Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Cúp máy xong, Thẩm Du Tu không thể không thừa nhận cúp máy là lựa chọn tốt nhất. Cậu ấn cái trán hơi nóng lên, Thẩm Du Tu gọi điện thoại cho dì giúp việc đến quét tước nhà trọ, bảo khi bà đến nhớ mang chút đồ ăn, rồi nằm vật ra ngủ lần nữa.
Có thể là do phát sốt, Thẩm Du Tu ngủ không được nên lăn lộn mãi, ngủ đến khi cả người ra mồ hôi, không nhịn được rét run, hệt như bãi rêu xanh lạnh lẽo ẩm thấp trên mặt đất.
Nửa đường cậu có tỉnh một lát, chật vật xuống giường như một du hồn, ăn vài miếng này kia rồi nuốt hai viên thuốc.
Thuốc lại gây buồn ngủ, hình ảnh ở cùng với Bùi Tự vào đêm trước lại biến thành một giấc mộng đường đột. Cả phòng u ám nhưng mặt Bùi Tự lại rõ ràng một cách bất thường. Hắn bắt ép Thẩm Du Tu bằng tư thế đã từng dùng trước kia, dán lên người Thẩm Du Tu thật nhanh, tự mâu thuẫn mà nói, "Anh đi đâu được chứ" và "anh muốn đi thì đi".
Bọn họ ôm nhau, ngoài cửa có người đập phá như muốn cướp bóc, nện cửa như sắp phá vỡ. Phảng phất như Bùi Tự không nghe thấy, miệng ngậm điếu thuốc, vừa thở là đốm lửa lóe ra, tàn tro thiêu đốt rơi xuống ngực Thẩm Du Tu. Hắn bỗng nở nụ cười, làn khói loang khắp từng tấc da thịt, nhẹ nhàng lượn lờ, sau đó Thẩm Du Tu nghe thấy một câu nhẹ hẫng "anh không đi được".
Nhưng câu nói này bị tiếng phá cửa kịch liệt phá hỏng. Thẩm Du Tu bừng tỉnh mở mắt ra, phát hiện đúng là có người đang đập cửa bang bang.
Cậu bò dậy từ giường, đi ra khỏi phòng ngủ, híp mắt cố thích ứng với ánh sáng rực rỡ một cách thái quá trong phòng khách, thì ra là sáng rồi.
Thẩm Du Tu nhìn camera ở cửa nhà, người ngoài cửa là Tưởng Nghiêu. Cậu mở cửa, Tưởng Nghiêu thấy người còn yên lành mới thở phào nhẹ nhõm, "Cậu ở nhà à, sao khóa máy vậy? Cậu không biết bao nhiêu người sắp gọi nát điện thoại của cậu rồi đâu."
"Tôi ngủ mà, tắt máy yên tĩnh." Thẩm Du Tu quay người nằm lên ghế salon, sờ sờ đôi môi khô nứt, bình tĩnh nói, "Với cả tôi từ chức rồi, còn ai tìm tôi được chứ."
"Cậu không biết?" Tưởng Nghiêu tự rót cốc nước, vừa nhìn cậu vừa nói, "Ba cậu nhập viện, tình hình rất không ổn. Lão già nhà tôi, vị nhà họ Bàng kia... Những người bình thường có quen biết với ba cậu đều đi thăm."
Thẩm Du Tu im lìm không đáp, bàn tay khoác lên rìa ghế sofa hơi nhúc nhích, ra hiệu bảo y đưa cốc nước qua.
"Xảy ra chuyện gì với cậu thế, xích mích với người nhà?" Tưởng Nghiêu quay đầu nói, "Bất kể là trước đây ba cậu đối xử với cậu như thế nào, bây giờ cậu phải nắm chặt, đỡ mắc công bị người ta giành trước. Tôi vừa hỏi cha tôi xong, lão già nhà cậu có 80% là... Du Tu, nói ra hơi quá đáng nhưng đây chính là một cơ hội. Bây giờ trừ cậu ra, trong nhà có ai quản lý được chuyện gì đâu? Tốt xấu gì cậu cũng ở công ty mấy năm, cậu tiếp nhận có thể khiến người ta phục hơn là cái tên nhóc không biết ở đâu chạy tới kia."
Thẩm Du Tu lấy cốc thủy tinh ra, "Cậu xác định là nghiêm trọng như vậy?"
"Tôi lừa cậu làm gì." Tưởng Nghiêu nhún vai, "Đúng rồi, cậu không ra mặt, sao mẹ cậu không tìm đến đây chứ?"
Thẩm Du Tu không trả lời câu hỏi của y, cúi đầu khởi động điện thoại, cậu tìm tin nhắn của thư ký Thẩm Diệu Huy gửi đến trong một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc. Thư ký cẩn thận tìm từ, chỉ có trạng thái tinh thần của Tô Du rất kém, không có cách chủ trì sự vụ, bệnh tình của Thẩm Diệu Huy lại không lạc quan, cho nên mời cậu đến bệnh viện thăm.
Thẩm Du Tu cúi đầu nhìn điện thoại di động, vẫn chưa quyết định được, lại thêm cả hình như thư ký của Thẩm Diệu Huy cứ gọi điện thoại cho cậu liên tục, vừa giãn ra một lúc là lại gọi điện thoại đến. Tưởng Nghiêu ghé đầu qua nhìn, thúc giục cậu, "Cậu nghe máy đi chứ."
Thẩm Du Tu cảm thấy hơi phiền chán, chống trán, chậm rãi ấn nút nghe, "Alo?"
"Giám đốc Thẩm! Cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại. Bên phía bệnh viện..." Có thể nghe ra được thư kí rất là sốt ruột, cố gắng hạ thấp giọng nói, "Chủ tịch Thẩm trúng gió, tin tức không gạt được mấy ngày, cậu nhanh chóng đi qua đây một chuyến đi."
Chỉ qua hai ngày ngắn ngủi, Thẩm Du Tu không ngờ được cái người là cha kia sẽ rơi vào tình trạng này.
Thời tiết không tốt, trong phòng bệnh cao cấp âm u nặng nề. Trong ngoài và bên cạnh ghế sofa, từng chùm hoa và thuốc bổ chất đống như núi, màu sắc sặc sỡ, có vẻ Thẩm Diệu Huy gần đất xa trời nằm trên giường kia là thứ tệ nhất trong phòng.
Thẩm Du Tu đứng ở cuối giường, thoáng nhìn lướt qua.
Cậu vừa không nhẫn tâm, vừa không muốn nhìn.
Thư kí đứng bên cạnh Thẩm Du Tu, nhỏ giọng giải thích ngọn nguồn. Ngày đó sau khi hai vợ chồng còn lại trong biệt thự cãi nhau một trận lớn, Thẩm Diệu Huy gọi người hầu nhốt Tô Du vào phòng ngủ, một mình mình ở lại phòng khách, rất lâu cũng không đi ra.
Khi bị người phát hiện, đã bất tỉnh từ lâu.
"Phẫu thuật ổn định, nhưng không tránh được bại liệt." Thư kí làm việc cho Thẩm Diệu Huy gần mười năm, lo lắng trong giọng nói càng giống như lo lắng tương lai chưa biết của mình, "Bà chủ cứ đóng cửa không ra, có vài chủ tịch nghe tiếng gió tới hỏi... Bên phía công ty, làm sao ngài cũng phải đến."
Hắn trộm thăm dò vẻ mặt của Thẩm Du Tu, bổ sung, "Nếu ngài tiếp quản, tôi nghĩ là có thể xử lý thỏa đáng bên phía ngài Bùi, nếu như ngài cần liên lạc với luật sư của chủ tịch Thẩm, giải quyết một vài..."
"Bác sĩ đâu?" Thẩm Du Tu chưa đáp lại, dò hỏi.
Thư ký đụng phải cây đinh, mặt mày xám xịt đi ra ngoài tìm bác sĩ điều trị chính. Thẩm Du Tu có vẻ hoàn toàn không quan tâm, vẻ mặt như thường nói chuyện với bác sĩ vài câu, dặn đối phương chăm sóc kĩ lưỡng rồi bỏ đi.
Thẩm Du Tu rời khỏi bệnh viện, không lái xe, đi ra bên ngoài dọc theo con đường rừng rất dài kia.
Ánh sáng mặt trời quá ít, không có bao nhiêu bệnh viện đi ra khu vực cây xanh khá đẹp. Có một người ngồi phịch trên xe lăn, mặt có hơi nghiêng lệch, người nhà khoác một cái áo nhỏ, kiên nhẫn còn khăn màu vàng nhạt lau chùi khóe miệng cho hắn, chậm rãi đẩy xe lăn.
Thẩm Du Tu dừng chân nửa phút, ngửa đầu liếc mắt nhìn cửa sổ gian phòng bệnh của Thẩm Diệu Huy.
Thế sư vô thường, cậu không biết rõ Thẩm Diệu Huy truy cầu cái gì, mà cậu đoán được thứ đó đã mất đi.
...
Không đến hai ngày sau, tin tức Thẩm Diệu Huy bại liệt đã lan ra. Tất cả mọi thứ rơi xuống vai Thẩm Du Tu, cậu mệt mỏi, nhờ Tưởng Nghiêu dắt mối, gặp một vài bạn bè của người lớn trong nhà, cũng gắng gượng duy trì công ty hoạt động bình thường.
Trong một tuần này, cậu thử liên lạc với Bùi Tự, cũng không nhận được tin gì. Ban đầu Thẩm Du Tu còn chống cự một chút, chuyện xảy ra nhiều và dồn dập, tình cảm của cậu và Bùi Tự cũng bị mớ bòng bong này lôi kéo về phía trước, trái lại trở thành một phần có thể chấp nhận nhất trong đó.
Nhưng mà, cuối cùng cậu gọi điện thoại mấy lần cho Bùi Tự đều không gọi được.
Đợi cả ngày, Thẩm Du Tu làm gì cũng mất tập trung, buổi tối, cậu còn chưa thấy hồi âm, lại bắt đầu không yên lòng mà lái xe đến tòa nhà chung cư kia.
Buổi tối mùa đông càng đến sớm hơn bình thường, chưa đến bảy giờ, trong chung cư lục tục sáng đèn, mùi cơm nước thơm phức bay ra. Thời tiết lạnh giá, lại đang là giờ cơm tối nên không có mấy người ra ngoài đi dạo. Thẩm Du Tu dừng xe ở đầu hẻm, chậm rãi đi ra ngoài, khoác chiếc áo len casomia, cau mày nhìn cửa sổ nhà Bùi Tự.
Trong cửa sổ thủy tinh có bóng người chợt lóe lên, ánh đèn bị tắt rất nhanh, hai tiếng khóa cửa không lớn vang lên hai lần trên lầu ba.
Thẩm Du Tu chỉ đơn giản đứng chờ, một hồi sau đúng là có người từ từ đi ra từ cái cổng tò vò tối tăm. Người kia cúi thấp đầu, ôm hai túi đồ trong tay, liên tục lau nước mắt.
Là Bùi Lệ.
Thẩm Du Tu thấy dáng vẻ của cô, hơi bất ngờ muốn gọi cô ta, khóe mắt cậu thoáng liếc thấy một mảnh băng màu đen, lưỡi dao treo trên đầu quả tim mười mấy giờ rốt cuộc cũng ập xuống đâm vào khối thịt mềm kia, khiến cậu chỉ mở miệng thôi cũng rất khó khăn, "Bùi Lệ."
Bùi Lệ ngẩng đầu, thấy Thẩm Du Tu tái mặt đứng ở đó, vội lau nước mắt, "Anh Thẩm."
Cả tâm trí Thẩm Du Tu chỉ tập trung vào miếng băng đen cô đeo trên cánh tay, chỉ chỉ nói, "Em sao thế? Anh trai em đâu?"
"Anh của em ở bệnh viện." Bùi Lệ nghiêng người nhìn mảnh băng đen theo động tác của cậu, không nhịn được lại thấy mũi chua xót, nức nở nói, "Chú Cảnh qua đời."
Thẩm Du Tu ngẩn ra một lúc mới ép mình bình tĩnh lại, lái xe chở Bùi Lệ đến bệnh viện.
Bùi Lệ bình tĩnh lại, dọc đường, cô đứt quãng nói vài chuyện xảy ra trong mấy ngày nay cho cậu nghe.
Mấy ngày trước, đồng nghiệp cũ của Cảnh Chinh Minh gọi điện thoại nói cho cô biết, Cảnh Chinh Minh hy sinh vì nhiệm vụ, qua đời ở một nơi bên ngoài. Cùng ngày, Bùi Tự cũng điện thoại tới, bảo cô đi xử lý hậu sự với người của cục cảnh sát, sau đó liên tục mất liên lạc cho đến ngày hôm qua.
Bùi Lệ cố gắng kìm nén tiếng nức nở, nhẹ nhàng lắc đầu nói, "Khi chú Lý và mọi người tìm đến em, em rất sợ, may mà, may mà anh của em chỉ bị thương, không phải quá nghiêm trọng..."
Thẩm Du Tu mím chặt môi, không nói câu nào, lái xe thẳng đến bệnh viện kia, không để ý đến Bùi Lệ, sau khi dừng xe xong là vội vã tìm phòng bệnh mà cô nói.
Bệnh viện này hơi lâu đời, chưa tân trang, dưới ánh đèn, vách tường có màu vàng nhạt. Thẩm Du Tu tìm đến căn phòng của Bùi Tự, dừng chân một chút trước cửa rồi mới nhẹ nhàng đẩy ra.
Bùi Tự đang ngủ, nửa dựa vào đầu giường, đồ ăn chỉ ăn một nửa và một mảnh băng đen giống cái của Bùi Lệ nằm trên tủ bên cạnh. Thoạt nhìn hắn gầy đi một chút, trên cằm có rất nhiều râu lún phún, một tay buông chếch xuống giường, còn có dấu vết tàn thuốc.
Thẩm Du Tu nhìn hắn chăm chú trong chốc lát, muốn nhét cánh tay kia vào chăn. Cậu vừa mới nắm tay giơ lên trên là bị người ta cầm lại, giọng nói trầm thấp vô cùng quen thuộc vọng tới trên đỉnh đầu.
"Sao anh lại đến đây?"