Nguyên Gia Dật đứng ngoài cửa đợi một lúc, nghe thấy tiếng giày cao gót ở bên kia ngày càng gần thì cậu yên lặng lùi về phía sau nửa bước.
Cánh cửa phòng mở ra, gương mặt xinh đẹp của Tống Kiều Nhan xuất hiện trước mặt Nguyên Gia Dật.
Phải chăng những người đẹp thường có nét giống nhau, bà có đôi mắt giống hệt Nguyên Diểu, có lẽ do hai người có duyên, nên năm đó Thịnh Giang Hà mới chọn Nguyên Diểu là tình nhân bên ngoài.
Hình như Tống Kiều Nhan vừa khóc một lúc, nhưng Nguyên Gia Dật không để tâm, cũng không nhìn nhiều, chỉ hơi cúi đầu chào, vòng qua bà đi vào trong phòng.
Nguyên Gia Dật nhìn Thịnh Giang Hà đang ung dung trên giường bệnh, hầu kết của cậu chuyển động lên xuống, đứng cách giường ông vài bước.
“Thịnh tiên sinh.”
Nỗi sợ Thịnh Giang Hà của Nguyên Gia Dật xuất phát từ trong xương tủy, là kiểu chỉ cần đứng trước mặt ông ấy, theo bản năng sẽ sợ hãi mà quỳ xuống.
“Nào, Gia Dật, lại đây ngồi đi.”
Trong tay Thịnh Giang Hà cầm một tập tài liệu, mặt giấy bị gấp ngược lại, có lẽ vừa xem xong hoặc cũng có thể vì cậu đi vào mà tạm bỏ xuống.
Nghe thấy ông gọi tên mình, sống lưng Nguyên Gia Dật lạnh buốt, những vết thương đã khép lại thành sẹo trước đây đột nhiên lại nhói đau.
“Không cần đâu Thịnh tiên sinh, tôi đứng ở đây là được rồi.”
Nguyên Gia Dật xua tay, lặng lẽ lùi lại dán chặt vào tường phía sau.
“Lại đây ngồi.” Thịnh Giang Hà trầm giọng nói.
Câu này không còn là lời mời nữa, mà là ra lệnh.
Nguyên Gia Dật không thể cãi lại, chỉ có thể cắn môi đi qua, ngồi ở chiếc ghế cạnh giường Thịnh Giang Hà.
Ngón tay cậu siết chặt lấy quai túi, ánh mắt lo lắng xen lẫn sự đau khổ, dáng vẻ như đang cầu xin nhìn Thịnh Giang Hà.
Tối hôm qua khi Bạc Thận Ngôn đang lấy xe, Nguyên Gia Dật nhận được tin nhắn chỉ vỏn vẹn một câu đơn giản, nhưng lại đủ khiến máu trong người cậu lập tức đóng băng.
Tin nhắn từ Thịnh Giang Hà, nói rõ Nguyên Diểu đang ở phòng bệnh nào.
Lúc Bạc Thận Ngôn chuyển Nguyên Diểu đến bệnh viện kia, mọi thông tin đều được bảo mật, kể cả có phái người đi theo dõi cũng không thể nào tìm được vị trí cụ thể của Nguyên Diểu.
Nhưng Thịnh Giang Hà lại có thể nhắn cho cậu từng chữ một địa điểm nơi Nguyên Diểu đang dưỡng bệnh.
Chỉ có một khả năng.
“Thịnh tiên sinh, ngài gắn thiết bị định vị trên người mẹ tôi sao?”
Lời vừa nói ra, Nguyên Gia Dật lập tức cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Cái này còn phải hỏi ông ta sao.
“Gia Dật của chúng ta thật thông minh.”
Thịnh Giang Hà ngồi dậy, duỗi dài cánh tay vỗ vỗ mu bàn tay đang đặt ở đầu gối của Nguyên Gia Dật, khiến cậu giật mình rụt tay lại, cảnh giác nhìn ông.
“Ngài muốn cái gì? Tôi còn cái gì có thể bị....”
Cậu đột nhiên im bặt.
Còn có Bạc Thận Ngôn.
Vậy mà cậu lại quên mất, cuộc sống vui vẻ hiện tại của cậu, là do cướp được từ người khác.
Nhưng mà...
“Tôi là người hiến tủy, người ở bên cạnh Bạc Thận Ngôn, vốn dĩ phải là tôi.”
Hiếm khi Nguyên Gia Dật lại dám đáp trả.
Cậu thật sự không thể rộng lượng buông tay người đàn ông kia được.
Dù là trộm hay cướp, cậu muốn Bạc Thận Ngôn, rất muốn, không thể bỏ được, cũng không thể buông tay.
Huống hồ, đây là vị trí mà cậu xứng đáng có.
Thịnh Giang Hà cũng ngạc nhiên nhướng mày, “Bạc thiếu gia quả nhiên không phải người thường, có thể khiến con cừu ngoan ngoãn mà tao nuôi dưỡng từ nhỏ trở nên bướng bỉnh thế này.”
Nguyên Gia Dật nói ra được lời kia quả thật đã dùng hết dũng khí của bản thân, cậu hơi cúi đầu, ngực phập phồng thở gấp.
Cậu thật sự điên rồi.
Biết rõ Nguyên Diểu vẫn đang nằm trong sự khống chế của Thịnh Giang Hà, mà lại dám vì Bạc Thận Ngôn chống đối ông ấy.
Cảm xúc qua đi, Nguyên Gia Dật khôi phục lý trí, cậu thả lỏng người hạ sống lưng xuống, im lặng nghe những lời nói tiếp theo của Thịnh Giang Hà.
“Tủy là do mày hiến? Ha ha ha, Nguyên Gia Dật à Nguyên Gia Dật, ha ha...”
Thịnh Giang Hà như thể nghe được tin tức gì đó hiếm lạ, cười đến mức phải giơ tay che lại vết thương trên vai đang rung lên vì cười.
Nguyên Gia Dật liếc nhìn ông một cái, cũng nở một nụ cười bất lực, đầu càng cúi thấp.
Đột nhiên Thịnh Giang Hà túm lấy cằm Nguyên Gia Dật, dùng lực siết chặt.
Cặp mắt luôn xuất hiện trong những cơn ác mộng của cậu, nay cách cậu không đến mười cm, hung dữ trừng cậu.
“Nguyên Gia Dật, mày có chứng cứ không?” Tay Thịnh Giang Hà càng siết chặt hơn, gần như muốn bóp nát xương cằm của Nguyên Gia Dật, “Trên thế giới này, không có bất cứ chứng cứ nào chứng minh mày là người hiến tủy cho Bạc lão phu nhân!”
Nguyên Gia Dật đau đến mức hít sâu một hơi, đuôi mắt đỏ lên.
Có chứng cứ hay không cũng chẳng sao, cậu biết Bạc Thận Ngôn không quan tâm, cũng tin Bạc Thận Ngôn không để tâm.
“Tôi cũng không có ý định tranh giành cái danh xưng vô dụng đấy...” Nguyên Gia Dật khó khăn nói, “Tôi...chỉ muốn lấy lại những gì bản thân mình xứng đáng.”
Bạc Thận Ngôn, chính là điều mà cậu xứng đáng có.
Cậu chỉ muốn hắn.
“Vậy thì cũng không hợp lý.”
Thịnh Giang Hà buông bàn tay hệt như gông cùm khỏi Nguyên Gia Dật, dựa vào chiếc gối đầu đằng sau lưng.
“Mày không có cái danh xưng này thì không thể ở bên cạnh Bạc thiếu gia, người hiến tủy, từ đầu đến cuối đều là Lan Lan của tao.”
Nguyên Gia Dật nở nụ cười trào phúng, dùng mu bàn tay cọ qua cọ lại chỗ cằm bị Thịnh Giang Hà túm.
Nhìn gương mặt gần như giống hệt Thịnh Lan đang ngồi cạnh giường, trong lòng Thịnh Giang Hà chợt cảm thấy phiền muộn.
Nếu tình hình cả hai nhà không thể diễn ra tốt đẹp, ông đã có sẵn kế hoạch, vứt bỏ Nguyên Diểu để bảo toàn địa vị của Thịnh Lan ở Bạc gia, đây là biện pháp tốt nhất mà ông có thể nghĩ tới.
Đứa con trai mà ông thương yêu nhất, ông tự nguyện từ bỏ tất cả, chỉ vì muốn Thịnh Lan có thể kê cao gối mà ngủ trong tương lai.
Cho nên vào cái ngày Bạc Thận Ngôn cầm dao uy hiếp Thịnh Giang Hà, ông thật sự đã chuẩn bị quyết tâm, sẵn sàng chết để bảo vệ niềm tin của Bạc Thận Ngôn đối với Thịnh Lan.
Dùng cái chết và máu của bản thân để đặt cược, ông đã thành công.
Hai mắt của Nguyên Gia Dật đã đỏ đến đáng thương, ngay cả hốc mắt và lông mày cũng phiếm màu tuyệt vọng.
Đến mức khiến Thịnh Giang Hà tưởng như cậu có thể chết đột ngột ở ngay đây.
Thịnh Giang Hà thở dài, vỗ vỗ vai Nguyên Gia Dật, “Gia Dật, cha cũng không phải một hai bắt cả hai mẹ con con phải chết.”
“Cha chỉ muốn anh con có một ngôi nhà tốt.”
Bàn tay đang đặt ở đầu gối của Nguyên Gia Dật siết chặt, khớp xương nổi lên.
“Gia Dật, con đồng ý với cha, chỉ cần con rời khỏi Bạc Thận Ngôn, cha sẽ đưa con và mẹ rời khỏi chỗ này.” Thịnh Giang Hà giống hệt một kẻ tâm thần, lúc thì như một con quỷ, lúc lại hiền từ, “Cha đảm bảo sẽ không bao giờ quấy rối cuộc sống của hai mẹ con nữa.”
“Vậy nếu Thịnh Lan lại đổ bệnh thì sao, lúc đấy tôi có chạy lên trời thì ông cũng sẽ bắt tôi lại, đè tôi lên giường lấy máu?”
“Không phải tôi cũng là con của ông sao? Sao ông lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì?”
Giọng Nguyên Gia Dật nghẹn ngào khó nghe.
“Sai ở chỗ mày là đứa con do Nguyên Diểu sinh ra, nếu như...“.
Thịnh Giang Hà còn chưa nói xong, Nguyên Gia Dật đã lên tiếng ngắt lời.
“Điều may mắn nhất của tôi, là được mẹ sinh ra.” Nước mắt của cậu ngưng ở khóe mắt, liên tục dao động nhưng không rơi xuống, “Mà điều bất hạnh nhất, cũng chính là làm con của ông.”
“Nếu được sống lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ chọn bà ấy làm mẹ mình.”
Tay Tống Kiều Nhan run lên, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Nguyên Gia Dật.
Ánh mắt Thịnh Giang Hà cũng tối sầm khó hiểu, cùng Tống Kiều Nhan liếc mắt nhìn nhau một cái, ở giữa là một Nguyên Gia Dật đang chìm trong những cảm xúc phức tạp.
Thịnh Giang Hà giống như nổi giận, nhưng không bộc phát ra, chỉ thay đổi đề tài, “Nếu mày không đồng ý, tao cũng có cách khác.”
Nguyên Gia Dật giơ tay lau đi những giọt nước mắt, rũ mắt nghe.
“Mày cho rằng...đưa Nguyên Diểu đi ngay trước mặt tao, là có thể chạy thoát hoàn toàn sao?”
“Đừng có nằm mơ, mày và mẹ mày đều là nô lệ của Thịnh Giang Hà tao.”
“Mày có tin không, nếu lần này mày dám cho Bạc Thận Ngôn biết, trước khi bọn mày kịp chạy tới để bảo vệ bà ấy, tao đã băm bà ấy thành trăm mảnh, đốt hết thành tro.”
“Sau đó sai người rải vào cái cống hôi hám nào đó.”
“Không chừa cho mày mẩu tro!”
Nguyên Gia Dật tin.
Thịnh Giang Hà gắn thiết bị định vị ở đâu đó trên người Nguyên Diểu để biết được hành tung của bà.
“Bà ấy là mẹ mày, nếu mày muốn lấy ra, đơn giản thôi, mày chỉ cần để bà ấy chịu đau đớn, thì có thể thoát khỏi sự khống chế của tao.”
Ông biết Nguyên Gia Dật chắc chắn sẽ không để Nguyên Diểu phải chịu đau đớn.
Huống hồ, thân thể hiện tại của Nguyên Diểu rất dễ tổn thương, nếu thật sự định lấy thiết bị định vị khỏi người bà, chỉ sợ mạng sống cũng không giữ được.
Cả người Nguyên Gia Dật lạnh ngắt.
Cậu cảm thấy bản thân sắp bị vùi lấp trong đống tuyết lở trên núi.
Lạnh lẽo cô độc, muốn tránh cũng không thể tránh.
Thế nên cậu cuộn cánh tay lại, học theo dáng vẻ của Bạc Thận Ngôn mỗi khi cố gắng che chở cậu, nhẹ nhàng xoa.
Nhưng mà dù Nguyên Gia Dật có dùng sức xoa thế nào, cũng không thể khiến chúng ấm lên.
Thật kỳ lạ.
Thứ tình yêu này.
Có hay không có, cũng khác nhau đến vậy.
Cậu lại không thể...ăn một bữa cơm nữa đúng không?
Nguyên Gia Dật từ bỏ.
“Tôi phải...làm như thế nào, mới không khiến Thận Ngôn tổn thương đây?”
Thịnh Giang Hà thấy cậu đã hạ quyết tâm, lúc này mới hài lòng nói, “Điều này không cần con bận tâm.”
“Cha biết con thích nó, luyến tiếc nó, cũng không đành lòng làm nó tổn thương đúng không?”
Nguyên Gia Dật ngẩng đầu nhìn ông ta, trong ánh mắt mang theo một chút cảm kích.
Thịnh Giang Hà nở nụ cười.
Vậy để nó, tới làm mày tổn thương đi.
Nguyên Gia Dật không biết bản thân rời khỏi bệnh viện thế nào.
Mãi cho đến khi ngón tay run run, cầm chìa khóa mở cửa đến lần thứ tư mới được, bị Nằm Xuống vui mừng nhào ra thè lưỡi liếm mới dần bình phục lại tinh thần.
Điện thoại trong túi đã rung rất nhiều lần.
Vẻ mặt cậu đờ đẫn lấy điện thoại ra, nhìn hai chữ trên màn hình, bình thường việc bão hòa ngữ nghĩa* có thể khiến đầu óc xuất hiện hiện tượng ngừng trệ ngắn ngủi, do đó không nhận ra hai từ kia.
*Bão hòa ngữ nghĩa: là một hiện tượng mà theo đó sự lặp lại liên tục của một từ (cụm từ) nào đó sẽ khiến bản thân mất đi nhận thức về ý nghĩa cũng như cách đọc của từ đó.
Nhưng Nguyên Gia Dật thì không.
Cậu cứ hết lần này đến lần khác dùng ánh mắt miêu tả lại hai từ đó.
Thận Ngôn.
Màn hình tối đi, mười mấy giây sau lại sáng lên, mấy chục giây sau lại tắt đi.
Cũng không biết trải qua bao lâiu, Nguyên Gia Dật vẫn cứ ngồi cạnh tủ giày không nhúc nhích, ngay cả Nằm Xuống thấy cậu không để ý đến nó nên đã chui lại ổ của mình, nằm ủ ấm cạnh Gạo Nếp.
Ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, không đợi Nguyên Gia Dật kịp phản ứng.
Bạc Thận Ngôn vội vàng bước vào.
Thấy Nguyên Gia Dật đang ngồi trên mặt đất, không nghĩ ngợi gì đã túm cánh tay kéo cậu đứng lên.
“Gia Gia, mau cùng anh đến bệnh viện làm xét nghiệm tủy, Thịnh Lan bị bệnh rồi!”