Bạc Thận Ngôn cầm tờ khăn giấy, nở nụ cười ngồi trên sofa nhẹ nhàng lau lòng bàn tay, không kiêng nể nhìn khuôn mặt hơi phiếm hồng của Nguyên Gia Dật.
“Bác sĩ Nguyên giỏi thật...”
“Đừng nói nữa...”
Nguyên Gia Dật hệt một cậu học sinh tiểu học, ngồi thẳng lưng ở mép giường, khó khăn thắt lại nút buộc trên áo bệnh nhân, trừng mắt nhìn Bạc Thận Ngôn.
Bị cậu nhìn chằm chằm khiến cổ họng Bạc Thận Ngôn khô nóng, đứng dậy đi đến ngồi cạnh Nguyên Gia Dật, hôn lên má cậu, “Bác sĩ Nguyên, có phải buổi kiểm tra dịch tiết tuyến tiền liệt lại phải dời ngày không?”
Cuối cùng thì con nhím nhỏ bộc phát, mặc kệ hai nút áo chưa thắt, muốn chạy vào nhà vệ sinh trốn, nhưng Bạc Thận Ngôn đã nhẹ nhàng túm phía sau cổ, xoay người cậu lại ôm vào lòng.
“Làm sao thế?” Dáng người của Bạc Thận Ngôn cao hơn cậu, muốn nhìn thấy mắt cậu thì phải hơi cúi đầu xuống mới nhìn được, mà chênh lệch này cũng rất tiện cho việc Bạc Thận Ngôn hôn môi cậu, có bao nhiêu lợi ích thì chiếm cho bằng hết, “Không vui sao bác sĩ Nguyên?”
Tay Nguyên Gia Dật không có sức, mấy ngày qua ít khi xuống giường, nên bây giờ đứng trên đất trọng tâm cả người đều dựa vào Bạc Thận Ngôn, ngay cả chân cũng run run.
“Đừng...”
“Đừng cái gì?” Bạc Thận Ngôn dùng lực giữa hai hàm răng, nhếch mép thưởng thức sự dễ thương từ chiếc lưỡi trơn nhẵn của người thanh niên đang chạy quanh trong miệng, nắm chặt cằm cậu hỏi, “Nói đi, đừng cái gì?”
Nguyên Gia Dật sắp khóc đến nơi rồi.
Cộng thêm việc ban nãy cậu vừa khóc một lúc, hai mắt hồng hồng hệt con thỏ, làn da lại trắng mịn, cái cằm bị Bạc Thận Ngôn nắm hơi đỏ lên, cả người nhìn qua rất đáng thương, vô tình kích thích ý muốn bảo vệ của Bạc Thận Ngôn.
Người đàn ông mặc áo sơ mi và quần tây chỉnh tề, điều này càng khiến Nguyên Gia Dật xấu hổ hơn.
Cậu rất muốn thoát ra, chỉnh đốn lại trang phục cẩn thận giống Bạc Thận Ngôn, chỉ như vậy cậu mới cảm thấy đứng cạnh hắn sẽ xứng đôi hơn.
“...Đừng, hôn...”
Nguyên Gia Dật né đầu lưỡi của Bạc Thận Ngôn, cố gắng đẩy hắn ra.
Nhưng cậu không biết tại sao, lần đầu tiên hai người hôn môi đều vụng về, bây giờ kỹ thuật của Bạc Thận Ngôn đã tiến bộ vượt bậc như vậy, chỉ còn mỗi cậu là vẫn lúng túng.
Bạc Thận Ngôn câu lấy đầu lưỡi của Nguyên Gia Dật, bàn tay cố định đầu cậu, khiến cho cậu không thể chạy trốn, tiếp tục nụ hôn sâu này.
Nguyên Gia Dật bị hắn mạnh mẽ mút cắn, cậu cảm thấy mình như sắp bị hắn nuốt chửng vào bụng, trong lòng đầy sợ hãi.
Mỗi lần người đàn ông này hôn cậu đều mang đến một trải nghiệm hoàn toàn khác, nhưng Nguyên Gia Dật không những không ghét mà tim còn đập loạn nhịp, luôn mong đợi những thứ mới mẻ.
Vết thương của Nguyên Gia Dật lành khá nhanh, nhưng Bạc Thận Ngôn không dám làm đến bước cuối cùng, lúc hôn nhau tay cũng tranh thủ giúp cậu, một mình thỏa mãn khiến nhím nhỏ đỏ bừng mặt.
Tuy nhẫn nhịn rất khó khăn, nhưng nhìn dáng vẻ thất thần của Nguyên Gia Dật, Bạc Thận Ngôn cảm thấy còn vui hơn là bản thân được thỏa mãn.
Bạc Thận Ngôn buông đôi môi khiến hắn lưu luyến, nâng tay lên lau vệt nước ở khóe môi của Nguyên Gia Dật, lại hôn thêm một cái.
“Thay quần áo nhé?”
Nguyên Gia Dật mím môi gật đầu.
Nhiệt độ trong phòng bệnh vừa phải, Nguyên Gia Dật từ chối mong muốn giúp cậu lau người của Bạc Thận Ngôn, đứng trong phòng tắm dùng khăn lông và nước ấm lau những chỗ không bị thương, nhận bộ quần áo bệnh nhân mới từ Bạc Thận Ngôn qua khe cửa.
Lúc đi ra ngoài lại thấy Bạc Thận Ngôn gọt táo, so với lúc trước đã tiến bộ hơn nhiều, thế nhưng vẫn vô cùng lãng phí.
“Bạc tiên sinh, để em gọt cho.”
Nguyên Gia Dật cầm quần áo đi về phía hắn, tuy không tắm nhưng trong đôi mắt cười kia vẫn hơi phiếm nước.
Cậu đưa tay về phía Bạc Thận Ngôn, đợi hắn để quả táo lên tay mình, thế nhưng Bạc Thận Ngôn lại đưa bàn tay ấm áp của mình ra, kéo cậu ngồi xuống đùi hắn.
“Em nặng lắm.”
Dù gì cậu cũng là một người đàn ông mấy chục cân, cứ như vậy ngồi trên người khác, chắc chắn sẽ khiến chân bị tê.
Mấy ngày qua nhận được sự chăm sóc của Bạc Thận Ngôn, bây giờ Nguyên Gia Dật cảm thấy bớt gò bó hơn nhiều khi đối mặt với nhau, cậu có thể bình tĩnh nói ra những suy nghĩ của mình, thậm chí khi ở trạng thái thoải mái, cậu dám đòi hỏi Bạc Thận Ngôn những nụ hôn.
Cảm giác ấm áp này khiến Nguyên Gia Dật không biết phải làm gì, cậu cố gắng làm tê liệt bản thân, là người bệnh có thì cứ theo ý mình một chút, chờ cậu khỏe rồi sẽ không làm vậy nữa.
Nhưng sự chăm sóc của Bạc Thận Ngôn cứ như một đầm lầy ngọt ngào, hấp dẫn cậu đi tới, sau đó ngày càng lún sâu, bây giờ đã vượt qua cả ngực, khiến cậu không thể hô hấp bình thường, cũng chẳng thể kêu cứu.
“Bác sĩ Nguyên có nặng đâu.”
Bạc Thận Ngôn ôm cậu trong lòng, ánh mắt chăm chú nhìn quả táo, cẩn thận gọt vỏ.
Nguyên Gia Dật lo mình sẽ ngã, theo bản năng ôm lấy cổ Bạc Thận Ngôn, đầu ngón tay vô thức vuốt ve đầu vai hắn.
“Khụ.” Bạc Thận Ngôn hắng giọng, dao trong tay ngừng một chút, quay về phía khác nói, “Bác sĩ Nguyên, nếu em còn làm vậy, thì năm ngày nữa chưa chắc đã làm kiểm tra được đâu.”
“....”
Nghe vậy, Nguyên Gia Dật đâu dám cử động nữa, vội rời khỏi đùi hắn, ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng cầm lấy con dao ý bảo để cậu làm cho.”
“Em quen gọt táo theo chiều kim đồng hồ, đa số mọi người cũng gọt theo cách đó.”
Rõ ràng chỉ là một hành động bình thường, nhưng khi Nguyên Gia Dật cầm lấy dao, tất cả như được nâng lên một tầng cao mới, khiến bản thân Bạc Thận Ngôn cảm thấy hắn mới là người trèo cao.
Bạc Thận Ngôn không nhịn được, hắn nắm cổ tay Nguyên Gia Dật, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, “Đôi tay của em, trời sinh thật hợp để cầm dao...”
Bác sĩ Nguyên được khen nên ngại, định khiêm tốn bảo “không phải” thì lại nghe Bạc Thận Ngôn nói thêm một câu đầy ẩn ý, “Với lại, khi nắm những thứ khác, cũng rất đẹp...”
Đáng ghét.
Bình thường Nguyên Gia Dật không nói tục, càng không dám nói với Bạc Thận Ngôn, cậu chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn hắn, rút tay lại tiếp tục gọt táo.
“Tôi đang nói đến việc cầm bút viết, sao bác sĩ Nguyên nghe đến việc viết chữ mặt lại đỏ vậy?”
Bạc Thận Ngôn hạ đầu ngang với vị trí của quả táo, ngẩng mặt nhìn Nguyên Gia Dật, trong mắt tràn đầy chân thành.
Như thể hắn nhìn thấu được suy nghĩ của Nguyên Gia Dật.
“...Anh là đồ thô lỗ.”
Nguyên Gia Dật xấu hổ cắn môi, cầm lấy quả táo đã gọt sạch vỏ, thuận tay nhét vào miệng Bạc Thận Ngôn để hắn cắn, đứng dậy giận dỗi quay về giường.
Bạc Thận Ngôn đắc ý cười to.
“Bạc tiên sinh, em muốn hỏi anh một chuyện.”
Ở chung mấy ngày, Nguyên Gia Dật đã thay đổi cách xưng hô với Bạc Thận Ngôn, từ kiểu khách sáo “ngài” đổi thành “anh” thân thiết, nhưng cậu không muốn nhớ lại cái cách mà Bạc Thận Ngôn đã dùng để ép cậu phải thay đổi cách gọi.
“Hả?”
“Nói tiếp vấn đề mà em quên hỏi, anh đưa em đến bệnh viện kiểu gì?”
Tuy Bạc Thận Ngôn luôn tỉ mỉ chăm sóc cậu, nhưng có vài việc ở công ty cần đích thân Bạc Thận Ngôn xử lý, cho nên ngoại trừ lúc đi ngủ và ăn cơm, phần lớn thời gian Nguyên Gia Dật đều ngồi ở phòng bệnh chờ hắn, có chuyện gì cũng không kịp hỏi kỹ.
Hơn nữa phải chờ đến khi cậu khỏe hơn nhiều mới nhớ tới vấn đề này.
Bạc Thận Ngôn sửng sốt, lúc hắn tìm thấy Nguyên Gia Dật thì cậu đã ngất, khi tỉnh dậy cũng không thấy hỏi, cho nên hắn tưởng Nguyên Gia Dật không biết việc hắn đến Thịnh gia.
“Tôi....đến căn nhà thuê kia, thấy cả người em đều là vết thương, cho nên nhanh chóng đưa em đến viện.”
Nguyên Gia Dật nhanh chóng nhận ra lời nói dối vụng về của Bạc Thận Ngôn, “Anh đã đến Thịnh gia, đúng không?”
Thấy cậu đã nhận ra, Bạc Thận Ngôn gật gật đầu.
Nói cách khác, Thịnh Giang Hà đã biết được tình cảm Bạc Thận Ngôn dành cho cậu.
Mẹ của cậu!
Bạc Thận Ngôn thấy vẻ mặt hoảng loạn của Nguyên Gia Dật, vội đi tới ôm eo cậu, “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Thịnh tiên sinh đồng ý để anh đưa em đi à?”
Bạc Thận Ngôn chưa xác định được Thịnh Giang Hà có đang nắm giữ điểm yếu nào của Nguyên Gia Dật không, hắn hơi nhíu mày, không muốn Nguyên Gia Dật phải lo lắng suy nghĩ quá nhiều, thầm nghĩ sẽ âm thầm giải quyết chuyện này.
Cho nên hắn chỉ có thể che giấu chuyện ngày hôm đó, “Thịnh...bác trai không nói gì nhiều, chúng tôi chỉ nói vài câu đơn giản, ông ấy đã để chúng ta đi.”
Nguyên Gia Dật bán tín bán nghi gật đầu.
Nếu Thịnh Giang Hà thật sự muốn đẩy Nguyên Diểu vào chỗ chết, thì mấy ngày nay điện thoại của cậu sẽ không yên lặng đến vậy.
Cậu định chờ vết thương khỏi hẳn sẽ quay lại Thịnh gia một chuyến, thử cầu xin Thịnh Giang Hà buông tha Nguyên Diểu, Nguyên Gia Dật mệt mỏi thả lỏng vai, thuận theo lực tay của Bạc Thận Ngôn tựa vào lòng hắn.
Hai người ôm nhau nằm trên giường, suy nghĩ miên man.
Mấy ngày sau đó, các buổi kiểm tra được thực hiện trôi chảy, Nguyên Gia Dật giống hệt một sản phụ mới sinh, bị Bạc Thận Ngôn bao bọc kín mít, ôm trong lòng xuất viện.
Trong con ngõ nhỏ, chiếc G93 nổi bật đậu dưới căn hộ cũ kỹ, Bạc Thận Ngôn xoa đầu Nguyên Gia Dật, “Bác sĩ Nguyên, cùng về nhà không phải tốt hơn sao?”
Nguyên Gia Dật quả quyết lắc đầu.
“Đây mới là nhà của em.”
Không thuyết phục được cậu, Bạc Thận Ngôn bất đắc dĩ thở dài, xuống xe mở cửa ghế bên, ôm Nguyên Gia Dật vào lòng, đá chân đóng cửa xe rồi đi vào trong.
Nguyên Gia Dật hơi lo lắng, cậu túm chặt dây lưng áo gió của Bạc Thận Ngôn, tay còn lại ôm lấy bả vai rộng lớn của hắn, “Bạc tiên sinh, em tự đi được, leo lên tầng tám anh sẽ mệt lắm đấy.”
Bạc Thận Ngôn nâng nâng người trong lòng, hôn chụt một cái lên mặt cậu, “Bác sĩ Nguyên, chỗ khiến người ta mệt mỏi không phải chỗ này đâu.”
Nguyên Gia Dật không có cách nào ngăn Bạc Thận Ngôn nói mấy lời như vậy, chỉ có thể dựa vào vai hắn, để hắn ôm lên phòng.
Vừa đặt chân xuống đất, Bạc Thận Ngôn đã bị Nguyên Gia Dật đẩy vào cửa, ngay sau đó bờ môi mềm mại đã áp lên.
Hô hấp của Bạc Thận Ngôn như đông cứng lại, nghiêng đầu cười, “Trên người bác sĩ Nguyên có vết thương, em được ưu tiên lựa chọn...”
Hắn cúi người bế Nguyên Gia Dật lên, đặt xuống chiếc giường không lớn lắm kia.
“Doggy style hoặc reverse cowboy?*”