Nghe thấy tên Bạc Thận Ngôn, Nguyên Gia Dật theo bản năng chống cánh tay muốn ngồi dậy, không cẩn thận làm tuột kim truyền, đau đến mức khiến cậu rên rỉ một tiếng.
Tính tới hôm nay, cậu đã tiêm chất vận động* được bốn ngày, thắt lưng và phần cổ đều đau nhức, bây giờ muốn ngồi thẳng người cũng là một mong muốn xa xỉ.
*Chất vận động: một vài ngày trước khi hiến tặng, thuốc này được tiêm vào để thúc đẩy sự phát triển của tế bào gốc tạo máu và giải phóng chúng vào máu ngoại vi.
Vì Thịnh Lan nặng hơn cậu một chút, lại đang chuẩn bị cấy ghép tủy nên gần đây được tẩm bổ khá nhiều, y ở trên giường trông đã có da có thịt hơn, lượng máu ngoại vi thu được thậm chí còn nhiều hơn cả Nguyên Gia Dật nghĩ nhiều.
Các cơn chóng mặt và buồn nôn ngày càng nghiêm trọng và thường xuyên hơn.
Trước khi Thịnh Giang Hà đi vào, Nguyên Gia Dật vừa được nhân viên y tế đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật và chuyển lên giường, còn Thịnh Lan, người đang nằm trong phòng vô trùng kia, đã bắt đầu hoàn thành quá trình tiền xử lý cắt bỏ tủy, và chỉ chờ mổ ghép sau đó.
Thấy cậu đau đớn như vậy Thịnh Giang Hà cũng không muốn khiêu khích nữa, nhưng chỉ cần nhìn thấy mặt cậu là ông lại nhớ tới đứa con chết yểu trong bụng Tống Kiều Nhân, khiến ông chỉ muốn nhào đến bóp chết Nguyên Gia Dật.
Nhưng hôm nay ông sẽ làm theo một cách khác.
Sau khi ngồi thẳng dậy, Nguyên Gia Dật vẫn còn bất ngờ vì những lời nói ban nãy của Thịnh Giang Hà, chần chờ nhìn về phía sau lưng ông, thấy chỉ có hai bảo vệ đứng canh ngoài cửa, một lúc lâu mới hơi nhếch miệng lộ ra nụ cười khổ.
“Thịnh tiên sinh hiểu lầm rồi. Quan hệ giữa tôi và Bạc tiên sinh đã chấm dứt hoàn toàn.”
Cậu không dùng hai từ tình cảm, mà là quan hệ.
Trong khoảng thời gian vướng mắc này, trước nay Nguyên Gia Dật không dám tin Bạc Thận Ngôn thật sự yêu cậu, mặc dù cậu đã thuyết phục bản thân vô số lần rằng người đàn ông bên cạnh mình đáng để dựa vào và đáng để yêu nhưng Nguyên Gia Dật vẫn không tin.
Nỗi tự ti khắc sâu trong xương cốt cộng với vẻ lạnh nhạt của Bạc Thận Ngôn trước khi rời đi, càng làm cho Nguyên Gia Dật cảm thấy tuyệt vọng.
Huống hồ bệnh của Thịnh Lan đến quá trùng hợp, khiến cậu nghĩ bệnh của y là giả, do đó đã để lại cho Bạc Thận Ngôn một đáp án máu lạnh vô tình.
Dù là ai đi nữa, chỉ cần trong lòng có quan tâm Thịnh Lan một chút thôi, thì nghe xong mấy lời này chắc chắn sẽ không tha thứ cho cậu.
Thịnh Giang Hà bình tĩnh nở nụ cười, cầm cốc nước đút cho Nguyên Gia Dật một ngụm, “Chưa chấm dứt cũng không sao, để tao giúp mày chấm dứt.”
Khi Bạc Thận Ngôn đưa người hiến tủy bệnh viện, đôi mắt hắn đã đỏ hoe vì kiệt sức, hắn sắp xếp người đưa người hiến tặng đi kiểm tra các chỉ số, còn phải đưa đến gặp Thịnh Giang Hà.
Vừa xuống máy bay, Bạc Thận Ngôn đã cho người cầm chìa khóa đến căn nhà thuê kia đón Nguyên Gia Dật, nhưng trợ lý gọi điện lại báo trong phòng không có ai.
“Ông có thấy Gia Gia đâu không? Tôi không thấy em ấy.”
Hắn lấy điện thoại ra vụng về ấn số, giơ màn hình điện thoại cho Thịnh Giang Hà xem, “Ông nhìn xem, máy liên tục bận, ông có thể liên lạc với em ấy không? Có lẽ em ấy đang giận tôi.”
Đương nhiên Thịnh Giang Hà biết vì sao máy lại báo bận, nhưng ông vẫn giả vờ lắc đầu không biết.
“Thận Ngôn, thật lòng mà nói, sau khi biết con trai bị bệnh, vợ chồng chúng tôi đã đi kiểm tra tủy nhưng không hợp, tôi đã lập tức đi tìm Gia Dật, bởi vì nó là em trai của Lan Lan, xác suất thành công của hai đứa thật sự rất cao, nhưng khi tôi đến tìm nó đã từ chối.”
Bạc Thận Ngôn đã biết việc Nguyên Gia Dật từ chối hiến tủy, nhưng lười nói với Thịnh Giang Hà, lúc này thấy chính miệng Thịnh Giang Hà nói ra, hắn cảm thấy có chút chột dạ.
Nghe Thịnh Giang Hà nói vậy, Bạc Thận Ngôn vội vàng nói đỡ cho Nguyên Gia Dật, lại hoàn toàn quên mất rằng ngay từ lúc đầu chính Thịnh Giang Hà là người gọi điện cho hắn, cầu xin hắn đi tìm Nguyên Gia Dật, bảo Nguyên Gia Dật đến bệnh viện kiểm tra vì Thịnh Lan.
“À, vậy sao, tại cơ thể của Gia Gia không tốt, nếu em ấy có thật sự đồng ý thì tôi cũng sẽ do dự, không đồng ý thì tôi đỡ phải khuyên em ấy, nhưng tình trạng của Thịnh Lan đang nguy cấp, cho nên tôi đã lập tức tìm được người hiến tủy tới.”
Mà Thịnh Giang Hà cũng gần như quên mất chuyện này, xúc động thở dài, tha thiết vỗ vai Bạc Thận Ngôn.
“Đúng vậy, tôi cũng hiểu phần nào, cậu nói xem, đâm tủy đau như vậy, đâu phải ai cũng tình nguyện vì người khác mà làm đâu, Gia Dật và Lan Lan đều là con của tôi, ai bị bệnh tôi cũng đau lòng, với lại việc hiến tủy vốn dĩ là phải tôn trọng ý của người hiến, chúng ta đâu thể cưỡng ép bắt cóc người ta, rồi giấu ở chỗ nào đấy mà lấy máu người đó, đúng không...Tất cả là nhờ cậu, Thận Ngôn, tính mạng của Lan Lan là do cậu cứu, về sau...”
Không đợi Thịnh Giang Hà nói hết câu này, Bạc Thận Ngôn đã lên tiếng ngắt lời, “Tuy tôi đã tìm được người hiến, có thể cứu sống Thịnh Lan, nhưng suy cho cùng cậu ấy là người đã cứu bà nội tôi, cho nên về sau hai nhà chúng ta không ai nợ ai.”
Khuôn mặt Thịnh Giang Hà hơi cứng lại, nhưng mau chóng trở lại như cũ, nở nụ cười rộng lượng, “Thận Ngôn à, lúc trước Thịnh gia và Bạc gia lập ra hôn ước, tuy cậu và Lan Lan...”
Ông hơi tạm dừng, quan sát nét mặt lạnh lùng của Bạc Thận Ngôn, tiếp tục nói, “Nhưng trời xui đất khiến cậu lại có tình cảm với Gia Dật, tôi là người làm cha, cũng không thể ngăn cản, trước đây tôi khiến nó chịu nhiều tổn thương, bây giờ tôi xin nhường lại hôn ước của Lan Lan cho nó, xem như bồi thường, cuối cùng thì Lan Lan có thể giữ được tính mạng, đối với tôi mà nói đã là ân huệ trời ban rồi.”
Từng lời nói của Thịnh Giang Hà đều chân thành và hợp lý, ẩn chứa cả sự áy náy, khiến Bạc Thận Ngôn không nhìn ra bất cứ sơ hở nào, với lại hắn vốn không quan tâm lắm Thịnh gia nghĩ gì, chỉ cảm thấy mình đã báo đáp được ân tình to lớn kia, không còn nợ bọn họ nữa, việc cấp bách bây giờ là tìm được bảo bối của hắn, sau đó nói cho cậu tin vui này.
Em ấy sợ đau nên không hiến thì có sao, ích kỷ thì sao, tất cả đều không sao cả.
“Công ty còn có việc, tôi phải đi xử lý.” Bạc Thận Ngôn chỉnh lại mái tóc hơi rối, đưa lưng về phía Thịnh Giang Hà đi ra ngoài, “Có chuyện gì thì liên hệ với trợ lý của tôi, cần gì cứ nói với cậu ấy.”
“Tôi biết rồi, Bạc thiếu gia đi thong thả.”
Thịnh Giang Hà nhìn hắn rời đi, sau đó xoay người ngoặt vào một lối hành lang, đi đến phòng Nguyên Gia Dật đang nằm.
Đối mặt với Nguyên Gia Dật, sao Thịnh Giang Hà có thể truyền đạt lại những lời Bạc Thận Ngôn đã nói ban nãy.
Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Nguyên Gia Dật, Thịnh Giang Hà thở dài, “Nghĩ về mẹ mày đi, giờ trong lòng Bạc Thận Ngôn mày đã là một kẻ ích kỷ, thứ tình cảm của Bạc Thận Ngôn mà tao từng nói với mày, đơn giản là do thích cơ thể của mày mà thôi, đưa người hiến tủy khác đến cũng coi như một loại đền bù. Với lại chắc mày đã biết, vì gương mặt này nên nó mới thích mày, chờ Lan Lan khỏe lại rồi, hai chúng nó lại ở bên nhau, mà người ích kỷ như mày, sao có đủ mặt mũi tiếp tục ngây thơ ở bên cạnh Bạc Thận Ngôn hả?”
Bị Thịnh Giang Hà vạch trần mối quan hệ của hai người trước mặt những người khác khiến Nguyên Gia Dật xấu hổ, cậu giận dữ trừng mắt nhìn ông.
“Ích kỷ? Cái gọi là ích kỷ của tôi chẳng phải đều do Thịnh tiên sinh gán cho hay sao?”
“Mày đang trách tao sao?” Thịnh Giang Hà cười lạnh một tiếng, ngạc nhiên nhìn Nguyên Gia Dật, “Nói sao nhở, Bạc Thận Ngôn thật sự rất giỏi, có thể cho mày cái sự tự tin này, nhưng thế cũng tốt, càng khiến tao tin rằng, về sau nó cũng sẽ đối xử với Lan Lan tốt như cách nó đối xử với mày.”
Nguyên Gia Dật im lặng cúi đầu.
Trước khi đi Thịnh Giang Hà ném lại một cái thẻ, không chờ cậu hỏi đã nói thêm, “Đây coi như là đền bù cho mày và Nguyên Diểu, chờ ra viện hai người có thể rời đi.”
Cạnh của tấm thẻ đụng vào ngón tay của Nguyên Gia Dật, cậu vội vàng rụt tay lại, giống như đang tránh một thứ gì đó dơ bẩn, chậm rãi lắc đầu.
“Cảm ơn Thịnh tiên sinh, tôi không cần tiền, tôi chỉ cần mẹ mình.”
Thịnh Giang Hà lấy lại tấm thẻ đút vào túi, xoa đầu Nguyên Gia Dật, “Nghỉ ngơi đi, cùng mẹ tới thành phố mới rồi thì sống cho tốt.”
Mấy lời này của ông cũng trộn lẫn một chút chân thành.
Hai ngày sau, Nguyên Gia Dật liên tục rút máu và truyền máu vài lần, khắp nơi trên cơ thể đều để lại những vết kim tiêm và vết bầm tím.
Mệt mỏi và buồn nôn, cả cơ thể không còn nổi sức để xuống giường, chỉ có thể cứng đờ mà nằm trong chăn chờ đợi các chức năng cơ thể có thể khôi phục như cũ.
Trái lại, trạng thái của Thịnh Lan khiến người khác cảm thấy cực kỳ lạ, thân thể của y luôn không tốt, đây là chuyện ai cũng biết, nếu không tận mắt nhìn thấy những vết sưng tấy trước khi phẫu thuật trên người y, thì có lẽ Nguyên Gia Dật cũng không tin được Thịnh Lan hồi phục còn nhanh hơn cậu.
Nhưng Nguyên Gia Dật cũng rất vui.
Không phải do cậu quá quan tâm Thịnh Lan và hy vọng y nhanh chóng khỏe lại, mà là do Thịnh Lan cứ dần dần hồi phục, Thịnh Giang Hà cũng đối xử thoải mái hơn với cậu, thậm chí còn tháo cả còng tay.
Chưa đầy hai tuần sau cuộc phẫu thuật, theo yêu cầu của Thịnh Lan, cậu được đẩy vào cùng phòng dưỡng bệnh với y.
Bởi vì không muốn mắt trừng mắt với Thịnh Lan, nên Nguyên Gia Dật vừa tỉnh lại đã tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Có lẽ mấy ngày hôm nay Nguyên Gia Dật được ngủ bù khá nhiều, cho nên trạng thái đã khôi phục được khoảng 8 phần.
Vì vậy chỉ có thể giả vờ ngủ.
“Gia Dật, có phải mày đã thích Thận Ngôn rồi không?”
Thịnh Lan phát hiện cậu giả vờ ngủ, liền cười hỏi.
Nguyên Gia Dật vùi đầu vào gối, không định nói chuyện với y.
“Tao cũng rất thích anh ấy, vừa phẫu thuật được hai ngày, hôm nào anh ấy cũng tới chăm sóc cho tao, còn nói chờ tao xuất viện sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng để chúc mừng.”
Thịnh Lan nhìn cái chăn bên kia đang run lên.
“Hừ, mày không quan tâm thì thôi, tao tự đi xuống dưới một lúc.”
Y nói xong thì bước xuống giường, mặc quần áo cẩn thận rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Nguyên Gia Dật tưởng rằng sẽ có người ngăn Thịnh Lan lại, cơ thể sau giải phẫu cũng không cần lo lắng, nhưng nghe thấy tiếng dép lê trên hành lang ngày càng xa, cậu cuống quít ngồi dậy, chịu đựng những khớp xương đau nhức đuổi theo.
Vừa ra khỏi thang máy thì nhìn thấy Thịnh Lan bị người nào đó kéo lên xe, miệng không ngừng kêu cứu.
“Gia Dật, cứu, cứu!”
Nguyên Gia Dật không thể trơ mắt nhìn y bị bắt đi, chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng vừa chạm tới tay Thịnh Lan, gáy đã bị đánh một cái thật mạnh.