Cảm giác lo sợ chột dạ khiến Nguyên Gia Dật không còn nghĩ đến việc chất vấn Bạc Thận Ngôn tại sao lại động vào máy tính của cậu, chỉ nghĩ xem nên giải thích chuyện này thế nào, nghĩ tới nghĩ lui một lúc, cũng không có cách nào biện hộ cho hành vi sai lầm của mình, yên lặng cúi đầu.
"Thực sự xin lỗi, Bạc tiên sinh."
"Là Phùng...Là do lãnh đạo của bệnh viện cung cấp chi phí cho cậu làm thực nghiệm?"
Nguyên Gia Dật không nghe rõ đoạn đầu tiên hắn nói gì, chỉ nhìn hắn một cái rồi lại cúi xuống, gật gật đầu.
Thật ra là do Thịnh Giang Hà, hơn nữa cho dù cậu có viết bao nhiêu đi chăng nữa cũng không nhận được bất cứ đồng tiền công nào.
Sau khi tốt nghiệp đại học Hoa Trung, Nguyên Gia Dật vốn định làm bác sĩ tại một bệnh viện bình thường, chủ yếu là chăm sóc Nguyên Diểu, nhưng chính Thịnh Giang Hà đã bắt ép Nguyên Diểu về thành phố Bắc rồi cầm tù, ép cậu trở thành cái bịch máu di động cho Thịnh Lan.
Cho tới tận bây giờ cậu vẫn không biết mẹ mình đang điều trị ở bệnh viện nào, điểm trí mạng này khiến Nguyên Gia Dật phải răm rắp nghe lời Thịnh Giang Hà, viết mấy bài luận văn SCI bình thường cho đám con cháu nhà có tiền. Cứ như vậy, hợp đồng làm ăn của Thịnh gia ngày càng nhiều, tập đoàn của Thịnh gia cũng mở rộng hơn.
Nghe Bạc Thận Ngôn hỏi như vậy, thoạt nhìn cứ như hắn sẽ giúp cậu lấy lại công bằng vậy, Nguyên Gia Dật suýt nữa xúc động đến mức buột miệng nói ra.
Là do Thịnh Giang Hà, do Thịnh Lan, bọn họ là người đứng đằng sau, không phải chủ ý của cậu.
Nhưng suy nghĩ lại, làm chính là làm, cho dù có lý do gì đi chăng nữa thì mấy thứ này cũng do cậu tự tay viết, không thể bao biện.
Cứ trả lời đại cho xong.
Bạc Thận Ngôn uống một ngụm nước, im lặng nhìn Nguyên Gia Dật.
Suy cho cùng, việc thuê người viết luận văn luôn nằm giữa ranh giới pháp luật và đạo đức nghề nghiệp, huống hồ đám người mà cậu viết hộ cho không xứng đáng nhận vinh dự này.
Mà điều mà hắn ghét nhất, chính là trộm cắp và làm trái luật.
Nguyên Gia Dật cúi gằm mặt, vẫn che miệng để ho, vẻ mặt lúng túng.
"Cứ mặc thêm áo vào trước đã."
Dáng vẻ yếu ớt cúi đầu của cậu càng nhìn càng giống Thịnh Lan, Bạc Thận Ngôn thật sự không đành lòng chất vấn tiếp.
"Cảm ơn Bạc tiên sinh."
Nguyên Gia Dật khịt mũi đi đến cạnh sofa lấy áo khóac, vội vàng mặc vào rồi lại chạy về chỗ cũ đứng im.
Bạc Thận Ngôn không nhịn được bật cười, "Cậu tưởng tôi bắt cậu đứng phạt hay sao?"
Người con trai đang nghiêm túc đứng phạt không hiểu gì ngẩng đầu, chẳng lẽ không phải sao?
"Về sau không cần viết nữa, tôi cho cậu tiền." Bạc Thận Ngôn nhẹ phủi chỗ cổ tay áo còn chẳng dính chút bụi nào, ánh mặt trời chiếu vào khiến vành tai của cậu đỏ lên, "Cũng không cần trả lại."
Khóe miệng Nguyên Gia Dật cong lên nở nụ cười, cũng mau chóng bình tĩnh lại, nhưng hai má phiếm hồng như đang bán đứng suy nghĩ trong lòng cậu.
"Vâng...Nhưng mà, tôi cũng sẽ cố gắng trả cho anh."
Cậu nhìn Bạc Thận Ngôn, rõ ràng hắn thật tâm muốn giúp cậu nhưng lại giả vờ như không quan tâm, cậu nhớ tới những gì bà nội nói với mình lúc hai người đi dạo ở vườn hoa.
"Ngôn Ngôn là khúc ruột (1) của bà, từ nhỏ đã ngoan ngoãn, thích cười đùa, bản tính lương thiện, mẹ thằng bé sức khỏe không tốt, đứa con trai của bà lại không biết cố gắng, ở bên ngoài chơi đùa, ông nội của mấy đứa đã cố gắng dùng tiền, cảnh cáo những đứa minh tinh kia đừng hòng mơ tưởng đến cái vị trí Bạc phu nhân, nhưng vẫn để nó có đứa con riêng..."
Nguyên Gia Dật nhớ rõ khi mình nghe đến đấy, bàn tay cầm ấm trà run lên, suýt nữa làm tràn nước trà nóng.
Có lẽ ở Thịnh gia, chuyện có con riêng cũng gây ra những rắc rối y như câu chuyện bà kể vậy, cho nên Thịnh Lan mới cố hết sức gây khó dễ cho cậu, đơn giản là muốn bảo vệ vị trí con trai của vợ cả.
"Hai mẹ con kia là những người độc ác nhất mà bà từng thấy."
"Bọn họ xúi giục ba của Ngôn Ngôn, nhân lúc ông bà không có nhà, dẫn họ về nhà chính, ở trước mặt mẹ Ngôn Ngôn làm xằng làm vậy, con dâu bảo bối của bà, tính cách hiền lành nhưng cũng quả quyết, huống hồ gặp phải loại chuyện uất ức như vậy, dưới sự căm giận đã lấy dao tự cắt cổ mình."
"Đúng lúc Ngôn Ngôn đi học về đã chứng kiến tất cả."
"Thằng bế ôm thi thể của mẹ, khóc đến ngất đi cũng không chịu buông tay."
Nguyên Gia Dật kinh ngạc nắm chặt tay, hơi hé miệng nhưng cũng không biết phải nói cái gì.
"Sau chuyện đó Ngôn Ngôn đã thay đổi hoàn toàn, chỉ khi nào gặp bà với ông mới cười một chút."
"Đứa nhỏ này quả thật rất đáng thương, cho nên Lan Lan à...Bà mong cháu hãy quan tâm đến Ngôn Ngôn, nếu nó không nghe lời, không hiểu chuyện, cháu cứ đánh nó mắng nó, nhưng xin cháu, đừng vứt bỏ nó, đừng để thằng bé một mình."
Nghe đến đó, Nguyên Gia Dật chậm rãi thở ra.
Cậu cũng chỉ có một mình.
Nếu có người làm bạn với cậu, hoặc nguyện ý làm bạn với cậu, thật ra cũng khá tốt.
"Bà nội, bà và ông thật sự không ngại việc Bạc tiên...Thận Ngôn kết hôn với một người đàn ông sao, để đời này anh ấy không có đứa con nào sao?"
Tần Nguyệt Nga nhìn cành cây xơ xác phía xa, trong mắt như chứa đựng hàng ngàn nỗi buồn, "Bà cũng đã có một đứa con ruột, nhưng chính nó khiến Ngôn Ngôn không có một gia đình hạnh phúc, đúng là nghiệp chướng."
"Nhưng đừng lo."
Nói xong lại cảm thấy chủ đề câu chuyện của mình quá bức bối, quay đầu cười nói, "Nếu Lan Lan thích trẻ con, hai đứa có thể đến cô nhi viện nhận nuôi, vừa đạt được mong ước, lại có thể giúp đỡ những đứa trẻ gặp khó khăn, thật sự rất tốt."
"Bà nội, cháu cũng nghĩ như vậy." Nguyên Gia Dật đặt chén trà xuống, giúp bà chỉnh lại góc chăn, cười tủm tỉm nói, "Cháu sẽ cố gắng kiếm tiền, đến lúc đó nuôi mấy đứa nhóc, dạy bọn nó hát cho bà nội nghe, có được không ạ?"
Tiếng cười của bà nội vang bên tai bị giọng nói của Bạc Thận Ngôn cắt ngang, Nguyên Gia Dật như tỉnh táo lại, "Có chuyện gì vậy Bạc tiên sinh?"
"Tôi nói không cần trả." Bạc Thận Ngôn thấy cậu lơ đãng nên không vui, giọng điệu cũng khó nghe, "Muốn cái gì từ cậu chứ."
Bạc Thận Ngôn luôn tỏ ra cáu kỉnh, nhưng chưa từng từ chối cho Nguyên Gia Dật mượn tiền đi trả phí trị liệu cho Nguyên Diểu.
Có lẽ ở trong lòng hắn, chuyện của mẹ đã trở thành một vết sẹo, điều đó thúc giục sự lương thiện của hắn giúp đỡ Nguyên Gia Dật giữ lại tính mạng của mẹ cậu.
Hắn không đành lòng để người khác phải hứng chịu nỗi đau mất đi người thân.
Hốc mắt Nguyên Gia Dật hơi nóng lên, còn nghiêm túc nhìn Bạc Thận Ngôn một lúc, sau đó mới rũ mắt xuống.
Buổi chiều Nguyên Gia Dật bị bắt uống hai bát canh thịt dê cực lớn, cậu cảm thấy từ đầu đến chân cứ tỏa ra mùi hương hơi tanh, lén dựa sát vào Bạc Thận Ngôn ngửi ngửi vai hắn, thấy mùi hương trên người hắn cũng vậy, lúc này mới thầm cười trộm, trong lòng cũng đỡ suy nghĩ nhiều.
Trong hai ngày liên tiếp, Tần Nguyệt Nga tự tay nấu đủ món mà bà cho là sở trường để Nguyên Gia Dật ăn, nhưng thật ra mùi vị rất khó nói, tuy Nguyên Gia Dật là người không kén ăn, vẫn không nhịn được phải bảo toàn tính mạng của mình.
Kỳ nghỉ ngắn ngủi kết thúc, hai tay Nguyên Gia Dật xách túi lớn túi nhỏ toàn đồ bổ để vào xe, vẻ mặt tiếc nuối ngó ra ngoài cửa kính nhìn hai ông bà.
"Lan Lan, sau này nhớ thường xuyên về thăm ông bà nhé!" Tần Nguyệt Nga vỗ vỗ tay Nguyên Gia Dật, "Còn nữa, nếu Ngôn Ngôn làm cháu giận, cháu cứ về đây, bà nội giúp cháu làm chủ, để cho ông nội đánh nó."
"Cháu biết rồi ạ, bà nội, anh ấy không dám chọc giận cháu đâu."
Nguyên Gia Dật vừa nói vừa nhìn về phía Bạc Thận Ngôn, sau đó nhìn Tần Nguyệt Nga, vui vẻ cười híp mắt.
Cậu nói tiếp, "Ông ơi, bà ơi, hai người nhớ giữ sức khỏe cẩn thận, lần sau cháu tới, mong hai người chỉ cho cháu tập thái cực quyền ạ."
Bạc Thận Ngôn cũng phối hợp xua tay, "Bà nội yên tâm, sao cháu dám bắt nạt em ấy."
Sau một lúc dặn dò, Bạc Linh lại giục hai người thời gian đã không còn sớm, mau chóng lái xe về, ông còn muốn đưa bà nội vào sân trong nhà khiêu vũ, lúc này Bạc Thận Ngôn mới đánh lái rời đi.
"Bạc tiên sinh, chúng ta đi đón Gạo Nếp trước đi."
Nguyên Gia Dật cúi đầu nghiêm túc cài dây an toàn, chỉnh lại sao cho thoải mái, sau đó ngẩng đầu nhướng mày nhìn về phía Bạc Thận Ngôn đề nghị.
Từ lúc lên xe, thỉnh thoảng Bạc Thận Ngôn lại quay ra nhìn Nguyên Gia Dật một cái, nhưng lần này ánh mắt chưa kịp thu lại thì Nguyên Gia Dật đã ngẩng lên đụng phải mắt hắn, khiến hắn cuống quít mà quay mặt đi.
Cái câu "Nghe cậu" tới gần miệng rồi lại thay đổi thái độ.
"....Ừ....Tùy cậu...."
Hai người vào trung tâm chăm sóc thú cưng, còn cách một tấm kính nhưng Nằm Xuống đã nhận ra chủ nhân đang tới, vui mừng nhảy cẫng lên sủa mấy tiếng.
Gạo Nếp nghiêng đầu nhìn nó như nhìn một đứa ngốc, cái đuôi dài nhẹ đung đưa, rõ ràng cũng vui mừng.
Cửa vừa mở, Nằm Xuống liền coi đầu Gạo Nếp như cái ván đẩy mà đạp lên, chạy như điên ra trước, biu một cái nhảy vào lòng Nguyên Gia Dật.
Bạc Thận Ngôn đi phía sau Nguyên Gia Dật, thấy chân cậu đi vẫn khập khiễng, nhíu mày.
Nguyên Gia Dật bế Nằm Xuống, cười vô cùng vui vẻ, "Tên nhóc này, sao cứ cọ vào chỗ bị nhột của tao vậy..."
Gạo Nếp thì như ông cụ non thong thả bước, Bạc Thận Ngôn bế nó lên, cúi đầu nhìn nó.
Sao mày không tỏ ra vui mừng chút nào vậy, chẳng cho tí mặt mũi nào cả?
Gạo Nếp lười biếng liếc mắt nhìn hắn một cái, bực bội vẫy đuôi, thỉnh thoảng lại đập phải cằm Bạc Thận Ngôn.
Thấy Bạc Thận Ngôn lộ ra vẻ mất mác, Nguyên Gia Dật duỗi tay bế Gạo Bếp, sau đó nhét Nằm Xuống vào lòng Bạc Thận Ngôn, "Bạc tiên sinh, Nằm Xuống đang vui mừng lắm, nếu thích anh có thể thử một chút."
Thích, có gì lạ đâu mà thích.
Trong lòng Bạc Thận Ngôn nghĩ như vậy nhưng vẫn sợ chó con sẽ rơi xuống đất, vội dùng hai tay ôm nó, vỗ nhẹ vào mông để nó kêu thành tiếng, không ngờ chó con lại hiểu lầm, tưởng hắn đang đùa nó, càng nhảy hăng hơn, vì nó đã lớn hơn trước nhiều khiến Bạc Thận Ngôn khó giữ được.
Điện thoại trong túi áo lại rung lên, Nguyên Gia Dật đang cười nhìn Bạc Thận Ngôn với chó con, không để ý ai gọi, lấy điện thoại ra bấm nghe, đặt bên tai, giọng điệu thoải mái, ánh mắt vẫn còn mải nhìn Bạc Thận Ngôn đang dùng ngón tay cọ cọ vào cằm chó con, "Alo? Xin chào, tôi là Nguyên Gia Dật."
"Cuộc sống có vẻ thích thú quá nhỉ?"
Trong loa truyền đến giọng nói lạnh lẽo và đáng sợ như rắn độc.
Nháy mắt, lưng Nguyên Gia Dật chảy mồ hôi lạnh.
Cậu liếc nhìn Bạc Thận Ngôn đang đi ký tên xác nhận, ôm theo Gạo Nếp đi đến chỗ yên tĩnh hơn, cung kính nói.
"Thịnh tiên sinh...."