Editor: Sasaswa
Tối nay không gió, ngồi ở bên ngoài cũng không cảm thấy quá lạnh. Tạ Tuấn cùng Tưởng Nghiêu lên đỉnh tầng club, tiến vào phòng riêng đã sớm được chuẩn bị, ngồi dựa vào hai đầu sô pha, bưng ly rượu bạn gái rót lên, vừa uống vừa tán gẫu.
"Thẩm ca sao còn chưa lên tới?"
"Nói không chừng là không lên." Tưởng Nghiêu mỉm cười, hỏi hắn: "Cậu có việc?"
"Gần đây có hơi kẹt chút việc." Tạ Tuấn đứng dậy, ra hiệu nữ nhân bên cạnh Tưởng Nghiêu nhường vị trí: "Muốn tìm anh giúp đỡ, thuận lợi đem mảnh đất kia lấy xuống."
"Cậu không còn thời gian?" Tưởng Nghiêu lắc lắc chén rượu: "Thiếu chút nước mắt."
"Thật sự." Tạ Tuấn ngồi vào gần bên cạnh hắn, tả oán nói: "Ba cái hạng mục khởi công sau đều cần nhiều tiền, số tiền trước đó đã sớm bị ép khô. Quan hệ giữa hai anh em tôi hẳn anh cũng biết, trở về lấy tiền nhất định bị hắn trước mặt lão già mượn cớ để nói chuyện của mình... 2,3 triệu thôi, tôi bảo đảm, nhiều lắm mượn ba, năm tháng. Anh giúp đỡ, cùng Thẩm ca nói một chút, giúp đứa em một cái chứ."
Tưởng Nghiêu kéo dài âm thanh nha một câu: "Anh nói này, hôm qua không kêu Thẩm Du Tu tới đây, bàn tính đánh cho đĩnh vang a."
Tạ Tuấn cùng hắn đụng một chén, cười hì hì.
"Đáng tiếc hắn đêm nay không chắc chắn có tâm tình hàn huyên cái này với cậu." Tưởng Nghiêu nhàn nhàn nói: "Không thấy hắn dính người bảo an kia sao? Ai biết lúc này đang lêu lổng ở đâu."
Tạ Tuấn nhớ đến chuyện dưới lầu, có điểm hứng thú, thuận lời nói: "Người bảo an kia cùng Thẩm ca?"
"Lần trước coi trọng người ta." Tưởng Nghiêu một ngụm uống cạn rượu trong chén: "Lưu manh dùng kế để lại danh thiếp và ví bị mất, tôi còn tưởng đã sớm thu vào tay. Bất quá nhìn tình huống hôm nay, hẳn là chưa thu vào được."
Tạ Tuấn không nghĩ còn có nội tình này: "Thẩm ca mới vừa rồi còn rất che chở hắn."
"Nam nhân mà, không ăn tối hương." Tưởng Nghiêu thả xuống ly rượu cạn, thuận miệng nói: "Cậu dám cho cậu ta ăn chứ?"
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Tạ Tuấn suy tư, không lập tức nói tiếp. Hắn ngược lại gọi bạn gái rót rượu, Phương Vi lại không nhúc nhích: "Phương Vi, nghĩ gì thế?"
"A, nha." Phương Vi lấy lại tinh thần, mỉm cười ngọt ngào bán dựa vào Tạ Tuấn, rót rượu cho hắn, che lấp nói: "Đau lòng điện thoại thôi, dù sao cũng là do Tạ thiếu ngươi mua nha."
"Được rồi được rồi, không đáng giá, mua cái khác là được." Tạ Tuấn có chút phiền chán nàng không phân trường hợp mà yêu cầu đồ vật, xua tay kêu nàng sang bên khác ngồi, chính mình quay đầu lại, đang muốn cùng Tưởng Nghiêu tán gẫu vài câu, lại trước tiên liếc nhìn cánh cửa bao sương đang mở ra, Thẩm Du Tu sắc mặt không khoái đi vào.
"Tới rồi?" Tưởng Nghiêu giơ tay nâng chén: "Còn tưởng rằng đêm nay không được thấy cậu."
Thẩm Du Tu trước tiên ném cho hắn một câu "Câm miệng", sau đó liền quay đầu lại tăng cao âm lượng nói "Quản lí các ngươi đâu". Sau khi phát tiết phẫn nộ tức giận, cậu tựa hồ chần chờ, cuối cùng nhìn đám nhân viên tạp vụ khúm núm đang muốn lui ra gọi quản lí tới, mở miệng nói: "Thôi đi."
Mấy người gần đó hai mặt nhìn nhau, đều nhìn ra cậu bị người khác chọc tức. Cuối cùng vẫn là Tưởng Nghiêu trước tiên hỏi:"Uống rượu không?"
Thẩm Du Tu chưa tiếp lời, từ trên bàn lấy một chén rồi quay người đi vào nội thất. Tưởng Nghiêu quay đầu ra sau, liếc nhìn bóng lưng Thẩm Du Tu phản chiếu trên cửa sổ sát đất, nói:"Có chuyện. Không phải bảo an kia chọc giận cậu ấy chứ?"
Tạ Tuấn tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Thiệt hay giả?"
Tưởng Nghiêu cười lắc đầu một cái, hai người mấy phút trước khai lên chuyện cười: "Lần này hảo, để xem món ăn này có thể ăn đến mấy triệu."
-
Bùi Tự sau khi rời phòng rửa tay, vẫn đi một chuyến tới phòng quản lý.
Bất quá cũng không phải đi đến căn phòng mười mét vuông cả quản lí quán bar mà là đến phòng làm việc của Trương quản lí của tầng trên. Hắn trong phòng mấy phút, sau đó liền được thả ra, tiếp tục làm việc cho đến năm, sáu giờ sáng.
Lúc tan việc, hắn nghe Trần Tiến nói Hứa Miên Thu đêm nay uống rượu ói hai lần, liền gửi tin nhắn cho cô.
Hứa Miên Thu ói xong, co rúc trong căn phòng nhỏ chỗ các mummy club nghỉ ngơi cũng không muốn nhúc nhích, nhận được tin nhắn, trực tiếp gọi một cú điện thoại: "Nghỉ làm rồi? Tới đây."
Bùi Tự lên lầu, trong phòng nghỉ ngơi truyền ra mùi hương nước hoa đậm đến đau đầu, nhìn thấy người nằm lệch trên sô pha lớp trang điểm trên mặt đã nhạt dần, hỏi: "Có thể tự đi không?"
Hứa Miên Thu tùy tiện trùm áo khoác vải nỉ, nới lỏng thắt lưng, hướng hắn đưa tay nói: "Nếu tự đi được sẽ không gọi cậu đến đây."
Bùi Tự nắm chặt cánh tay nhỏ bé của Hứa Miên Thu, ôm lấy eo, đem người đỡ dậy: "Đưa chị về nhà nghỉ ngơi?"
"Như vậy thật lập dị." Hứa Miên Thu ngáp một cái, tuy rằng đã súc miệng nhưng tàn dư của mùi rượu trong miệng vẫn làm cho buồn nôn: "Đi uống chén cháo sau phố trước, sớm như vậy về cái gì mà về."
"Húp cháo a? Tình cảm thật tốt, tiểu Bùi, cho chúng tôi ké mấy bát chứ." Người phụ nữ ngồi một bên sơn móng tay nói.
"Lão nương dám mang cô dám uống à." Hứa Miên Thu nôn đến thở không nổi nhưng khí thế đấu võ mồm một chút cũng không giảm: "Tự chạy đi tìm nhân tình đi."
"Phi, tiểu bạch kiểm cô quý giá bao nhiêu a? Uống chén cháo cũng không được." Đối phương đem nắp nọ sơn móng tay đóng lại, nhảy dựng lên xách eo cười mắng.
Một phòng nữ nhân đều nói đùa hắn liên hồi, Bùi Tự cười cười, lưu loát dùng chân mở cửa, đỡ Hứa Miên Thu đi ra ngoài: "Sức lực bước đi còn không có mà có lực chửi người?"
Hứa Miên Thu đập vai hắn một chút, chính mình loạng chòa loạng choạng đi về phía trước: "Có lòng tốt kiếm ít tiền cho cậu, cậu thật không biết thức thời."
Bùi Tự giơ tay giả tạo dìu một cái, hỏi: "Thật không cần về nhà?"
"Về cái rắm." Hứa Miên Thu nghiện thuốc lá, vừa đi vừa đốt một điếu, màu son đã phai đi làm hiện ra màu trắng đôi môi tự nhiên, tương phản với màu vàng dưới răng một chút: "Tôi hôm nay mở thẻ so với những người kia thiếu vài cái, chờ một lát bảy, tám giờ phải mắng đám lười biếng kia một trận."
Bùi Tự hỏi qua hai lần cũng không lặp lại nữa, gật gật đầu, mở cửa sau quán bar ra, cùng cô đi vào ngõ hẻm lất pha lất phất ánh đèn yếu ớt, tiến vào một cửa hàng duy nhất chưa đóng cửa.
Chủ quán cùng nhân viên trong quán biết hai người, thấy bọn họ vào cửa, có người đi tới hỏi muốn ăn gì cũng chỉ coi như chào hỏi.
Hứa Miên Thu kéo qua cái ghế nhựa màu hồng phấn ngồi xuống, cũng không quản bẩn hay không bẩn, uể oải dựa vào vách tường sau lưng, tóc quăn tán loạn, như một nhánh cây còn sót lại vài cánh hoa mân côi: "Đừng nói chị, nợ nần cậu sao rồi?"
"Tính luôn lương tháng này." Bùi Tự nói: "Vừa đủ trả lại tiền vốn."
Cằm hắn tựa hồ có vài cọng râu mới mọc ra nhưng người thoạt nhìn vẫn rất sạch sẽ. Hứa Miên Thu cảm thấy được hai câu kia ít nhiều mang ý tứ như trút được gánh nặng, nhưng không nghe được, trong lời nói Bùi Tự lại thiếu hụt một loại nên có, thiếu một chút niềm vui sướng, rất mệt mỏi, như vừa giải quyết một chuyện lớn thì lại có một chuyện lớn hơn xuất hiện, cứ như vậy luân chuyển.
"Tiền lời thì sao, bọn họ chịu tha?" Hứa Miên Thu nói.
Cô mệt mỏi dán lưng vào tường, nhìn Bùi Tự rút ra điếu thuốc từ bao thuốc lá của mình, đánh lửa đốt điếu thuốc. Mùa này mặt trời mọc rất trễ, bên môi nam nhân theo nhịp điệu hô hấp đều đều lấp loé ánh lửa, sau lưng bị chìm vào sự ám trầm của bóng đêm, không nhiều ánh sáng.
Bùi Tự trầm mặc chốc lát, ngực biên độ hơi lớn mà chập chùng một lần, điếu thuốc trong tay đã nhanh chóng ngắn đi một đoạn: "Nói rồi, lại kéo dài thêm một tháng."
"Thôi đi, họ Trương có lòng tốt như thế? Có phải lại tăng thêm tiền." Hứa Miên Thu thu lại khí lực, từ đâu lấy ra một hộp phấn phủ, câu được câu không hỏi: "Có muốn tôi cho cậu mượn ít tiền không?"
Bùi Tự cúi đầu hút thuốc, thưởng thức bật lửa xanh thẩm trong tay: "Không phải chị nói không tin đươc nam nhân sao?"
"Là không tin được." Hứa Miên Thu thoải mái thừa nhận: "Khuôn mặt này của cậu thì có lẽ tin được."
"Được." Bùi Tự cuối cùng cũng coi như cười cười, điểm điểm khói bụi: "Chị cũng bị đống nợ kia quấn người, hai chị em chị sống vẫn ổn chứ."
Lão bản nhanh nhẹn sát bên cạnh mấy cái bàn, hô một câu cháo khoái nấu hảo. Hứa Miên Thu nắm chặt hút một chút khói cuối cùng, hàm hồ nói: "Nghe nói hôm nay cậu lại gây sự? Đánh khách?"
Bùi Tự sầm mặt lại, trong nháy mắt nghĩ đến chuyện mấy tiếng trước, biểu tình vừa có chút vui vẻ liền nhanh chóng biến mất, lộ ra mấy phần tức giận. Hứa Miên Thu nhìn thấy dáng vẻ kia, khanh khách cười không ngừng: "Làm sao? Bị người khác chiếm tiện nghi?"
Nghe xong biểu tình Bùi Tự càng khó coi hơn, quay đầu giục chủ quán mau đem cháo lên.
Hứa Miên Thu cười đến ho khan: "Không phải tôi nói trúng rồi chứ." Cháo bưng tới, cô ấn điều thuốc xuống, cầm lấy cái muỗng khuấy khuấy nồi đất: "Là nam hay nữ?"
Trong đầu Bùi Tự ma xui quỷ khiến lại hiện ra nụ cười khiêu khích của Thẩm Du Tu, thời điểm hôn nhau hàm răng cậu khẽ cọ vào môi hắn. Thẩm Du Tu dường như trước khi hôn đã uống chút Martini, bởi vậy đôi môi kia trong trí nhớ của hắn không thể xem nhẹ mà lưu lại một chút khí vị của rượu cùng quả ô liu.
*Martini: một loại cocktail, trong công thức pha chế có dùng rượu và quả ô liu
Khứu giác vẫn có ấn tượng rất sâu sắc. Bùi Tự phun ra một miệng khói, không chính diện trả lời, hừ lạnh nói: "Chủ nợ."
Hứa Miên Thu liếc xéo hắn một cái, thể nghiệm và quan sát một chút biểu tình kỳ dị, Bùi Tự chưa phát hiện cảm xúc của mình, nàng tiếng nói hơi đổi một chút: "Tôi nói cậu gần đây không tới tìm tôi? Coi trọng người ta?"
Bùi Tự lấy điếu thuốc xuống, cho là Hứa Miên Thu nghĩ vấn đề này rất buồn cười: "Hôm nay mới gặp lần thứ hai."
Trực giác của nữ nhân rất nhạy bén, Hứa Miên Thu hiểu hắn, nửa ngày không lên tiếng.
Bùi Tự chuyển đổi đề tài: "Chị tức giận?"
"Cậu cho rằng lão nương ăn dấm sao? Nghĩ hay lắm." Hứa Miên Thu nguýt nguýt, ăn mấy muỗng cháo, hừ hừ nói: "Xíu đem tôi trở lại quán."
Bùi Tự nhìn cô: "Em gái chị không ở nhà?"
"Nghỉ đông sớm qua." Hứa Miên Thu một tay bưng dạ dày, cảm thấy được nhiệt cháo cuồn cuộn vào bụng xác thực dễ chịu một ít: "Cấp ba quản nghiêm, em ấy ở trường học luôn."
Bùi Tự gật đầu: "Ừm."
Hứa Miên Thu nuốt xuống một muỗng cháo, lấy ra một chiếc chìa khóa ném cho hắn: "Đến thì thuận tiện làm bữa cơm."
Bùi Tự cầm lấy chìa khóa, hai cái khớp xương rõ ràng, ngón tay xoáy cái viên hình kim loại, đáp một tiếng được.
Ăn xong cháo, vừa là lúc mặt trời mọc. Bùi Tự chống đỡ cánh tay, mở điện thoại ra, phát hiện lúc 6h Bùi Lệ có gửi cho hắn một tin nhắn, liền đi ra cửa gọi lại.
Điện thoại được nối máy, âm thanh bên kia không lớn nhưng bị con hẻm yên tĩnh khuếch đại đến có chút cô đơn, không bao lâu, Bùi Lệ càng u buồn hơn hạ âm thanh, từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến: "Anh gần đây có khỏe không?"
"Hai tuần rồi, anh không trở về nhà cũng không tới trường thăm em... Anh rất bận sao? Nếu không thì em đi làm lại..."
Bùi Tự nhìn tầng mây lộ ra vài tia nắng, nhìn cửa sổ thủy tinh bên trong soi sáng chính mình, dễ dàng thấy vết thương đang dần khép lại: "Không cần."
"Gần đây rảnh, ngày mốt sẽ đi thăm em."
Bùi Lệ cũng chỉ lo hắn đã xảy ra chuyện gì, nghe hắn nói như vậy liền thả tâm xuống, âm thanh nhảy nhót không ít: "Ngày mốt... Thứ sáu phải không? Anh, chiều thứ sáu em đi phỏng vấn làm kế toán sự vụ sở kiêm chức thực tập sinh."
Chuyện đi thực tập lúc tết xuân Bùi Lệ đã đề cập tới, Bùi Tự đối loại công việc này thái độ rất coi trọng, giẫm tắt tàn thuốc, đáp ứng nói: "Được."
"Thứ sáu anh đón em, phỏng vấn xong cùng nhau đi ăn."