*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian bùng nổ ở huyện Kỳ chậm hai ngày với đời trước khi hắn ở thành phố ven biển, có thể là do huyện trấn này nằm sâu trong đại lục, tương đối phong bế, bùng nổ mạt thế so ra muộn chút, nhưng này cũng không thể gạt bỏ sự thật rằng cả nước giờ đây đã thất thủ.
Lâm Phàm không nóng vội đi “Bắc Cực” tìm cha mẹ, hắn đang chờ não tinh hình thành trong cơ thể tang thi, Đại Hắc hiện tại chỉ là sơ cấp Bán Thú nhân, có đủ não tinh là có thể mau chóng khôi phục trí lực. Vuốt ve ngũ quan tuấn mỹ của Đại Hắc, một người xuất sắc như thế này sao lại bị khống chế trở thành vật thí nghiệm lây nhiễm siêu vi rút SR đây?
Bên ngoài là tang thi cấp thấp còn chưa tiến hóa ra não tinh, Lâm Phàm mất hứng thú hành hạ bọn chúng, tuy rằng so với lão yêu quái hơn trăm năm tu luyện Trần Nguyên, hắn đánh không lại, nhưng mấy tiểu quái tang thi dưới lầu thì dùng lưỡi dao bình thường cũng có thể một dao đoạt một đầu.
Hắn có thấy mấy người cầm vũ khí giết sơ cấp tang thi, còn hơi đau lòng, giết một con là ít đi một cái sản sinh não tinh a, đồ phá hoại.
Nửa đêm về sáng Lâm Phàm mệt nhọc, đánh thức Đại Hắc, để y tiếp tục gác đêm. Sớm hôm sau, trong không khí truyền đến mỏng manh mùi tanh hôi cùng máu tươi, mọi người tỉnh. Lộ Đình Đình là một nữ sinh mảnh mai, trong nhà được cưng chiều, trước đâu phải chịu khổ như vậy, sáng dậy liền trúng gió sốt nhẹ.
Cổ Tuấn xem mà đau lòng, lại không biện pháp cung cấp nước ấm thức ăn nóng, chỉ có thể cố gắng không làm bệnh tình nặng thêm.
Đặng Phong không chịu nổi việc chờ đợi như vậy, tìm một vòng lấy đến hai thanh rìu* chữa cháy, “Chờ đợi thêm nữa không chết vì đói cũng chết vì cóng, nhà ta cách đây không xa, đi đường chỉ 10 phút thôi, ta nghĩ chúng ta nên thử xem sao!”
Lâm Phàm nghe vậy đối Đặng Phong có chút tán thưởng, ở mạt thế người không muốn ngồi chờ chết mới có thể sống càng lâu, chờ cho tang thi thăng cấp sinh ra não tinh cần một đoạn thời gian nữa, không bằng rèn luyện kỹ thuật giết tang thi của mình và Đại Hắc, vì thế nói, “Ta nhớ phụ cận có một nhà siêu thị, ngay gần bệnh viện, tang thi nhiều như thế, hẳn là trữ hàng sẽ tốt hơn chút, ta đề nghị ngươi trước khi về nhà nên đi lấy chút đồ ăn trong siêu thị.”
Cổ Tuấn một bên nhịn không được cầu khẩn, “Đặng ca, có thể cho ta cùng Đình Đình trốn tới nhà ngươi không? Chúng ta thuê nhà khá xa, hơn nữa phòng xuống cấp nghiêm trọng, phỏng chừng không ngăn cản được thứ gọi là tang thi này, chúng ta có thể hỗ trợ khuân thức ăn.”
Đặng Phong không có trực tiếp cự tuyệt, lại trầm ngâm nhìn về hai người Lâm Phàm, “Lâm huynh đệ, hai người nếu không có chỗ đi thì đến nhà ta đi, ít nhất chúng ta hợp lực cũng có thể chống lại được mấy quái vật này, xác suất sống sót cao hơn chút.” Hai người Lâm Phàm, nhất là thanh niên cường tráng đứng bên cạnh kia nhìn là biết giá trị vũ lực cao, nếu cùng bọn họ đi hẳn là an toàn.
Cổ Tuấn nghe ra ý tứ của Đặng Phong, cũng hiểu được đối phương hẳn là đồng ý thu nhận và giúp đỡ mình cùng Đình Đình, vì thế cũng nhìn chờ đợi quyết định của Lâm Phàm.
Lâm Phàm không khiến họ thất vọng, “Chúng ta trước đến siêu thị, sau liền phiền toái Đặng ca.”
Sau khi định tốt kế hoạch, năm người đều hành động, hai thanh rìu chữa cháy Đặng Phong Cổ Tuấn mỗi người một cái, Lộ Đình Đình cầm mộc côn vót nhọn, Lâm Phàm lấy ra đao Mông Cổ dắt eo mà Đại Hắc thì không dùng vũ khí gì cả, y là Bán Thú nhân, dùng tay vẫn là nhanh gọn quen thuộc nhất.
Chuyển đi tạp vật trước cửa, bên kia đã không thấy tang thi, chắc là đi tìm những người sống khác, vì muốn luyện can đảm cho ba người kia, Lâm Phàm bảo Đại Hắc xuống dẫn hai tang thi lên. Lúc tang thi tanh hôi gầm nhẹ vọt lên sân thượng, Lâm Phàm liền đóng cửa lại phòng càng nhiều tang thi bị dẫn lại đây.
Lộ Đình Đình sớm sợ choáng váng, bị Lâm Phàm đẩy qua một bên, Đặng Phong cùng Cổ Tuấn cũng chỉ có thể không ngừng né tránh, Lâm Phàm với Đại Hắc hoàn toàn không có ý tứ giúp đỡ. Đây là lần thứ hai tiếp xúc gần gũi với tang thi, do lây nhiễm siêu vi rút SR, tang thi có thể bộc phát cực hạn sức mạnh cơ thể, chẳng bao giờ biết mệt mỏi, nhưng tốc độ chỉ bằng 50% người thường, chắc là vừa lây nhiễm không bao lâu nên thân thể chưa đến mức thối rữa, nhưng có hiện tượng cứng cơ, eo, lưng, tay chân xuất hiện thi ban tím nhạt, da phù thũng; tóc rụng, cơ thể mất nước, tay chân đi lại cứng ngắc thiếu nhịp nhàng, rất giống zombie trong phim ảnh. **
Có lẽ tang thi xuất hiện trong truyền thuyết là bình thường (ý nói cương thi), nhưng giờ tại sao lại sờ sờ trước mắt được vậy.
Qua hồi lâu, Đặng Phong rốt cuộc quyết định phản kích, đem tang thi dẫn tới chỗ để chồng chất tạp vật, bởi vì tang thi hoạt động cứng ngắc, thực dễ bị tạp vật chắn ngã, Đặng Phong nổi giận gầm lên, dùng toàn lực lấy rìu nện vào phía sau lưng tang thi.
Lâm Phàm thấy vậy nhắc nhở, “Chặt đầu.”
Đặng Phong lần thứ hai vung rìu liền chém tại cổ tang thi, đầu tang thi lập tức rơi xuống, lăn lông lốc vài vòng.
Cổ Tuấn bên kia cũng ngoan cường mà vung rìu, miễn cưỡng đem nữ tang thi truy hắn chém đến không nhận ra tướng mạo, giải quyết hai tang thi xong, Đặng Phong Cổ Tuấn đều ngã ngồi trên đất thở hồng hộc, hồi lâu mới khôi phục thần trí, sau đó kiên định nói với Đại Hắc, “Lại làm phiền.”
Lâm Phàm ý bảo Đại Hắc dẫn thêm 2 tang thi lên, Đặng Phong cùng Cổ Tuấn đều tò mò sao Lâm Phàm biết rõ nhược điểm của tang thi, Đại Hắc lại là thân thủ linh hoạt, nhưng hai người cũng không suy nghĩ nhiều lắm, Lâm Phàm Đại Hắc đều đem lại cho người khác cảm giác thần bí.
Thẳng đến hai người đối tang thi không còn sợ hãi, có thể thoải mái lợi dụng nhược điểm mà chém giết chúng thì Lâm Phàm quyết định rời đi sân thượng tới siêu thị gần đây.
Đặng Phong quen thuộc tòa nhà này cùng đường đi, nên đi đầu dẫn đường, Đại Hắc đi bên cạnh phòng thủ, Cổ Tuấn kéo Lộ Đình Đình đi giữa, Lâm Phàm đoạn hậu. Năm người thật cẩn thận theo cầu thang thoát hiểm đi xuống, đoán chừng tang thi đều bị những người chạy trốn hấp dẫn đi rồi, trên đường xuống cũng không gặp nhiều lắm.
Xuống chút nữa thì thấy thi thể trên mặt đất bị ăn chỉ còn lại khung xương, chắc là nữ nhân hôm qua đi sau cùng đám Đặng Phong, Lộ Đình Đình tựa hồ quen biết nàng, thấy quần áo nhịn không được thét chói tai định khóc, bị Lâm Phàm hung hăng trợn mắt mới bịt miệng mình lại, chỉ còn tiếng rên nhẹ.
Tòa nhà này không cao lắm, chỉ 10 tầng, chủ yếu là văn phòng hành chính huyện cùng số ít văn phòng công ty. Tang thi không nhiều, mấy cánh cửa thoát hiểm lại đóng kín, hơn nữa tang thi tốc độ chậm, mấy người mục đích chính là chạy trốn, tận lực tránh đụng độ tang thi.
Phanh phanh phanh! Đi đến tầng 6 từ cửa lối thoát hiểm không ngừng truyền đến tiếng va chạm, Lộ Đình Đình thiếu chút nữa thét ra tiếng, bị Cổ Tuấn nhanh tay che miệng lại. Lâm Phàm nhìn qua khe cửa xem xem, là hai nam tang thi đang va đụng vào cửa văn phòng đối diện với lối thoát hiểm, tang thi còn mặc âu phục, chắc là nhân viên tòa nhà.
Đúng lúc này, tiếng va chạm đình chỉ, nguyên lai tang thi đã đem vách tường văn phòng đụng rụng một lỗ lớn!
Tiếp tục nhìn rõ tình huống, phụ cận chỉ có hai tang thi kia, trong văn phòng đã muốn truyền đến tiếng phản kháng cùng thét chói tai. Lâm Phàm định thừa dịp tang thi bị hấp dẫn bởi người trong văn phòng mà rời đi, nhưng tiếng trẻ con khóc làm hắn rối rắm, hai tên tang thi kia cũng không gây nguy hiểm cho hắn, không phải sao?
~~~~~~~~~~
*: ừm, này là búa rìu cứu hỏa á, nhưng búa rìu chắc mọi người nghe không quen, để rìu thôi
**: đoạn này một là mình không hiểu, hai là tác giả miêu tả loạn cào cào, nói chung có những dấu hiệu tử thi chồng chéo lên nhau, giả dụ tử thi sẽ xuất hiện cứng cơ, nhưng đây là mới ngỏm, cái vụ rụng tóc thi ban tím nhạt nâu nhạt blah blah là lúc bắt đầu thối rữa, hiện tượng cứng cơ hay co cứng cơ đã qua rồi. Hoặc là tác giả đang miêu tả 2 zombie cùng lúc chăng, hay là cứng ngắc đây là cách đi lại do không có hệ thần kinh điều khiển phối hợp nữa, nói chung là mình cũng không biết, diễn đạt theo ý mình hiểu thôi. (Đoạn ý nó thế này: 可能是刚刚感染没多久身体未见腐烂, 但有硬皮症迹象, 腰, 背部, 四肢及面颈部出现圆形, 椭圆形以及一些不规则形的水肿性斑片, 呈淡褐色; 局部毛发脱落, 部分肌肉萎缩, 动作僵硬, 四肢似乎无法很好的协调弯曲)