Nguyên Gia Dật cúi đầu để né tránh hắn đụng chạm vào môi cậu, mở to đôi mắt nhìn hắn đầy kinh hãi, vội vàng ho khan một tiếng thật lớn.
Cậu gấp gáp muốn đi đến văn phòng bác sĩ để xem thử loại thuốc dùng cho Bạc Thận Ngôn có phải bị kê nhầm lẫn rồi hay không.
Bạc Thận Ngôn bị hắn phun nước vào tay, sắc mặt trong nháy mắt mây đen giăng đầy, cái tay hụt hẫng giữa không trung không biết phải nên giải quyết như thế này.
"Vâng, Bạc tiên sinh....khụ khụ....tôi không về đâu"
Nguyên Gia Dật đầu tiên là mò vào trong túi áo khoác để tìm giấy lau, lại nhớ ra đây là áo của Bạc Thận Ngôn, thế nên cậu lấy tay áo hoodie của mình ra, cầm lấy cổ tay của Bạc Thận Ngôn, cẩn thận lau khô cho hắn.
Lớp vải áo rẻ tiền được vo cục lại, xoa lên trên mu bàn tay của Bạc Thận Ngôn, cẩn thận từng chút từng chút một, kết hợp với dáng vẻ rũ mày của Nguyên Gia Dật, giống như đang trêu chọc người ta vậy.
Bạc Thận Ngôn mất tự nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ, rút tay đang được Nguyên Gia Dật nắm lấy, đứng lên giậm giậm cái chân ngồi nãy giờ bị tê rần, nói "Cậu đã bị bệnh rồi còn muốn ở lại đây để làm việc sao?"
Hai người ở trong bệnh viện đến tận giờ này, bên ngoài trời cũng đã hửng sáng lên.
"Vâng, tôi còn phải lên khu phòng bệnh trên lầu kiểm tra bệnh nhân xong mới có thể về nhà, Bạc tiên sinh, anh cứ về trước đi, sau khi về nhà phải nghỉ ngơi thật tốt, uống nhiều nước ấm, tôi đi lên trước đây"
Hôm nay không phải khám bệnh hay có ca phẫu thuật nào cả nên không cần phải đi đến văn phòng chuẩn bị gì, Nguyên Gia Dật nâng mắt kính lên, thuận tay thu gom bình truyền dịch và kim tiêm sử dụng một lần của hai người, xoay người lại định rời đi, lại bị Bạc Thận Ngôn kéo mũ áo khoác lại.
"Sao vậy Bạc tiên sinh?"
Vẻ mặt của Nguyên Gia Dật mệt mỏi bơ phờ quay đầu lại nhìn hắn, phát hiện tầm mắt của hắn đang nhìn về phía cái bình truyền dịch trong tay cậu.
"Thuốc của cậu...." Bạc Thận Ngôn liếm môi khô "Sao còn dư lại nhiều như vậy?"
"A?" Nguyên Gia Dật cúi đầu nhìn nước thuốc trong bình truyền dịch còn dư lại gần nửa bình của mình, thản nhiên xua tay khẽ cười nói "Không cần truyền thêm nữa"
Ánh mắt Bạc Thận Ngôn hơi tối sầm lại, là bởi vì cậu muốn rút kim cho hắn trước phải không.
Có lẽ bởi vì đang khoác lên người chiếc áo khoác dày nặng nên bóng lưng của người thanh niên thoạt trông vững chắc hơn một chút.
Trông khá đẹp đẽ.
Nguyên Gia Dật đeo khẩu trang rất kín, gọng mắt kính đè nặng ở trên sống mũi thẳng tắp, để lâu sẽ khiến sống mũi hơi đỏ lên có chút ngứa ngáy, cậu cong ngón tay gãi gãi lên mũi, rồi mặc vào chiếc áo blouse trắng, cài nút cẩn thận, ngồi ở ghế chờ trưởng khoa đến.
Mùa đông vẫn chưa tới, bệnh nhân tại khoa chấn thương chỉnh hình số 2 không nhiều lắm, chưa tới hai tiếng đồng hồ đã đi kiểm tra các phòng bệnh và bệnh nhân đến tái khám rồi, sau khi xử lý xong tất cả mọi công việc, Nguyên Gia Dật mặc lại chiếc áo khoác lớn, tranh thủ giờ nghỉ trưa có rất nhiều bệnh nhân sử dụng thang máy phía trước, cậu đi cửa sau của khoa nội trú để trở về.
Đêm khuya hôm qua Nguyên Gia Dật ngồi xe của Bạc Thận Ngôn để đi tới bệnh viện khám, bây giờ về nhà thì cậu phải tự mình tìm xe để trở về.
Đã quen với việc lái xe, bây giờ phải gọi taxi hoặc đi xe bus, tự nhiên thấy có hơi là lạ.
Gió đầu tháng 11 thổi lạnh thấu xương, phả vào mặt buốt rát giống như bị dao cứa.
Nguyên Gia Dật thu mình trong chiếc áo khoác, đeo khẩu trang bước nhanh đến cổng lớn bệnh viện, nheo mắt nhìn về phía trạm xe bus.
Ánh mắt đột nhiên lướt qua một đầu xe trông rất quen, khi nhìn kỹ lại thì lập tức không thể tin nổi.
Sao hắn vẫn còn ở đây?
Không phải là gặp phản ứng phụ sau khi tiêm chứ?
Nguyên Gia Dật đương nhiên sẽ không tự mình đa tình mà cho rằng Bạc Thận Ngôn đang chờ đợi cậu, cậu giữ nguyên suy nghĩ kia của mình, có chút khẩn trương đi đến bên cạnh xe, cúi người nhìn xuyên qua tấm chắn cách nhiệt ở cửa sổ xe để xem tình hình bên trong ghế điều khiển.
Tấm chắn cách nhiệt của chiếc Rolls-Royce Cullinan dày đến mức Nguyên Gia Dật không thể nhìn rõ, dù cậu đang đeo mắt kính nhưng cũng phải nheo mắt lại cố nhìn vào bên trong, miệng vô thức hé mở ra.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống.
"Cậu đang tìm gì đấy?"
Bạc Thận Ngôn có vẻ như đã ngủ một giấc trong xe, giọng nói phát ra trầm khàn gợi cảm, trên hai hàng mí mắt còn có vài nếp gấp buồn ngủ, nghi hoặc nhìn Nguyên Gia Dật.
"Tôi tưởng Bạc tiên sinh còn có chỗ nào khó chịu nên mới chưa rời khỏi bệnh viện nên định lại đây xem thử" Nguyên Gia Dật xoa xoa ủ ấm cái cằm lạnh toát do lúc nãy tì lên cửa sổ xe, có hơi ngượng ngùng kéo cổ áo khoác lông vũ kín lại một chút, đôi môi tái nhợt phả ra từng làn hơi, chà xát tay nói "Nếu ngài không sao thì tôi đi trước đây, ngài chú ý lái xe an toàn nhé"
"Cậu xem tôi là gì hả?" Bạc Thận Ngôn duỗi dài tay vươn ra bên ngoài cửa sổ xe túm chặt lấy Nguyên Gia Dật động tác chậm chạp chưa quay đi "Lên xe, về nhà"
Ông chủ lớn, anh tốt bụng quá.
Nguyên Gia Dật đang lo chuyện phải tốn tiền đi xe, lại được Bạc Thận Ngôn bắt lên xe, trong lòng yên lặng mừng thầm mà thắt chặt dây an toàn, nhưng rất nhanh, cậu lại cảm thấy hơi ngượng ngùng vì áp suất không khí trong xe thấp có chút ngột ngạt.
Tự dưng thấy hối hận vì bản thân nhất thời mừng quá mà chấp nhận lời mời lên xe của Bạc Thận Ngôn.
"Ăn gì không?"
Bạc Thận Ngôn một tay xoay vô lăng lái ra khỏi cổng bệnh viện, một tay giúp Nguyên Gia Dật chỉnh lại dây đai an toàn đã thắt, thuận miệng hỏi.
Lúc hắn đưa tay qua, Nguyên Gia Dật hoảng hốt hít thở mạnh một hơi, sợ bụng của mình sẽ đụng vào tay của hắn, bởi vì cậu quá chú tâm vào lỗ kim trên mu bàn tay Bạc Thận Ngôn nên đã lơ đãng câu hỏi của hắn.
"Cậu nấu ăn khá ngon" Tâm trạng của Bạc Thận Ngôn có vẻ rất tốt, không quá để ý tới chuyện Nguyên Gia Dật làm lơ lời của hắn "Mua ít thứ về nhà nấu đi, tôi không thích ăn ở ngoài"
Lúc này Nguyên Gia Dật mới có phản ứng lại, vội vàng lên tiếng "Được được, để tôi làm cho, Bạc tiên sinh, anh thả tôi ở ngã tư tiếp theo là được rồi, để tôi đi mua đồ ăn"
Bạc Thận ngôn gật đầu.
Chiếc xe thể thao việt dã màu đen tuyền vững vàng dừng lại ở ngay ven đường, Nguyên Gia Dật sợ hắn bị thổi phạt vì đậu xe không đúng nơi quy định, thế nên trước khi sắp tới ngã tư phía trước thì cậu đã kéo áo khoác lên chuẩn bị sẵn sàng chờ khi vừa mới tới nơi là nhanh chóng xuống xe liền rồi đóng cửa, bỏ chạy lấy người.
Cậu đứng ở ven đường hét vào cửa sổ xe nhìn từ bên ngoài thì chẳng thấy gì "Bạc tiên sinh, đi đường cẩn thận!"
Sau đó thì quay người lại vui vẻ bước vào trung tâm thương mại.
Vừa mới chạm tay vào xe mua sắm thì phía sau có một bàn tay vươn tới, cướp đi cái xe mua sắm của cậu.
Vốn là người sống luôn tuân theo đạo lý một điều nhịn là chín điều lành, Nguyên Gia Dật bước lên phía trước nửa bước để lấy một cái xe mua sắm khác, thì một giọng nói lạnh như băng vang lên từ phía sau.
"Cậu định mua rất nhiều thứ à?"
Nguyên Gia Dật kinh ngạc quay đầu lại "Bạc tiên sinh? Ngài chưa đi sao?"
Má lúm đồng tiền hiện lên bên môi người thanh niên cực kỳ xinh đẹp khiến cho trái tim đang ổn định của Bạc Thận Ngôn giống như bị ai đó bóp chặt lại, vừa ngứa vừa xót đến khó chịu.
Hắn ho khan một tiếng "Phí lời, không thấy rõ à?"
Nguyên Gia Dật cười, không hề tỏ ra bực bội, cậu vươn tay kéo xe mua sắm trong tay Bạc Thận Ngôn đi.
Vào siêu thị, Nguyên Gia Dật chẳng chút do dự mà đi thẳng đến khu vực rau củ quả, chọn lựa trên kệ hàng, còn sắp xếp lại gọn gàng mấy củ khoai tây và cà tím bị rơi ra, vẻ mặt ôn hòa đầy kiên nhẫn.
Bạc Thận Ngôn đứng ở kệ hàng sữa bò bên cạnh dõi theo cậu, nhìn đến mức bản thân gần như bất động.
Sau khi nhận ra điều này, hắn cảm thấy hơi tức giận, không thèm nhìn đến khu trái cây mà túm lấy mấy hộp bỏ vào trong xe mua sắm, nhân tiện châm chọc Nguyên Gia Dật một câu.
"Sao chậm quá vậy?"
Nguyên Gia Dật ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười lắc điện thoại di động trong tay "Bạc tiên sinh, tại tôi đang tra thực đơn để xem nên nấu món gì cho ngài đó"
"Cậu quan tâm đến tôi thế à?"
Nghe Bạc Thận Ngôn nói như vậy, Nguyên Gia Dật không khỏi sửng sốt, cậu lập tức cười nói "Vì tôi biết Bạc tiên sinh sẽ cho tôi thêm tiền mà"
Nói rồi cậu không nhìn hắn nữa, tiếp tục cúi đầu chọn thực phẩm.
Cảm giác ấm áp vừa mới ngượng ngùng sinh ra trong lòng trong nháy mắt trở nên nguội lạnh, Bạc Thận Ngôn quay người sải bước rời đi, không nhìn thấy đốt ngón tay của Nguyên Gia Dật bởi vì nắm chặt lại mà trở nên trắng bệch.
Hai người đi ra khỏi trung tâm thương mại, một trước một sau, giữ khoảng cách không gần không xa mà bước về phía trước.
Từ trước đến nay Bạc Thận Ngôn chưa bao giờ là một kẻ quá mức lạnh lùng và khắt khe, ngay cả khi nghe Thịnh Lan nói mà biết rằng Nguyên Gia Dật là một đứa con hoang, một người chỉ biết có tiền, nhưng nhìn thấy người con trai gầy yếu xách hai túi thực phẩm to đùng vất vả bước ra ngoài cửa siêu thị, hắn vẫn không kiềm được bước lên đỡ lấy, không nói một lời mà đi về phía bãi đậu xe.
"Bạc tiên sinh, nặng lắm, để tôi làm cho"
Nguyên Gia Dật một tay xách cái túi đồ to tướng, bước nhanh tới định lấy lại cái túi đồ trong tay Bạc Thận Ngôn, nhưng lại bị hắn nghiêng người né tránh.
"Không cần"
Nói rồi, còn thấy tội nghiệp thoáng liếc nhìn những ngón tay của Nguyên Gia Dật vì xách đồ quá nặng mà trở nên xanh trắng, trong lòng nghĩ thầm, cũng may cậu ta chỉ là một bác sĩ nội trú, chưa phải đứng ca phẫu thuật, ngón tay bị vật nặng chèn ép một chút chắc không sao.
Dĩ nhiên là Nguyên Gia Dật không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ gì, chỉ cúi đầu ngoan ngoãn đi theo phía sau Bạc Thận Ngôn.
Điều quan trọng nhất trong nghiên cứu lâm sàng đó là phải thật chắc tay và lực tay phải mạnh.
Những đồ này đối với cậu chẳng qua chỉ như hạt mưa bụi mà thôi.
Về nhà rồi, Bạc Thận Ngôn quăng cái túi sang một bên, quay người đi lên lầu tắm rửa.
Gạo Nếp với Bát Hạ không thèm để ý tới Bạc Thận Ngôn, chúng chồm lên nhảy lướt qua hắn mà lao như điên về phía Nguyên Gia Dật.
"Mấy nhóc đói rồi phải không?"
Nguyên Gia Dật tháo khẩu trang xuống, ngồi xổm người xuống đưa tay ra vuốt ve cái bụng mềm mại của chúng nó.
"Meo meo ~"
"Gâu gâu ~"
"Vậy ra mấy nhóc ăn rồi...." Chúng nó ễnh cái bụng của mình lên trong lòng bàn tay của Nguyên Gia Dật, cậu hiểu rõ mà cười nói "Hóa ra là nhớ anh à"
Vuốt ve chó mèo xong, cậu liếc mắt nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường, đứng dậy đi vào phòng tắm cẩn thận sát trùng tay sau đó mới trở lại nhà bếp bắt đầu nấu cơm.
Lúc Bạc Thận Ngôn đi ra thì trông thấy Nguyên Gia Dật đang cúi đầu rửa trái cây, trên bếp đang để lửa liu riu hầm nồi canh, chó mèo quấn quanh dưới chân cậu sưởi ấm, mọi thứ dường như rất bình lặng và êm đềm.
Có lẽ sợ quấy rầy động tác của Nguyên Gia Dật nên khi Bạc Thận Ngôn xuống lầu, bước chân rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn bị Gạo Nếp phát hiện ra, nó rù rì trong miệng đứng dậy từ dép lê của Nguyên Gia Dật, biếng nhác đi về phía chủ nhân của mình thực hiện một chút nghĩa vụ của thú cưng.
Nghe thấy động tĩnh, Nguyên Gia Dật cũng quay đầu lại, giơ một quả đang cầm trên tay, cười có chút ngốc nghếch "Bạc tiên sinh, ngài xem này, nó còn to hơn cả đầu ngón tay của tôi nữa"
Bạc Thận Ngôn đưa mắt nhìn về phía quả đang được Nguyên Gia Dật cầm giữa hai ngón tay.
Là một quả cherry.
Có lớn lắm đâu mà phải ngạc nhiên chứ.
Nhưng sự bất ngờ vui sướng ánh lên trong mắt người thanh niên khiến hắn không đành lòng tạt nước lạnh vào cậu.
Bạc Thận Ngôn có hơi khó hiểu "Cậu...."
"Ha ha, tại trước giờ tôi mới chỉ được thấy nó trong hình thôi, tôi có nghe bạn học kể là quả cherry rất lớn, ăn rất ngọt, rất ngon" Nguyên Gia Dật có hơi xấu hổ khi nói về sự quê mùa của bản thân mình, vành tai cũng đỏ ửng lên, giọng nói cũng lí nhí "Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, thật đúng là vậy"
Dĩa thủy tinh đặt trên bàn ăn đựng đầy những quả cherry lớn, màu sắc hấp dẫn, quả nào cũng lớn hơn quả trên tay của Nguyên Gia Dật.
Cậu đã dụng tâm chọn lựa những quả này.
Bạc Thận Ngôn nghĩ.