Bạc Thận Ngôn ngồi trong xe, thờ ơ đùa nghịch món đồ chơi treo trên gương chiếu hậu, chờ cửa tầng hầm mở ra, con xe Phaeton chậm rãi lái vào.
Cuối cùng cũng về rồi.
Hắn có phần vui vẻ, nhướng cổ muốn nhìn người ở trong chiếc xe kia, tay đặt sẵn ở chốt mở bên cạnh, định chờ sau khi cậu xuống xe, đi qua xe của hắn thì hắn sẽ mở cửa ra, giả vờ như trùng hợp gặp cậu ở đây.
Nhưng Nguyên Gia Dật không xuống xe, cả một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh gì.
Ánh mắt Bạc Thận Ngôn nhìn về phía cậu, trong lòng xuất hiện cảm giác lo lắng mà không hay biết.
Dường như người con trai đang thở dài, đôi vai luôn mạnh mẽ kia giờ lại suy sụp dựa vào ghế lái, vẻ mặt mệt mỏi và đau buồn.
Sau đó cậu tựa vào tay lái, bả vai run lên.
Đột nhiên Bạc Thận Ngôn không dám xuống xe, bàn tay đặt ở chốt cửa chậm rãi thu lại, mò vào trong túi.
Không biết do hắn sợ đối diện với nước mắt của Nguyên Gia Dật, hay không muốn làm cậu cảm thấy mất đi tôn nghiêm của một người con trai.
Cứ như vậy, không xa cũng không gần, im lặng nhìn cậu.
Một lúc sau Bạc Thận Ngôn xem đồng hồ, khóc đã lâu rồi, chỉ sợ đôi mắt xinh đẹp kia sẽ sưng vù lên mất, nghĩ vậy hắn lấy điện thoại ra.
Chần chờ bấm gọi Nguyên Gia Dật.
Điện thoại truyền đến tiếng tút, sau đó hắn thấy Nguyên Gia Dật ngồi thẳng người lên, hai tay luống cuống lau nước mắt, còn ấn cổ hắng giọng vài cái, cầm điện thoại lên định bấm nghe.
Nhưng Bạc Thận Ngôn đột ngột tắt đi.
Nhờ cú điện thoại này mà Nguyên Gia Dật mới giật mình để ý đến thời gian, đã muộn như vậy mà cậu vẫn chưa về nấu cơm.
Cậu lấy tờ giấy, dùng sức xì mũi như thể đang hờn dỗi chuyện gì, xì đến mức mặt đỏ bừng mà vẫn cố làm tiếp.
Bạc Thận Ngôn nhìn cảnh này, nhất thời không nhịn được, phì cười một tiếng.
Cảm thấy có chút đáng yêu.
Nguyên Gia Dật xì mũi xong, nhanh chóng đeo cái túi bên ghế phó lái lên, tắt máy, xuống xe đóng cửa khóa lại, tất cả đều liền mạch.
Động tác của cậu nhanh đến mức khiến Bạc Thận Ngôn không kịp phản ứng, chỉ có thể vội vàng cúi người, để cặp chân dài co lại dưới tay lái trước ghế điều khiển, hơi lộ đỉnh đầu.
Bạc Thận Ngôn loay hoay, hắn lo khi Nguyên Gia Dật đi lên cầu thang sẽ phát hiện hành động lén lút đáng xấu hổ này của hắn, ánh mắt nhìn thấy cái chậu cây nhỏ dùng để trang trí trong xe, hắn nhanh tay với lấy nó, đội mũ lên, sau đó đặt chậu cây nhỏ lên đầu, giả vờ như thể mình chỉ là một cái thiết bị chắn gió bình thường.
Chờ đến khi Bạc Thận Ngôn đi lên tầng, trong phòng khách đã ngập tràn hương thức ăn.
Hắn đứng ở đoạn cầu thang nối giữa tầng hầm với phòng khách, âm thầm đứng đó nhìn dáng vẻ bận rộn của Nguyên Gia Dật.
Đây là bầu không khí mà hắn luôn muốn có.
Nếu không có Thịnh Lan, không có Thịnh gia, Nguyên Gia Dật cũng sẽ không trở thành đứa con riêng mà hắn ghét nhất.
Khi nhận ra bản thân mình có suy nghĩ như vậy thì Bạc Thận Ngôn giật mình lấy lại tinh thần.
Hắn điên rồi sao?
Từ nhỏ đến lớn Thịnh Lan luôn là thiên sứ của hắn, là mục tiêu hắn chăm chỉ để đạt được, là người hắn sẽ yêu cả đời.
Tại sao chỉ vì một kẻ hèn kém như Nguyên Gia Dật mà hắn lại có suy nghĩ vớ vẩn như vậy?
Bạc Thận Ngôn không chào hỏi với Nguyên Gia Dật, đi thẳng lên tầng.
Nguyên Gia Dật quay đầu nhìn hắn một cái, rồi lại xoay người, im lặng nhìn ngọn lửa màu xanh lam của bếp nấu đến thất thần.
Nằm Xuống đã hơn bốn tháng tuổi, dáng vẻ to lớn của một chú chó trưởng thành bắt đầu xuất hiện, nhưng động tác nhảy chồm lên người Nguyên Gia Dật vẫn không thay đổi, giờ đây nếu cậu không chuẩn bị sẽ bị nó đẩy ngã xuống đất.
"Lần sau mày đừng nhảy vào phần đầu gối của tao có được không?" Nguyên Gia Dật ngồi dưới đất, không hề tức giận ôm lấy nó cười cười," Ai không biết còn tưởng mày là bác sĩ chỉnh hình đã thành tinh đấy, có hiểu không hả?"
"Gâu ~."
Nằm Xuống như thực hiện được ý định, thè lưỡi bắt đầu liếm Nguyên Gia Dật.
Bạc Thận Ngôn tắm rửa xong, cả người dán chặt vào cửa phòng nghe động tĩnh dưới tầng, xong lại thấy hành động này của mình quá mất lịch sự, hắn tức giận chửi nhỏ một tiếng.
"Mẹ nó!"
Vì muốn giả vờ như mình không đói, cho nên Bạc Thận Ngôn cố chịu cái bụng đang réo ọt ọt, ngồi vào bàn xem tài liệu cả tiếng đồng hồ.
Tại sao cậu ấy không lên gọi hắn dùng cơm?
Bạc Thận Ngôn càng nghĩ càng giận, cuối cùng không chịu được nữa, đứng lên mở cửa, hùng hùng hổ hổ chuẩn bị đi xuống dưới tầng hỏi cho rõ.
Vừa mở cửa thì đã đụng phải Nguyên Gia Dật đang bê khay đồ ăn lên.
Có lẽ cậu đã lại khóc một lần nữa, làn da mỏng mịn nơi khóe mắt bị lau đến ửng đỏ, chóp mũi cũng đỏ lên.
Giống hệt dáng vẻ của Gạo Nếp lúc Thịnh Lan vừa mang đến cho hắn.
Ngoại trừ vẻ ngoài đáng thương ra, nó còn khiến người khác có cảm giác muốn ôm nó vào lòng, dỗ dành an ủi, "Về sau nơi này là nhà của mày, không phải sợ."
Thế nhưng Nguyên Gia Dật không phải Gạo Nếp.
Hắn cũng không thể ôm Nguyên Gia Dật.
"Bạc tiên sinh, thật xin lỗi, tôi nấu cơm hơi lâu." Giọng của Nguyên Gia Dật khàn khàn, khó che giấu sự mệt mỏi, "Cũng xin lỗi vì đã tự ý lên tầng, tôi sợ anh đói bụng, cho nên...."
Cậu không nói nốt vế đằng sau.
Cậu thật sự không còn sức lực.
Bạc Thận Ngôn không bóc mẽ việc cậu lén khóc, thờ ơ nhận lấy khay đồ ăn, giọng nói cũng cao hơn bình thường giống như có phần ghét bỏ, "Cái kia...Mắt cậu bị sưng sao? Xấu quá đấy, trong hòm thuốc ở phòng khách có thuốc nhỏ mắt, mau đi xử lý đi..."
Bạc Thận Ngôn cảm thấy mình hơi nhiều lời, còn nhanh chóng chêm thêm một câu để tỏ vẻ hắn không quan tâm, "Thật sự rất xấu."
Nói xong mới đắc ý đóng sầm cửa lại, để mặc Nguyên Gia Dật đứng bên ngoài.
Chắc cậu sẽ tự đi lấy thuốc.
Mấy sợi tóc mái của Nguyên Gia Dật bị gió từ cánh cửa thổi tung lên, có vài sợi còn nghịch ngợm nhẹ chọc vào mi mắt cậu.
Đâm vào mũi cậu vừa ngứa vừa khó chịu.
Nước mắt lại rơi xuống.
Cậu nhỏ giọng nói, "Cảm ơn anh!"
Xoay người đi xuống dưới tầng.
Mỗi người ngồi một chỗ, không cần câu nệ cách ăn uống, Bạc Thận Ngôn cầm lấy cái thìa, dốc sức múc canh thịt bò hầm vào trong bát, còn cảnh giác nhìn thoáng qua cửa ra vào, cầm cái bát lên bắt đầu ăn.
Dùng cơm xong, Bạc Thận Ngôn lấy "danh nghĩa" mang bát xuống tầng, lại vô tình đi ngang qua cửa phòng Nguyên Gia Dật, ngó mắt vào khe cửa đang có ánh sáng chiếu ra.
"Bạc tiên sinh?"
Giọng của Nguyên Gia Dật từ phía sau truyền đến.
Sấm chớp giật đùng đùng trên đầu Bạc Thận Ngôn, vắt hết óc để lấy lý do biện minh hợp lý, muốn giải thích xem tại sao mình lại xuất hiện trước cửa phòng cậu.
"Phòng bếp chỗ kia tối quá đúng không? Anh cứ đưa tôi là được." Nguyên Gia Dật đi tới nhận khay đồ ăn từ Bạc Thận Ngôn, thuận thế cúi người lấy món đồ chơi dành cho mèo dưới đất lên, đưa cho hắn, "Mắt của anh tốt thật đấy, tôi cũng không để ý ở chỗ này có đồ chơi của Gạo Nếp."
Chắc cậu đã nhỏ thuốc nhỏ mắt, hai mắt vẫn hơi đỏ, mí mắt cũng sưng lên, nhưng trong mắt đã ẩm nước như bình thường.
Bạc Thận Ngôn cảm thấy nhịp thở của mình tăng lên, từ trước đến nay khi gặp những chuyện hắn không thể kiểm soát, hắn vẫn bình tĩnh đón nhận và giải quyết.
Nhưng lần này hắn thật sự sợ.
Sợ mình sẽ rung động với Nguyên Gia Dật.
Đầu ngón tay Nguyên Gia Dật miết dưới đế khay, do dự nói, "Bạc tiên sinh, bà nội vừa gọi điện cho tôi, nói Tết Nguyên Đán..."
"Hôm Tết cậu không cần về cùng tôi, tôi sẽ bảo với bà cậu phải biểu diễn ca nhạc đêm giao thừa..." Bạc Thận Ngôn theo bản năng ngắt lời cậu, rồi lại nhìn xem ánh mắt của cậu có gì thay đổi không, giọng nói cũng dần nhỏ xuống, "Không thể đến chơi với bà được."
"À, vậy sao." Nguyên Gia Dật sửng sốt, lại thoải mái cười nói, "Tôi cũng định nói vậy với bà, bởi vì đêm 31 tôi phải đến Du Thành một chuyến..."
Bạc Thận Ngôn không dám nhìn cậu tiếp, "Ừ, biết rồi, đi đường cẩn thận."
Vì để đảm bảo an toàn ngày Tết, phía trên đã ra quyết định cấm mọi người tự tiện đốt pháo ở nhà, nhưng vẫn có người đánh liều làm bậy.
Nguyên Gia Dật dựa vào cửa sổ nhìn những màn pháo hoa đủ màu phía xa, má lúm đồng tiên bên môi đẹp đến ấm lòng.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Nguyên Gia Dật quay đầu lại, "Bạc tiên sinh, mong anh gửi lời hỏi thăm của tôi tới ông bà, cảm ơn anh."
Bạc Thận Ngôn mặc một chiếc áo len màu xanh đen rộng thùng thình, từ cầu thang trên tầng đi xuống, cúi đầu nhìn đồng hồ ở tay, thấy có người đứng ở cửa, lúc này mới cau mày nhìn, "Cậu đang mặc hơi ít áo thì phải?"
Nguyên Gia Dật xua tay, giật nhẹ cái quần của mình, má lúm đồng tiền càng hiện rõ, "Không ít đâu, tôi mặc quần bông, bên ngoài có thêm lớp nhưng, hôm nay cũng không lạnh, âm...."
"Ừ, tôi biết rồi, tôi phải đi đây, "Bạc Thận Ngôn bế cả chó và mèo đi về phía tầng hầm, quay đầu lại nhìn cậu, "Đi đường nhớ chú ý an toàn."
Nhà của Bạc gia.
Trên TV chiếu trực tiếp chương trình ca nhạc chào năm mới, tâm trạng của Tần Nguyệt Nga hôm nay khá tốt, buổi tối khi ăn cơm cũng ăn nhiều hơn một chút, bà bồn chồn không dám ngủ sớm, nên ngồi cùng Bạc Thận Ngôn trong phòng khách xem TV.
Hiện tại Thịnh Lan đang là nghệ sĩ thu hút lượng người hâm mộ lớn, đương nhiên bên tổ chức sẽ sắp xếp cho y trình diễn cuối, Tần Nguyệt Nga dần buồn ngủ, dựa vào sofa mơ màng sắp ngủ.
Bạc Thận Ngôn chỉnh âm lượng nhỏ xuống.
"Ngôn Ngôn, bao giờ mới đến tiết mục của Lan Lan vậy?" Tần Nguyệt Nga tỉnh lại, "Bà nội muốn nhìn thằng bé trước khi ngủ."
Gạo Nếp thuận thế nhảy vào lòng Bạc Thận Ngôn, cái đuôi quẹt nhẹ lên chiếc điện thoại đặt trên bàn trà của hắn.
Bạc Thận Ngôn nhớ tới chàng trai gầy gò đeo balo trên vai nhìn hắn cười, ngón tay ôm mèo hơi run lên, chạm vào Gạo Nếp làm nó khó chịu kêu một tiếng, há miệng như hù dọa mọi người, sau đó thấy dáng vẻ của Bạc Thận Ngôn hơi khác ngày thường, miệng nhỏ lập tức ngậm lại, nhẹ nhàng liếm ngón tay hắn.
Tại sao hắn không nghe Nguyên Gia Dật nói hết câu.
Cậu ấy đến Du Thành làm gì, ngồi máy bay hay tàu cao tốc?
Với người keo kiệt như vậy, chỉ sợ lại đi chọn ngồi tàu hỏa thường.
Nghĩ đến đây, Bạc Thận Ngôn lấy điện thoại bấm gọi số của Nguyên Gia Dật.
Chưa kịp kết nối thì hắn đã nhanh chóng tắt đi.
Bạc Thận Ngôn buông Gạo Nếp ra, dùng mu bàn tay nhẹ đẩy nó đi, ý bảo nó qua ngồi với bà nội, rồi xoay người cầm lấy áo khoác, vừa đi vừa nói, "Cháu đi ra ngoài một lúc."
"Ngôn Ngôn, cháu đi đâu, không đợi xem Lan Lan biểu diễn sao?"
Bạc Thận Ngôn dừng bước chân, mặt đỏ lên, "Bà nội, cháu...nhớ Lan Lan.
"Cháu muốn đi tìm em ấy."