Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Ở thành phố B, Thẩm Du Tu trải qua một ngày thoải mái.
Sáng ngày thứ hai, cậu đến công ty dạo một vòng, vứt Khâu Dương bận tối tăm mặt mày ở lại công ty, bản thân thì chạy ra ngoài giải sầu.
Hoàng hôn buông xuống, Thẩm Du Tu đến một con phố cũ ở gần trung tâm nội thành thành phố B. Những tòa nhà cao tầng vụt lên từ mặt đất như một tấm rào tre chặt chẽ, che chắn những ngôi nhà dân bên kia cực kỳ kín kẽ. Cho dù tốc độ phát triển thế nào, thành phố luôn đi trước. Trong những này, từ ban đầu bàn tán xôn xao về động thái phá dỡ nhà cửa, giờ phút này người ở con phố cũ chỉ còn thỉnh thoảng cảm thán vài câu, bình tĩnh chấp nhận số phận kế hoạch quy hoạch ở đây đã bị lãng quên.
Mà điều này cũng có lợi, miến hải sản tươi chính là đặc sản độc đáo nhất trong con phố cũ này, Thẩm Du Tu tình cờ đi dạo sẽ mua một bát nếm thử.
"Sao cậu còn rành mấy cái đó hơn tôi thế?" Khâu Dương tan ca xong là chạy từ công ty khách hàng tới đây, đầu đầy mồ hôi, ngồi xuống trước bàn ăn dính chút bóng mỡ, quay đầu nói tiếp, "Rốt cuộc trong hai chúng ta, ai là người địa phương đấy?"
Thẩm Du Tu nhấp ngụm canh, không ngẩng đầu đáp, "Tôi."
"Đánh rắm, không tìm được cậu ở tiệm miến hải sản, nhưng ở quán bar thì được." Khâu Dương lắc đũa, "Chia tay rồi thì nên tái xuất sa trường thôi, bữa nay đi chơi không?"
Thẩm Du Tu vùi đầu ăn, hiển nhiên chẳng thèm để ý Khâu Dương.
"Ê, cậu như vậy là không được đâu." Khâu Dương xoa tay chờ chén miến tới, nói chậm rãi, "Không đi chơi giải trí thì làm việc đi, hôm nay tôi bận muốn khùng luôn rồi."
Thẩm Du Tu ừ một tiếng, thuận miệng nói, "Để mai tính."
"Vậy ăn cơm xong cậu có tính làm gì không?" Khâu Dương đúng là thích hỏi tới mức tận cùng, tựa như Thẩm Du Tu đang an ổn thì một giây sau sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn vậy.
"Tôi về nhà ngủ." Thẩm Du Tu nói, "Bạn Khâu à, tôi hai mươi lăm tuổi rồi, cậu đừng có nhìn tôi như thằng em họ mười lăm tuổi vật vã yêu đương trên mạng được không?"
Ý đồ bị phát hiện, Khâu Dương cầm muỗng khuấy nước lèo trong suốt trong chén của mình, nói thật, "Không muốn làm gì chẳng phải chuyện tốt, ít nhất cậu nên uống tí rượu, quát mấy câu, xả nghẹn ra mới tốt."
"Tôi có nói mình nghẹn đâu." Thẩm Du Tu mạnh miệng đáp, "Hơn nữa tôi nghỉ phép đâu phải là không làm chuyện quan trọng."
Khâu Dương giơ tay ra hiệu dừng, chủ động đầu hàng, "Được được được, cậu làm gì vui là được hết!"
Thẩm Du Tu đột nhiên như quả bóng xì hơi, để đũa xuống, dựa vào phía sau, "Cậu muốn hỏi gì cứ nói thẳng ra đi."
"Là tự tôi muốn hỏi à? Từ lúc về từ sân bay, mặt cậu nhìn chẳng khác gì có người thiếu nợ cậu mấy đời, còn chả thèm giả vờ cơ đấy." Khâu Dương bật cười: "Nói nghe xem nào."
Thẩm Du Tu nhìn ra ngoài cửa tiệm, đèn đường lục tục sáng lên, đám đông qua lại náo nhiệt, xe thức ăn đỏ đỏ đèn bảng hiệu xanh xanh và vị khói dầu vậy mà có thể làm người ta thả lỏng. Cậu cầm chuôi muỗng xoay hai cái, bỗng bừng tỉnh nhận ra khoảng thời gian quen biết với Bùi Tự hơn nửa năm qua chỉ là một giấc mộng, đã đến lúc phải tỉnh rồi, chẳng biết nói thế nào cho đúng, "Chắc là do tính cách không phù hợp."
Vẻ mặt Khâu Dương như gặp ma, "Cậu vậy mà nói lời mơ hồ thế kia, không giống cậu chút nào?"
Thẩm Du Tu cầm muỗng chỉ chỉ Khâu Dương, "Vậy như nào mới giống tôi?"
"Tôi cũng không rõ nữa." Khâu Dương ăn hết chén miến, rút giấy lau mồ hôi trên mũi: "Nhưng mà cậu bây giờ không giống lần trước cho lắm."
Thẩm Du Tu sửng sốt một giây, biết Khâu Dương đang nói đến người mình hẹn hò trong những năm tháng đại học.
Lúc ở nước ngoài làm sinh viên trao đổi, cậu từng quen với một đàn em người Hoa, cậu ta khá tốt, Khâu Dương cũng gặp rồi. Chỉ là sau đó khoảng cách lệch múi giờ khiến tình cảm vơi dần, dễ dàng dẫn đến chia tay. Người kia sống ở Châu Âu quanh năm, cực kỳ tin vào câu chuyện về "nụ hôn dưới nhánh cây tầm gửi" – Mistletoe (*), cho rằng hai người đang yêu hôn nhau dưới cây tầm gửi là có thể yêu nhau mãi mãi, sau khi ăn bữa tối mùa đông xong, đối phương làm nũng muốn Thẩm Du Tu đi tản bộ với mình, rồi lén lút hôn Thẩm Du Tu dưới nhánh tầm gửi.
(*) Nụ hôn dưới cây tầm gửi - Mistletoe: Hôn nhau dưới cây tầm gửi là một truyền thống bắt nguồn từ thế kỷ 18 tại Anh, là hành động biểu trưng cho tình yêu vĩnh hằng.
Thế sự đổi dời, có lẽ những chuyện được và mất trên đời luôn công bằng, bây giờ Thẩm Du Tu trở thành cái người chủ động đặt nụ hôn kia, nhưng lời cầu nguyện cũng không thể khiến chuyện cổ tích biến thành sự thật.
"Chia tay thì chia tay, có gì mà không giống nhau." Lần đầu tiên Thẩm Du Tu muốn trốn tránh, giấu đầu hở đuôi đứng lên, "Đi thôi."
Khâu Dương có vẻ hiểu rồi, không nói nhiều nữa, tính tiền xong là đi ra ngoài với Thẩm Du Tu.
"Cậu lái xe tới đây?"
"Ừ, đỗ ở chỗ hơi xa, đường ở đây quá hẹp, cũng chẳng có chỗ đỗ." Khâu Dương trả lời, "Đi ra ngoài quẹo trái tầm vài trăm mét, ở phía sau cửa hàng rượu."
Thẩm Du Tu nóng quá chừng, tiện tay cởi nút cổ áo sơ mi, "Xa thế? Tôi còn định đi nhờ về đây."
"Ngại xa thì lần sau cậu nhớ chọn chỗ nào có bãi đỗ xe mà ăn." Khâu Dương nghĩ phải nhanh chóng trừ khử sự thương cảm đau buồn đột ngột xuất hiện ở trên người Thẩm Du Tu, khều khều cậu, "Mấy trăm mét mà không đi được thì hơi tệ đấy bạn à."
Khâu Dương đẩy một cái, Thẩm Du Tu suýt thì bị va vào cọc bên đường vấp ngã, xoay lại đập người sau lưng một đòn.
Khâu Dương cười ha ha, nhanh nhẹn trở tay chuẩn bị đập trả cậu, nhưng y mới nhúc nhích, đã thấy nụ cười khó lắm mới xuất hiện trên mặt Thẩm Du Tu bỗng tan mất, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Khâu Dương thả tay ra, nhìn theo tầm mắt của Thẩm Du Tu, chỉ thấy đó là một cửa hàng tiện lợi nhỏ, ở đó có ba người, bà chủ cửa hàng đang tính tiền cho khách, vừa ồn ào nói giỡn vừa nhiệt tình chỉ đường, tiếng nói của bà ta lẫn vào tiếng người bán hàng rong rao hàng, có hơi ầm ĩ. Mà người Thẩm Du Tu đang nhìn là một người đàn ông im lặng đứng dựa vào trước tủ kính, cầm gói thuốc lá.
Khâu Dương quan sát vẻ mặt của bạn tốt bên cạnh, nghĩ thầm chắc là cái người 'không giống' kia, hỏi nhỏ, "Người quen của cậu?"
Đường nét nửa khuôn mặt của Bùi Tự chìm trong góc tối cửa hàng, đôi mắt hẹp dài híp lại, kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay, vẫn chưa châm lửa. Cách nửa phút sau, hắn mới ấn mở cái bật lửa bằng nhựa, lửa đỏ yếu ớt chiếu sáng vẻ mặt lạnh lùng của hắn.
Bước chân Thẩm Du Tu dừng lại, quay mặt đi, "Cậu đi nhanh lên."
Khâu Dương liếc người đàn ông đẹp một cách chói lóa kia, bĩu môi nói, "Đi thật luôn?"
"Mẹ nó cậu không đi thì tôi tự bắt taxi." Thẩm Du Tu đen mặt, bước nhanh về phía trước.
Khâu Dương hết cách rồi, vội chạy theo sát. Xe đỗ ở chỗ ven đường hơi tối, khúc chếch với phía khách sạn. Hai người tìm trong chốc lát, lúc tìm thấy chiếc xe, không hẹn cùng mắng, "Ai lại đỗ xe như thế này? Đỗ như vậy làm sao xoay xe được?!"
"Đệch!" Khâu Dương đau đầu chạy hai vòng quanh xe, "Lần này đúng là phải vẫy taxi về rồi."
Y nhìn vẻ mặt phiền não của Thẩm Du Tu, không có tâm trạng nói tiếp nữa, chủ động đuổi cậu ta đi, "Cậu đi trước đi, tôi tìm xem chủ xe có để lại cách liên lạc nào không, nếu không thì mai chúng ta quay lại lấy."
Thẩm Du Tu nghĩ tới người vừa gặp kia, không muốn tiếp tục đứng ở đây lắm, gật gật đầu chào tạm biệt Khâu Dương là vội vã đi luôn.
Từ tòa nhà tối đen đi ra ngã rẽ sáng đèn náo nhiệt, Thẩm Du Tu cảm giác một linh cảm kỳ lạ rất rõ ràng, vì vậy có hơi phân tâm bỏ lỡ một chiếc taxi trống.
Ngã rẽ kia ở gần khách sạn nhỏ, dưới ánh đèn sáng, cánh cửa xoay tròn hơi cũ của khách sạn phản chiếu bóng dáng thon dài quen mắt. Thẩm Du Tu cau mày, nhìn chằm chằm cái người đang đi từ bên đường đến trước mặt mình, giọng không mấy vui, "Trùng hợp ghê, cậu tới đây du lịch à?"
Tay Bùi Tự còn cầm gói thuốc lá kia, hắn chỉ nắm nhẹ thôi, lại như siết chặt trái tim Thẩm Du Tu, "Tôi đến đây vì có chuyện cần làm."
"Có việc à? Lại tới trộm tư liệu của ai..." Thẩm Du Tu nói được một nửa, thoáng nhìn gương mặt Bùi Tự, bèn ngậm miệng nuốt ngược về. Làm gì phải mỉa nhau như thế, vốn là ai cũng không có tư cách chỉ trích đối phương.
Những lời Thẩm Du Tu vừa nói với Khâu Dương bay biến sạch sẽ, một luồng chua xót nhàn nhạt quanh quẩn trong xoang mũi, làm cậu phải ép mình nghiêng mặt đi, "Cậu đang chặn cơ hội bắt taxi của tôi đấy."
Bùi Tự âm thầm nhìn cổ áo mở rộng và một phần xương quai xanh của Thẩm Du Tu, chẳng thèm nhúc nhích lấy một tí, bình tĩnh hỏi, "Sao anh ở đây?"
"Có việc." Thẩm Du Tu học theo răm ráp, ném hai chữ xong liền muốn đi vòng qua hắn. Mặt Bùi Tự không chút cảm xúc, linh hoạt cản chân không cho Thẩm Du Tu rời đi, bổ sung một câu nghe chẳng rõ hắn đang vui hay buồn, "Anh tìm bạn tình mới rồi sao?"