“Nguyên Gia Dật, em làm sao vậy?”
Bạc Thận Ngôn thấy cánh tay đang chống trên thành bồn cầu của Nguyên Gia Dật hơi run rẩy, vội vàng ngồi xuống giữ chặt cánh tay cậu, giúp cậu có thêm lực đỡ.
“Tôi....” Nguyên Gia Dật nôn đến thảm hại, thật sự không còn sức, đành phải cố ngồi thẳng dậy, nắm chặt tay Bạc Thận Ngôn, thở hổn hển nhìn cánh cửa phòng đang mở, “Bạc tiên sinh....Đóng cửa lại trước đã....đừng để bà với dì Tống nghe được.”
“Được rồi, em ngồi cho vững, tôi đi đóng cửa.”
Bạc Thận Ngôn gật gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng vẫn thầm trách cậu lúc nào cũng đặt bản thân sau cùng.
Tại sao cậu luôn làm vậy?
Nguyên Gia Dật nghe được tiếng khóa cửa rồi mới yên tâm, mệt mỏi dựa vào tường chớp chớp mắt, ấn nút xả nước, ngẩng đầu nhìn Bạc Thận Ngôn đang quay lại.
“Anh cứ đi nghỉ trước đi, tôi nôn xong rồi.”
Nôn xong rồi?
Ý cậu đang nói, vì muốn để cho hắn được nghỉ ngơi, cậu sẽ cố chịu đựng không nôn nữa, đúng không?
Nguyên Gia Dật thấy gương mặt người đàn ông tối sầm, mãi không trả lời, chột dạ nghĩ rằng bản thân đã mang phiền phức cho hắn, cuống quít nói thêm, “Đúng rồi Bạc tiên sinh, buổi chiều tôi phải đến bệnh viện, thời gian cũng không còn sớm, tôi đi trước đây.”
Nguyên Gia Dật nói xong, khó khăn đứng dậy, sau đó cố gắng tìm cách lách qua người Bạc Thận Ngôn và cánh cửa.
Thế nhưng nửa người chưa ra khỏi phòng tắm đã bị đối phương túm lấy bả vai đẩy vào tường, tuy vậy phía lưng không hề đụng vào bức tường cứng rắn, mà chính là bàn tay ấm áp của Bạc Thận Ngôn.
“Em bị dị ứng dâu tây?”
Biết bị dị ứng mà còn ăn nhiều như vậy, điên rồi sao?
“....Không phải.” Nguyên Gia Dật lúng túng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêng đầu muốn tránh đi vì khoảng cách của hai người quá gần, “Là do xoài...Chiếc bánh kem kia có chút xoài....Tôi tưởng rằng không sao cả.”
Trước đây đồ dì Tống làm đều đưa cho Thịnh Lan, biết sức khỏe của y vốn không tốt nên không dám tùy tiện làm ra mấy món ăn mới, nhưng bà không biết Nguyên Gia Dật và Thịnh Lan là hai người khác nhau, nên vẫn làm bánh ngọt theo công thức ngày trước, chẳng ngờ Nguyên Gia Dật lại bị dị ứng xoài.
Bầu không khí xấu hổ tiếp tục nóng lên, mấy nốt màu hồng trên cổ và cằm của Nguyên Gia Dật càng ngày càng ngứa, cậu càng muốn kìm nén thì nó càng thêm nghiêm trọng.
Nhìn sắc mặt Bạc Thận Ngôn đã tốt hơn một chút, cậu chậm rãi giơ tay, nhẹ nhàng gãi vài cái.
“Em còn gãi nữa!” Bạc Thận Ngôn nổi giận nắm lấy cổ tay cậu. “Không ăn được thì đừng có ăn, em cậy mạnh làm gì?”
“Hồi trước tôi từng ăn xoài ba lần, đến lần thứ hai thì phát hiện mình bị dị ứng.” Nguyên Gia Dật dùng mu bàn tay cọ cọ vào cổ, rũ lông mi nhìn dép lê trong chân, “Lần thứ ba không thấy nổi dị ứng nữa, còn tưởng không sao cả.”
Bạc Thận Ngôn cau mày, giơ tay lau vệt nước trên cằm Nguyên Gia Dật, giọng điệu ấm áp nói, “Vậy bây giờ phải xử lý thế nào, em có Loratadine* không?”
*Loratadine: một loại thuốc dị ứng.
“Có.” Nguyên Gia Dật thấy hắn lau nước trên miệng mình, vội duỗi tay lau nước trên đầu ngón tay của Bạc Thận Ngôn, hai tai đỏ bừng, muốn nhanh chóng thoát ra, “Tôi đi uống thuốc.”
Nghe thấy cậu có thuốc, Bạc Thận Ngôn đã yên tâm hơn, nhưng nghĩ một lúc lại thấy bực mình, tại sao em ấy lại có sẵn thuốc, bình thường vẫn hay lén uống đúng không?
Hắn đi theo Nguyên Gia Dật ra khỏi phòng tắm, đứng ở một khoảng cách vừa đủ nhìn cậu.
Người thanh niên quay mặt về phía hắn, cúi đầu lục tìm đồ trong ba lô, thỉnh thoảng nâng cánh tay lên xoa xoa đôi mắt hơi đỏ do dị ứng đang dần lan tới.
“Đừng xoa.”
Bạc Thận Ngôn kịp lên tiếng nhắc nhở, nhìn hai bả vai của con nhím nhỏ kia hơi khựng lại, sau đó lập tức bỏ tay xuống, không dám nhìn lên.
Hắn không nhịn được nở nụ cười.
Đúng là quá đáng yêu.
Thấy cậu đã tìm được thuốc, sau đó định cầm ly nước ở tủ đầu giường trực tiếp uống, Bạc Thận Ngôn lại rảo bước đi đến lấy ly nước từ trong tay cậu, thử nhiệt độ của nó, “Tôi giúp em lấy nước ấm.”
Không đợi Nguyên Gia Dật từ chối, hắn đã đi ra ngoài.
Nguyên Gia Dật nghe thấy giọng nói lo lắng của dì Tống, đang hỏi có phải cậu khó chịu ở đâu không, Bạc Thận Ngôn đáp “không phải” để trấn an bà.
Hóa ra cảm giác được người khác quan tâm là như vậy.
Hai tay của cậu đặt ở vị trí trái tim, híp mắt dựa vào tường bắt đầu hồi tưởng.
“Uống thuốc xong thì nghỉ ngơi cho tốt, lên giường nằm đi.” Bạc Thận Ngôn nhận ly nước rỗng từ tay Nguyên Gia Dật đặt lên bàn, đứng dậy vào phòng tắm làm ướt khăn lông, rồi quay về ngồi bên giường, chăm chút hệt như lúc Gạo Nếp còn nhỏ, tỉ mỉ giúp Nguyên Gia Dật lau mặt, “Ngủ một giấc đi.”
Giọng nói của Bạc Thận Ngôn khiến cậu ngập tràn cảm giác ấm áp, mí mắt Nguyên Gia Dật dần trở nên nặng hơn, mặc kệ người đang ông vẫn đang ngồi bên giường mình, cũng không hề cảnh giác như thường ngày, cứ thế từ từ nhắm mắt lại.
Lúc tỉnh lại đã gần tới chập rối, ánh chiều tà chiếu lên người Bạc Thận Ngôn đang ngồi ở bàn đọc, mạ lên từng lớp từng lớp ánh vàng.
Nguyên Gia Dật chống khuỷu tay ra sau ngồi dậy, theo bản năng sờ soạng vết thương đằng sau lưng, thấy nó không bị động vào, lúc này mới thở phào yên tâm.
“Tỉnh rồi sao?”
Bạc Thận Ngôn không quay đầu lại, vẫn vô cùng tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính xử lý công việc.
“Vâng.”
Nghe nói tỉnh dậy lúc chạng vạng tối sẽ khiến bản thân cảm thấy như đang bị thế giới bỏ rơi.
Nguyên Gia Dật dựa vào thành giường, nheo mắt ngắm nhìn thế giới của mình.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Bạc Thận Ngôn đóng máy tính, đi về phía Nguyên Gia Dật, cúi người nhìn mấy nốt hồng trên cổ cậu, cuối cùng đưa tay xoa xoa mái tóc hơi rối của cậu.
“Không có gì.” Nguyên Gia Dật mím đôi môi đã bớt sưng, xuống giường đi dép, cũng vào phòng tắm nhìn thoáng qua cổ mình trong gương, nhận ra vẫn chưa hết hoàn toàn, chán nản đi ra, “Anh tôi không bị dị ứng xoài, lát cùng ăn cơm tối, liệu bà với dì Tống có phát hiện ra không?”
Bạc Thận Ngôn đang chỉnh cổ áo cho cậu, lập tức nảy ra một ý.
Bữa tối có phần thanh đạm hơn, đồ ăn cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng sáu món.
Tần Nguyệt Nga cũng ngủ một giấc nửa buổi chiều giống Nguyên Gia Dật, tinh thần phấn chấn đi ra khỏi phòng ngủ, vô cùng vui vẻ giúp dì Tống dọn dẹp lại bếp.
“Mấy đứa ơi, đến giờ ăn tối rồi.”
Bà thấy hai đứa ở trong phòng ngủ nửa ngày trời mà không ra, đồ ăn cũng sắp nguội rồi, cho nên đi tới gõ cửa phòng.
Trong phòng lập tức truyền đến giọng nói bối rối của Nguyên Gia Dật đáp lại, “Vâng bà nội, cháu...a, bọn cháu ra ngay đây ạ.”
Tần Nguyệt Nga và dì Tống ngồi vào bàn ăn trước, không hẹn mà cùng nhìn về Nguyên Gia Dật đang mặc áo của Bạc Thận Ngôn đi ra, cả hai liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu mà nở nụ cười.
Nguyên Gia Dật mặc một chiếc áo màu đen cao cổ, vì phần cổ áo khá lớn, phải xắn đến mấy lớp, khiến cậu nhìn qua có chút lười biếng và mệt mỏi.
Chiếc cằm xinh đẹp hơi hồng lên, giống như bị cọ xát mạnh mẽ, theo chiếc cổ thanh mảnh nhìn xuống, một dấu hôn đỏ chót đầy thu hút đập vào mắt.
Bị hai vị trưởng bối nhìn chằm chằm, bước đi của Nguyên Gia Dật càng thêm khó khăn, xấu hổ đến mức muốn đào lỗ mà chui xuống, nhưng cái người khởi xướng vẫn vui vẻ hớn hở như trước, nhẹ nhàng đẩy eo của cậu đi về phía trước.
“Đi nào, đi ăn cơm.”
Nguyên Gia Dật nhớ tới lúc Bạc Thận Ngôn để lại cái dấu kia, trái tim lập tức đập thình thịch.
“Nếu để lại dấu vết ở chỗ này, bà sẽ ngại ngùng không nhìn, cũng không để ý đến mấy nốt hồng nữa.”
Hắn quả thật lừa người.
Rõ ràng bà và dì....càng để ý hơn thì có.
Sau bữa tối, dì Tống nhận được điện thoại của Bạc Linh, dặn dò bà nếu đưa lão phu nhân ra ngoài tản bộ thì nhớ mặc thêm áo ấm cho bà, một chiếc áo len gilê sẽ tốt hơn là mặc áo quá dày.
Đương nhiên dì Tống sẽ nghe theo, còn vui vẻ mà truyền đạt lại với Tần Nguyệt Nga là lão gia quan tâm lão phu nhân như thế nào.
Tranh thủ lúc hai bà ra ngoài tản bộ, Nguyên Gia Dật nằm trên giường, khổ sở suy nghĩ, rốt cuộc có cách nào để bảo Bạc Thận Ngôn tối nay không cần ở lại phòng của cậu không?
Trong lúc cậu đang tự hỏi, Bạc Thận Ngôn đã tắm rửa xong, mặc áo dài tắm nghênh ngang đẩy cửa đi vào, hợp tình hợp lý ngồi ở bàn sách, “Bà nội tản bộ xong cần phải nghỉ ngơi, chúng ta cũng đi ngủ sớm một chút, đừng làm phiền đến bà.”
Lưng Nguyên Gia Dật đang tựa vào đầu giường, nghe thấy hắn nói hai từ “chúng ta”, bối rối và lo lắng co người lại một chút, đau đến cau màu, đuôi mắt hơi liếc nhìn về phía Bạc Thận Ngôn đang ngồi ở bàn đằng kia.
“Em đang nhìn cái gì vậy?”
Bạc Thận Ngôn theo ánh mắt cậu cũng quay đầu nhìn chiếc bàn phía sau mình, khó hiểu hỏi.
“Không có gì.” Nguyên Gia Dật lắc lắc đầu, kéo cổ áo ngủ, muốn che đi dấu vết trên cổ, “Hình như hai ngày rồi tôi không dọn dẹp mặt bàn, nhìn qua hơi bẩn, có lẽ tôi nên lau dọn nó.”
“Bẩn sao?” Bạc Thận Ngôn càng thêm ngạc nhiên, “Chiều nay lúc em ngủ tôi đã lau rồi mà, lau không sạch à?”
Nguyên Gia Dật thật sự không tìm được lý do, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, thậm chí còn muốn giả vờ ngất để tránh khỏi sự truy vấn của Bạc Thận Ngôn, nhưng đột nhiên điện thoại của Bạc Thận Ngôn lại kêu lên.
“Tôi đi nghe điện thoại.”
Bạc Thận Ngôn đứng lên, liếc nhìn Nguyên Gia Dật một cái như đang luyến tiếc, xoay người đi ra ngoài.
Chạy cũng không thoát, chi bằng chủ động một chút, chừa lại mặt mũi cho bản thân mình, trước tiên cứ chuẩn bị tốt chăn đệm, tạo thành một cái vách ngăn để nới rộng khoảng cách giữa hai người.
Nghĩ vậy, Nguyên Gia Dật vội vàng ngồi thẳng người hỏi.
“Bạc tiên sinh, anh thích ngủ bên nào?”
Bạc Thận Ngôn đang cầm điện thoại nhưng chưa bấm nghe, thấy cậu hỏi vậy thì quay đầu lại, tùy tiện chỉ vào một bên trả lời, “Bên này là được, tôi không kén chọn.”
Nhìn thấy hắn đi ra phòng khách ngồi xuống sofa, Nguyên Gia Dật bò xuống khỏi giường, lưu loát đặt lại chăn bông, dịch chiếc chăn nhỏ của mình ra ngoài đến mức sắp rơi khỏi mép giường.
Bạc Thận Ngôn nói chuyện điện thoại xong, lại đi rót cho Nguyên Gia Dật một ly nước ấm, giữ lại để lát nữa cậu uống thuốc, trở về phòng ngủ vặn tay nắm cửa, lên giường nằm cạnh Nguyên Gia Dật.
Đệm bên cạnh lún sâu xuống, khiến Nguyên Gia Dật đang nằm trong chăn giả vờ ngủ nắm chặt tay lại, ngón tay run run, cũng không thèm nghĩ đến việc phải uống thuốc, chỉ mong sao đêm nay trôi qua thật nhanh.
Nhưng dường như Bạc Thận Ngôn biết cậu không ngủ, giúp cậu chỉnh lại chăn ở hai bên, làm lộ ra gương mặt đang giả vờ ngủ kia.
“Cha em đã qua cơn nguy kịch rồi, nhưng sẽ để lại di chứng mệt mỏi, sức vận động cũng kém đi, em là bác sĩ, chắc cũng hiểu.”
Dứt lời, Bạc Thận Ngôn nằm xuống gối, thỏa mãn đến nheo đôi mắt lại.
Chiếc giường của con nhím nhỏ này thoải mái thật.
Còn vừa ấm áp, vừa lớn nữa.