Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Sau bình minh, điện thoại bị Thẩm Du Tu vứt trong xe bắt đầu reo liên tục.
Lúc tiếng chuông đầu tiên reo lên, Bùi Tự đứng thẳng lưng lên, nhìn vào trong xe rồi khẽ lắc vai nhắc Thẩm Du Tu.
Nhưng có vẻ Thẩm Du Tu rất buồn ngủ, không muốn nói chuyện cũng không muốn Bùi Tự nghe máy, cậu đưa tay lên bịt hai tai của Bùi Tự lại muốn hắn vờ như không nghe thấy.
Nhạc chuông điện thoại là một đoạn nhạc trong trẻo thuần túy, thế nhưng lại truyền tải man mác một chút ưu thương và bình lặng như cái cách mà Thẩm Du Tu khép hờ tay lại. Có thể là trùng hợp thôi nhưng giai điệu này lại rất quen tai, Bùi Tự cảm giác dường như đã nghe em gái mình mở ở nhà rồi thì phải.
Chỉ là phiên bản đang phát lúc này là tiếng đàn violin, như thể đang kéo người trong mộng tỉnh lại khỏi mộng cảnh, kết thúc đoạn nhạc nhẹ nhàng nhưng lại kéo dài như một tiếng thở dài mềm mại.
Đám sương mù trên đỉnh núi dần tản đi, dưới chân núi văng vẳng tiếng còi xe qua lại. Thẩm Du Tu lưu luyến nhìn mặt trời mọc lên, khi điện thoại reo lần nữa, cậu hài lòng đứng dậy, vươn vai, lấy điện thoại ra khỏi xe.
Cuộc gọi đầu tiên là của trợ lý, còn cuộc gọi sau cùng là của Tưởng Nghiêu. Thẩm Du Tu gửi lại một tin nhắn cho trợ lý, vừa gọi lại cho Tưởng Nghiêu, vừa nhấn nút mở cốp xe định đi lấy chai nước.
"Cậu đang lêu lỏng ở đâu mà bây giờ mới dậy hả?" Vừa nối máy Tưởng Nghiêu đã xổ xàng hỏi, "Không ở nhà à?"
"Sao cậu biết?" Thẩm Du Tu hỏi lại, chậm rãi đi ra cốp sau, vừa định lấy chai nước thì nhìn thấy hai thùng đựng đồ ở đấy bỗng ngẩn người.
"Vừa nãy đi công việc gần chỗ cậu, định ghé bắt cậu mời một chén trà." Tưởng Nghiêu trả lời, "Có tin hay ho đây này, hôm qua Tạ Tuấn về nhà, suýt chút nữa đã đánh nhau với anh trai của cậu ta một trận rồi."
Tuy Thẩm Du Tu không có hứng thú với chuyện của nhà họ Tạ, nhưng dạo gần đây đang hợp tác với nhau cho nên Tưởng Nghiêu cũng thường hay báo cho cậu chút tin vặt vãnh thế này. Vừa nói xong, Tưởng Nghiêu đợi vài giây nhưng không nghe thấy đầu dây bên kia chế giễu hay đáp lại lời nào, chuyện này có chút kỳ lạ, "Thẩm Du Tu?"
Nhưng mà Tưởng Nghiêu chưa nhận được hồi âm thì màn hình điện thoại đã sáng lên, đầu dây bên kia dập máy rồi.
Thẩm Du Tu ném di động vào túi, ôm lấy bó hoa hồng được gói rất đẹp, đi về phía người con trai đang dựa vào đầu xe, ném một chai nước cho hắn, đầu ngón tay vân vê cánh hoa hồng hơi úa, nhíu mày hỏi, "Cậu mua đây hả?"
Động tác vặn nắp chai nước của Bùi Tự vẫn rất trôi chảy, "Ừm"
"À" Thẩm Du Tu hơi ngượng, nói, "Thẩm mỹ tệ quá, đàn ông con trai ai lại mua hoa hồng Champagne này?"
Bùi Tự nhíu mày, liếc nhìn Thẩm Du Tu, ngửa cổ uống nước. Hắn không biết phải chọn mua hoa như thế nào cho nên đã nhờ nhân viên bán hàng tư vấn cho, cũng nhờ cô ấy lấy một con số lãng mạn, mười chín hoa.
Hắn từng được tặng hoa hồng, nhưngchưa từng tặng nó cho ai, hắn cũng không biết con số này có ý nghĩa gì nữa.
Nhân viên bán hàng là một cô gái có nụ cười rất dễ thương, cô đã chọn giấy gói hoa màu sáng một chút và một cái ruy băng màu bạc buộc lại, cô gái nói với Bùi Tự rằng mười chín đóa hoa tượng trưng cho một đời một kiếp, ở bên nhau thật dài thật lâu*
*Ở Việt Nam, 19 đóa hoa hồng mang ý nghĩa, "Chờ tôi nhé!"
Trước khi mua, Bùi Tự không hề có ý đó, phải chăng là bông hồng được gói rất đẹp cho nên hắn đã cầm đi không hề phản đối gì.
Thẩm Du Tu ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng lại áp mặt vào những bông hoa. Nơi chóp mũi ngửi được hương hoa nhàn nhạt, trong đầu lại sượt qua phản ứng cứng nhắc vừa rồi của Bùi Tự, nhanh nhanh chớp chớp đôi mắt, tay nắm lấy vạt áo khoác của hắn, đắc ý nói, "A, cậu chưa từng tặng hoa cho ai đúng không?"
Do vị trí hắn đứng nên Bùi Tự phải cúi đầu xuống nhìn Thẩm Du Tu, môi hắn mím lại thành một đường, sắc mặt cũng không tốt lắm, như muốn nói gì đó để chiếm lại thế thượng phong, thế nhưng đến cuối cùng cũng không thể nói được gì.
Không nói gì thì chính là đúng rồi. Thẩm Du Tu thích nhất là dáng vẻ cam chịu nhượng bộ này của Bùi Tự, cậu vui vẻ ôm cổ Bùi Tự, dùng sức hôn lên môi Bùi Tự một cái, "Trước lạ sau quen. Bảo bối à, anh đây thích màu trắng. Lần sau đừng mua nhầm đấy."
-
Họ ở đấy đến lúc mặt trời qua khỏi đỉnh núi cao rồi mới rời đi.
Trong lúc đó, Thẩm Du Tu lại nhận được thêm 2 cuộc gọi từ trợ lý, đầu dây bên kia uyển chuyển hỏi cậu bao giờ mới trở lại phòng làm việc, bên đấy đang có chút chuyện cần phải giải quyết.
Bùi Tự nghe được đại khái, không đợi Thẩm Du Tu mở miệng đã tự ý thay đổi lộ trình, quay về công ty.
"Về nhà trước đã." Thẩm Du Tu và người trợ lý làm việc với nhau đã lâu rồi nên bên kia cũng biết đối phương đang nói chuyện với người khác, "Anh phải về thay quần áo."
Bùi Tự không có ý kiến gì, chỉ lái xe về nhà trọ theo ý Thẩm Du Tu.
Về đến nhà, Thẩm Du Tu không quan tâm đến chuyện quần áo nữa, lập tức đi tìm một lọ hoa, cuối cùng tìm ra một cái lọ hoa đơn giản được làm bằng thủy tinh, vụn về cắt bỏ tỉa bó hoa hồng rồi cho vào nước.
Trong quá trình mân mê đóa hoa, nghĩ đến thời tiết đang lạnh dần lên rồi, hoa hồng Champagne sẽ tươi được thêm vài ngày nữa, sau đó lại vừa cười vừa nghĩ, thôi thì hoa tươi lâu không cũng không quan trọng, dù sao thì sau này Bùi Tự cũng sẽ mua lại mà.
"Đêm nay đến đón tôi đi." Thẩm Du Tu thay tây trang xong lại đi ngắm nhìn vài bông hoa vừa hé nở trong lọ, quay đầu nói với người tặng hoa, "Tôi đi dự tiệc, sẽ gửi định vị qua cho cậu."
Bùi Tự nhớ Thẩm Du Tu đã đặt vé đi vào đêm nay, hắn không đáp ứng như mọi khi, "Tối nay tôi có việc, tôi sẽ cử một người khác ra ga tàu."
Thẩm Du Tu nhún vai, cậu không can thiệp vào chuyện xã giao cá nhân của Bùi Tự, dặn hắn về sớm một chút rồi vội vàng đến công ty.
Sáng nay Thẩm Du Tu có vài cuộc họp, buổi chiều được rảnh rỗi không ít. Gần tới giờ tan tầm, cậu nhớ chuyện sáng nay Tưởng Nghiêu gọi điện nói với mình nên kêu trợ lý hẹn hắn ăn cơm.
Vừa vào phòng bao trong nhà hàng Thẩm Du Tu đã cảm giác được bầu không khí không được tốt cho lắm, chỉ có Tưởng Nghiêu ngồi một mình ở đó, thoạt nhìn tâm sự nặng nề trong lòng, hoàn toàn không có tâm tư nói tiếp chuyện của nhà họ Tạ.
"Làm sao thế? Mặt mày ủ dột thế kia." Tâm tình của Bùi Tự đang khá tốt, còn chưa ngồi xuống đã kêu người mở bình rượu, quay đầu ân cần hỏi thăm người anh em, "Là Tạ Tuấn đánh nhau với người ta chứ có phải cậu đâu."
"Nếu cậu ta đánh nhau với người khác tôi đã không thèm quản rồi." Tưởng Nghiêu rót trà, uống mấy ngụm, "Anh trai cậu ta cũng không phải dạng lương thiện thuần lương gì, hôm nay tôi còn nghe bạn tôi nói..."
Nói đến đây, cậu ta đột ngột dừng lại, nói lảng sang chuyện khác, "Ở buổi tiệc lần trước cậu cũng nghe thấy còn gì, giữa hai người họ không phải chỉ tranh đấu đơn giản, mà là chơi chết nhau đó."
Thẩm Du Tu nghĩ nghĩ một chút, "Cậu lo cho lần đấu thầu mảnh đất phía Bắc à?"
"Ừ, Tạ Tuấn đảm bảo với tôi nhiều rồi nhưng mà lời cậu ta ấy à, ba phần thật ba phần giả, tôi không dám hoàn toàn tin tưởng cậu ta đâu." Tưởng Nghiêu nói, "Bên này chúng ta họp bàn chuẩn bị mọi thứ hết, nếu để anh cậu ta động tay động chân – "
"Sẽ không đâu." Thẩm Du Tu rộng lượng uống trà, "Tôi xem qua tư liệu rồi, làm không tệ, tài nguyên và đất đai bên kia cũng thương lượng xong cả."
"Cậu không để tâm sao?" Tưởng Nghiêu cười mắng Thẩm Du Tu, "Tiền của nhà đầu tư thì không phải là tiền à?"
Khóe miệng Thẩm Du Tu cong lên, "Để trong lòng nha, chỉ là hôm nay tâm tình tôi rất tốt thôi."
"Mặt mày hớn hở thật đấy." Tưởng Nghiêu động đũa, tán gẫu hỏi, "Thế nào? Thật sự rơi vào bể tình rồi hả?"
Thẩm Du Tu chỉ cười không đáp, uống cạn ly trà trong tay.
"Ồ, xem ra là thật rồi." Tưởng Nghiêu híp mắt nhìn kỹ hắn, "Đừng có nói với tôi là giấu tình yêu mới ở nhà nhé?"
"Đúng thì sao?" Thẩm Du Tu hỏi lại, "Chuyện đầu tư cậu còn không quản được mà đòi quản chuyện yêu đương của tôi à?"
"Tôi còn chưa rảnh rỗi đến mức đó." Tưởng Nghiêu nói đùa, "Cậu không mang ra ngoài thì cũng không có cách nào nói rõ rồi, mấy cái chuyện này phiền phức lắm." Không biết anh ta vô tình hay cố ý mà nhắc nhở, "Tôi chỉ lo một ngày nào đó nội bộ lục đục, người ta lại đâm cậu một nhát thôi."