Dữ Tích Thù

Quyển 2 - Chương 13: Man thiên quá hải (13)



Tiếng người đáng sợ.

Cổ Lận Thiên nhìn đám người khổng lồ, bỏ qua ý niệm chui vào trong đống vũ nhân đó, một giới thư sinh như ông sẽ không thể cảnh giới được cái gì, còn nữa, nghĩ tới chuyện cao thủ võ lâm hẳn sẽ không thích cảm giác chen tới lấn lui, huống chi, để phòng ngừa tin tức truyền ra gây sóng gió, ông đã phải cố tình che giấu rồi.

Binh khí, với người học võ mà nói, giống như bút với thư sinh, đều là thứ không thể thiếu.

Có lẽ, binh khí còn quan trọng hơn nữa, binh khí tốt,  có thể giúp võ giả phát huy công lực bản thân tới cảnh giới cao hơn, dĩ nhiên, với điều kiện người này phải chế ngự được binh khí, nếu không…

Ông nhớ, lúc bạn mình nhắc tới cái vấn đề này, thường xuyên lắc đầu thở dài, “Vì sao có nhiều người tẩu hỏa nhập ma như thế? Có lẽ phần lớn cũng vì chuyện này mà ra đi…”

Cổ Lận Thiên tự giác tuổi mình đã cao, sớm không có hăng hái như người tuổi trẻ, ông bây giờ chỉ mong có người giúp mình sớm xử lý chuyện này, sau đó có thể yên lặng sống, bất kể giang hồ có xảy ra đại sự gì vì thanh kiếm kia, cũng không quan hệ gì tới ông nữa.

Ông cũng chỉ là một giới thư sinh thôi, những chuyện tinh phong huyết vũ liên quan tới thanh trường kiếm này, thật không thể nhúng tay vào được.

Cổ Lận Thiên đứng bên ngoài ngây ngốc nhìn một hồi, vẫn không có ý tưởng gì, chỉ cảm thấy đau đầu.

Đám võ lâm nhân sĩ kia tụ lại một đoán, chỉ gần hống một phát, đã làm tai người ta đau.

Cổ Lận Thiên xoa xoa lỗ tai, lùi ra xa hơn chút.

Cho dù có là cao thủ võ lâm, chỉ sợ cũng không chịu được thanh âm hỗn tạp như thế này? Những cao thủ trong truyền thuyết kia, đều cao lai cao khứ phiêu phiêu tay áo như thần thiên sao…

Khi một thư sinh xen vào giữa đám vũ sinh, thì người phiền toái nhất, vẫn là thư sinh.

Cố Lận Thiên không dưới một lần nghe thấy, “Thư sinh tới đây làm cái gì” bất quá, ông cũng không nghĩ nhiều, chỉ là khó chịu trong đầu mà thôi.

Võ giả cùng võ giả, cũng có sự khác biệt rõ ràng.

“Tiên sinh, nếu ngài muốn xử lý tốt Thất Tinh Long Uyên thì không nên tìm đám người đó, công phu không có bao nhiêu, chỉ thích cậy mạnh mà thôi.” Đứng bên cạnh Cổ Lận Thiên là một nam tử chừng 40 50 tuổi, trên tay không có đao cũng không có kiếm, chẳng qua chỉ cầm một quyển trục, “Nếu thật sự muốn giải quyết sạch sẽ, bây giờ an tĩnh một chút, nhìn sang bên kia…”

Cổ Lận Thiên nhìn về phía tay chỉ của nam tử, chỉ thấy cách lôi đài không xa, cũng không gần, dưới bóng râm có ba người đang đứng, hai nam trẻ tuổi, một trắng một lam, còn có một nữ nhân mặc áo lụa màu tím, tuổi lớn hơn hai người một ít, thắt tóc phụ nhân, mắt lạnh nhìn đám người ở chỗ lôi đài.

“Bọn họ, thế nào?”

“Đề nghị của ta là, ngài giao kiếm cho Bạch y nhân kia giữ, danh tiếng của Bạch ngũ gia trên giang hồ hết sức vang dội, cả minh chủ võ lâm cũng phải nể mặt hắn mấy phần, mặc dù loại chuyện như vậy đã lâu lắm rồi hắn không để ý, bất quá vận khí ngài cũng tốt, hình như bây giờ hắn đang tìm một thanh hảo kiếm, không phải cho hắn dùng, cho người khác.”

Nam tử “Chậc chậc” hai tiếng, “Cẩm Mao thử Bạch Ngọc Đường, Bạch ngũ gia Hãm Không đảo, Nhị thiếu gia Kim Hoa Bạch gia, còn có mẹ nuôi là nữ hiệp Giang Trữ từng dùng một Khốn Long Tác đi khắp giang hồ, thế lực hậu phương khá lớn, không mấy ai dám trêu chọc hắn, về phần người sau này sẽ dùng thanh kiếm nọ, cũng không cần vội, bây giờ tuy y còn chưa có lợi hại như Bạch ngũ gia, nhưng so với đám người này, cũng đã vượt xa rất xa rồi…”

Cái tên “Bạch Ngọc Đường”, xem như Cổ Lận Thiên không phải người trong giang hồ, cũng đã từng nghe qua, mấy năm trước đâu đâu cũng là tin đồn về hắn, cả bây giờ, cũng còn chưa thiếu người nói qua.

Tuy ông không rõ, nhưng cũng nghe hiểu đại khái, mấy tên giang hồ tuy có rất nhiều kẻ cứng miệng nói “Chẳng qua chỉ là thằng nhãi mới đầu 20”, nhưng, đều rất kiêng dè hắn, có lẽ đúng người lời nam tử này nói, hắn quả thật có chút bản lãnh, hoặc giả, thể lực sau lưng hắn không thể khinh thường, là người thực sự có bản lãnh, chứ không phải như đám người trông có vẻ rất lợi hại đang bu lấy lôi đài kia, về phần tột cùng ra sao…

Cổ Lận Thiên bất kể là quá khứ hay tương lai, chỉ biết cười lạnh một tiếng.

Trữ Tư là hạng người gì, ông không biết rõ sang? Có lẽ, trên đời này không ai biết rõ hơn ông, giả vờ giả vịt lại, trợ trụ vi ngược, chuyện như vậy, năm đó Trữ Tư làm không thiếu đâu, nếu không phải vì Trữ Tư, ông có lẽ sẽ không gặp lão bằng hữu của mình.

Bất quá, chuyện đã qua nhiều năm vậy rồi, ông cũng lười nghĩ lại…

“Thì ra, hắn chính là Bạch Ngọc Đường? Còn trẻ hơn ta nghĩ…” Cổ Lận Thiên nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cùng Diệp Thời Tích, thoáng động tâm, nhưng vẫn không an lòng, “Bất quá, vì sao ngươi lại tới chỉ cho ta…”

“Cổ tiên sinh, trên đời này có rất nhiều chuyện, đều là bất đắc dĩ, giống như Hạ Vạn năm đó bất đắc dĩ quy ẩn, giống như năm đó, chủ nhân Thất Tinh Long Uyên cũng chọn cách quy ẩn.” Nam tử nghịch quyển trục trên tay, mở ra một chút, lại nhanh chóng cuốn lên, làm như không muốn cho người ta thấy, “Tại hạ cũng chỉ vì muốn tránh trận tinh phong huyết vũ này thôi, thật ra, nếu ngài chịu tìm tòi một chút, sẽ còn rất nhiều sự lựa chọn, tỷ như, Tây Bắc, Phượng Tường, núi Liên Hoa chín đỉnh còn có một cao nhân ẩn cư, nếu ngài tìm tới đó, hắn tự nhiên sẽ giúp đỡ, nhưng, đã là cao nhân, còn là người ẩn cư, sẽ không thể dễ dàng tìm được, bây giờ, cách nhanh nhất, có lẽ là nhờ vị Bạch ngũ gia này…”

“Các hạ, rốt cuộc là ai?” Cổ Lận Thiên hơi híp mắt, tuy ông là giới thư sinh, nhưng cũng có thể cảm thấy chút bất thường….

Nam tử chỉ lắc đầu, “Cổ tiên sinh, không cần nghĩ nhiều, lừa ngài tại hạ cũng chẳng được gì cả, tại hạ chỉ là không muốn thấy giang hồ gặp chuyện tinh phong huyết vũ thôi, nếu thật sự tới lúc đó, cả Minh chủ võ lâm hiện tại cũng không khống chế được cục diện, những người đang ẩn cư cũng phải lộ mặt, như thế quá sức phiền toái…”

Cổ Lận Thiên cũng không ngốc, bị hắn nói như vậy, tự nhiên sẽ hiểu.

Hắn vốn là kẻ ẩn cư, nhưng cao nhân ẩn cư cũng sẽ lo cho thiên hạ, nếu thật Thất Tinh Long Uyên sẽ gây ra đại sự, họ sẽ không nguyện thấy, đúng lúc mình cũng không truyền tin ra, bọn họ lại moi ra được tin tức, dứt khoát thay mình nghĩ đường ra, không cần một cuộc hạo kiếp, chỉ cần đưa được binh khí tới tay chủ nhân mà thôi.

Về chuyện vì sao hắn không tự ra mặt thì, thứ nhất, Thất Tinh Long Uyên dù sao vẫn nằm trong tay mình, hắn không phải chủ nhân, mà mình cũng không phải người giang hồ, cũng không biết hắn, hắn lại là người ẩn cư nữa, dĩ nhiên sẽ không muốn để người ta nhận ra.

Suy nghĩ rõ ràng, Cổ Lận Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu với nam tử một cái, “Đã thế, thì đa tạ tiền bối…”

Lúc ngẩng đầu lên, Cổ Lận Thiên đã không còn nhìn thấy thân ảnh nam tử đâu cả.

Thầm thở dài, quả nhiên, đây mới là cao thủ thật sự, hoàn toàn khác với đám đang bon chen nhau kia.

Hít sâu một hơi, Cổ Lận Thiên đi về phía Bạch Ngọc Đường.

Đồng thời, ông cũng có chút tò mò, nếu Bạch y nhân nọ là Bạch Ngọc Đường, vậy, thiếu niên lam y trầm tĩnh kia lại là ai? Nghe nói Bạch Ngọc Đường là một người hết sức bắt bẻ, người có thể đứng cùng với hắn, trên lý thuyết chắc sẽ không kém cỏi, hơn nữa, thiếu niên kia trông bộ dáng tư văn, so với Bạch Ngọc Đường, rõ ràng Cổ Lận Thiên có hảo cảm với thiếu niên lam y kia hơn.

Đám đông vẫn ồn ào vô cùng, bọn họ chỉ biết kho binh khí của Trữ Tư lão bản thật mê người, chứ không ngờ, giao dịch càng mê người hơn đang được tiến hành.

“Các hạ, chính là Bạch ngũ gia, Bạch Ngọc Đường?” Ở trong mắt Cổ Lận Thiên, Bạch Ngọc Đường còn rất trẻ, ông dù sao cũng có một bằng hữu hết sức lợi hại, cũng biết quan hệ giữa tuổi tác với công phu, muốn ở lúc trẻ như vậy luyện ra công phu khiến dân giang hồ kính trọng, thì tư chất của hắn phải hết sức tốt.

Bạch Ngọc Đường nhìn Cổ Lận Thiên từng bước đi về phía mình, trong lòng cũng dần ổn định theo bước chân của ông, cười tự đắc, “Chính là tại hạ.”

Hôm nay muốn cầu cạnh người khác, Bạch Ngọc Đường cho dù có cuồng vọng tự đại hơn nữa, cũng phải thu lại tính tình.

Vậy mà, cho dù Bạch Ngọc Đường đã cố tình thu liễm không ít, Cổ Lận Thiên nghe một câu của đối phương, vẫn thầm nói: Quả thật ngông cuồng!

Cổ Lận Thiên khẽ thở dài, nói thẳng.

Nếu Bạch Ngũ gia cần, không bằng giao Thất Tinh Long Uyên trên tay mình ra đi…

Triển Chiêu cùng Diệp Thời Tích cùng lúc sửng sốt, họ hiển nhiên không ngờ đích thân người đang cầm Thất Tinh Long Uyển trong tay sẽ tới tìm Bạch Ngọc Đường, chỉ có Bạch Ngọc Đường cười mà không nói, hẳn là biết rõ nội tình.

Đối với đề nghị của Cổ Lận Thiên, Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên sẽ vui vẻ đáp ứng.

Thất Tinh Long Uyên đối với một giới thư sinh mà nói, lệ khí quá nặng, chuyện này bất kể người dùng kiếm như Triển Chiêu hay Bạch Ngọc Đường, hay còn là người thường dùng ám tiễn như Diệp THời Tích, đều biết rõ, cho nên khi Cổ Lận Thiên đề nghị họ tới nhà ông xem kiến, toàn bộ đều đồng ý.

Thay vì để Thất Tinh Long Uyên hại người ăn ngủ bất án, không bằng để họ tranh thủ mang đi mất.

Chẳng qua, trước khi đi, Diệp Thời Tích ngừng một chút, sau đó hơi nheo mắt.

“Tiểu Chiêu, trước đó mấy ngày, có phải đệ từng gặp tên chôm đồ của chúng ta?”

Triển Chiêu sửng sốt, sau đó gật đầu, “Gọi là… cái gì nhỉ, hắn cũng trúng độc, bất quá hắn không muốn giải, sau nữa đệ cũng…”

Bạch Ngọc Đường đồng ý gật, “Là Phùng Kỳ đi, thế nào, hắn đang ở gần đây sao?”

Diệp Thời Tích gật, “Ừ, trước khi người nọ ra tay, tiểu Thanh cũng ở đó, chẳng qua để hắn chạy, cho nên tiểu Thanh nhớ được mùi, bây giờ, tiểu Thanh hơi lạ…”

Tiểu Thanh, chính là con Trúc Diệp Thanh vừa nãy…

Nghe tới đây, Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu như có chuyện suy nghĩ, “Vậy, hắn muốn làm gì?”

Diệp Thời Tích nhún vai, ý bảo mình cũng không rõ, chẳng qua, nét vui vẻ trên mặt nàng cũng rất đầy ẩn ý.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv