Editor: Russia
Beta: Sasaswa
"Lúc tôi bảy, tám tuổi đã bắt đầu nghi ngờ bọn họ không phải cha mẹ ruột của mình." Thẩm Du Tu nói.
Mưa bên ngoài cửa sổ rơi đúng đà, tiếng mưa lộp độp trên tường ngoài và cửa sổ nghe rất dễ chịu. Thẩm Du Tu thoát khỏi tư thế treo trên người Bùi Tự như món đồ trang sức, mềm nhũn ngồi xếp bằng bên cửa sổ.
Song phương đối mặt dựa vào cửa thủy tinh lạnh lẽo, đẩy giường dưới đèn nhỏ xa một tí, co chân lại, cầm bình whisky nhỏ vừa lấy lúc đi vào phòng ngủ.
Trong nhà không có thuốc lá, Bùi Tự mò trong đống quần áo tán loạn trên mặt đất lấy ra nửa gói, chia cho cậu một điếu.
Gói thuốc lá kia rất rẻ, vị không ngon lắm, mùi cay nồng rất mạnh, nhưng Thẩm Du Tu không bị sặc chảy nước mắt lần nào, giọng vẫn vững vàng như cũ, "Bọn họ đối xử với tôi rất tốt, ăn mặc ngủ nghỉ đều là cao cấp nhất."
"Tôi cũng chẳng nói rõ được nguyên nhân là gì, chỉ là nghi ngờ..."
Thẩm Du Tu cười cười, đuôi mắt cong lên cao, rồi cậu quay mặt đi, "Nhưng chắc là do bạn bè xung quanh, tôi thi đạt hạng nhất ba mẹ cũng không đi họp phụ huynh, chỉ quan tâm ván bàn tiệc rượu, hầu như không có ngoại lệ."
Bùi Tự gật đầu, hắn nghĩ Thẩm Du Tu nói đúng, dù là Bùi Man, trước kia vẫn đi họp phụ huynh cho hắn mấy lần.
"Lúc tôi mười bốn tuổi, tôi nghe thấy bọn họ cãi nhau." Thẩm Du Tu phun một vòng khói thuốc, "Rốt cuộc tôi không còn nghi ngờ nữa."
"Khi còn bé tôi rất hiếu kì, tại sao mẹ vẫn thường ôm vài món đồ của đứa trẻ khác mà khóc. Tôi cho là những đồ vật đó là của mình, sau đó tôi mới biết chẳng có cái nào liên quan đến mình cả."
Đầu gối Bùi Tự đụng người cậu, "Bà ấy từng có con?"
Giọng điệu Thẩm Du Tu không có chút oán hận, chỉ là nói sự thật cho người nghe duy nhất, "Ừm, chắc vậy đi. Thật ra bà ấy... cũng rất đáng thương. Ba tôi muốn có con trai, nghe đâu khi bà nội còn sống từng ép bà rất nhiều lần."
"Tôi cũng chỉ nghe vú nuôi nói." Cậu hút thuốc, rít nhẹ một hơi, "Có một số việc vú không nói cho tôi, chỉ nói số mẹ tôi rất khổ, bị chuyện con cái khiến cho tinh thần có vấn đề nên mới không thích tôi."
"Bà ấy đối xử với anh không tốt sao?"
"Không ngược đãi tôi, chỉ là không thèm để ý mà thôi." Thẩm Du Tu tự giễu đáp, "Không ai sẽ đối xử tốt với người mình không đặt trong lòng."
Bùi Tự nhìn cậu một lát, quay người gõ điếu thuốc vài cái, nhàn nhạt nói, "Còn Bùi Man thì coi tôi và em gái như công cụ kiếm tiền."
Động tác hút thuốc của Thẩm Du Tu không thuần thục, vừa nghe hắn nói như thế là lập tức sặc sụa, ho khan hai tiếng, bị Bùi Tự cướp nửa điếu thuốc hút dở ấn tắt ngúm.
"Em gái cậu?" Thẩm Du Tu cau mày nói, "Lại thêm món nợ mới?"
"Chuyện cũ rồi, cũng may em gái tôi sắp tốt nghiệp." Bùi Tự nghĩ mình không cần thiết nói ra những gì đã qua, nhìn cậu nói, "Anh nói tiếp đi."
Thẩm Du Tu ngừng nửa phút, điều chỉnh hô hấp nhưng trong giọng vẫn có chút khàn khàn, "Khi vừa biết được việc này, tôi rất tò mò về cha mẹ ruột của mình, cũng phỏng đoán những lí do họ giao tôi cho ba mẹ hiện tại."
Bùi Tự tắt thuốc, điếu của mình thì kẹp giữa ngón tay, đặt tay lên đầu gối, quay đầu tiếp tục nhìn cậu chăm chú.
"Tôi đoán mãi tới lúc trưởng thành." Thẩm Du Tu giơ tay làm động tác so so, "Sơn bất tựu ngã, ngã khứ tựu sơn (*). Vừa tròn mười tám tuổi, tôi lập tức nghĩ tới việc nhờ người đi điều tra, rất muốn tìm tới cha mẹ ruột, ít nhất là hỏi lý do họ vứt bỏ tôi.
(*) Ý chỉ nếu bên A không chủ động chiều lòng bên B thì bên B chủ động chiều lòng ngược lại bên A.
Vẻ mờ mịt của giai đoạn ấy thoáng xuất hiện trên mặt Thẩm Du Tu, Bùi Tự không hình dung được, chỉ là cảm giác như một con chim đang nghi ngờ vì sao từ nhỏ nó không có cánh. Vận mệnh không bao giờ có quy luật, có lẽ chính bản thân Thẩm Du Tu cũng không rõ rốt cuộc như vậy là hắn được ưu ái hay bị tuyên cáo mất quyền thi đấu ngay từ đầu.
"Sau đó thì... Không có sau đó." Thẩm Du Tu nuốt một ngụm rượu lớn, lắc lắc bình rượu, nói, "Cứ như thế, tôi lớn lên, không phải tôi bị vứt bỏ mà là vì họ đã chết rồi."
Sinh lão bệnh tử. Mắc bệnh rồi chết đi có lẽ không có gì là bất ngờ. Thông qua tư liệu điều tra mà Thẩm Du Tu tìm được, phần lớn miêu tả ngày cuối cùng trước khi cha mẹ mất. Một đôi vợ chồng làm công phổ thông ở thành phố B, mang theo một đứa con mới hơn một tuổi, trải qua cuộc sống giật gấu vá vai. Trước khi qua đời, hai vợ chồng cùng nhau về nhà, cố hết sức tìm một hộ gia đình có thể phó thác con mình cho họ.
Một ít đồ vật đáng lẽ là thuộc về Thẩm Du Tu cũng lẳng lặng dừng lại ngay tại thời khắc ấy, chôn xuống mồ an nghỉ cùng bọn họ.
"Giờ nói mấy chuyện đó cũng không quan trọng nữa." Thẩm Du Tu nói, nghe lời Bùi Tự không uống rượu nữa, cất rượu ở bên cạnh, "So với nhiều người khác, sinh hoạt của tôi quá tốt. Vừa nãy ba nói không sai, bọn họ cho tôi một nền giáo dục rất tốt, tiền rất nhiều, điều kiện hậu đãi... Trừ nỗi nghi ngờ tự bản thân tôi không rõ chính mình đã làm sai điều gì trước năm mười bốn tuổi kia..."
Bùi Tự vẫn im lặng ít lời, bỏ điếu thuốc đi, vuốt ve vết thương của Thẩm Du Tu bằng bàn tay trống không, "Tôi..." Hắn bình tĩnh nói, như đang bàn luận chuyện của người khác, "Tôi bị vứt bỏ. Lúc mới sinh vì cơ thể quá yếu nên bác sĩ nói có khả năng không sống nổi."
Trông thấy ánh mắt luống cuống không biết làm sao của Thẩm Du Tu, Bùi Tự lặp lại cách nói của cậu, "Sau đó thì không có sau đó."
"Vậy là cậu chưa từng thấy ba mình." Gò má Thẩm Du Tu vẫn đang áp sát lòng bàn tay hắn, bỗng cậu nhớ lại vị cảnh sát khiến Bùi Tự lo lắng ở thành phố B kia, "Tôi còn tưởng chú cảnh sát thâm niên kia là..."
"Chú Cảnh?" Bùi Tự khẽ mỉm cười, "Chú ấy với tôi và Lệ Lệ không có huyết thống."
"Nhưng chú ấy chăm sóc bọn tôi rất nhiều năm rồi, như cha ruột vậy." Bùi Tự dời mắt đi, giọng điệu cũng dần xa xôi, "Có chung dòng máu hay không cũng đâu quan trọng lắm, tôi và Lệ Lệ coi chú ấy như ba là được rồi."
Thẩm Du Tu nghĩ nghĩ, hỏi, "Chân chú ấy lành chưa?"
"Vẫn chưa." Bùi Tự cau mày, "Thật ra tôi hi vọng lành chậm một chút thì tốt hơn, đỡ phải ngày nào chú ấy cũng nghĩ tới việc tra án."
"Chú ấy còn muốn đi thành phố B à?" Thẩm Du Tu mờ mịt hỏi.
"Không nhất định phải là chỗ đó." Bùi Tự nói, rồi từ câu nói này nhớ ra cái gì đó, quay mặt nhìn cậu, hơi dừng một chút, "Anh còn đi không?"
Đề tài này chẳng mấy vui vẻ, làm nhớ về kí ức không tốt lần trước.
Thẩm Du Tu liếc hắn một cái, "Cậu còn muốn đi?"
Không thể để Thẩm Du Tui một mình đi đến đó, dù chuyện gia đình của Thẩm Du Tu không quá phức tạp cũng chẳng to tát, nhưng vẫn phải cần một thành viên khác. Vì vậy Bùi Tự "Ừ" một tiếng rất thành khẩn, còn nói, "Tôi sẽ cố gắng biểu hiện tốt, không cần tìm tài xế khác."
Thẩm Du Tu nghiêm mặt, giả bộ như không bị lung lay, một lát sau mới nói, "Thế à, vậy thử việc ba tháng xem sao."
Nhưng mà Thẩm Du Tu nói xong liền ôm lấy Bùi Tự cùng hôn nhau, ngã xuống thảm trải sàn mềm mại. Lúc da thịt chạm vào nhau, Thẩm Du Tu mơ hồ nhận ra một loại cộng hưởng kịch liệt vang lên, cậu giơ tay ấn lên ngực trái Bùi Tự, ngửa đầu hôn như chuồn chuồn lướt. Không ai nói rõ được vang vọng đó là cái gì, nhịp tim, nước mắt hay tình yêu, làm người ta trở nên vụn vỡ rồi lại khôi phục vẹn nguyên, quấn chặt lấy nhau.