Chiếc xe băng băng trên đường, người trên xe đưa tay xoa mi tâm, tựa lưng vào ghế, lộ vẻ vô cùng mệt mỏi, cô đưa mắt nhìn về phía trước, mở miệng nói với người bên cạnh: "Lâm thiếu, cảm ơn anh đến đón tôi."
Nam tử bên cạnh quay sang nhìn sườn mặt cô gái mình đang theo đuổi không hề che giấu, nở một nụ cười hài lòng: "Tôi phải cảm ơn em vì đã cho tôi cơ hội được gần em hơn." Nói xong nụ cười trên môi anh ta càng rộng hơn, anh mắt cũng trở nên sâu xa. Hạ Di Bình chỉ im lặng, nhắm mắt dưỡng thần.
Lâm Cung là Nhị thiếu gia nhà họ Lâm, nhà họ mở một công ty giải trí nho nhỏ, tuy không thể sánh bằng những ông lớn kia nhưng ít ra cũng có chỗ đứng. Tính ra anh ta cũng là đàn anh khóa trên, sắp tốt nghiệp. Từ hôm khai giảng nhìn thấy Hạ Di Bình, anh ta đã đem lòng mến mộ, quyết tâm chinh phục người đẹp.
Hạ Di Bình cũng không quên mục tiêu ban đầu của mình, đó là chen chân vào giới giải trí. Cô thừa biết những thiếu gia có tiền này tiếp cận bản thân cũng bởi vì nhan sắc của cô, không phải là kẻ đáng tin, không thể cho cô cái gì gọi là thiên trường địa cửu, nhưng cái cô cần là gia cảnh của họ. Tuy công ty giải trí của Lâm gia không lớn, nhưng ít nhất với thân phận sinh viên hiện giờ của cô, dựa vào họ cũng không tồi, có thể kiếm một ít hợp đồng, từng bước tiếp cận cái mà cô mong muốn. Hạ Di Bình cười khẩy trong lòng, Lâm Cung cũng không phải lựa chọn duy nhất, người theo đuổi cô còn có đạo diễn trẻ tuổi Dương Thiếu Uy, Phó tổng Kiều thị Hà Kính Luân,... và một đám nam sinh gia thế hiển hách. Cô cho phép bọn họ tiếp cận mình, nhưng không xác định bất kỳ mối quan hệ nào, người ta nói có được dễ dàng sẽ không còn trân trọng, cứ như thế bọn họ sẽ dốc hết lòng hỗ trợ cô cho đến khi đạt được cô, tất nhiên, cô sẽ không cho phép điều đó xảy ra. So với bọn họ, cô lại có hứng thú với những người thừa kế của tam đại tập đoàn kia hơn. Chỉ là... bỗng dưng trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh Tần Hàm Yên. Hạ Di Bình tự mỉa mai chính mình, Hạ Di Bình ơi Hạ Di Bình, mày đúng là lòng tham không đáy...
Đúng vậy, tham vọng thật đáng sợ, nó có thể cắn nuốt con người ta từng chút một, kéo người ta từng bước từng bước vào vũng bùn lầy, đến khi phát hiện đã chẳng thể nào rút chân ra được nữa. Đang suy nghĩ thì xe đã dừng lại, Hạ Di Bình mở mắt, bước xuống xe: "Trễ rồi, anh về đi, lần sau gặp."
Lâm Cung cũng tỏ vẻ lịch sự, đứng đắn: "Được, mai anh lại đến đón em đi ghi hình nhé."
Hạ Di Bình gật đầu: "Được." Sau đó quay người lên phòng. Lâm Cung đứng đó một chút, nhếch môi rồi xoay người lái xe đi.
Hạ Di Bình trở về căn phòng quen thuộc, hít thở một hơi thật sâu, đơn giản tắm rửa, nằm trên sô pha, rót cho mình một ly rượu. Rõ ràng biết tửu lượng bản thân không tốt nhưng vẫn cứ muốn uống. Cô đưa mắt nhìn trần nhà đã cũ, suy nghĩ lại trôi xa. Cô không cam tâm với cuộc sống hiện tại, sẽ có một ngày, cái tên Hạ Di Bình sẽ được người dân cả nước săn đón, nơi cô đi và trở về sẽ là một biệt thự xa hoa, kẻ hầu người hạ. Cô đeo cho mình lớp mặt nạ, cười nói với nhiều người, diễn đủ mọi vai diễn. Từ khi biết tin đậu Đại học Q, cô đã dần học cách thích nghi, cô đã chuẩn bị sẵn tâm thế phải tiếp xúc với nhiều người, tìm cách lấy lòng họ. Lắm lúc cô lại suy nghĩ, liệu như vậy có đáng hay không? Đáng chứ, cô tự trả lời, đó là điều cô theo đuổi bao nhiêu năm, thử hỏi ai không yêu tiền, ai không muốn đứng ở đỉnh cao cơ chứ, hỏi cô có vui không, cô vui chứ, hỏi cô có thực sự thấy hạnh phúc không, cô... chần chừ...
Cô đưa tay cầm điện thoại, phát hiện đã hết pin, cô đi tìm sạc, cắm vào khởi động nguồn. Mà hình liên tiếp hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ kèm theo những tin nhắn nhấp nháy.
Tần Hàm Yên: [Cậu về tới chưa?] [Di Bình, cậu an toàn chứ?] [Nhận được tin nhắn nhớ trả lời.] [Tôi rất lo cho cậu.]
Hạ Di Bình cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua tim, cô làm sao vậy, mới vừa rồi còn gồng mình mạnh mẽ, nhưng bỗng chốc thấy những dòng tin nhắn này mọi tầng lớp ngụy trang đều nhanh chóng sụp đổ, khóe mắt ươn ướt, cô đưa tay xoa xoa màn hình, trả lời: [Tôi đến rồi, cậu yên tâm, ngủ đi.]
Rất nhanh nhận được tin nhắn trả lời: [Vậy... cậu ngủ ngon.]
Hạ Di Bình ngửa mặt, đúng là cô chưa bao giờ hiểu nổi bản thân, tại sao cứ đứng trước mặt người kia, cô lại trở nên yếu đuối, muốn phơi bày hết tất cả. Cô bỗng nhớ đến khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, nhớ đến gương mặt lạnh lùng với nụ cười ấm áp, nhớ những cử chỉ dịu dàng... Nhưng mà, cô không thể, cô ấy vốn không thể cho cô thứ cô cần...
- -
Phía bên đây, sau khi Hạ Di Bình rời đi, Tần Hàm Yên vẫn thấp thỏm không yên. Cô đi tới đi lui, đếm ngược thời gian rồi nhắn tin hỏi Hạ Di Bình nhưng lại không thấy hồi âm. Liên tục là rất nhiều tin nhắn, vẫn không trả lời. Cô nhấc máy gọi, đầu bên kia nghe một giọng nói máy móc quen thuộc. Càng nghĩ càng không yên lòng, cô lấy áo khoác, chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm, mặc dù cô cũng không biết Hạ Di Bình ở đâu, nhưng nội tâm vẫn thôi thúc cô chạy đi, chỉ là vừa mở cửa đã nhìn thấy tin nhắn hồi âm, Tần Hàm Yên thở phào một hơi, nhẹ nhàng khép lại cửa, nhanh tay trả lời tin nhắn. Qua một tin đã không thấy Hạ Di Bình trả lời nữa, cô nghĩ chắc người kia đã ngủ, cô cũng lẳng lặng tắt điện thoại, ngồi thừ ra trên sô pha.
Mấy ngày nay, cô cứ cảm giác bản thân khác thường, nhất là sau câu nói vừa nãy của Hạ Di Bình: Yên Yên là của tôi, không cho các cậu giành với tôi.
Tần Hàm Yên không thể hiểu nổi Hạ Di Bình có ý gì? Cũng có thể chỉ là một câu nói đùa khi say, tỉnh táo rồi lại thôi, tại sao cô luôn cảm thấy mình rất để ý. Nhưng mà vừa nãy... Cảm giác ngọt ngào pha lẫn chua chát khiến nội tâm cô gào thét, cô ngã ngoài lên sô phâ, cuộn lại thân mình. Cô biết bản thân có một tật xấu đó là luôn để ý đến lời nói của người khác rồi tự ép bản thân phải có trách nhiệm với lời nói đó, cô tự đặt cho mình một giả thiết vô cùng mâu thuẫn, hay là Hạ Di Bình? Nếu thật như vậy, có phải cô nên làm thế nào mới đúng, nhưng nếu như không phải tại sao luôn cho cô cảm giác đó, cô nên làm thế nào, vừa không muốn mất đi tình bạn, vừa không muốn để những suy đoán quẩn quanh, ừm mà cũng có thể là do bản thân suy nghĩ quá nhiều...
Một đêm mất ngủ...
- -
10 giờ sáng, Đinh Mễ dụi dụi mắt từ phòng ngủ đi ra. Thật ra đêm hôm qua tỉnh giấc cả đám đã mơ mơ màng màng kéo vào phòng ngủ, cũng không để ý trên sô pha còn có một người nằm đó thất thần cả đêm.
Đinh Mễ đi đến ngồi xuống, lay lay Tần Hàm Yên: "Này, sao cậu lại nằm đây."
Tần Hàm Yên một đêm thức trắng, 6 giờ sáng mới có thể chợp mắt, cô nằm trên sô pha cuộn mình, nghe có người gọi nên nhíu nhíu mày, vươn cánh tay. Ây thật không may, như thế nào lại trúng ngay khuôn mặt còn ngáy ngủ của Đinh Mễ, Đinh Mễ tức khắc nổi đóa: "Tần Hàm Yên!!! Sao cậu đánh tôi???"
Tần Hàm Yên bật dậy, dở khóc dở cười: "Xin lỗi, xin lỗi Mễ Mễ, là tôi không cẩn thận."
"Hừ hừ." Đinh Mễ khoanh tay, vẻ mặt tức giận
"Mới sáng sớm các cậu ồn ào cái gì vậy?" Trần Mãn Chi đã đánh răng rửa mặt, ngay ngắn chỉnh tề bước ra ngồi xuống đối diện hai người.
"Để tôi đi rửa mặt rồi nấu cho các cậu ít đồ ăn, hôm qua uống nhiều cần phải ăn một chút." Tần Hàm Yên vừa đứng dậy vừa nói, đầu hơi choáng váng.
"Cái gì mà một chút, bây giờ cũng nên ăn trưa rồi, nấu nhiều chút." Trương Nguyệt vừa xuất hiện đã ra lệnh, rất ra dáng chủ nhà.
Nguyên liệu nấu ăn hôm qua còn thừa lại, Tần Hàm Yên thành thục sơ chế, đơn giản nấu hai món mặn, một món xào, một món canh. Đinh Mễ thấy rõ ràng lúc nãy bản thân không đói lắm, nhưng vừa nghe mùi đồ ăn bụng đã kêu lên rồi, chắc do tay nghề Yên Yên quá tốt, cô xoa xoa bụng ngồi xuống, vẻ mặt mong chờ.
Đồ ăn xong hết rồi Đặng Chân mới mơ màng bước ra, nhìn thấy món cá yêu thích lập tức sáng mắt: "Yên Yên à, tôi biết cậu tốt với tôi nhất."
Tần Hàm Yên không hề khách sáo: "Không phải, chỉ là trong tủ lạnh còn mỗi con cá này."
Đặng Chân lập tức bĩu môi, cả đám cũng cười rộn lên, Trương Nguyệt nhìn nhìn thuận miệng hỏi: "Hôm qua Di Bình về lúc nào?"
"Gần 12h gì đó, có người quen đến đón." Tần Hàm Yên trả lời
"Sao tôi không hay biết gì hết vậy?" Đinh Mễ gắp miếng thức ăn cho vào miệng, vừa nhai vừa hỏi
"Còn không phải tửu lượng cậu quá tốt nên ngủ như chết sao?" Trần Mãn Chi nhướng mày, vẻ mặt trêu chọc, ai hôm qua còn bảo sẽ cho bọn này sáng mắt.
"Hừ, không thèm quan tâm các cậu." Đinh Mễ thẹn hóa hóa giận, cúi đầu ăn cơm, không nói lời nào nữa.
Bữa trưa cứ như vậy kết thúc, bọn họ thu dọn xong chuẩn bị quay về ký túc xá. Xuống tới phía dưới tiểu khu, Trương Nguyệt bỗng dừng bước: "Hay tôi lái xe cùng đưa các cậu về, giờ này giữa trưa, khó bắt taxi."
"Cậu có xe riêng?" Đinh Mễ hỏi, Trần Mãn Chi thay Trương Nguyệt trả lời: "Cậu đừng quên cậu ấy là thiên kim của Thị trưởng nha."
Trương Nguyệt cười cười, đi tới hầm xe, chọn một chiếc Audi A8 5 chỗ màu xanh dương. Đặng Chân lập tức sáng mắt: "Oa oa, chiếc này ít nhất cũng hơn 200 nghìn đô đó."
"Lần sau sẽ cho cậu đi Porsche." Trương Nguyệt nháy mắt, ra hiệu lên xe.
- -
Sáng hôm nay, từ sớm đã thấy chiếc BMW của Lâm Cung đậu dưới tòa nhà của Hạ Di Bình. Lâm Cung mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần tây thẳng thớm, áo vest màu đen, trên tay đeo chiếc đồng hồ đắt tiền, đang tựa vào cửa xe kiên nhẫn chờ đợi. Hắn đứng đó tầm 30 phút, Hạ Di Bình mới từ từ đi xuống. Lâm Cung vui vẻ chạy đến mở cửa xe để Hạ Di Bình ngồi vào: "Chào buổi sáng, Di Bình."
"Cảm ơn Lâm thiếu hôm nay dành thời gian đến đón tôi." Hạ Di Bình lễ phép đáp lời, nhưng vẫn lộ ra vẻ xa cách, điều này làm cho Lâm Cung không mấy hài lòng: "Em cũng đừng khách sáo như thế, không tính tình cảm, chỉ riêng công việc dù gì chúng ta vẫn còn gặp nhau nhiều lần."
"Tôi hiểu, Lâm thiếu."
Xe dừng ở một studio, xa xa đã nhìn thấy một vài minh tinh cũng xem như có tên tuổi vừa xong việc bước ra. Vài tên trợ lý nhìn thấy Hạ Di Bình liền quăng một ánh mắt dò xét, khi thấy bên cạnh cô là Lâm Cung, bọn họ càng trở nên xem thường, thì ra cũng chỉ là bán đứng thân thể, Hạ Di Bình không nói gì, cô chỉ thầm nghĩ, sẽ có một ngày cô khiến những người này phải quỳ gối dưới chân mình.
"Di Bình, để anh giới thiệu với em một chút, đây là đạo diễn Ngô, người sẽ phụ trách ghi hình hôm nay."
Hạ Di Bình nở một nụ cười lịch sự, đưa tay lễ phép: "Tôi là Hạ Di Bình, rất vui được làm việc với ngày, mong ngài chỉ giáo."
Đạo diễn Ngô là một người trung niên, làm việc lâu năm trong nghề nhưng mãi không phất được, chỉ đảm nhận quay MV, quảng cáo cho một số nhãn hàng, hắn cười hề hề, đưa tay bắt lấy tay Hạ Di Bình: "Chào Hạ tiểu thư, cô thật xinh đẹp."
Hạ Di Bình gật đầu, nhẹ nhàng rút lại cánh tay: "Đạo diễn Ngô quá khen rồi."
Lâm Cung cũng không muốn để Ngô Hách đụng chạm quá lâu: "Để anh dẫn em đi giới thiệu với ekip làm việc."
Hôm nay Hạ Di Bình được đóng vai nữ chính trong một MV quảng cáo nước hoa cho giới trẻ. Trước giờ cô chủ yếu chỉ chụp ảnh tạp chí hoặc tham gia vài tiết mục biểu diễn nho nhỏ, lần này nhờ vào Lâm Cung, cũng xem như là lần đầu tiên được ký hợp đồng cũng như có cơ hội xuất hiện nhiều hơn, có thể xem đây là bước đệm cho sự nghiệp của cô nên phải tạo ấn tượng thật tốt.
Hạ Di Bình theo hướng dẫn đi đến phòng hóa trang gặp chuyên viên trang điểm, người này ban đầu khi nghe hôm nay phải trang điểm cho người mới đương nhiên không mấy quan tâm, hắn còn đang nghĩ có phải là một kẻ có tiền nào đó tóm đại một ai có chút nhan sắc, nhưng khi nhìn thấy Hạ Di Bình mọi suy luận của hắn đều tan thành mây khói. Đúng là rất xinh đẹp, nhất là khi đã tạo hình xong. Vai diễn của Hạ Di Bình đương nhiên là thiếu niên trẻ tuổi mới biết yêu, phù hợp với độ tuổi của cô nên cũng chẳng mấy khó khăn thậm chí chỉ cần trang điểm nhẹ cũng có thể toát lên khí chất tươi mới ngọt ngào. Tên chuyên viên trang điểm thầm nghĩ, rõ ràng là một nữ sinh nhưng vẫn cảm thấy toát ra một loại mị lực mê người, nhất là đôi mắt to tròn đen láy kia, khiến hắn phải nhìn không chớp mắt. Lâm Cung và Ngô Hách cũng vô cùng kinh ngạc, Ngô Hách ban đầu cũng không kỳ vọng gì, chỉ thuận theo làm việc, dù sao tiền cũng là Lâm gia đầu tư nhưng khi thấy tạo hình của Hạ Di Bình, hắn lại có niềm tin đưa MV này trở nên phổ biến. Còn về Lâm Cung, hắn cảm thấy vô cùng hài lòng vì vớ phải miếng mồi ngon, nhất định phải dốc sức có được.
Buổi ghi hình tiến hành tương đối thuận lợi, diễn xuất của Hạ Di Bình tuy chưa được mài giũa nhiều nhưng cũng rất tốt, rất có năng khiếu, chỉ thiếu thời cơ. Bọn họ không khó để chọn ra những phân đoạn phù hợp.
Khi Hạ Di Bình chào hỏi Ngô Hách cùng ekip chuẩn bị ra về thì Uông Dực Uy chạy đến, hắn là bạn diễn của Hạ Di Bình trong MV vừa rồi: "Hạ tiểu thư, có thể thêm bạn được không?" Vừa nói vừa đưa điện thoại ra.
Hạ Di Bình suy nghĩ một chút, đương nhiên cô không từ chối bất kỳ cơ hội nào có thể tạo dựng mối quan hệ: "Được, hân hạnh anh Uông."
"Gọi tôi là Dực Uy được rồi." Uông Dực Uy đưa tay xoa xoa đầu nói, trông bộ dạng khá ngốc nghếch.
Lâm Cung quăng một ánh mắt xem thường, Hạ Di Bình cười cười: "Được, Dực Uy, mong lại có cơ hội hợp tác."
Uông Dực Uy rất hào hứng, nụ cười càng thêm sáng: "Dĩ nhiên là được haha."
"Vậy, tôi xin phép đi trước." Hạ Di Bình ngỏ lời
"Được, tạm biệt Hạ tiểu thư." Uông Dực Uy tránh sang một bên nhường đường.
Lâm Cung mở cửa xe cho Hạ Di Bình, hắn cũng ngồi vào ghế lái, đưa mắt nhìn Hạ Di Bình: "Anh nghĩ, em có phải cần có thêm một trợ lý không? Nếu cần anh sẽ sắp xếp."
"Cảm ơn ý tốt của anh, tạm thời tôi có thể tự lo liệu, dù sao cũng chưa nổi tiếng." Hạ Di Bình nhàn nhàn đáp.
"Phiền Lâm thiếu đưa tôi trở lại trường, hôm nay tôi còn tiết học."
Lâm Cung cũng không miễn cưỡng nữa, nhanh chóng rẽ hướng đến đại học Q.