Đột nhiên nhận được điện thoại từ trợ lý của Thịnh Lan, Bạc Thận Ngôn nói không lo lắng thì là nói dối, hắn biết rõ thể chất của Thịnh Lan có thể ngất bất cứ lúc nào, chính Thịnh gia cũng lấy lý do này để từ chối gả Thịnh Lan cho hắn.
"Đưa đến bệnh viện nào? Được rồi, tôi đến ngay đây..."
Bạc Thận Ngôn vừa nói vừa đi ra ngoài, đi tới cửa thì quay đầu lại nhìn Nguyên Gia Dật đang dựa vào đầu giường.
Đôi mắt của cậu vẫn còn mơ màng, cười khanh khách nhìn theo hắn ra cửa.
"Nguyên Gia Dật...."
Đột nhiên hắn dừng bước, không muốn rời đi nữa.
"Mẹ cứ đi làm đi, Gia Gia chờ mẹ về nhà." Nguyên Gia Dật sợ người đứng ở cửa sẽ nổi giận, vội vàng chui vào trong chăn, ngoan ngoãn nằm xuống gối, vỗ vỗ vào cái gối trống không bên cạnh, hai chân co lại, cả người cuộn tròn như trái bóng, "Mẹ, gấu nhỏ của con bị mất rồi, con muốn một con khác."
Bạc Thận Ngôn hơi cụp mắt xuống, đi tới cạnh giường vuốt ve gương mặt của cậu, giọng nói dịu dàng, "Ừ, mẹ mua cho Gia Gia con gấu bông khác, Gia Gia ngủ ngoan nhé?"
"Vâng~"
Nguyên Gia Dật ôm bàn tay của Bạc Thận Ngôn, áp mặt lên, cọ cọ đầy thân mật.
Bạc Thận Ngôn cảm thấy bầu không khí trong đây khiến hắn khó thở, không thể tiếp tục suy nghĩ, nếu còn ở lại lâu thêm, hắn thật sự sẽ mất hết lý trí mà phát điên mất.
Hắn chưa từng có cảm giác muốn ở bên một ai đó nhiều như vậy, mỗi một giây một phút đều hy vọng được nhìn thấy cậu.
Rút cánh tay đang bị Nguyên Gia Dật ôm, Bạc Thận Ngôn nhanh chóng rời đi, lên tầng thay bộ quần áo khác, sau đó đi tới bệnh viện.
Sức khỏe của Thịnh Lan luôn được theo dõi bởi bác sĩ chuyên gia, ban nãy ngất xỉu cũng được đưa đến bệnh viện thành phố nơi mà Nguyên Gia Dật làm việc, đêm khuya lượng xe cộ trên đường không nhiều, Bạc Thận Ngôn lái xe một lúc đã đến nơi.
"Thằng khốn khiếp, dám không nghe điện thoại."
Bạc Thận Ngôn đứng ở cửa đã nghe thấy tiếng mắng chửi của Thịnh Giang Hà, cùng tiếng vứt điện thoại lên bàn "cộp" một cái thật lớn.
Hắn cố tình chờ vài giây mới giơ tay gõ cửa.
"Vào đi!"
Thịnh Giang Hà tưởng bác sĩ tới, tức giận nói.
Vẻ mặt Bạc Thận Ngôn u ám đi vào, cũng không nhìn ông ta mà đi thẳng tới cạnh giường nhìn Thịnh Lan.
Nhìn thấy người đi vào là Bạc Thận Ngôn, Thịnh Giang Hà sợ tới mức mặt trắng bệch, vội vàng đứng lên nhường ghế ngồi cạnh giường cho Bạc Thận Ngôn.
"Bạc thiếu gia, cậu nhìn xem đầu tôi đều là chuyện của Lan Lan, cho nên có hơi nóng giận, không biết cậu đã tới, mời, mời cậu ngồi."
Bạc Thận Ngôn xua xua tay, đi tới cạnh giường, hơi cúi đầu nhìn Thịnh Lan.
Bởi vì ngất xỉu trên sân khấu nên Thịnh Lan được đưa thẳng đến bệnh viện, mặt và tóc vẫn giữ lớp trang điểm, lúc này cả mặt đổ mồ hôi lạnh, nhưng lớp phấn trang điểm kháng nước khá tốt nên không bị lem.
Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay của Thịnh Lan, nhướng mày.
So với tay của Nguyên Gia Dật thì còn ấm hơn.
Bạc Thận Ngôn cứ cúi đầu nhìn y như vậy, không nói lời nào, cũng không ngồi xuống.
Không biết có phải do cảm nhận được chút xíu lo lắng của Bạc Thận Ngôn, hay do nguyên nhân nào khác, Thịnh Lan như gặp kỳ tích dần tỉnh lại.
Đôi mắt của y lấp lánh nước mắt, yếu ớt đáng thương nắm lấy tay Bạc Thận Ngôn, "...Thận Ngôn....Em còn tưởng...Anh không cần em nữa."
Bạc Thận Ngôn không đáp lại lời của y, rút tay lại, quay đầu nhìn Thịnh Giang Hà và Tống Kiều Nhan, "Bác trai bác gái, nếu Lan Lan tỉnh rồi thì cháu xin phép đi trước."
"Bạc thiếu gia, Lan Lan mới tỉnh lại, cậu...ít nhiều cũng ngồi với nó một lúc."
Thân là mẹ, đương nhiên Tống Kiều Nhan không muốn nhìn con trai bảo bối của mình chịu thiệt thòi, mặc dù bà rất sợ cái tính cách lạnh lùng của Bạc Thận Ngôn, nhưng vẫn cố lấy can đảm mở lời thay Thịnh Lan.
"Không sao đâu mẹ." Thịnh Lan mặc kệ tay còn cắm kim truyền, chống giường muốn ngồi dậy, "Chắc Thận Ngôn...đang có việc bận, nếu không anh ấy sẽ không bỏ mặc con đâu...khụ khụ..."
Tống Kiều Nhan đau lòng bước nhanh tới nhấn lên vai Thịnh Lan, giọng nói mang theo chút nức nở, "Ây tiểu tổ tông của tôi ơi, rốt cuộc con muốn làm gì hả, ban nãy vừa ngất, còn ngồi dậy làm gì?"
Thịnh Lan cố gắng tránh bàn tay của Tống Kiều Nhan, giơ tay lấy bình truyền dịch xuống, "Mẹ, con muốn tiễn, tiễn Thận Ngôn...Con không sao."
Lần đầu tiên đứng nhìn tình hình bệnh của Thịnh Lan, Bạc Thận Ngôn nhận ra, dường như bệnh của y không hề nghiêm trọng như ngày trước.
Nhưng khi nhìn dáng người gầy gò của Thịnh Lan, hắn vẫn không nhẫn tâm đến mức bỏ đi.
"Được rồi, để cháu ở với em ấy một lúc, hai bác đi nghỉ đi."
Bạc Thận Ngôn đỡ lấy tay của Thịnh Lan từ tay của Tống Kiều Nhan, treo lại bình truyền dịch, nhẹ nhàng ấn vai của y để y nằm xuống, sau đó giúp y đắp chăn cẩn thận.
Vợ chồng Thịnh gia đồng ý, vẻ mặt tươi cười rời khỏi phòng bệnh của Thịnh Lan.
Trong phòng lại yên tĩnh, Bạc Thận Ngôn vào nhà vệ sinh rửa sạch tay, rồi ra ngoài ngồi cạnh giường gọt táo cho Thịnh Lan ăn, nhưng có thể nhìn ra được tâm trạng khá nặng nề của hắn.
Từ nhỏ đến lớn, Thịnh Lan muốn thứ gì đều có thứ đó, nhìn dáng vẻ như mất hồn của Bạc Thận Ngôn, trong lòng y nảy ra một suy nghĩ mà bản thân y không mong muốn nhất.
Bạc Thận Ngôn thích Nguyên Gia Dật.
"Thận Ngôn." Thịnh Lan không ăn miếng táo mà Bạc Thận Ngôn đưa tới, nuốt miếng trong miệng rồi nói, "Anh hôn em đi."
"Cái gì?"
Bạc Thận Ngôn không tin được nhìn y, con dao gọt hoa quả rơi xuống đất.
Tuy bấy lâu nay trong lòng hai người đều hiểu rõ, nhưng thực chất không có tiến triển gì cả, ngoại trừ thỉnh thoảng nắm tay khi Thịnh Lan bị bệnh, Bạc Thận Ngôn gần như chưa từng động chạm nhiều.
"Hôn em đi."
Dường như Thịnh Lan rất quyết tâm, vẻ mặt cũng nghiêm túc, còn ẩn chứa chút kích động, dáng vẻ giống như muốn khóc.
"Lan Lan....chúng ta không nhất thiết phải làm vậy.
Bạc Thận Ngôn chỉ từng hôn môi một người duy nhất.
Hắn còn nhớ rõ trong bầu không khí đầy men say hôm qua, đôi mắt của người kia long lanh, cười như không cười.
Trong đôi mắt trong veo ấy chỉ còn ảnh phản chiếu của hắn.
Nụ hôn ngắn ngủi và vội vàng ấy lại khiến hắn cảm giác như mấy tiếng, liên tục xuất hiện trong đầu hắn.
"Có phải anh đã thích 'người khác' rồi không?"
Thịnh Lan hỏi thẳng, còn cẩn thận dùng hai từ "người khác" để ám chỉ, nhưng y không dám nói thẳng tên Nguyên Gia Dật ra, bởi vì y thật sự sợ Bạc Thận Ngôn sẽ thừa nhận.
Có vài lời, chỉ cần không nói ra, sẽ không thành sự thật.
Tuy Bạc Thận Ngôn đối xử với y rất tốt, nhưng hắn là kiểu người ăn mềm không ăn cứng, bị Thịnh Lan dùng giọng điệu chất vất như vậy, đôi mắt lạnh lùng hơi nheo lại.
"Người khác? Hai từ 'người khác' này nên là em mới phải."
"Thận Ngôn, em có nỗi khổ..."
Thịnh Lan ngồi dậy, chịu đựng cơn choáng váng trong đầu, ngồi quỳ trước mặt Bạc Thận Ngôn, vẻ mặt chân thành và tha thiết nhìn thẳng vào mắt Bạc Thận Ngôn.
Hai anh em họ thật sự quá giống nhau.
Khiến cho Bạc Thận Ngôn cảm giác như Nguyên Gia Dật đang cầu xin hắn tha thứ.
Ma xui quỷ khiến, hắn thật sự gật đầu nói, "Tôi biết."
Thịnh Lan thở phào nhẹ nhõm.
Khi Bạc Thận Ngôn tỉnh táo lại, hắn không giải thích gì thêm, dù sao Thịnh Lan cũng có ơn với Bạc gia, mấy chuyện nhỏ như vậy, hắn có thể bao dung thì cứ bao dung.
Hắn thấy Thịnh Lan đã khỏe hơn, đứng lên nói, "Có vẻ em đã đỡ hơn rồi, tôi còn có chuyện quan trọng phải đi trước, chăm sóc bản thân cho tốt, qua năm nay tôi sẽ đưa em về công ty mình, tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ trả."
Nhìn Bạc Thận Ngôn đóng cửa lại, khuôn mặt xinh đẹp của Thịnh Lan lộ ra nụ cười.
Chiếc Maybach hai màu chậm rãi đậu vào tầng hầm.
Bạc Thận Ngôn xách theo túi đồ mới mua đi vào nhà, vừa vào đã thấy Nguyên Gia Dật ngồi trên ghế, người dựa sát vào cửa kính thủy tinh, đôi tay ở trước người liên tục cử động lên xuống.
Tưởng tượng đến hình ảnh không lành mạnh, mặt Bạc Thận Ngôn đỏ lên, cảm thấy mình đi vào không đúng lúc lắm, định đi ra ngoài thì Nguyên Gia Dật lại giơ tay lên, bây giờ hắn mới thấy rõ, cậu đang tranh thủ ánh sáng bên ngoài cửa để khâu cánh tay áo rách.
Đúng thật là...
Bạc Thận Ngôn cảm thấy xấu hổ, dùng mu bàn tay hơi lạnh của mình để xoa lên gương mặt ửng đỏ.
Tiếng giày da cố ý chạm vào mặt sàn, muốn để Nguyên Gia Dật không giật mình.
Nguyên Gia Dật xoay người lại, khuôn mặt hơi sưng lên vì rượu, nhưng trạng thái nhìn qua cũng không tệ lắm, sau khi thấy Bạc Thận Ngôn thì lập tức nở nụ cười, tiếp tục cúi đầu đẩy nhanh tốc độ khâu áo, "Bạc tiên sinh, anh về rồi, còn mấy mũi khâu nữa là xong, tôi sẽ đi nấu cơm ngay, anh muốn ăn gì, có muốn ăn canh thịt bò không?"
Cậu còn nhớ rõ hôm đó khi mang đồ ăn lên tầng, lúc mang bát xuống thì thấy bát sạch bong, nghĩ có lẽ Bạc Thận Ngôn thích ăn.
"Áo ngủ của cậu....Đừng khâu nữa, đây là bộ mới."
Bạc Thận Ngôn giơ túi đồ về phía Nguyên Gia Dật, trong lòng chờ đợi cậu mau chóng chạy lại đây nhận, nhưng vẻ mặt vẫn làm như không quan tâm.
Nguyên Gia Dật đâm cái kim vào áo, lúc này mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bạc Thận Ngôn, căng thẳng đến mức hai tai đỏ lên, "Tôi? Thật sự cho tôi sao Bạc tiên sinh?"
Dường như cậu rất thích đồ ngủ, không từ chối mà nhanh chóng xỏ dép lê chạy tới, nhận cái túi xong liền ngồi xổm xuống lấy ra xem, miệng không ngừng cảm thán, "Oa, chất vải tốt như vậy, chắc phải hơn hai trăm tệ."
Bạc Thận Ngôn nhướng mày, không nói giá tiền, chỉ ngồi xuống theo cậu.
Nguyên Gia Dật nhìn áo ngủ, Bạc Thận Ngôn nhìn cậu.
Nguyên Gia Dật lấy bộ quần áo ra, nóng lòng đến mức cởi chiếc áo trên người để mặc thử.
Mặt Bạc Thận Ngôn hơi đỏ, xoay người xuống hầm, quay về xe cầm thêm cái túi lớn khác, lúc quay lại thì thấy Nguyên Gia Dật đang đứng trước gương, quay quay vài vòng ngắm nghía chiếc áo ngủ mới, gương mặt cậu đỏ lên hệt đứa trẻ được cho kẹo ngày Tết.
Hắn giấu chiếc túi sau người, do dự miết đầu ngón tay, cuối cùng vẫn quyết định tặng.
"Bạc tiên sinh, thật sự rất vừa, kiểu dáng cũng đẹp nữa, chất liệu lại tốt, cảm..."
Nguyên Gia Dật thấy Bạc Thận Ngôn quay lại thì vô cùng vui mừng, chưa nói cảm ơn xong thì Bạc Thận Ngôn đã đi tới ngắt lời.
"Còn có...gấu bông của cậu."