậy, cứ gọi là Deneuve là được rồi."

Lạc Tranh mỉm cười có chút miễn cưỡng. Nàng không thể không thừa nhận, nhìn cô gái này trong lòng nàng không khỏi có chút ghen. Ghen với thân phận cao quý của cô ấy, ghen với sự vô tư như đứa trẻ của cô ấy, ghen với việc cô ấy có sự bảo vệ của Louis Thương Nghiêu, càng ghen với việc cô ấy có thể danh chính ngôn thuận mà nhắc tới hắn...

Nhưng, nàng lại không có cách nào ghét cô gái này. Deneuve mặc dù là công chúa, nhưng lại rất thân thiện, khiến người ta buông lỏng cảm giác phòng bị. Tuổi tác của cô cũng không lớn. Lúc này, Lạc Tranh cũng không còn tâm trạng để nghe xem Deneuve nói gì.

"Luật sư Lạc, thật ra hôm nay tôi đến là có chuyện muốn cầu xin chị..." Deneuve khẽ thu hồi nụ cười, gương mặt tinh tế hiện lên vẻ dè dặt, dường như sợ Lạc Tranh mất hứng sẽ bỏ đi ngay vậy.

Lạc Tranh biết rõ hôm nay Deneuve tới tìm mình nhất định là có chuyện. Vừa lúc nãy nhìn thấy cô, nàng đã chuẩn bị tâm lý khá tốt. Dựa vào trực giác của mình, nàng có thể đoán được mục đích Deneuve tới đây lần này.

Nhìn bộ dạng cẩn trọng của Deneuve, Lạc Tranh chỉ có thể duy trì thái độ bình tĩnh vốn có, nhẹ nhàng nói, "Tôi chỉ là một người bình thường, không cần dùng hai chữ "cầu xin" với tôi đâu."

"Không, lần này tôi tới đây thật sự là muốn xin chị giúp đỡ. Luật sư Lạc, chị có thể giúp tôi không?" Deneuve vội vàng nói, thậm chí còn vô thức nắm tay Lạc Tranh. Lúc phát giác ra cử chỉ này quá mức tùy tiện liền thẹn thùng rút tay về.

Lạc Tranh nhìn Deneuve, trong lòng có chút phức tạp, "Cô cứ nói đi, nếu tôi có thể giúp được, thì nhất định sẽ giúp."

"Thật ra..." Deneuve nghe vậy khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lập tức cảm thấy lúng túng, cắn cắn môi, một lúc lâu sau nhìn về phía Lạc Tranh...

"Luật sư Lạc, tôi muốn cầu xin chị...cầu xin chị đừng giành Thương Nghiêu với tôi. Tôi...tôi thật sự yêu anh ấy, tôi không thể không có anh ấy..."

***

Những lời của Deneuve chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Mặc dù Lạc Tranh đã có sự chuẩn bị tâm lý khá tốt nhưng nàng vẫn bị ảnh hưởng khi nghe mấy lời này. Một cảm giác bất an cùng tức ngực không cách nào giải thích được không ngừng dâng lên.

Nàng vô thức nhìn về phía Deneuve, nhìn khuôn mặt có chút ngập ngừng của cô. Một lúc lâu sau, Lạc Tranh mới hỏi lại, "Tại sao cô lại nói như vậy?"

Từ trước tới giờ nàng thực chưa từng nghĩ tới việc tranh giành Louis Thương Nghiêu với ai cả.

"Tôi biết chị nhất định sẽ hận tôi, nhất định sẽ cho tôi là người vô cùng xấu xa. Nhưng mà tôi thật sự sợ hãi, sợ Thương Nghiêu sẽ rời bỏ tôi..." Hai bàn tay của Deneuve không ngừng xoắn lại một chỗ, tỏ rõ sự bất an, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Lạc Tranh, "Từ lần trước gặp chị ở phòng làm việc, tôi biết mình đã gặp được địch thủ."

Lạc Tranh khó nhọc hít thở, nơi ngực tràn ngập cảm giác nặng nề. Nàng khẽ cắn chặt răng, yếu ớt lên tiếng, "Sao cô lại nghĩ như vậy? Cô là vị hôn thê của anh ta, anh ta đương nhiên yêu cô chứ?"

"Tôi cũng mong được như vậy." Deneuve ngẩng đầu nhìn nàng, giọng nói cũng rất nhỏ và yếu, khiến người ta có một cảm giác thương tiếc, ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Lạc Tranh.

"Ngày hôm đó, lúc chị rời đi, ánh mắt của Thương Nghiêu thật đáng sợ. Tôi chưa từng thấy anh ấy nhìn ai đến thất thần như vậy. Nhưng mà anh ấy cứ như vậy nhìn theo bóng chị khuất dần, thậm chí tôi còn thấy...tôi còn thấy anh ấy muốn đuổi theo chị..." Nói đến đây, Deneuve khẽ lắc đầu, "Luật sư Lạc, tôi đã nghe rất nhiều tin đồn về quan hệ của chị và Thương Nghiêu nhưng tôi đều không tin. Bởi vì, tôi biết Thương Nghiêu yêu mình. Anh ấy đối xử với tôi rất dịu dàng, quan tâm chăm sóc vô cùng chu đáo. Nhưng mà thời gian gần đây, Thương Nghiêu đã lâu không tới thăm tôi, anh ấy dường như đã quên mất tôi vậy, tôi biết..."

Nói đến đây, Deneuve khẽ liếm môi, khó nhọc nói tiếp, "Tôi biết Thương Nghiêu và chị đang cùng chung sống..."

Những lời của Deneuve khiến cho tim Lạc Tranh không khỏi nhói lên, cảm giác tức ngực như bị một vật nặng đè vào. Ngoại trừ sự đau lòng, nàng còn có cảm giác cực kỳ bối rối. Loại cảm giác như vậy thật sự rất khó chịu.

"Tôi..." Lạc Tranh thực không biết nên nói gì cho phải, "Tôi cùng anh ta...không phải như cô nghĩ." Nàng còn có thể nói gì đây? Vị công chúa này mới là người danh chính ngôn thuận. Một màn này thật chẳng khác gì khung cảnh trước đây, chỉ là Deneuve ở vị trí của nàng lúc trước, còn nàng ở vị trí của Diêu Vũ.

Cho dù nàng không làm chuyện gì không chính đáng thì trước mặt cô gái này nàng vẫn cứ là người thứ ba.

Nhưng...nghĩ tới đây, Lạc Tranh không khỏi nở nụ cười khổ. Người thứ ba sao? Có lẽ nàng cũng chẳng bằng được Diêu Vũ, bởi ít nhất Diêu Vũ còn có hy vọng với Ôn Húc Khiên, còn nàng thì sao? Người thứ ba cái gì chứ?

"Luật sư Lạc, tôi không trách chị." Deneuve nở nụ cười nhẹ nhàng có chút chua xót, bàn tay có chút run rẩy kéo tay Lạc Tranh, cắn môi nói.

"Thương Nghiêu xuất sắc như vậy, chỉ cần anh ấy xuất hiện nơi nào thì sẽ thu hút mọi sự chú ý ở đó. Anh ấy giống như một vị thần ở trên cao vĩnh viễn khiến phụ nữ cam tâm tình nguyện thần phục. Yêu người đàn ông như vậy nhất định sẽ rất đau khổ, tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng Luật sư Lạc, tôi thật sự ghen với chị, tôi cũng không muốn che dấu suy nghĩ này. Chị thật sự rất cuốn hút, cùng Thương Nghiêu đứng chung một chỗ cực kỳ xứng đôi, mà ánh mắt anh ấy lại luôn dõi theo chị, còn tôi thì chưa từng được như vậy... anh ấy chưa từng dùng ánh mắt như đã nhìn chị để nhìn tôi lấy một lần...

Lần đầu tiên trong đời, Lạc Tranh lâm vào tình cảnh không nói được lời nào. Ghen với nàng sao? Điều này thật sự buồn cười...

"Luật sư Lạc, chị...chị yêu Thương Nghiêu phải không?" Deneuve nghiêm túc hỏi, ánh mắt lộ ra chút bi ai.

Đôi môi đỏ mọng của Lạc Tranh khẽ động, lời vừa dâng lên môi lại nuốt xuống, muốn nhìn về phía Deneuve cười một tiếng nhưng không nổi, đành nhẹ nhàng nói, "Deneuve, tôi nghĩ...cô hiểu lầm..."

"Thật không? Là tôi hiểu lầm sao?" Deneuve cười khổ, "Tôi tình nguyện hiểu lầm chứ không muốn tin lời em họ mình. Vì vậy tôi đã lén điều tra đôi chút. Thực tế là chị đang sống trong biệt thự của Thương Nghiêu. À không, phải nói là căn biệt thự đó Thương Nghiêu đã chuyển quyền sở hữu sang tên chị rồi, mà anh ấy vẫn luôn cùng chị ở nơi đó. Tôi biết Thương Nghiêu đã nhiều năm, biết rõ có rất nhiều phụ nữ ái mộ anh ấy, nhưng anh ấy chưa từng sống chung với bất kỳ người nào. Như vậy, không phải đã nói lên điều rõ ràng lắm sao?"

"Thật xin lỗi, tôi...tôi cũng không biết." Lạc Tranh chỉ cảm thấy nơi ngực dâng lên một hồi đau nhói khi chứng kiến vẻ đau đớn cùng bất đắc dĩ của Deneuve khi nói về chuyện của nàng và Louis Thương Nghiêu. Khả năng ứng đối cùng tài ăn nói của Lạc Tranh dường như biến mất, bởi vì giọng của Deneuve vô cùng nhẹ nhàng, cho dù trong lòng vô cùng đau đớn nhưng vẫn chỉ biết duy trì sự dè dặt...

Điều này khiến Lạc Tranh không cách nào có thể khiến Deneuve bị tổn thương thêm nữa, cô gái này giống như một con chim nhỏ bị cắt đi đôi cánh, rơi xuống tàng cây không nơi nương tựa khiến người ta không đành lòng.

"Luật sư Lạc, tôi biết chuyện tình cảm không thể nói đúng sai, cho dù chị yêu Thương Nghiêu, tôi cũng không thể nói gì, tôi cũng không có tư cách oán hận chị..." Thanh âm của Deneuve có chút rầu rĩ, tốc độ nói chuyện cũng khá chậm, không khó nhìn ra cô đang cố đè nén cảm xúc của mình.

"Tôi chỉ muốn cầu xin chị, cầu xin chị dù yêu anh ấy cũng đừng để anh ấy biết, cầu xin chị cho tôi được hạnh phúc. Nếu như..." Deneuve khẽ cắn môi, "Nếu như hai người không thể khống chế được tình cảm của mình vậy thì cầu xin chị đừng để tôi biết hai người thân mật đến cỡ nào, hạnh phúc đến cỡ nào. Chỉ hy vọng chị có thể để Thương Nghiêu tiếp tục quan tâm đến tôi, dù là....gạt tôi cũng được."

"Deneuve..." Lạc Tranh cực kỳ kinh hãi, trái tim giống như bị một cơn sóng lớn vùi dập. Tình yêu có thể khiến con người ta trở nên như vậy sao? Có thể nhận ra Deneuve rất yêu Louis Thương Nghiêu, cho dù chỉ có thể lẳng lặng ở bên hắn cũng cam tâm tình nguyện.Tình yêu này mang theo bi thương cùng sự hy sinh quá lớn, giống như rớt xuống vực sâu vạn trượng, không cách nào thoát được.

Deneuve cười nhẹ, sau một khắc, nước mắt lặng lẽ rớt xuống. Lúc này, trông cô có một vẻ đẹp vô cùng thê lương khiến Lạc Tranh trong lòng buồn bã không yên... "Luật sư Lạc, tôi thật mừng cho chị, nếu như có một ngày...có một ngày tôi không còn nữa, có chị ở bên cạnh Thương Nghiêu, dù tôi nhắm mắt cũng cảm thấy hạnh phúc."

Lạc Tranh nghe mà sững người, lại nhớ tới những lời của Lưu Ly lúc trước. Lưu Ly đã từng nói đến tình trạng sức khỏe của cô công chúa này. Mà hiện giờ nhìn Deneuve, mặc dù da cô rất trắng nhưng lại lộ rõ dấu hiệu của sức khỏe không tốt, không khó nhìn ra thân thể của cô thật sự không ổn.

"Đừng nói như vậy, Deneuve, cô không nên suy nghĩ lung tung. Thương Nghiêu sẽ không rời bỏ cô đâu." Lạc Tranh khẽ nở nụ cười, cất tiếng nói tràn ngập sự bi thương.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv