Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Bùi Tự dừng lại một lúc, lộ ra ánh mắt thường thấy khi hắn hút thuốc lá. Hắn nhìn chằm chằm người trước mặt, đôi môi hé mở một chút, hơi thở chầm chậm lướt nhẹ bên mặt của Thẩm Du Tu như một làn khói.
Hắn kẹp hai ngón tay lại, đưa lên trán Thẩm Du Tu, gỡ sợi bông nhỏ dính trên tóc cậu, giọng nói hơi nặng nề: “Tôi chỉ biết lái xe.”
“Vừa lúc có thể luyện tập mà.” Thẩm Du Tu thở một hơi, ngồi thẳng dậy, chậm rãi xoay người, gục lên người Bùi Tự, vỗ nhẹ tay nói, “Ngày mai đưa tôi đi làm.”
Nói xong, hắn nghe thấy Bùi Tự cười nhẹ một tiếng. Trong bóng tối Thẩm Du Tu vươn tay sờ eo người kia, sau đó bật người dậy, kéo cổ áo T-shirt của người kia xuống, như một đứa con nít mà chồm lên hôn nhẹ lên môi Bùi Tự.
Ánh sáng và hơi thở trong căn phòng như vẩn đục, bàn tay tùy ý đặt trên giường của Bùi Tự cũng bắt đầu di chuyển.
Ngón trỏ đặt giữa khóa kéo kim loại và làn da ấm áp của Thẩm Du Tu nhẹ nhàng ấn vào, bàn tay kia thô bạo hơn, mạnh mẽ ôm cái eo đã mềm nhũn kia, bế cậu lên giường rồi đè lên.
Sáng sớm hôm sau, trời đổ cơn mưa lên thành phố A.
Những ngày mưa gió khiến thành phố lúc nào cũng u ám đi vài phần, cũng may Thẩm Du Tu đã đổi tài xế rồi cho nên phần lớn thời gian ra ngoài tâm tình của cậu đều rất tốt.
Sáng hôm nay cậu không cho Bùi Tự lái xe chở mình đi mà kêu một tài xế ở nhà đến, đi một chuyến đến căn biệt thự ở ngoại thành.
Tô Du xuất viện đã một tuần rồi nhưng Thẩm Du Tu vẫn chưa về thăm. Hôm nay cậu chuẩn bị những thứ cần báo cáo cùng với một ít quà cáp, dù sớm hay muộn cũng sẽ không thể trở về ăn cơm được.
Cuối tuần, Thẩm Diệu Huy và một vài người bạn cũ hẹn nhau đi uống trà sớm, về nhà có hơi muộn. Thẩm Du Tu bước vào biệt thự, kêu người hầu lên xe lấy quà xuống rồi lên lầu, Tô Du vẫn còn đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ.
Cậu định gõ cửa chào hỏi chút, thế nhưng cửa phòng không khóa. Bà chủ đang ngồi thu dọn đồ đạc một mình bên chiếc tủ màu trắng sữa.
Tô Du có vẻ tiều tụy phờ phạc đi một chút, sắc mặt còn vàng hơn cả đống đồ cũ trong tay. Một vài chồng tài liệu, một vài bức ảnh cùng với hai, ba chiếchộp gấm mềm màu đỏ, tuy cũ nhưng rất đẹp—— đựng loại ổ khóa cũ từng trở thành mốt thời trang cách đây hơn hai thập kỷ.
Thẩm Du Tu đã từng nhìn thấy những thứ này, cậu nghĩ bà thực sự yêu những vật này như châu như bảo. Hai mươi năm trước, Thẩm Diệu Huy từng nói ngày khó khăn nhất là ngày bắt đầu kinh doanh, thậm chí đám tang của cha mẹ ông cũng được làm tiết kiệm nhất có thể. Thế nhưng đối với những chiếc khóa tinh xảo đã cũ cần được thay mới, Tô Du không ngần ngại mà mua một vài chiếc về.
“Mẹ”. Cậu khoan bước vào chỉ đứng ngoài cửa khẽ gọi một tiếng, “Mẹ đang bận sao?”
Thẩm Du Tu ngỡ Tô Du đang khóc nên định khuyên nhủ an ủi vài câu. Bà ngước mặt lên, trên mặt chỉ còn vệt nước mắt, bình tĩnh cất những thứ kia lại thật kỹ rồi mới quay sang gật đầu với Thẩm Du Tu một cái, “Lục lại vài món đồ ngày xưa thôi ấy mà”
Thẩm Du Tu mỉm cười, vẫn đứng cách bà vài mét, tiếp tục nói, “Sức khỏe mẹ thế nào rồi ạ?”
“Tốt lắm.” Tô Du vuốt phẳng lại nếp gấp váy tạo nên lúc ngồi xổm xuống, bà nhấp một ngụm trà, “Sao con lại về đây?”
Bà có vẻ không quan tâm đến Thẩm Du Tu lắm, cũng không lo lắng gì về việc không gặp con trai từ ngày xuất viện đến giờ mà vẫn hỏi rất thản nhiên.
“Có chuyện tìm ba, sẵn tiện thăm mẹ luôn.”
“Ba con sắp về rồi.” Tô Du nhìn đồng hồ đeo tay nằm trên đầu giường, quay sang hỏi “Còn con gần đây công việc tiến triển tốt không?”
“Mọi thứ vẫn rất tốt”, Thẩm Du Tu đáp. Đây là mẫu câu mà Tô Du đã dùng để nói chuyện với cậu suốt thời sinh viên, từ khi cậu đi học đến sau khi tốt nghiệp rồi chuyển sang đi làm. Đây giống như một hành động bắt chước chỉ để duy trì mối quan hệ mẹ con thì đúng hơn.
Nhưng Thẩm Du Tu không hề phàn nàn gì, cả Tô Du và Thẩm Diệu Huy đều đối xử với cậu không hề thô bạo dữ dằn gì mà còn cho cậu rất nhiều thứ, không yêu thương con nhưng cũng không làm trái đạo lý pháp luật.
“Vậy thì tốt rồi. Con ngồi xuống uống trà đi.” Bà quay lưng lại với Thẩm Du Tu, qua loa lấy lệ nói.
Dưới lầu truyền đến tiếng động cơ xe ô tô, Thẩm Du Tu thoáng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Thẩm Diệu Huy từ trong xe bước ra. Cuộc trò chuyện với Tô Du dừng lại ở đó, cậu đi xuống lầu chuẩn bị đối phó với ba mình.
“Con không nên xen vào chuyện của hai thằng nhóc nhà họ Tạ đó quá nhiều đâu.” Thẩm Diệu Huy ở phòng làm việc dưới lầu, sau khi nghe xong chuyện Thẩm Du Tu định bắt mối quan hệ qua việc đầu tư dự án, phê bình nói, “Đừng để đắc tội với người khác làm gì, đầu tư vào đó một chút tiền cho xong là được rồi.”
Thẩm Du Tu cuối đầu suy xét trong chốc lát, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nói: “Mảnh đất kia, hợp tác thế nào thì Tạ Tuấn cũng là người thầu chính, Tưởng Nghiêu cũng chỉ một phần, con hợp tác cũng không phải muốn kiếm thêm gì. Dù sao thì con và Tưởng Nghiêu cũng là bạn bè nhiều năm rồi, con đây là muốn, bỏ tiền cũng được, giữ quan hệ cũng được, coi như chuyện này là giúp đỡ chiếu cố cậu ấy đi.”
Thẩm Diệu Huy cân nhắc một lúc cũng không nghĩ ra điểm nào bất hợp lý, “Thôi được rồi. Trong lòng con tự có dự tính cả đi.”
“Con biết rồi.”
“Đúng rồi, gần đây con và Bàng Quân thế nào rồi?” Thẩm Diệu Huy hỏi.
“Cũng không tệ lắm.” Thẩm Du Tu qua loa đáp.
“Thật là, sáng nay cha nghe chú Bàng nói con không thèm hẹn gặp con gái người ta.” Thẩm Diệu Huy không hề nể mặt mà vạch trần lời nói dối của con trai, “Nếu hợp nhau thì nên gặp mặt thường xuyên hơn, nhà chúng ta cũng có cháu đời sau sớm.”
Giọng nói và cả ánh mắt đề mang ý cảnh cáo khiến cả người Thẩm Du Tu không được tự nhiên. Cậu biết rõ chấp niệm của Thẩm Diệu Huy trong chuyện này, cho nên cũng không tranh cãi gì thêm với ông, chỉ đứng dậy nói, “Do tháng này bận quá, đêm nay sẽ hẹn cô ấy đi ăn tối.”
“A?” Thẩm Diệu Huy nghe thấy thế, sắc mặt hòa hoãn không ít, “Có cần trực tiếp mời con bé đến nhà không?”
“Không cần đâu.” Thẩm Du Tu tranh thủ mượn một cái cớ để từ chối, “Con đã đặt nhà hàng rồi.”
Thẩm Diệu Huy không hẳn là hài lòng nhưng cũng không khăng khăng can thiệp vào nữa, cuối cùng cũng để cậu đi.
–
Trên đường về thành phố, Thẩm Du Tu có chút lo lắng, cậu gọi điện cho Bàng Quân nói rõ ràng mọi chuyện. Hai người quyết định chọn một nhà hàng Pháp, một bữa ăn giản đơn để báo cáo với gia đình hai bên.
Nhà hàng là nơi được bạn của Bàng Quân giới thiệu, buổi tối đấy Thẩm Du Tu tự mình lái xe đi, lúc này mới phát hiện chỗ này cách thành phố A không bao xa, đi vài đường cũng đến được.
Bàng Quân cũng không khách khí, lúc ăn cơm thì dành phân nửa thời gian để bấm điện thoại, ăn cũng không nhiều, trang điểm lại tinh tế hơn ngày trước. Sau bữa ăn cô bảo có hẹn với một người bạn gái cùng đi xem chương trình.
Thẩm Du Tu tất nhiên sẽ không cản cô ấy, chỉ lịch sử hỏi cô có muốn đi nhờ xe hay không.
“Vẫn còn sớm, mới tám giờ thôi.” Bàng Quân trang điểm nhấn nhá phấn mắt long lanh, dưới ánh đèn của nhà hàng trông cô rất xinh đẹp, “Tôi đi loanh quanh một chút, anh Thẩm có việc thì cứ về trước đi.”
“Một mình cô ở đây?” Thẩm Du Tu cảm thấy không ổn cho lắm, cười cười nói, “Tôi đợi cô đi.”
“Được rồi.” Hàng mi Bàng Quân khẽ động, đi đến kéo tay hắn, hạ giọng nói, “Thật ra tôi muốn đi ăn bánh rán ở thành phố A. Anh hai của tôi từng học ở đây, đã từng mua cho tôi… Hay là cùng nhau đi ăn thử đi.”
Thẩm Du Tu bật cười, “Cô không thích ăn cơm Pháp vậy sao tối nay lại chọn nhà hàng này?”
“Cũng không phải, chỉ là tôi đột nhiên nghĩ đến bánh rán.” Bàng Quân cười híp mắt. “Tôi mời anh một phần, cảm ơn anh chốc nữa phải chở tôi đi rồi.”
Thẩm Du Tu dùng tay ra hiệu rất sẵn lòng, đi sóng vai cùng bước vào đại học A trong đêm tối.
Bàng Quân hẳn đã đến đây nhiều lần rồi, cô như một học sinh ở đấy, chỉ Thẩm Du Tu đến trường học bằng xe bus bằng con đường ngắn nhất, chẳng mất bao lâu đã đến nơi. Xuống xe, Thẩm Du Tu mới phát hiện nơi này rất náo nhiệt không thua kém gì các khu thương mại bên ngoài trường học. Các quầy sạp bán đồ cũ và những học sinh sinh viên đi chơi chật cứng cả một con phố dài, trong không khí đều là mùi thức ăn và đặc biệt còn có mùi ẩm sau một cơn mưa.
Thẩm Du Tu cùng Bàng Quân đi tiếp, ấy vậy mà tâm tư của cậu không hề đặt trên người cô gái đang đi tìm sạp bánh rán bên cạnh mà lại chú ý đến nữ sinh đang bày một sạp hàng nhỏ bên phải. Đến gần khu vực trung tâm, Thẩm Du Tu không hề ngạc nhiên khi thấy Bùi Lệ đang ngồi bên một sạp trang sức, cúi đầu nhắn tin.
“Bùi Lệ.” Thẩm Du Tu đứng trước mặt cô, hơi cúi đầu khẽ gọi.
Bùi Lệ quay đầu, ngạc nhiên hỏi “Anh Thẩm? Sao anh lại ở trường em vậy?”
“Đi dạo cùng một người bạn thôi.” Thẩm Du Tu mỉm cười nhìn cô bé, “Một mình em ở đây thôi sao?”
“Không phải, anh trai của em…” Bùi Lệ lắc lắc đầu, “Anh!” Cô bé vẫy tay về một hướng khác, Thẩm Tu Du liếc mắt nhìn theo quả nhiên nhìn thấy Bùi Tự đang đi sang đây.
Bùi Tự đảo mắt nhìn Thẩm Tu Du và người phụ nữ đứng cạnh cậu, không dễ gì phát hiện được giữa dôi lông mày ấy có hơi nhíu lại, hắn đưa cái túi đựng những món đồ trang sức nhỏ cho Bùi Lệ, nghiêng đầu qua một chút, lạnh mặt nhìn Thẩm Du Tu.
Bùi Lệ vội vàng bày những món đồ trong túi ra, Bàng Quân thấy khá thú vị nên cũng tiến tới xem một chút, dường như cũng muốn mua mấy thứ đồ mới mẻ này.
Sau đấy Thẩm Du Tu thuận lý thành chương, bước lên một bước, đưa lưng về phía đám người lặng lẽ đưa tay, hất cầm lên, chỉ vào chiếc nhẫn bạc được treo trên cây nứa, khẽ cười nói “Có đồ mà cậu làm không?”
Ngón tay cậu xòe lòng bàn tay của Bùi Tự ra một chút, hành động và âm cuối trong lời nói đều mang theo một chút ý trêu cợt quyến rũ người khác “Tôi nghĩ là không có đâu.”
Lời còn chưa dứt, Bàng Quân cách đó vài bước bỗng đứng dậy, quay đầu sang hỏi “Cái này đẹp không?”
Thẩm Tu Du mỉm cười gật gật đầu, vừa định khen đôi câu bỗng ngón tay đang làm loạn trong lòng bàn tay của Bùi Tự đột nhiên bị nắm chặt, có chút hung hãn nhéo một cái nhưng thật ra cũng không dùng bao nhiêu lực, nhưng lại khiến Thẩm Du Tu ép hết toàn bộ những lời định nói trở vào.
“Không có đồ tôi làm.” Bùi Tự trả lời câu hỏi của Thẩm Du Tu, buông tay ra rồi lại xoay người lại xách cổ tay Thẩm Du Tu lên, hệt như muốn đẩy Thẩm Du Tu đến bên cạnh Bàng Quân đang trả tiền đằng kia, không nóng không lạnh mà ném một câu, “Không đi trả tiền cho người mà anh hẹn hò kia à?”
Thẩm Tu Du nhìn cũng không thèm nhìn đến người kia, trong mắt ngập tràn ý cười, nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, nhanh chóng dán vào bên tai hắn nói: “Muốn cậu làm gì cũng khó vậy sao, làm đối tượng hẹn hò nha?”