An toàn khu phụ cận Kim thị này giờ càng ngày càng phát triển, xa xa là đoạn phòng ngự thứ nhất, muốn tiến vào an toàn khu chính thức được mệnh danh là “căn cứ Kim thị”, phải tại đây tiến hành các loại kiểm tra.
Lúc tiểu đội Lôi Thần gần tới Kim thị, vì không muốn gây chú ý, đem xe đổi thành chiếc mini Pickup tàn tạ, tới nơi xong, Lâm Phàm quang minh chính đại đem xăng trong xe trút vào không gian, mà xe không còn giá trị gì nữa thì theo yêu cầu dừng lại lề đường.
Hành động đó của Lâm Phàm cũng không khiến mọi người kinh ngạc, dị năng giả không gian hệ đã xuất hiện càng ngày càng nhiều. Bởi tang thi không gian hệ rất ít, loại dị năng này thường thường thăng cấp rất chậm, không gian cũng không quá lớn, tại thời điểm vơ vét vật tư cũng chẳng đóng góp được bao nhiêu công lao, phương pháp công kích lại yếu, hơn nữa giữa con người với nhau không có tín nhiệm, nên dị năng giả không gian hệ cũng không được hoan nghênh như trong tưởng tượng.
Tiểu đội Lôi Thần ngoan ngoãn đến mặt sau xếp hàng chờ đợi qua cửa vào Kim thị, đạo phòng ngự này là một trong bốn cửa khẩu lớn nhất để đi vào căn cứ Kim thị, hiện giờ kỹ thuật kiểm tra đề cao không ít, mọi người hoàn toàn có thể lựa chọn phương pháp thích hợp với mình. Có phương thức kiểm tra khá truyền thống, giống như trước tìm bãi đất trống vẽ vòng tròn ngồi bên trong, qua 3 giờ là được, phương pháp này chỉ cần nộp lên phí vào cửa an toàn khu, nên được đa số người chọn.
Còn có phương thức kiểm tra tiên tiến khác, dùng nước bọt tiến hành phân tích phản ứng sinh-hóa học, tuy rằng cần nộp lên kha khá vật tư, nhưng chỉ tốn thời gian 1 phút, thiết bị kiểu dạng que thử thai, nếu hiểu thị hai vạch, vậy xin chúc mừng đã “trúng thưởng”! Đi ra ngoài quẹo trái không tiễn, nhưng nếu như chịu đựng qua mà trở thành dị năng giả, Kim thị liền hoan nghênh. Tiểu đội Lôi Thần đương nhiên không thiếu chút ít phí tổn này, mặc dù có phòng xe thoải mái, nhưng dọc đường đi lại tàu xe mệt mỏi vô cùng, đối tòa biệt thự ở chưa được vài ngày kia, mọi người lại sản sinh ra loại cảm giác trở về nhà.
Liên Vĩnh Phong làm tang thi cấp bậc cao, tự nhiên không khả năng thông qua kiểm tra như vậy, hiện tại đang đứng trong khoảng không gian làm từ trận pháp chân không được Lâm Phàm thiết kế riêng cho Trịnh Thuyên, hắn cũng không lo lắng bí mật về không gian bị bại lộ, trận pháp kia bị thiết trí tại một gian phòng hoàn toàn phong bế trong biệt thự, bên ngoài trận pháp là linh khí nồng đậm, đối tang thi mà nói là thứ vũ khí gây sát thương kinh khủng nhất.
Thông qua điểm kiểm tra, căn cứ Kim thị cư nhiên còn làm những chiếc xe tương tự xe bus, chỉ cần tốn một ít não tinh, là có thể trực tiếp ngồi xe vào khu vực trung tâm căn cứ Kim thị, trong này phòng ngự được xây dựng càng thêm hoàn thiện, tường thành cao ngất chắc chắn với trên đầu là pháo phòng ngự, ra vào đều hoàn toàn dùng thang, ngay cả cửa cũng bị lấp hết.
Biệt thự tiểu đội Lôi Thần mua còn ở yên chỗ đó, không ai dám đi qua chiếm lấy, trong toàn khu đều truyền tai nhau tòa biệt thự kia được nhân vật bối cảnh lớn đặc biệt lưu lại, sau lúc tiểu đội Lôi Thần trở về, liền phát sinh oanh động. Sau đám Lâm Phàm mới biết được, chẳng thể trách cao tầng căn cứ Kim thị chiếu cố bọn họ như vậy, nguyên do là dựa vào thân phận Lôi Khê cùng Nghiêm Hàn, căn cứ Kim thị đào được không ít tiện nghi về vũ khí nóng từ quân khu Quỳnh Châu.
Lâm Phàm đem nước không gian tăng nhiệt độ rồi rót vào bồn tắm, ngay sau không khí liền ấm áp không ít, nhưng vẫn còn chút cảm giác lạnh. Cởi xuống y phục ngâm cả người vào nước nóng, hắn cảm giác mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều thoải mái mà giãn nở ra, hơn nữa sau khi kết nối bồn tắm mát xa với nguồn điện, dòng nước lưu chuyển khắp toàn thân, Lâm Phàm nhịn không được thở dài một hơi.
Đột nhiên cửa phòng tắm xuất hiện một đoàn bóng đen, không khách khí đẩy ra cửa, cái đuôi cùng hai tai Đại Hắc đã có thể điều khiển thu lại giờ đây không tự chủ được lộ ra, từ lúc vào phòng tắm ánh mắt liền dính lên người Lâm Phàm, luyến tiếc rời đi.
“Đại Hắc? Ngươi làm sao vào được, đi ra ngoài đi ra ngoài, chờ ta tắm xong rồi tìm ngươi.” Lâm Phàm thấy vẻ mặt Đại Hắc thầm kêu không tốt, vội vàng đuổi người.
Đại Hắc ngồi bên bồn tắm đặt cằm lên cạnh bồn, ánh mắt ai oán nhìn Lâm Phàm, hai tai ủy khuất mà cụp xuống, đuôi xù to ép vào giữa hai chân, “Ta vừa nghe được Lôi Khê cùng Nghiêm Hàn tranh luận đêm nay ngươi ngủ với ai, hóa ra ngươi cùng bọn họ đã … Ta biết lúc trước mình trí lực không đủ, còn là một tên quái vật người không ra người thú không ra thú, ngươi không thích ta cũng là bình thường, ô ô…”
Lâm Phàm nhìn Đại Hắc như vậy tâm mềm nhũn, nhịn không được mò lấy tai Đại Hắc, tuy biết rõ Đại Hắc là cố ý giả bộ ủy khuất, “Ta như thế nào lại không thích ngươi được? Ta thích nhất là Đại Hắc, Đại Hắc ngoan như vậy.”
“Ta là người sớm cùng ngươi nhất… Quên đi,” Tai Đại Hắc rũ xuống thấp hơn, cơ hồ dán dính vào đầu, “Ta biết mình không tranh được cùng bọn họ, chỉ là muốn trước khi ngủ nhìn ngươi xem sao, ta cần một nụ hôn ngủ ngon là tốt rồi.”
Lâm Phàm nghe vậy, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy, vội vàng nâng lên mặt Đại Hắc, chủ động hôn lên môi đối phương. Đại Hắc thấy vậy đáy mắt lộ ra tia giảo hoạt, hai tay nhanh chóng ôm chầm Lâm Phàm không mặc gì cả, không để ý đối phương toàn thân ướt đẫm mà kéo vào lòng, cũng làm sâu sắc “nụ hôn thuần khiết chúc ngủ ngon” này.
Đại Hắc lòng tham không đáy chăm sóc Lâm Phàm không còn khí lực phản kháng, đem người ôm đến trên giường, ngay lúc giúp Lâm Phàm chuẩn bị tốt sắp tiến vào thì “Phanh!”, cửa phòng bị bật mở, Lôi Khê cùng Nghiêm Hàn mặt đen lại đi vào trừng mắt nhìn Đại Hắc, trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, tên chó hoang này lại có thể trộm đi ăn mảnh!
Đại Hắc nhe răng lộ ra đám răng nanh trắng tinh, cười hắc hắc làm trò trước mặt Lôi Khê cùng Nghiêm Hàn, đột nhiên động thân khiến Lâm Phàm nhịn không được rên rỉ ra tiếng.
Lôi Khê cùng Nghiêm Hàn nhìn Lâm Phàm mê người như vậy, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng cởi quần áo.
Ba đầu dã thú làm Lâm Phàm ăn không tiêu, “…Buông…ra, ngày mai các ngươi, a… Chết chắc rồi!” Lâm Phàm đứt quãng nói xong, lại lần nữa lâm vào vòng xoáy tình dục.
Hứa Sách ngửi thấy mùi thức ăn ngáp đi ra phòng khách, liền thấy Lâm Phàm luôn thích cười híp mắt lại có thể treo lên bộ yếu đuối ngả trong lòng Đại Hắc, hưởng thụ đồng chí Bán Thú nhân tỉ mỉ phục vụ mát xa, nhân tiện rảnh tay lại nhéo nhéo vài sợi lông chơi đùa, Đại Hắc cũng không dám làm nũng bán manh, ngoan ngoãn chìa ra đuôi to trình lên đám lông của mình.
Mà hiếm khi làm việc nhà đại thiếu gia Nghiêm Hàn lại đang cầm một ly trà ấm áp – sơn trà mật hồng sâm Tứ Xuyên đứng đợi bên cạnh, chỉ cần trà nguội hoặc Lâm Phàm uống hết, liền lập tức chạy vào phòng bếp rót thêm ly nữa. Mà đội trưởng thân yêu nhất của bọn hắn đang chuyên tâm ninh cháo, thả gan heo, thận heo, phổi heo, dạ dày heo vân vân, chờ đợi cháo chín mà tràn đầy tình yêu ôm nồi cháo, chính mùi thơm Hứa Sách ngửi được là từ nơi này phát ra.
“Lão đại, hắc! Thật đúng là thơm! Cho ta một chén đi!” Hứa Sách nửa dắt lên người Lôi Khê, nhìn nhìn nồi cháo, trùng tham ăn trong bụng đều bị câu ra.
Lôi Khê gật gật đầu, thuận tay lấy rau xà lách đã rửa sạch cho vào nồi, “Được thôi, cháo chín ta bưng ra, ngươi đi bày bát đũa đi.”
Không đợi Lôi Khê đem cháo lên lầu gọi dậy mấy người lười kia còn đang mơ màng ngủ, thì lúc y đem cháo ra ngoài bàn ăn, một đám đã ngồi trực sẵn, đóng chốt tại đúng vị trí cầm bát chờ “phân phát cháo”. Lôi Khê giúp mọi người múc cháo xong, bưng riêng một bát đi đến trước mặt Lâm Phàm đang nằm trong lòng Đại Hắc, thật cẩn thận dùng thìa múc một ngụm thổi cho nguội bớt rồi để bên miệng Lâm Phàm.
Lâm Phàm hí mắt lại, hừ lạnh một tiếng, dùng tiếng nói khàn khàn, “Đừng tưởng các ngươi như vậy ta sẽ tha thứ!” Sau đó há mồm ăn, cháo nóng ấm vừa đủ trôi qua yết hầu bị tổn thương, sinh ra một ít đau đớn, Lâm Phàm nhíu nhíu mày, nhịn không được trừng mắt nhìn Nghiêm Hàn, đều do tên này không biết nặng nhẹ, hại hắn đã uống qua nước suối không gian mà vẫn còn đau họng.
Thành viên khác tiểu đội Lôi Thần thấy tình huống như vậy, còn có thể không rõ là xảy ra chuyện gì? Một đám nghẹn cười, đưa mắt cấp đối phương ra hiệu, thấp giọng đoán lão đại, Nghiêm Hàn cùng Đại Hắc thì ai dũng mãnh nhất, có thể làm lụng vất vả mà đem yêu nghiệt Lâm Phàm thành bộ dáng nửa sống nửa chết này! Bọn hắn nào đâu hay, giờ Lâm Phàm còn có thể động, có thể nói chuyện nhờ không ít công lao của nước suối, nếu không đã phải mê man ba ngày ba đêm cũng không chừng.
Lâm Phàm lại ngâm hai lần nước suối không gian, ngày hôm sau liền khỏe như vâm, ba tên công nhìn mà mừng rỡ không thôi, tính phúc về sau tuyệt đối được đảm bảo!
Đáng tiếc lúc bọn hắn thỏa ước nguyện mà mò được lên giường Lâm Phàm, liền lâm vào trận pháp Lâm Phàm đã bố trí tốt trước đó, ngũ hành cạm bẫy kim mộc thủy hỏa thổ, đầy đủ hưởng thụ một phen, mà khi bọn hắn phá được trận pháp này, Lâm Phàm đã đủ thời gian cùng năng lực làm ra một trận pháp mới.
Ngày qua coi như tạm ổn, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, hiện tại sinh hoạt trong an toàn khu tương đối an bình, ba tên công giờ cả ngày đều đầy đầu các loại hình ảnh dâm ô. Nhưng Lâm Phàm vì trừng phạt bọn họ, mỗi ngày còn cố ý khiêu khích, hoặc tắm rửa xong lộ ra nửa áo ngủ cùng khoang ngực trắng nõn với hai quả thù du phấn nộn, hoặc không cẩn thận mà cọ qua địa phương mẫn cảm trên người bọn họ, khiến ba người mỗi ngày không thể không chạy ra ngoài giết tang thi hạ hỏa.
Thời gian từng ngày trôi qua êm đẹp, tiểu đội Lôi Thần toàn bộ thăng lên cấp bậc rất cao, gặp phải bình cảnh đều đi ra khiêu chiến tang thi cấp cao, trong lúc đánh nhau tìm kiếm cơ hội đột phá. Lôi Khê cùng Nghiêm Hàn còn bớt thời gian đi một chuyến tới quân khu Quỳnh Châu đưa thuốc điều chế cùng bản thảo nghiên cứu của ông nội Đại Hắc, hai người đều hi vọng Lâm Phàm có thể đi theo thuận tiện ra mắt cha mẹ.
Kết quả Lâm Phàm lấy cớ bế quan không muốn đi, cũng không phải sợ hãi tránh đi hay xấu hổ, hắn vẫn tự biết mình biết ta, chiếm lấy con trai nhà người ta thì thôi, việc này vẫn giấu giếm bí mật thì cha mẹ bọn họ cho dù phản đối hay cam chịu thì cũng chẳng sao, nhưng một khi lộ ra ngoài ánh sáng cùng đối mặt bàn bạc thì lại không hề tốt chút nào.
Quả nhiên Lôi Khê cùng Nghiêm Hàn lúc trở về trên mặt hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, nghe nói do cha mẹ bọn họ giáo huấn, tìm nam nhân coi như xong, cư nhiên còn tìm cùng một người! Cha mẹ Lôi Khê đương trường sai người nhốt y lại, còn gọi đến con dâu tương lai hai người vừa ý, là Đinh Tố Thu mắc bệnh công chúa nghiêm trọng kia, muốn nhanh chóng đem gạo nấu thành cơm, ngay cả chiêu âm hiểm phóng xuân dược đều đem ra dùng hết.
Mà cha mẹ Nghiêm Hàn cũng tức giận lắm, bọn hắn chỉ có độc một thằng con trai này, còn trông cậy tương lai y nối dõi tông đường, mệnh lệnh dị năng giả cao giai bên người vây khốn Nghiêm Hàn, kết quả bị chú của Nghiêm Hàn Nghiêm Hạo trộm hạ độc thủ, không thể bắt được Nghiêm Hàn, còn bị y cướp đi máy bay trực thăng, nhân tiện cứu luôn Lôi Khê.
“Cám ơn huynh đệ!” Lôi Khê lau máu tươi trên mặt, không biết có phải do thiếu máu hay không mà đầu hơi choáng váng, bất quá, “Nghiêm Hàn, ngươi còn có thể lái máy bay trực thăng sao? Học lúc nào vậy?”
Nghiêm Hàn mặt lạnh lãnh đạm lắc đầu, “Ta chưa học, mới trước đó xem thao tác của người khác.” (Hóa ra không phải Lôi Khê choáng váng do thiếu máu, mà là Nghiêm Hàn lái trực thăng có vấn đề =))))))Đáp án này thiếu chút nữa dọa Lôi Khê tè ra quần, máy bay trực thăng lúc này đã lên đến vị trí rất cao, nếu lộn xuống, cho dù bọn hắn là dị năng giả cao giai cũng chỉ có đường chết, cuối cùng vẫn là Lôi Khê từng vài lần kinh nghiệm miễn cưỡng lái trực thăng bình an về an toàn khu.
Đây là một ngày giữa hè, thời tiết vừa nóng vừa ẩm, đều nhanh đem tang thi du đãng bên ngoài chưng chín. Tiểu đội Lôi Thần không đi ra ngoài làm nhiệm vụ, mà lười nhác ườn trong biệt thự hưởng điều hòa mát lạnh, trong tay cầm hộp kem Lâm Phàm lấy ra trước đó, hưởng thụ xa xỉ như vậy, chỉ sợ ngay cả cha mẹ Lôi Khê cùng Nghiêm Hàn cũng chưa chắc được đến.
Một mình ở trong phòng ngủ, Lâm Phàm đem một khỏa não tinh tang thi hỏa hệ cấp cao ném vào không gian hư vô, hưởng thụ khoan khoái linh khí cọ rửa toàn thân, hắn rốt cuộc đạt được thực lực Luyện khí kỳ cấp 8!
Mà tiểu đội Lôi Thần giờ trừ Đại Hắc ra, những người khác đều lâm vào trạng thái điên cuồng mà đề cao thực lực, bởi vì hạn chế đẳng cấp cùng số lượng não tinh, mọi người nhiều nhất chỉ lên đến cấp 6, sau đó lại chậm chạp không nhích thêm được nữa. Còn Đại Hắc có thể không quan tâm đến cấp bậc cùng thuộc tính não tinh, lúc này cũng đã lên Bán Thú nhân cấp 8, chỉ cách một bậc so với Bán Thú nhân trong truyền thuyết. Tang thi Liên Vĩnh Phong, phương thức thăng cấp cùng mọi người không giống, nhưng có tiểu đội Lôi Thần toàn lực trợ giúp cùng Lâm Phàm tại thời điểm mấu chốt, đưa tang thi Trịnh Thuyên sắp bị tra tấn không ra hình dáng ra cho đối phương, sau khi cắn nuốt tang thi đẳng cấp cao hơn mình xong, Liên Vĩnh Phong liền thuận lợi trở thành tang thi vương giả mới cứng.
Mà thời gian cách ngày phát sinh nguy cơ tang thi đã là một năm rưỡi, càng ngày càng nhiều tang thi cấp cao xuất hiện trước mắt nhân loại, nhưng mọi người lúc này đã không còn mịt mờ thất thố như hồi mới đầu, trật tự xã hội mới đề ra, càng ngày càng nhiều dị năng giả cao giai trở thành chúa tể tại mạt thế, kỳ quái là truyền thuyết về người Tu Chân kia, không được đa số mọi người biết đến.
Lâm Phàm mở ra tấm bản đồ thế giới, mặt trên là các loại đường nét ký hiệu ngang dọc, chung quanh là thành viên tiểu đội Lôi Thần đã lâu không tụ tập, “Có lẽ các ngươi đã sớm nghe đến địa điểm Bắc Cực này, đó là trụ sở bí mật cha mẹ ta sớm nhắc tới trước đó. Nó có thể không phải thuần túy ý nghĩa là Bắc Cực trên trái đất, mà là địa điểm ám chỉ thông qua bài hát thiếu nhi trước đây cha mẹ dạy ta, từ đó tìm ra kinh độ và vĩ độ bị che giấu, đó mới là địa điểm căn cứ Bắc Cực chân chính.”
Nói xong Lâm Phàm cất giọng hát khúc nhạc thiếu nhi này, “Đốc đốc đốc, bán cháo đường, ba cân hồ đào bốn cân vỏ, ăn hột không ăn thịt, lấy hột nhớ bỏ vỏ. Trương gia lão bá bá, ngày mai trả lại nga…”