Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Ánh hoàng hôn dần buông xuống, Bùi Tự rời khỏi công ty nơi các tòa nhà văn phòng rồng rắn lẫn lộn, ngay sau đó hắn nhận được một cuộc điện thoại.
Đầu dây bên kia là người tài xế rất thân thuộc với cậu, "Bùi Tự, Tôn bí thư muốn gặp cậu. Bây giờ cậu có đến đó được không? Địa điểm là khách sạn W."
Bùi Tự đánh tay lái, chạy đến khách sạn kia, tại đại sảnh treo những món trang trí màu vàng kim trên cao, hắn nhìn thấy một người đàn ông trung niên dáng người hơi mập đang đợi mình.
Thấy Bùi Tự đến, người đàn ông vỗ vai chào hỏi, "Tôn bí thư bảo cậu lên lầu, à, hôm nay đại thiếu cũng đến đấy."
Lão đưa Bùi Tự đến bên ngoài phòng bao mà Tạ Tuấn hay đến, sau khi gõ cửa thì cung cung kính kính hỏi thăm, rồi lập tức rời đi.
Chủ nhân căn phòng dường như đang đi rửa mặt, trên ghế salon trong phòng khách chỉ có mình Tôn bí thư đang ngồi đấy. Gả đeo một cặp mắt kính viền vàng, nhìn Bùi Tự rồi nở một nụ cười sắc bén, ra hiệu kêu hắn ngồi xuống chờ.
"Tạ tổng gọi cậu đến hỏi chút chuyện." Tôn bí thư đẩy kính mắt nói, "Trả lời cho tốt."
Tôn bí thư nói chuyện công việc rất khôn khéo, lần đầu gặp nhau hồi mấy tháng trước Bùi Tự đã được lĩnh giáo rồi.
Một thời gian ngắn sau khi Bùi Lệ xuất viện, Bùi Tự thông qua Khương ca, liên hệ với một phóng viên truyền thông, tốn công tốn sức mới cung cấp được một phần văn kiện. Nội dung đại khái là lời kể của mấy người đàn em trong lúc uống rượu nói ra, gián tiếp thừa nhận hành vi hại người đã được sự đồng ý của Tạ Tuấn.
Đến thời gian hẹn gặp, người đến cửa hàng thức ăn nhanh gặp Bùi Tự không phải vị phóng viên kia mà là Tôn bí thư trước mặt đây.
"Bùi tiên sinh có vẻ không quá am hiểu pháp luật rồi." Tôn bí thư ném USB đến trước mặt Bùi Tự, "Chỉ dựa vào loại chứng cớ này mà đã muốn chỉnh Tạ Tuấn rồi à, vậy là quá khinh thường hắn rồi."
"Lời nói lúc uống rượu có thể xem là căn cứ chính xác để tin à, cậu có nhân chứng, có vật chứng sao? Huống hồ Phương tiểu thư đã thừa nhận chính mình là kẻ chủ mưu." Tôn bí thư liên tục hỏi cậu mấy lần, ngồi xuống châm điếu thuốc, hất cằm lên, phả ra một làn khói lơ lững, chậm rãi nói, "Đương nhiên, tôi cực kỳ tán thành hành động đi tìm chính nghĩa của người bị hại như các người."
Ánh sáng bên mắt kính lóe lên, "Bất quá đánh rắn phải đánh dập đầu, giẫm người phải nhắm vào chỗ đau nhất mà giẫm. Dù chuyện này có đến tai truyền thông thì cũng chỉ đem đến chút phiền toái nhỏ đối với Tạ Tuấn—— rất dễ dàng giải quyết."
Thái độ của đối phương như người ở trên cao nhìn xuống, nghe như đang răn dạy, Bùi Tự vô ý nghe người ta nói lý, sắc mặt âm trầm, "Ông tìm tôi chỉ để nói cái này à? Đang thay Tạ Tuấn nhắc nhở tôi sao?"
Bùi Tự đá văng cái ghế đang cản đường ra, nhấc chân rời đi.
"Đừng nóng vội." Tôn bí thư giơ tay cản lại, phảng phất nhìn ra người trước mặt là một kẻ cứng đầu, rất nhanh đã đổi thái độ thành bộ dạng hiền lành, gương mặt tươi cười, "Tôi đến là giúp cậu đấy."
Gả phả một hơi khói, dùng giọng điệu trò chuyện với hậu bối nói, "Cả tôi và Tạ tổng đều hiểu rõ quan hệ của cậu và Thẩm tổng của tập đoàn Diệu Huy. Chắc cậu cũng biết cậu ta và nhị thiếu có quan hệ không nhỏ, hợp tác rất nhiều đúng không? Ngây ngô tiếp cận cậu ta sẽ có rất nhiều cơ hội để bắt được nhược điểm của hắn."
"Suy nghĩ cho kỹ." Tôn bí thư thấy hắn dừng chân lại, giấu lại ý tứ gian xảo rồi nở nụ cười, "Nếu cậu muốn tìm niềm vui mới, không ngại thì có thể liên hệ với tôi."
"Ba ——" Bên trong phòng bao khách sạn vang lên một âm thanh di chuyển nặng nề.
Ánh sáng bỏng mắt yếu dần, dần hiện ra một bóng dáng xuyên qua tấm màn thưa màu trắng, hằn lên tấm cửa gỗ tự động màu nâu đậm.
Chủ nhân căn phòng bao mặc một chiếc áo tắm đứng bên trong phòng ngủ với bộ dáng rất thiếu kiên nhẫn, đưa lưng về phía cửa sổ sát đất, đi đến ngồi xuống chiếc ghế salon đơn, bắt chéo chân nhìn Bùi Tự.
"Nghe nói mấy ngày trước cậu suýt chút nữa thì tông chết em trai tôi à?" Tạ Trì khẽ mỉm cười, da dẻ hai bên gò má căng ra nhìn có chút dữ tợn, "Lá gan rất lớn đấy."
Tôn bí thư cũng cười theo, Bùi Tự ngồi ngay ngắn ở đối diện bọn họ, mắt lạnh xuống nhìn hai người, không hề mở miệng.
"Nếu đâm chết thật thì đúng là bớt việc, ha." Tạ Trì ấn ấn cổ mình, dường như ngủ không ngon, mắt nhắm mắt mở, "Bùi gì ấy nhỉ... À, Bùi Tự, cậu vừa thu được mấy thứ tài liệu không tốt lắm đấy."
"Tôi cũng rất hiếu kỳ, Thẩm Du Tu thay Tạ Tuấn thu dọn nhiều cục diện hỗn loạn như vậy, cậu cứ nắm lấy vài nhược điểm không phải rất dễ dàng sao?"
Tôn bí thư nhìn ông chủ của mình dần mất kiên nhẫn, liếc nhìn sang Bùi Tự đang không có nửa điểm muốn cúi đầu, hiếm thấy nói một câu hay, "Thẩm tổng không dễ đối phó, hơn nữa hai năm qua cùng nhị... vị kia cũng khá thân. Những gì người bên chúng tôi nghe được so với thiết bị nghe trộm do Bùi tiên sinh đưa tới không khác nhau là mấy, đều là lỗ hỏng khi kiểm tra thuế."
"Về chuyện thuế vụ, làm không ổn có thể tiêu tan gia sản mất." Tạ Trì cáu trắng mặt nhìn thư ký, "Tác dụng không lớn." .
||||| Truyện đề cử: Phỉ Vọng |||||
Khóe môi Bùi Tự trào phúng nhấc lên, lên tiếng hỏi, "Các người muốn cho tôi cái gì?"
Tạ Trì muốn nói lại thôi, ngập ngừng vài giây, vung tay lên, để Tôn bí thư bên cạnh tiếp lời.
"Gần đây Thẩm tổng vừa nhận được một ít tư liệu thầu án do Tạ Tuấn chủ trì ở phía thành Bắc khu thổ địa, mảnh đất kia tổng giá trị mười mấy trăm triệu." Tôn bí thư lấy ra một cái USB nhỏ, bàn giao một phen sau, cuối cùng nói, "Tôi muốn cậu lưu ý nó."
Ánh mắt Bùi Tự chuyển động vài vòng xuống phía dưới bàn trà, trực tiếp hỏi: "Các người muốn tôi lấy trộm tư liệu à?"
Tôn bí thư bị nghĩ rằng là lấy trộm có chút mất thể diện, biểu tình trong nháy mắt trở nên khinh bỉ nhưng vẫn kiên định tươi cười nói, "Nếu như cậu còn nhớ chuyện em gái của cậu."
"Lấy trứng chọi đá chung quy cũng phải thông suốt rút ra chút gì chứ." Gả hướng về phía Tạ Trì gật đầu một cái, đứng dậy đưa Bùi Tự ra ngoài, dựa sát nở một nụ cười chân thành nói, "Lại nói cậu cũng nên rõ ràng, người như cậu, kỳ thực không có tư cách bàn điều kiện với bọn tôi, đúng không?"
-
Khách sạn cách khu nhà cũ của Bùi Tự hơi xa một chút, Bùi Tự đi xe công cộng, đi khoảng mười phút thì đến đầu hẻm khu đường phố quanh co thì phát hiện một chiếc xe quen thuộc cùng với bóng dáng một người đứng dưới cây nhãn gần gần bên kia, ôm cánh tay, khẽ nhếch miệng cười với hắn.
Thẩm Du Tu không đi làm, ăn mặc rất nhàn nhã, nửa người trên là chiếc áo T shirt Bùi Tự mua ở một tiệm vỉa hè giá rẻ. Rõ ràng là quần áo chất lượng kém, lại còn phai màu, ấy vậy mà mặc trên người cậu lại như bị cố ý thiết kế cho cũ. Con người sạch sẽ đang đứng ở đằng kia được ánh nắng khi mặt trời lặn bao lấy, như một viên đá tinh khiết, còn có sức sống như hổ phách.
Bùi Tự cách cậu một con hẻm, bàn tay trong túi quần nắm chặt lấy chiếc USB, ngữ điệu đều đều hỏi, "Sao anh lại ở đây?"
"Đi ngang qua thôi." Thẩm Du Tu cười đến lộ phần nứu hồng, "Tùy tiện nhìn một chút."
Gió thổi khiến lá cây nhãn lồng khẽ đung đưa, một chiếc lá trơn bóng óng ánh nhẹ rơi xuống vai Thẩm Du. Bùi Tự đi tới, đưa tay gạt mảnh nhỏ xanh xanh kia đi, "Anh biết tôi sẽ về nhà sao?"
"Đã nói là đi ngang qua mà." Thẩm Du Tu nhún vai, quay mặt đi nhìn cửa sổ xe phản chiếu lại, phát hiện tầm mắt của Bùi Tự cũng dời đi như cậu, hai người cùng nhìn vào hình ảnh phản chiếu mà cười, "Không gọi điện cũng có thể tìm được người, cảm giác này rất mới mẻ."
Bùi Tự đối với bộ dáng ngụy biện này của Thẩm Du TU không biết nên nói gì, "Trùng hợp thật."
"Gặp được người nào cũng là trùng hợp, gặp cậu thì không." Thân hình Thẩm Du Tu khẽ nghiêng nhìn vào hình ảnh phản chiếu của Bùi Tự trên tấm thủy tinh, "Em gái cậu thế nào rồi?"
"Về trường ở rồi." Bùi Tự nói, "Không ở nhà."
Thẩm Du Tu kéo dài âm thanh ồ một tiếng, nghiêng mặt sang bên, đối mặt với hắn, nói, "Vậy hôm nay tôi tới thì không có cơm ăn sao?"
Bùi Tự liếc hắn một cái, "Anh thiếu cơm ăn à?"
"Thiếu nha, thiếu cơm do đầu bếp họ Bùi làm." Thẩm Du Tu dựa vào xe, tay di di trên mặt kính thủy tinh, dời đến xương quai xanh bị lộ một chút ở cổ áo Bùi Tự, hơi nghiêng đầu nói, "Trở về nấu cơm ăn đi."
"Tôi về nhà lấy chút đồ." Bùi Tự theo theo ý Thẩm Du Tu, nhạt giọng nói, "Anh ở đây chờ chút đi."
"Tôi đi cùng với cậu." Thẩm Du Tu nhàm chán muốn chết, khăng khăng nói.
Bùi Tự xuất hiện trước, Thẩm Du Tu thuận theo nước chảy bèo trôi mà chờ đợi một người, mà Bùi Tự vừa đến, không nghĩ tới sẽ để lại những cảm xúc tâm tình ngổn ngang. Hai người, hai người, Thẩm Du Tu cảm thấy việc mình đi theo Bùi Tự đã sắp thành thói quen rồi.
Bùi Tự không có ý kiến gì, dù sao Bùi Man cũng không có ở nhà.
Một giờ trước bà ta còn ấp úng gọi đến xin thêm tiền, âm thanh ở đấy khiến người ta không có cách nào không để ý đến, hiển nhiên là ở quán mạt chược của Mỗ gia.
Căn phòng nhỏ ở lầu ba vẫn là dáng vẻ cũ, không khác gì so với lần trước Thẩm Du Tu ở lại đây, đặc biệt là lúc này lại mang vẻ cũ kĩ ố vàng.
Bùi Tự muốn lấy gì đó trong phòng Bùi Lệ, vào cửa liền đi thẳng đến phòng nàng, đẩy cửa ra.
Theo lễ phép và sự tôn trọng đối với những thứ riêng tư của phụ nữ, Thẩm Du Tu chờ ở ngoài cửa, không đi vào.
Gian phòng Bùi Lệ cũng không lớn, nhỏ mà ấm áp, tuy rằng có không ít vết tích từng bị đập phá nhưng phần lớn vẫn là được dùng rất cẩn thận. Thẩm Du Tu dựa vào cạnh cửa đợi một chốc, liếc thấy giá sách trong góc phòng, cảm thấy rất hứng thú mà nở nụ cười, chỉ chỉ nói, "Kia là tủ đựng bát phải không?."
Bùi Tự ừ một tiếng, không lâu sau, nói tiếp: "Khi còn bé hàng xóm không dùng nữa, tôi đem về sửa một chút."
Góc viền có chút xước, được tỉ mỉ quét lên một màu xanh sẫm, ngược lại còn rất đẹp. Trên giá bày một ít đồ vụn vặt, còn có một món đồ thủ công thô ráp, miễn cưỡng có thể nhìn ra được vòng quay ngựa gỗ được chế từ một mảnh đồng thau, Thẩm Du Tu nghịch ngợm thổi một hơi thật mạnh, ô đồng trên đỉnh xòe ra lung lay chuyển động, bốn con ngựa gỗ không quá tinh xảo từ từ xoay tròn, phân cách nắng chiều, hình ảnh chiếu trên tường như một mảnh quy luật biến đổi của ánh sáng.
Thẩm Du Tu tràn đầy phấn khởi nhìn ngựa gỗ màu vàng, liếc mắt thấy một món đồ trang trí nhỏ, thuận miệng hỏi, "Đó cũng là cậu làm à?"
Bùi Tự đã tìm được đồ, thu dọn bàn thật cẩn thận, đứng dậy đi ra ngoài, lúc sắp xếp lại mấy cái bông tai nhựa màu sắc rực rỡ, nói: "Có làm mấy cái."
Hắn đứng ở trước kệ sách sắp xếp lại mấy món đồ nhỏ nhỏ, "Năm trước em gái tôi thường bày bán này nọ trước cửa trường học vào buổi tối, tôi giúp con bé làm."
Thẩm Du Tu chống chân, ót dựa vào vách tường trắng xám, thử tưởng tượng một chút, bất luận là lúc sửa tủ hay lúc Bùi Tự vừa mười mấy tuổi đã cố gắng làm cái kệ sách cho em gái, Bùi Tự vì cuộc sống khó khăn mà phải tự mình làm, là một Bùi Tự với ánh hào quang rạng rỡ.
Vì thế cậu ngoắc ngoắc tay, nói "Ôi."
Chỉnh lại đồ vật trên tủ xong, Bùi Tự nhìn cậu, đến gần hai bước.
Ánh chiều tà tan đi, thay vào đó là màn đêm yên tĩnh.
Bùi Tự muốn biết Thẩm Du Tu đang nghĩ gì, cúi đầu hôn cậu, sau đó hỏi: "Chuyện gì?"
Thẩm Du Tu nghĩ thầm, không có chuyện gì nghiêm trọng, lại nghĩ, cùng một nam nhân yêu đương cũng không phải chuyện tầm thường.