Nghe được câu này của Bạc Thận Ngôn sau khi tắt điện thoại, đột nhiên Nguyên Gia Dật không rõ tâm tình của mình như thế nào nữa.
Nhiều năm qua Nguyên Gia Dật bị Thịnh Giang Hà tùy ý đánh đập, đáng lẽ cậu phải cảm thấy may mắn mới phải.
Nhưng là một người bác sĩ và cũng là con của Thịnh Giang Hà, cậu không nên có suy nghĩ ích kỷ như vậy, việc này là trái với đạo đức, thậm chí là sai lệch về luân lý.
Bạc Thận Ngôn đưa lưng về phía Nguyên Gia Dật bắt đầu thay quần áo, nhưng không thấy cậu phát ra động tĩnh gì thì quay đầu lại nhìn, thấy cậu vẫn cứ ngơ ngác nắm chặt tay áo đứng ở đó, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, "Cha của em lên cơn đau tim, em không đến bệnh viện sao?"
Đột nhiên bị hắn cắt ngang suy nghĩ, Nguyên Gia Dật trợn tròn mắt, sợ đến mức lùi về sau hai bước, nhưng không để ý phía sau là cạnh giường, đầu gối bị đập vào mềm nhũn, cả người ngã về đằng sau.
"Cẩn thận!"
Bạc Thận Ngôn đứng trước mặt cậu nên có thể nhìn rõ phía sau, muốn bước đến kéo tay cậu tránh khỏi cạnh giường, nhưng Nguyên Gia Dật đã đứng quá gần, trong nháy máy khi hắn chạm vào tay cậu, cả người Nguyên Gia Dật đã ngã lên giường.
Theo quán tính, Bạc Thận Ngôn cũng bị kéo ngã lên giường, đè lên người Nguyên Gia Dật, hắn chậm rãi ngồi dậy, nhìn động tác có vẻ không có sức, nhưng thật ra do hắn cố tình ngồi dậy thật chậm, hòng chiếm thêm chút "lợi", rồi đột nhiên hắn ngửi được một mùi hương xa lạ từ người cậu.
Tại sao trên người em ấy lại có mùi máu?
Gần đây Bạc Thận Ngôn vốn đã quan tâm Nguyên Gia Dật quá mức, lúc này thấy trên người cậu có mùi hương kỳ lạ, theo bản năng muốn lột áo ngủ của cậu ra để xem cẩn thận.
"Bạc tiên sinh!"
Nguyên Gia Dật bị ngã khiến trước mắt tối sầm, khi nhận ra mọi thứ thì tay Bạc Thận Ngôn đã chạm vào vai cậu, cổ áo rộng thùng thình bị kéo ra, cậu vội vàng giữ tay Bạc Thận Ngôn lại, đẩy lồng ngực to lớn trước mặt ra, lăn người sang bên cạnh, luống cuống nhìn chằm chằm vào mắt Bạc Thận Ngôn như đang nhắc nhở hắn.
Bạc Thận Ngôn cũng có chút xấu hổ, chống tay xuống đệm giải thích, "Tôi...tôi tưởng em đang bị thương."
Đột nhiên bị hắn bóc trần khiến Nguyên Gia Dật càng lo lắng, vội giữ chặt cổ áo rồi đứng lên khỏi giường, "Không đâu, tôi không bị thương, Bạc tiên sinh, tôi đi ngủ trước."
"Em không đến bệnh viện sao?"
Bạc Thận Ngôn ngồi dậy, nheo mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu.
Tuy hắn quan tâm đến Thịnh Lan, thế nhưng không có thiện cảm lắm với Thịnh Giang Hà, chưa nói đến chuyện trước đây ông ta vi phạm hiệp ước, không gả Thịnh Lan cho hắn.
Chỉ là mấy năm gần đây sau khi Thịnh gia tới Bắc Thành, ỷ vào có Bạc gia chống lưng, Thịnh Giang Hà biến thành một lão chủ không biết xấu hổ, hám tiền khởi nghiệp, lại còn làm loạn ở bên ngoài, hệt như đứa con riêng Bạc Khang đó, khiến một gia đình hạnh phúc phải tan nhà nát cửa, dựa vào mấy điểm này thôi, hắn cũng không quan tâm lắm chuyện Thịnh Giang Hà có an toàn hay không, để ông ta nhận vài bài học cũng tốt, dù sao cuộc sống sau này của Thịnh Lan sẽ được Bạc gia che chở.
Nhưng Nguyên Gia Dật thì khác, dù sao Thịnh Giang Hà cũng là cha của cậu, nhiều năm qua không ngại cậu là con riêng, cho cậu đi học, chữa bệnh cho mẹ cậu, không có tình thì cũng có nghĩa, nhìn vào cái cách Bạc Khang nịnh nọt Bạc Thận Dung, thì hắn tưởng Nguyên Gia Dật phải cố gắng lấy lòng Thịnh Giang Hà mới đúng chứ, có thế thì tương lai cậu mới đi xa được, nhưng nhìn cậu bây giờ mà xem, tại sao lại cư xử như vậy?
Nghe hắn hỏi như vậy, bước chân của Nguyên Gia Dật bỗng dừng lại, giọng điệu có phần hoảng loạn, "Tôi...tôi còn muốn đi làm, cho nên cần ngủ sớm."
Bởi vì cậu nghe được một giọng nói ở sâu trong nội tâm mình.
Để ông ta chết đi, khiến Thịnh Giang Hà chết đi, cho ông ta xuống địa ngục, đừng để ông ta sống trên đời này nữa.
Nguyên Gia Dật cảm tưởng đêm nay mình như đang giải tỏa hết sự thù hận dồn nén bấy lâu, cậu chưa từng hận một người đến thế, mà nếu có thì nỗi hận cũng không thể bằng một phần nghìn nỗi hận với Thịnh Giang Hà được.
Cậu còn cho rằng, chỉ cần bớt một người đến thăm Thịnh Giang Hà thì cũng bớt một người cầu phúc cho ông ta, có lẽ Thịnh Giang Hà đang nằm trên giường không gượng dậy nổi, nhẹ thì khó cử động, nặng thì đi đời.
Đối với cậu mà nói, hai kết quả này, dù là cái nào cũng tốt.
Vết thương trên lưng bị người cao lớn như Bạc Thận Ngôn đè lên, dường như lại nứt ra một chút, Nguyên Gia Dật đau đến mức hơi nhíu mày, tự nhiên nghĩ rằng đây là báo ứng do cậu vừa nguyền rủa Thịnh Giang Hà.
Thấy phản ứng của cậu, Bạc Thận Ngôn càng thêm kinh ngạc.
Nguyên Gia Dật không phải người ác độc, cậu đối xử với con chó con mèo cũng rất tốt, nhưng tại sao lại không quan tâm đến chính cha đẻ của mình.
Dáng vẻ này của cậu thật sự không giống những gì mà ngày thường Thịnh Giang Hà hay nói, nào là anh em yêu thương, cha con hòa hợp.
"Có phải...em có nỗi khổ riêng không?"
Bạc Thận Ngôn nhìn sắc mặt Nguyên Gia Dật càng thêm tái nhợt, không kìm được muốn lại gần cậu hơn, vì thế đứng lên đi về phía Nguyên Gia Dật.
Nói ra đi, Bạc tiên sinh là người tốt, có lẽ sẽ giúp được cậu.
Cơn đau như đang nghiền nát lý trí của Nguyên Gia Dật, cậu hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn vào mắt Bạc Thận Ngôn, đôi mắt bắt đầu ầng ậng nước.
"Tôi...."
Chiếc điện thoại trên giường đột nhiên vang lên, Bạc Thận Ngôn nhìn ánh mắt như muốn nói lại thôi của Nguyên Gia Dật, cúi người cầm điện thoại, "Tôi đi nghe điện thoại trước."
Cú điện thoại kia đã khiến lý trí của Nguyên Gia Dật quay lại hiện thực.
Cả người cậu chấn động.
Nhớ lại thôi cũng thấy sợ.
Suýt nữa thì cậu đã nói ra toàn bộ chân tướng.
Nếu Thịnh Giang Hà qua khỏi lần này, rồi nhỡ sau khi Bạc Thận Ngôn biết chân tướng nhưng không tin cậu, thì chắc chắn sẽ hai người họ sẽ bắt tay với nhau, đẩy cậu vào địa ngục vô hạn.
Khuôn mặt Nguyên Gia Dật lộ ra vẻ đau buồn, dựa vào cánh cửa, một chút ấm áp ban nãy đã dần trở nên nguội lạnh.
"Đã phẫu thuật xong, tôi phải qua đó một chuyến." Bạc Thận Ngôn cất điện thoại vào túi, thấy Nguyên Gia Dật như người mất hồn, tưởng rằng cậu đang lo cho Thịnh Giang Hà, liền đi tới cạnh cậu, vỗ vỗ bả vai gầy gò kia, "Cấp cứu PCI*, không sao cả."
*PCI: Tái thông động mạch vành hay phục hồi cung cấp máu cho vùng cơ tim thiếu máu cục bộ nhằm hạn chế tổn thương đang tiến triển.
"Không sao...thì tốt rồi."
Quả nhiên. Mạng rất lớn.
Nguyên Gia Dật lùi về sau hai bước tránh né bàn tay của Bạc Thận Ngôn, giống như không chịu đựng được nữa, vặn tay nắm cửa, vội vã lao ra khỏi phòng, chạy xuống tầng quay về phòng mình.
"Nguyên Gia Dật, em sao vậy? Em không đến bệnh viện thật sao?" Bạc Thận Ngôn cầm áo khoác đứng gõ cửa phòng của Nguyên Gia Dật, lo lắng nói, "Tôi đi trước, em nghỉ ngơi thật tốt nhé!"
Nếu cậu mệt không muốn đi cũng không sao, mạng của Thịnh Giang Hà không quan trọng bằng giấc ngủ ngon của Nguyên Gia Dật.
Bạc Thận Ngôn lái xe khỏi tầng hầm, buồn bực tự hỏi Nguyên Gia Dật đang nghĩ gì.
Mặc dù Bạc Thận Ngôn khó chịu vì đụng mặt với Ôn Cách trong phòng khách sạn mấy ngày trước, thế nhưng sau khi rời khỏi đó, hắn đã suy nghĩ thật cẩn thận.
Hôm đó dáng vẻ của Nguyên Gia Dật nhìn qua rất dễ gây hiểu nhầm, nhưng cách nói chuyện kỳ lạ của cậu khiến trực giác của hắn cho rằng có chuyện gì rất kỳ lạ.
Hơn nữa cậu chắc chắn không lên giường với Ôn Cách.
Trong phòng Nguyên Gia Dật không có mùi kem cạo râu như hắn ngửi được trên người Ôn Cách, nhớ lại mùi hương ban nãy trên người Nguyên Gia Dật, Bạc Thận Ngôn chợt giật mình, hôm đó mùi hương ngập tràn trong không khí - chính là mùi máu!
Hắn đột nhiên đạp phanh lại, đánh tay lái hết cỡ quay về biệt thự, không thèm đổi giày mà lập tức xông vào phòng Nguyên Gia Dật, bế cái người đang ngủ say kia dậy, từ cổ áo nhìn thẳng xuống phần lưng của cậu.
"Bạc tiên sinh?" Nguyên Gia Dật bị dọa sợ chết khiếp, vội giơ tay lên kéo lại áo của mình, căng thẳng đến mức nói lắp bắp, "Anh...anh làm...làm gì vậy?"
"Vết thương của em, vì sao lại có?"
Bạc Thận Ngôn nhanh tay rút một dải băng gạc chưa được quấn chặt từ sau lưng cậu, siết chặt nó trong tay, giống như chỉ cần Nguyên Gia Dật rút dải băng này về, mọi chứng cứ sẽ bị cậu xóa sạch.
Vào lúc tỉnh táo như này, Nguyên Gia Dật không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ bản thân lại xúc động rồi lỡ nói ra toàn bộ sự thật.
Nếu Bạc Thận Ngôn sẵn sàng chạy đến bệnh viện thăm Thịnh Giang Hà lúc nửa đêm như vậy, chứng tỏ ở trong lòng hắn Thịnh gia rất quan trọng, nếu bây giờ cậu nói mọi chuyện ra, không những không nhận được sự giúp đỡ của Bạc Thận Ngôn, mà còn đẩy Nguyên Diểu vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Cậu cúi đầu cắn môi suy nghĩ một lúc, cố nặn ra lời nói dối, "Là...là do mấy người thuê tôi làm luận văn, mấy người đó có tiền, cần những bài luận văn chất lượng cao."
Nếu khiến Bạc Thận Ngôn tưởng rằng cậu đang oán trách hắn, thì có lẽ Bạc Thận Ngôn sẽ không truy hỏi chuyện này nữa.
"Em không chịu viết nên bọn họ đánh em sao?"
Bạc Thận Ngôn có chút nghi ngờ lời Nguyên Gia Dật nói, thế nhưng phải giải thích làm sao về những vết thương trên lưng cậu?
"Ừ, tôi nhận tiền của họ nhưng lại không hoàn thành, còn không chịu trả lại tiền." Ánh mắt Nguyên Gia Dật dừng ở quyển sách ở trên mặt bàn, lén thở dài trong lòng, cười trào phúng, "Tôi thích tiền, nên tôi xứng đáng bị vậy."
"Tôi có thể cho em tiền mà, em có rất nhiều cơ hội để nói với tôi, tại sao em không tìm tôi giúp đỡ?"
Bạc Thận Ngôn muốn giúp Nguyên Gia Dật cởi áo ngủ, định mở đèn lên cẩn thận xem toàn bộ vết thương đằng sau lưng cậu, nhưng Nguyên Gia Dật đã vội vàng đè tay hắn lại.
"Tại sao tôi phải nói với anh? Tại sao phải nhờ anh giúp?" Khóe miệng Nguyên Gia Dật nhếch lên một ý cười lạnh lùng, nhưng nếu nhìn cẩn thận, có thể dễ dàng nhận ra sự chua xót lẫn trong nụ cười đó, "Hình như tôi với anh...cũng chẳng có quan hệ gì cả."
Tuy vẻ mặt của Nguyên Gia Dật khá bình tĩnh, nhưng trái tim đã sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, bàn tay đặt sau lưng cố gắng che đi vết sẹo do bàn ủi, trong lòng vô cùng lo lắng, lỡ Bạc Thận Ngôn không quan tâm cứ lôi kéo cậu đến cùng, với sức lực như quái vật của hắn, chắc chắn sẽ khiến mấy vết thương kia lộ ra hoàn toàn.
Sự quan tâm của Bạc Thận Ngôn bị Nguyên Gia Dật hờ hững dội cho một gáo nước lạnh, hắn cũng là thiếu gia được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ phải khom lưng cúi đầu quan tâm lấy lòng ai cả, vậy mà người này còn chẳng thèm cảm kích.
Bạc Thận Ngôn hung dữ trừng mắt nhìn Nguyên Gia Dật, đột nhiên cúi người giữ chặt vai cậu, môi hai người cách nhau thật gần, bầu không khí đầy sát khí ban nãy đã biến mất gần như không còn dấu vết.
"Em nói không liên quan đến nhau là không liên quan sao?"
Sự ngạo mạn trong lòng khiến Bạc Thận Ngôn kích động muốn mở cửa rời đi, nhưng lý trí và sự không đành lòng lại khiến hắn kiên trì ở lại, muốn lại gần cậu một chút, gần một chút.
Hắn phải hù dọa con nhím nhỏ ngoài mạnh trong yếu này.
"Nhưng tôi càng muốn em chạy không thoát, rũ không sạch đấy!"