Dự Phòng

Chương 48



Nghĩ đến việc làm bồng bột ban nãy của mình ở nhà có thể gây nguy hiểm cho Bạc Thận Ngôn, Nguyên Gia Dật càng thêm đau đầu.

Virus này không truyền qua nước bọt, khả năng tồn tại trong không khí cũng kém, chỉ ra khỏi cơ thể người sẽ chết ngay sau vài phút.

Nhưng nếu Bạc Thận Ngôn thật sự bị nhiễm...

“Bác sĩ Nguyên, năm phút nữa có thể lấy máu rồi, anh chuẩn bị đi.”

Nguyên Gia Dật gật đầu cảm ơn, sau đó quay đầu nhìn người đang ngồi dựa lưng vào ghế kia, Bạc Thận Ngôn nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, đang nghiêm túc xem tài liệu, một người đàn ông tài giỏi như hắn đáng lẽ không nên dây dưa với cậu.

Vẫn còn năm phút nữa, Nguyên Gia Dật lo sẽ làm phiền công việc của Bạc Thận Ngôn, cho nên cố ý vòng ra phía sau hắn, chờ hắn xem xong tài liệu mới nói chuyện, nhưng vừa mới đi về phía sau, ánh mắt vô tình lướt qua màn hình điện thoại, dòng tiêu đề chợt hiện lên.

[Lần đầu làm tình với ***** cần chú ý những gì]

Đoạn này trong bản raw bị che mất

Xung quanh có quá nhiều chữ nên Nguyên Gia Dật không nhìn rõ, theo bản năng muốn nhìn lại cho kỹ thì đột nhiên Bạc Thận Ngôn phát hiện ra cậu, giật mình vội vàng đút điện thoại vào túi, đeo khẩu trang cũng không ngăn được hai má đang đỏ lên.

“Làm, làm gì thế?”

Tâm tư của Nguyên Gia Dật đơn giản, trước nay chưa từng nghĩ đến những chuyện sâu xa, cho nên dùng chính suy nghĩ của mình, cho rằng Bạc Thận Ngôn đang xem tư liệu bí mật, không tiện để người khác thấy, cậu cũng chẳng hỏi thêm.

Cậu quay mặt nhìn sang chỗ khác, “Bạc tiên sinh, có thể đi lấy máu rồi.”

Bạc Thận Ngôn thấy cậu nghiêng đầu, dáng vẻ đứng đắn đến đáng yêu, ngọn lửa trong người khó khăn lắm mới đè nén được giờ lại nhen nhóm, hắn túm lấy cổ tay Nguyên Gia Dật, kéo cậu ngồi lên đùi mình.

“Bạc tiên sinh!!”

Nguyên Gia Dật vướng phải đôi chân dài của hắn, loạng choạng ngã lên người đàn ông, cả người nhảy dựng lên như con cá bị thả vào trong nồi nước nóng.

Giây trước vừa ôm vào lòng, giây sau vòng tay đã trống không, sự khác nhau quá lớn này khiến lòng Bạc Thận Ngôn nhen nhóm chút buồn.

“Tôi ôm một chút thì sao?” Bạc Thận Ngôn bắt đầu không vui, “Đừng quên ban nãy lúc ở nhà em ôm chỗ này của tôi này...”

Hắn cúi đầu chỉ vào thắt lưng của mình, muốn đôi co với Nguyên Gia Dật, thấy mấy bác sĩ đang đi lại trên hành lang, hắn im lặng muốn xem vẻ mặt của Nguyên Gia Dật sẽ thế nào, không ngờ một cánh tay vụt tới, bịt chặt miệng hắn, ôm đầu của hắn ấn lên bả vai của người đó.

Đột nhiên được ôm khiến Bạc Thận Ngôn không nhịn được cong khóe miệng cười, ngoan ngoãn dựa vào vai của Nguyên Gia Dật, mặc cho cậu vặn vẹo thế nào cũng không thấy bực bội.

Hoàn toàn không nghĩ đến người ngoài nhìn thấy thì bản thân sẽ xấu hổ thế nào.

“Bác sĩ Nguyên? Sao thầy lại ở khoa xét nghiệm lúc nửa đêm thế này?”

Mấy bác sĩ nội trú trẻ tuổi đang cùng nhau đi mua bữa khuya, thấy Nguyên Gia Dật ôm một người đàn ông còn lớn hơn cậu ngồi ở ghế thì tò mò hỏi.

Nhân viên y tế ở viện rất nhiều, nhưng đều bận rộn làm việc, có vài người nhận ra Nguyên Gia Dật cũng không bất ngờ lắm.

“...À thì.” Nguyên Gia Dật chỉnh lại chiếc khẩu trang, lúng túng nghiêng đầu, “Đây là anh họ tôi, tôi nghĩ anh ấy bị thiếu canxi nên cho đến đây để xét nghiệm.”

Nghe vậy, mấy bác sĩ trẻ tuổi nhìn người đàn ông đang xụi lơ dựa vào người Nguyên Gia Dật kia, cùng gật đầu như đã hiểu.

Quả thật nên xét nghiệm, tuổi còn trẻ mà đã mắc vấn đề về xương.

“Vậy thì bác sĩ Nguyên, chúc anh họ của thầy...” Một bác sĩ nhỏ vừa tốt nghiệp theo bản năng muốn lấy lòng người có chức vụ cao hơn mình, nói năng có chút lắp bắp nhưng cũng chân thành, “Xương cốt mau chóng hồi phục.”

“Tôi thay anh ấy cảm ơn mọi người.” Đối diện với lời chúc này, Nguyên Gia Dật cảm thấy có chút ngột ngại, miễn cưỡng nở nụ cười, “Ăn bữa khuya ít...A!”

Nãy giờ Bạc Thận Ngôn vẫn luôn ngoan ngoãn nằm trong lòng Nguyên Gia Dật, hô hấp cũng chậm lại vì không muốn cậu bị mất mặt, thế nhưng vừa thấy Nguyên Gia Dật cười nói với người đàn ông khác thì không vui, vươn tay ngón tay nhẹ nhàng chọc một cái.



Nghe thấy cậu khẽ hô một tiếng thì vừa lòng quay lại trạng thái “ngủ đông”, lười biếng cọ cọ trên cổ Nguyên Gia Dật, khiến mép tóc của hắn dính chút mồ hôi.

Tiếng bước chân của nhóm bác sĩ dần xa, Nguyên Gia Dật xoa chỗ vừa bị Bạc Thận Ngôn chọc, ảo não nhìn hắn, “Đi thôi Bạc tiên sinh, đi thử máu.”

“Chính em ấn đầu tôi vào đây.” Giọng của Bạc Thận Ngôn rầu rĩ, đầu vẫn cọ cọ cổ cậu, “Bây giờ em lại bảo tôi ngồi dậy, tôi đâu phải người tùy tiện như vậy?”

Cái cổ đẹp đẽ của người đàn ông ở ngay trước mặt, dưới lớp khẩu trang Nguyên Gia Dật nhẹ liếm môi, nhìn qua trông như đang đấu tranh trong lòng.

Sau đó cậu cảnh giác nhìn xung quanh, kéo khẩu trang xuống, nhanh chóng hôn một cái lên sau cổ Bạc Thận Ngôn, rồi lại vội vàng đeo khẩu trang lên, hơi đẩy vai lên, “Đã được chưa?”

Rất được thì đúng hơn.

Bạc Thận Ngôn cảm thấy mạch máu trong người mình căng ra, thậm chí không cần dùng garo* cũng có thể rút máu ngay.

*Garo: sợi dây có thể có hoặc không có khóa, buộc vào tay để lấy máu.

Lấy đi, lấy nhanh đi, lấy thoải mái, thích lấy bao nhiêu cũng được, lấy xong hắn còn phải về nhà làm chuyện quan trọng.

Nguyên Gia Dật giật mình trước sự chủ động bất ngờ của người đàn ông, chỉ thấy mắt người đàn ông như sáng lên, tuy không biết trong lòng Bạc Thận Ngôn đang nghĩ gì, nhưng tóm lại không phải chuyện gì tốt, trong lòng Nguyên Gia Dật thầm nghĩ không ổn rồi.

Càng lúc càng gần chỗ lấy máu, do không phải địa phận nhà mình nên Bạc Thận Ngôn hơi mất tự tin, cơ thể cao lớn hơi rụt lại đứng sau bác sĩ Nguyên, thử để cằm lên sát vai cậu, hỏi, “Bác sĩ Nguyên, bọn em...bọn em có thủ tục gì sao?”

“Cái gì?”

Nguyên Gia Dật không hiểu câu hỏi của hắn lắm, nghiêng đầu hỏi lại, môi của cậu gần như chỉ cách môi của Bạc Thận Ngôn hai lớp khẩu trang.

Bạc Thận Ngôn thích muốn điên, lại càng nghiêng người, ép lên khẩu trang của Nguyên Gia Dật, cánh môi cử động thật chậm khi phát âm, lặp lại câu hỏi, “Hôn xong thì phải đi thử máu, là tập--tục--sao?”

Khi phát âm từ “tục”, Bạc Thận Ngôn cố tình chu mỏ lên, Nguyên Gia Dật có thể cảm nhận được đôi môi của hắn đang áp sát vào môi mình.

Không nhịn được muốn bật cười.

Đúng là ấu trĩ.

“Không phải tập--tục--.”

Nguyên Gia Dật bị lây sự vui vẻ từ hắn, cũng dí sát vào khẩu trang của Bạc Thận Ngôn, chậm rãi đáp lại hắn.

Bạc Thận Ngôn vui vẻ như một con thú nhỏ, vội vàng chạy tới trước cửa lấy máu, để lộ ra cánh tay cường tráng của mình, “Tiêm tôi đi, mau lên.”

Bác sĩ khoa xét nghiệm khó tin nhìn thoáng qua Nguyên Gia Dật đang đứng sau người đàn ông, ánh mắt đầy tò mò.

Có phải tiểu Nguyên đến nhầm khoa rồi không?

Nguyên Gia Dật chỉ chỉ vào đầu mình, sau đó chỉ vào Bạc Thận Ngôn ngồi phía trước, đập ngực bày ra dáng vẻ đáng thương.

Bác sĩ kia gật đầu đã hiểu, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông bất thường trước mặt này.

Chết tiệt, ai mà biết được, nhỡ người đàn ông này điên lên rồi giằng lấy mấy mẫu máu của cô thì sao.

Bạc Thận Ngôn ấn tay vào chỗ vừa tiêm, tâm trạng của hắn bắt đầu đi xuống.

Tuy Nguyên Gia Dật đã hôn hắn rất nhiều lần để bồi thường, nhưng tự nhiên bị tiêm một cái cũng chẳng dễ chịu gì.

“Bạc tiên sinh, anh ra chỗ ban nãy ngồi chờ tôi nhé.”

Bạc Thận Ngôn vẫn nghe lời, nhìn nữ bác sĩ trung niên đang ngồi ở cửa sổ lấy máu, yên tâm gật đầu, đi về phía đại sảnh.



Sau khi thấy hắn ngồi yên rồi, Nguyên Gia Dật cũng vén tay áo lên ngồi xuống, mệt mỏi cụp mắt, nhìn dòng máu đỏ sậm chảy ra từ tay mình, nhỏ vào chiếc ống đựng máu được hút chân không kia.

“Tiểu Nguyên, chị biết tại sao cậu lại kiểm tra máu, nhưng sao anh họ của cậu cũng xét nghiệm vậy?”

Những dòng suy nghĩ tò mò về chuyện của Nguyên Gia Dật tràn ngập trong đầu cô.

“Tổ chức tiệc trong nhà, không khí khô quá, em bị chảy máu mũi, anh ấy chạm phải.”

Mí mắt Nguyên Gia Dật vẫn cụp xuống, thuận miệng nói một lý do hợp lý khiến người khác không thể tiếp tục hỏi nữa.

Từ trước đến nay bệnh viện luôn trả kết quả rất nhanh, chỉ có bệnh nhân mới phải lấy kết quả theo giờ quy định, Nguyên Gia Dật không cần xếp hàng, chưa tới hai tiếng đã nhận được kết quả kiểm tra.

Cả hai cái đều...âm tính.

Nguyên Gia Dật trợn tròn mắt, cậu vò nát hai tờ giấy rồi cất vào túi, rảo bước đi tới bên cạnh Bạc Thận Ngôn đang tựa lưng vào ghế ngủ, cúi người ôm lấy hắn.

Bạc Thận Ngôn ngủ mơ mơ màng màng, cổ Bạc Thận Ngôn hơi mỏi, mở mắt ra thì thấy Nguyên Gia Dật khóe mắt đỏ hoe đang ôm mình.

“Sao vậy?” Bạc Thận Ngôn không chịu được khi thấy Nguyên Gia Dật buồn, vội ôm lấy cậu để cậu ngồi lên đùi mình, còn dùng tay nhẹ nhàng vỗ lưng, “Có chuyện gì sao?”

Chân Nguyên Gia Dật khá dài nhưng phần lưng thì ngắn, ngồi trên đùi Bạc Thận Ngôn mà chỉ cao hơn hắn một chút.

Cậu tựa vào vai Bạc Thận Ngôn, lồng ngực gầy gò chập chùng, nhưng vẫn không mở lời.

Bạc Thận Ngôn không thích ép buộc người khác.

Mặc dù biết rõ, không thể nào nửa đêm Nguyên Gia Dật kéo hắn đến đây chỉ để xét nghiệm các chất bình thường được, nhưng hắn tình nguyện chờ con nhím nhỏ này chủ động nói với hắn.

Mà thật ra, không nói cũng không sao, miễn là cậu không phải lén khóc một mình là được.

Buổi đêm gần Tết Nguyên đán, người trong bệnh viện không còn nhiều.

Đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông vẻ ngoài anh tuấn, ôm nhau đầy dịu dàng thâm tình, không tránh khỏi những ánh mắt đầy ngưỡng mộ từ mọi người xung quanh.

“Bạc tiên sinh, anh...” Nguyên Gia Dật khóc đến nghẹn ngào, “Anh không thiếu canxi.”

Bạc Thận Ngôn nở nụ cười, xoa tóc cậu, “Òa, thật hay giả vậy, tôi không thiếu canxi thật sao? Bác sĩ Nguyên đừng lừa tôi đấy, tôi còn đang lo mình có bị loãng xương không?”

Nguyên Gia Dật nín khóc mỉm cười, muốn đứng dậy lại bị Bạc Thận Ngôn ôm chặt eo.

Hắn lấy điện thoại ra, để màn hình đối diện hai người, mở máy ảnh, tách tách một tiếng, dáng vẻ mê người của Nguyên Gia Dật lập tức lưu lại trên màn hình.

Chụp ảnh xong, Bạc Thận Ngôn không cất điện thoại ngay, mà tiếp tục cúi đầu nhìn thời gian trên đó.

“5, 4, 3, 2--”

Nguyên Gia Dật khó hiểu nhìn hành động của Bạc Thận Ngôn.

Không đợi cậu mở miệng hỏi, Bạc Thận Ngôn ôm lấy eo cậu, nghiêng cả người cậu về phía sau, một tay đỡ lấy gáy Nguyên Gia Dật, cách lớp khẩu trang khẽ chạm vào môi cậu.

“Sinh nhật vui vẻ, Nguyên Gia Dật.”

Câu đầu tiên và cuối cùng, đều phải do hắn nói.

- --------------------------

Editor: Chỉ mong giây phút ngọt ngào này kéo dài thật lâu, chứ anh Bạc Thận Ngôn đây cũng điên tình lắm rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv