Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Một tay Bùi Tự nhét trong túi quần, tay còn lại buông thõng bên hông. Hắn rất cao, đứng dưới bóng cây nửa sáng nửa tối trông như đang thả lỏng bình thường, nhưng lại toát ra khí chất uy hiếp nhàn nhạt.
"Thẩm Du Tu đâu rồi?"
Khâu Dương là người làm ăn, tuy không chơi mấy trò bàng môn tà đạo nhưng thừa sức để nhìn sắc mặt đoán tâm trạng, ít nhiều gì cũng phát hiện cái người này đang rất khó chịu với mình. Y yên lặng lui một bước, "Ở trong nhà đấy, cậu tìm cậu ta à?"
Bùi Tự không nhúc nhích, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng điềm tĩnh như cũ nhưng chắc nịch từng chữ, "Tầng nào?"
Khâu Dương nhìn vẻ mặt càng ngày càng lạnh lẽo của đối phương, nhìn ra được cậu ta hình như muốn gây hấn với mình, bèn quay đầu cầm chai rượu đỏ đi lên lầu, "Người anh em, trời tối rồi, cậu có việc thì cứ gọi điện cho Thẩm Du Tu. Nếu cậu ta muốn gặp thì sẽ đồng ý cho cậu đi lên nhà thôi."
Khâu Dương nói xong, quét thẻ ra vào rồi xoay người nói với Bùi Tự, "Nếu cậu ta không muốn gặp thì tôi cũng không còn cách nào khác đâu."
Khâu Dương đi từ thang máy ra, đập cửa nhà Thẩm Du Tu ầm ĩ, "Mở cửa nhanh bạn ơi!"
"Chậm quá." Thẩm Du Tu dựa vào ghế sofa không bao lâu là buồn ngủ, suýt thì gục rồi. Cậu lười biếng lết ra cửa ấn mở khóa, vò tóc, "Thời gian này đủ để cậu đi mua một chai luôn đấy."
"Đi mua thì đâu gặp được tình nhân cũ của cậu." Khâu Dương vào cửa, đặt chai rượu đỏ trên kệ tủ, vừa tìm ly vừa nói, "Vậy mà còn nói không phải lưu luyến không rời, giờ người ta đang đứng dưới lầu đó nha."
Chút buồn ngủ của Thẩm Du Tu bay sạch sành sanh, "Ai chứ?"
"Cái người ở ngã tư đó." Khâu Dương cầm dụng cụ mở nút chai rượu, "Nhìn trẻ ghê, cậu ta tên gì vậy? Người trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn quá, tôi không nói cho cậu ta biết cậu ở lầu mấy, mặt cậu ta lập tức đen thui như đáy nồi."
Thẩm Du Tu nhìn bạn tốt bằng ánh mắt hoài nghi, nửa tin nửa ngờ, "Bùi Tự? Sao cậu ta ở đây?"
"Chắc là vừa nãy đi theo tới, đường cũng đâu xa lắm." Khâu Dương rót rượu vào bình gạn (*), cầm tới gần sofa, "Đứng ngồi không yên rồi chứ gì?" Y rút khăn giấy lau ly rượu, liếc Thẩm Du Tu, "Hay là tôi đi trước, chai rượu này để lại cho cậu uống."
(*) Bình gạn: bình dùng đựng rượu mới lên men.
Thẩm Du Tu không để ý đến Khâu Dương, đi thẳng tới cửa sổ sát đất, nhìn xuống dưới lầu. Công tác xanh hóa khu nhà cho thuê này rất tốt, khi nhìn xuống dưới vào ban đêm, chỉ có thể nhìn thấy biển cây xanh sẫm và vài chấm sáng đèn vàng.
"Tôi nói thật đó nha." Khâu Dương nhìn cái vẻ căng thẳng của cậu là hiểu ngay, thở dài, cầm cặp táp nằm trên ghế salon lên, "Cậu tự nghĩ cho kĩ đi, tôi về nhà tăng ca đây."
"Cậu về thật à?" Thẩm Du Tu thấy y dọn đồ, xoa trán nói, "Cũng được, đỡ mắc công cậu uống rượu rồi thì không lái xe về được."
Khâu Dương biết Thẩm Du Tu thật sự có tâm sự nặng nề trong lòng, vỗ vai cậu, "Rượu thì hôm khác uống cũng được, quan trọng là suy nghĩ thấu đáo đã."
"Ừm." Thẩm Du Tu đã không còn hứng uống rượu từ lâu, chờ y thay giày xong là mở cửa, "Mai tôi đến công ty."
"Được rồi, sáng sớm còn có một cuộc họp, có thể tới thì tới." Khâu Dương đá nhẹ giày, hất mảnh giấy nhỏ dính trên đó, ngẩng đầu định ấn nút thang máy, "Năm ngoái cậu tới còn chịu khó chút, bây giờ..."
Hai người đang bàn chuyện công việc ở cửa, ngẩng đầu lên một cái, cả hai đồng loạt im bặt.
Bùi Tự dựa vào bức tường hành lang giữa hai căn nhà cho thuê, hơi nghiêng đầu, mặt mày âm u nhìn chằm chằm bọn họ. Khâu Dương liếc thang máy, đoán được có lẽ là lúc mình đi lên, Bùi Tự ở tầng trệt chờ thang máy dừng mới biết tầng này, khóe miệng co giật, cảm thấy chuyện này hơi thái quá, nhỏ giọng hỏi Thẩm Du Tu, "Có cần tôi ở lại giúp đỡ hay không?"
Nhưng vẻ mặt Thẩm Du Tu chứng tỏ cậu cũng không mấy lí trí cho lắm, ánh mắt dán trên người cậu thanh niên kia, rõ ràng là giãy dụa chống cự nhưng lại rất để tâm. Khâu Dương âm thầm lắc đầu, nghĩ rằng mình không cần nhúng tay rồi, vội vã nói 'có việc thì gọi cho tôi' xong thì lập tức xuống lầu rời đi.
Cửa thang máy đóng trước mắt Bùi Tự, hắn buông tay ra, ném tàn thuốc nắm trong tay đi, bước từng bước áp sát cánh cửa chưa đóng chặt kia, chầm chậm nói hai chữ, "Năm ngoái." Bàn tay hắn hơi nắm lại, chút tàn dư khói bụi còn sót trong lòng bàn tay rơi lả tả xuống đất, "Anh quen người kia lâu rồi?"
Bùi Tự hơi cúi đầu, sợi tóc dài gần như chạm vào trán Thẩm Du Tu. Một tay hắn chặn cửa, tay còn lại siết chặt cổ tay Thẩm Du Tu như đang thưởng thức một món đồ quý, nhẹ giọng hỏi, "Hai người ngủ với nhau bao nhiêu lần? Là anh đè hắn ta, hay là____"
'Bốp' một tiếng, Thẩm Du Tu bỗng giáng lên mặt hắn một đấm, lực không nhẹ hơn so với lần trước là bao, túm cổ áo hắn mắng to, "Con mẹ nó, cậu tới thành phố B làm gì? Cậu không ở bên kia coi chuyện cười của Tạ Tuấn, tới đây làm gì hả?! Có phải cậu thấy cảnh tôi bị cậu đùa giỡn xoay vòng vòng như vậy vẫn chưa đủ đúng không, đắc ý cố tình chạy tới đây để nói mấy câu ghê tởm đó..."
Thẩm Du Tu chỉ mới nói được nửa câu, Bùi Tự đã không muốn nghe, nhấc chân đẩy cậu vào trong nhà, giữ chặt chiếc cằm còn bị thương của Thẩm Du Tu, đột ngột hôn lên môi cậu.
Mùi thuốc lá nồng nặc trong miệng Thẩm Du Tu, răng va chạm kịch liệt, môi lưỡi quấn quýt triền miên, không chùn bước, không do dự một chút nào, làm cho nụ hôn này vừa đắng vừa dính dấp chút vị máu tanh.
Thẩm Du Tu không kịp đề phòng, muốn đánh Bùi Tự thêm một cú nữa nhưng bị hắn áp chế một cách dễ dàng, đè lên tường khiến nụ hôn càng sâu.
"Bùi Tự..." Thẩm Du Tu bị hắn xâm phạm cướp đi phần lớn oxi một cách thô bạo, thiếu oxi làm cả người cậu nhũn ra, mắng cũng không suôn sẻ, đứt quãng từng chữ, "Mẹ nó, cậu bị bệnh phải không?!"
Thẩm Du Tu chớp cơ hội cắn môi dưới của Bùi Tự khiến hắn lui lại, cậu lao tới đẩy hắn lên tường, thở dốc một hơi, gầm lên, "Rốt cuộc cậu muốn cái gì?!"
Bùi Tự mặc kệ Thẩm Du Tu đè lên người mình, chẳng thèm liếm máu rỉ trên môi đi, nhìn chằm chằm Thẩm Du Tu bằng con ngươi đen bóng như hắc diệu thạch, tiếp tục hỏi, "Quan hệ giữa anh và hắn ta là gì?"
"Mẹ nó tôi cần cậu lo sao?!" Thẩm Du Tu phun nước bọt dính máu nhưng không rõ là máu ai, nắm cánh tay Bùi Tự, quát to, "Cậu quan tâm chuyện tôi có lên giường với người khác hay không à? Bạn tình cần phải để ý chuyện này sao?"
Bùi Tự không đáp, gân xanh trên trán nổi lên, máu chảy ra trên môi hắn, giơ tay siết sau gáy của Thẩm Du Tu ép cậu cúi xuống, đầu ngón tay ấn chặt lên da cậu, khàn khàn nói, "Tôi không cần để ý? Khi anh để tôi làm sao không nhớ tới việc bảo tôi đừng để ý?! Con mẹ nó lúc anh lên đỉnh trên giường tôi sao không nghĩ như vậy đi?!"
Hơi thở dồn dập đan xen kích thích cảm xúc của nhau, khóe mắt Thẩm Du Tu đỏ bừng, cao giọng hỏi ngược lại, "Thì sao?! Bây giờ cậu còn chưa làm đủ nên muốn tiếp tục làm bạn tình của tôi à?!"
Lồng ngực hai người phập phồng kịch liệt, trợn mắt giận dữ trừng nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Thẩm Du Tu mắng xong câu này, trong phòng im lặng một chốc, không ai lên tiếng, chỉ còn tiếng thở dốc.
Thẩm Du Tu nhìn hắn một hồi, từ từ thả cổ áo ra, điều tiết hô hấp, "Bùi Tự, tôi thật sự không rõ cậu muốn thế nào. Cậu muốn trả thù cho em gái cậu, bây giờ cũng đủ rồi mà? Hà tất còn phải đến đây làm gì?"
Thẩm Du Tu nghiêng mặt nhìn nơi khác, chớp mắt vài cái thật nhanh, bổ sung, "Tôi thừa nhận là tôi tìm tới cậu trước, bị cậu chơi khăm coi như tôi xui xẻo. Nhưng xui xẻo thì cũng nên có giới hạn chứ?"
"Muốn tìm bạn tình vui đùa thoáng qua thì đầy đường, tùy tiện chọn một người..."
"Bạn tình vui đùa thoáng qua?" Bùi Tự bỗng ngắt lời cậu, tay từ từ chạm đến gần vết thương trên cằm Thẩm Du Tu, lòng bàn tay nóng rực cọ xát lên da dẻ mềm mại sạch sẽ, lạnh lùng hỏi, "Tôi cũng vậy?"
Thẩm Du Tu ngơ ngác, nhắm mắt không trả lời.
Thấy Thẩm Du Tu như thế, con ngươi đen kịt của Bùi Tự co rụt lại, môi nhuộm sắc máu mím chặt thành một đường, hắn định giơ tay nắm vai Thẩm Du Tu ép cậu xoay mặt lại, điện thoại trong túi bỗng vang lên ồn ào.
Người gọi đến là Bùi Lệ, biểu cảm trên mặt Bùi Tự thay đổi trong chốc lát, cuối cùng rút một tay lấy điện thoại ra nghe, "Lệ Lệ?"
Thẩm Du Tu muốn thoát khỏi gọng kìm nhưng cánh tay đặt ở vai cậu không hề muốn buông, cậu giãy mấy lần, không biết tại sao Bùi Tự bỗng buông ra.
Bùi Tự đứng thẳng người, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, "Bệnh viện trung ương thành phố B?"
Thẩm Du Tu đi hai bước một cách khó khăn, vừa nghe thấy 'bệnh viện' là tim hẫng một nhịp, quay đầu nhìn hắn. Chờ Bùi Lệ nói xong, Bùi Tự cúp điện thoại vội vàng rời khỏi nhà.
"Này, Bùi Lệ xảy ra chuyện gì rồi?" Thẩm Du Tu gọi hắn, nhíu mày nói, "Cậu với em gái cậu cùng nhau tới đây? Sao lại ở bệnh viện trung ương thành phố B?"
Bùi Tự xoay người nhìn Thẩm Du Tu một cái, không nói tiếng nào, ấn nút thang máy chờ xuống lầu.
Thẩm Du Tu thầm mắng một câu trong lòng, thật muốn để y nguyên như vậy chẳng thèm đóng cửa. Mà mấy đêm trước, khi biết ngọn nguồn vụ án rồi, cậu nghĩ đúng là có nhiều chuyện liên quan đến mình, nhưng Bùi Lệ vô tội, nếu có cơ hội Thẩm Du Tu vẫn hy vọng có thể bồi thường giúp đỡ cô bé này.
"Cậu không biết bệnh viện trung ương cách đây 20km sao?" Thẩm Du Tu chần chờ một lát, tiện tay lấy chìa khóa xe, đóng cửa lại, vẫn giữ khoảng cách nửa mét an toàn với Bùi Tự, hơi đau đầu rồi đây, "Tôi lái xe chở cậu đi."