Dự Phòng

Chương 69



“Mau, mau gọi bác sĩ tới.”

Nguyên Gia Dật lập tức đứng dậy, cúi người chạy ra bên ngoài, do vội vàng nên nhỡ dẫm lên cẳng chân của Bạc Thận Ngôn.

“Au...”

Dù sao Nguyên Gia Dật cũng là một người đàn ông nặng mấy chục cân, không chuẩn bị gì bị cậu dẫm một cái, khiến Bạc Thận Ngôn phải đơ ra trong chốc lát.

Nhưng hắn còn chưa kịp hô đau đã đưa tay ôm lấy eo Nguyên Gia Dật, kéo cậu ngồi lên đùi mình, nhìn cười hỏi, “Bác sĩ Nguyên, lâu rồi không đi làm, cậu quên mất mình làm nghề gì rồi sao?”

Nguyên Gia Dật hơi ngây ra, “À, đúng rồi nhỉ!”

Bạc Thận Ngôn dựa lưng vào sofa, xoa xoa chỗ chân vừa bị vợ mình dẫm, nhìn bác sĩ Nguyên đang thực hiện một loạt công tác xử lý linh hoạt.

Nguyên Gia Dật chỉ kiểm tra vài chỉ số và triệu chứng đơn giản cho Nguyên Diểu, cũng đủ khiến Bạc Thận Ngôn thần hồn điên đảo, trong mắt lấp lánh toàn sao nhỏ.

“Vợ của anh giỏi thật đấy, dáng vẻ nghiêm túc khi làm việc đúng là vừa đáng yêu vừa mê người, thật muốn...”

“Đứng nói nữa!”

Nguyên Gia Dật không thể nghe tiếp mấy lời nói thiếu đứng đắn của Bạc Thận Ngôn nữa, nên lập tức lên tiếng cắt ngang, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, cúi người tiếp tục lau mặt và tay cho Nguyên Diểu.

Bạc Thận Ngôn tủm tỉm cười nhướng mày nhìn cậu, càng thêm làm càn trêu chọc Nguyên Gia Dật, bị cậu ném cho nải chuối bắt ngồi im.

Nếu như không phải đang ở nơi công cộng, thêm việc mẹ của Nguyên Gia Dật đang nằm đây, thì chắc chắn Bạc Thận Ngôn sẽ xông lên làm những gì hắn muốn, có thể kiềm nén đến mức này quả thật hắn đã nghĩ đến thể diện của Nguyên Gia Dật rất nhiều.

Nguyên Gia Dật cầm khăn lông ấm, nhẹ nhàng lau từ mặt đến cổ cho Nguyên Diểu, xong xuôi thì thở dài quay về ghế ngồi xuống.

“Sao mẹ em vẫn chưa tỉnh?”

Trong lòng biết rõ đây là hiện tượng bình thường, đã không ít lần gặp ở bệnh viện, cũng rất bình tĩnh giải thích tình trạng cho người nhà bệnh nhân, nhưng khi đến lượt cậu trải qua, lại không thể yên lòng được.

“Bảo bối, trước tiên em nghe anh nói, đây chỉ là phục hồi chức năng thần kinh, em đừng quá nóng vội, mọi thứ vẫn đang tốt, dì vừa mới động đậy tay một chút, em không thể cuống lên như vậy được, có đúng không?”

“Ý anh em là một đứa ngốc sao?”

Nguyên Gia Dật dựa vào ghế, liếc mắt nhìn Bạc Thận Ngôn.

“Ây ây, bác sĩ Nguyên, cái này do em tự nói, anh có nói ai cũng không dám nói em ngốc đâu!”

Bạn Bạc Thận Ngôn ngây thơ ngốc nghếch chọc phải đàn anh hung dữ trong trường - kịch bản không tồi, nhìn thấy vẻ mặt Nguyên Gia Dật, hắn lại quay về cái dáng vẻ cún ngoan, nắm lấy mắt cá chân của Nguyên Gia Dật đặt lên đùi mình, ngón tay linh hoạt mát-xa cho cậu.

“Không dám? Còn nói không dám?”

“Hề hề...”

Bạc Thận Ngôn hít một hơi dài, gương mặt anh tuấn lộ ra biểu cảm yếu đuối đáng thương.

Đầu hắn lập tức vận động, đánh trống lảng sang vấn đề khác, “Vợ, em có phải của tôi không?”

Nguyên Gia Dật ngạc nhiên nhìn hắn, theo thói quen lịch sự xuất phát từ nhiều năm qua, trả lời câu hỏi trước, “...Vâng.”

“Thế chẳng phải chúng ta không nên phân biệt 'em và anh' sao?” Bạc Thận Ngôn hỏi.

Nguyên Gia Dật gật gật đầu, “...Ừm.”

“Vậy tại sao nãy em lại nói 'mẹ em' chứ không phải 'mẹ chúng ta'? Em nói như thế có phải hơi sai so với phong tục tập quán của chúng ta không?”



Nguyên Gia Dật: “????”

“Em lau mặt cho mẹ xong, lại quay lại chỗ này nói 'vì sao mẹ của chúng ta vẫn chưa tỉnh', có bị điên không vậy? Định đọc thơ diễn cảm à?”

Thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Nguyên Gia Dật khi nói, Bạc Thận Ngôn thầm nghĩ không ổn rồi, nhẹ dịch người muốn buông đôi chân đang đặt trên đùi hắn xuống, làm ra vẻ có chuyện cần phải ra ngoài.

Tưởng sẽ nắm thóp được cậu, cùng cậu nói mấy câu đạo lý, ai ngờ lại quay xe.

Đối diện với cái tình huống lạnh sống lưng này, không chạy mới là kẻ ngu.

“Bạc tổng định đi đâu vậy?”

Nguyên Gia Dật ngả người dựa vào phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm những ngón tay của Nguyên Diểu, không dám rời mắt, tay chạm vào đôi môi trơn bóng của mình, nói một câu khiến Bạc Thận Ngôn không dám cử động.

“Anh đi gọi điện, muốn nhắc trợ lý chuẩn bị nội dung cuộc họp ngày mai...”

“Bạc tổng không cầm điện thoại thì gọi kiểu gì? Định dùng bộ đàm hả?” Nguyên Gia Dật cầm chiếc điện thoại rơi ra từ túi của Bạc Thận Ngôn ban nãy, quơ quơ trước mặt hắn, “Bạc tổng thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt.”

Lời nói đối bị lật tẩn, Bạc Thận Ngôn cảm thấy thật mất mặt.

Hắn trừng mắt, ra vẻ hung dữ nhìn Nguyên Gia Dật.

“Em sắp biết tay anh rồi đấy!” Lúc Nguyên Gia Dật vẫn đang cười trêu chọc hắn, Bạc Thận Ngôn đã quay sang nắm cằm cậu, cảnh cáo, “Đừng ép tôi phải quỳ xuống với em.”

Nguyên Gia Dật nhếch môi cười, giơ tay nắm lấy cổ tay hắn, ánh mắt lộ ra ý cười nhưng vẫn không che giấu được mệt mỏi, “Ngốc hệt cún con vậy.”

“Gâu gâu!”

Bạc Thận Ngôn ngồi bên cạnh Nguyên Gia Dật, ôm lấy vai của cậu nhéo nhéo hai cái, “Trông em mệt lắm rồi, nên về nhà nghỉ ngơi thôi.”

“Ở lại thêm một lúc đã.” Nguyên Gia Dật không muốn Nguyên Diểu nằm đây một mình, sờ sờ tay Bạc Thận Ngôn, “Chỉ một lúc thôi.”

Nghe cậu nói vậy, Bạc Thận Ngôn cũng không thể từ chối, chỉ có thể gật đầu, cùng cậu ở lại trông Nguyên Diểu.

Lúc xe về đến dưới tòa nhà đã là đêm khuya.

Nằm Xuống và Gạo Nếp đã có nề nếp, biết tự ăn và chỗ đi vệ sinh, cho nên Nguyên Gia Dật chưa bao giờ phải lo lắng chuyện này.

Vừa mở cửa, chưa nhìn vào trong phòng, Nguyên Gia Dật lập tức nhận ra có gì đó không đúng.

Cậu vội vàng ấn công tắc mở đèn, mọi thứ trước mắt suýt nữa khiến cậu ngất xỉu.

Trong nhà toàn mùi hương nước hoa xa xỉ, đó là loại nước hoa mà mỗi lần Bạc Thận Ngôn định dùng đều bị Nguyên Gia Dật tính toán cẩn thận mới cho phép hắn xịt.

Ánh mắt Nguyên Gia Dật kinh hoàng đi vào phòng vệ sinh, không quan tâm đến lọ dầu gội và sữa tắm bị lật ngược, việc đầu tiên là tìm những mảnh vỡ từ lọ nước hoa trên sàn, theo bản năng ôm lấy người mình.

Cậu tức giận chỉ vào một chó một mèo, “Ai?? Trong hai đứa, là ai hả?”

Nằm Xuống vẫn để Gạo Nếp leo trên đầu, giả vờ không phải chúng nó, quay đầu nhìn về phía Bạc Thận Ngôn đứng ở cửa.

Thấy chúng nó nhìn mình, Bạc Thận Ngôn cũng quay đầu nhìn ra sau, thấy chỉ là vách tường, lại quay lại nhìn chúng, không thể tin nổi nhấc ngón tay chỉ vào mình, “???”

Nguyên Gia Dật ra khỏi phòng vệ sinh, không dám tiếp tục nhìn xem chúng còn phá đồ gì khác không, nhưng kết quả vẫn phải nhìn.

Mấy chậu cây xinh đẹp mà cậu trồng lại rơi xuống đất, hoa cũng bị cào tơi tả, lặng lẽ nằm trước cửa sổ.



Giăm bông cất ở tủ bát cũng bị moi ra, trên tủ vẫn còn vết cào từ móng của Gạo Nếp.

Ánh mắt nhìn xuống chiếc ghế to đùng kia, Nguyên Gia Dật còn phát hiện ra một đống phân.

“....” Cậu đi đến bên cạnh Nằm Xuống, cúi người nắm lỗ tay nó, “Hai đứa đang trang trí nhà cửa cho tao đó hả?! Chai nước hoa tao không dám xịt, chỉ dám chấm chấm một chút, giỏi lắm! Bị hai đứa đập vỡ hết rồi.”

“Gâu!” Nằm Xuống tủi thân sủa một tiếng, lại bị Nguyên Gia Dật dùng tay túm lại ngay, “Hàng xóm còn ngủ nữa, im ngay!”

Nguyên Gia Dật chưa từng nổi giận, cho nên đôi chó mèo này thấy cậu vô cùng tốt, thậm chí dễ bắt nạt, nhưng hôm nay cậu đột nhiên bộc lộ cơn giận ngút trời, khiến Gạo Nếp sợ tới mức kéo mặt Nằm Xuống cùng cúi xuống.

Bạc Thận Ngôn đứng bên cạnh xem trò vui, không nhịn được bật cười một cái.

Từ nhỏ hắn đã cưng chiều Gạo Nếp, cho nó lá gan không nhỏ, hệt một đứa trẻ đến tuổi nổi loạn, bảo đi đông thì quay sang tây, nay lại bị Nguyên Gia Dật mắng đến mức cúi đầu thế này quả thật rất khó.

Nguyên Gia Dật không để ý đến Gạp Nếp và Nằm Xuống đang cúi đầu, cậu đau lòng ngồi xổm xuống nhặt chậu hoa nhỏ lên, cầm nửa mảnh vỡ của chậu mà tiếc nuối.

Nếu không mắng chúng một trận đàng hoàng thì thật sự có lỗi với mấy bông hoa chết yểu này.

“Hai đứa này, nằm xuống!”

Vì cách ngắt câu của Nguyên Gia Dật, Nằm Xuống lại tưởng cậu đang gọi nó, lập tức thè lưỡi chạy đến.

Trên người nó dính lấm tấm phân mèo, làm Nguyên Gia Dật giật mình lùi lại, ôm nửa chậu hoa nhảy lên giường, “Mày đừng có tới đây!”

Nằm Xuống ngoan ngoãn dừng lại, đứng cạnh mép giường thè lưỡi thở.

“Hai đứa mày, ngồi vào chỗ kia, không được nhúc nhích.”

Cậu vừa dứt lời, Gạo Nếp lập tức bò xuống khỏi người Nằm Xuống, tủi thân cuộn người nằm trên mặt đất.

“Vợ à, nể mặt anh, đừng mắng bọn nó nữa.”

Bạc Thận Ngôn cởi áo khoác treo lên, đi tới phòng bếp cầm cốc nước, dáng vẻ muốn giúp làm hòa đi tới ôm eo Nguyên Gia Dật, đưa cốc nước tới bên môi Nguyên Gia Dật.

Nguyên Gia Dật vô cùng hứng thú chống eo quay đầu nói, “Ai da, muốn làm anh hùng sao, anh mau ra quỳ gối xuống cạnh Gạo Nếp đi.”

Đang ở trong địa phận nhà mình, đương nhiên Bạc Thận Ngôn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.

Hắn cởi cà vạt, vòng vào cái cổ tinh tế của Nguyên Gia Dật, nhẹ nhàng kéo, buộc Nguyên Gia Dật phải ngẩng đầu nhìn hắn.

“Vợ, hôm qua em xịt nước hoa vào đâu vậy?”

Bạc Thận Ngôn đẩy Nguyên Gia Dật đang đỏ mặt vào cạnh tường, môi hai người sát lại gần nhau, nhưng vẫn không chạm.

Nguyên Gia Dật chu môi muốn hôn hắn, lại bị Bạc Thận Ngôn né, nâng tay nắm cằm cậu, “Bác sĩ Nguyên, không trả lời câu hỏi là hành động không lễ phép đâu.”

“Đầu gối, đầu gối.” Nguyên Gia Dật nghiêng đầu, né tránh ánh mắt nóng bỏng đến mức có thể thiêu rụi cậu của Bạc Thận Ngôn.

Nhớ lại tối hôm qua, lúc này Bạc Thận Ngôn mới nhớ khi chân Nguyên Gia Dật gác lên vai hắn, quả thật hắn có ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, thấy Nguyên Gia Dật để tâm đến chuyện này khiến Bạc tổng cực hài lòng, còn vô cùng hưởng thụ.

Được bao quanh bởi mùi gỗ đàn hương và xạ hương từ cổ tay áo của Bạc Thận Ngôn làm cho làn da của Nguyên Gia Dật đỏ lừ từ mặt tới cổ.

“Em, em phải tắm cho Gạo Nếp nữa.”

Nguyên Gia Dật cuống quít giơ tay cởi cà vạt trên cổ mình, né khỏi Bạc Thận Ngôn muốn vào phòng vệ sinh tắm rửa cho Gạo Nếp, lại bị đối phương túm cổ tay, kéo vào lồng ngực rắn chắc.

“Vội gì chứ, chúng ta ở bên nhau một lúc...Vợ~!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv