Thần sắc kinh ngạc nhanh chóng tan biến trên khuôn mặt Trác Thiếu Viêm. Trong gương đồng, người đàn ông bước từng bước đến gần. Nàng rủ mắt xuống, khi mở miệng, giọng nói tựa hồ thập phần điềm tĩnh: “Vương phi ở đâu?”
Thích Bỉnh Tĩnh đứng đằng sau nàng: “Vẫn chưa cưới.”
Nàng vẫn cụp mắt như cũ, hai tay đang giơ lên từ từ hạ xuống, tay áo tinh xảo bị đè lên đầu gối: “Chưa cưới, may hôn phục làm gì?”
“Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, tưởng tượng dáng điệu nàng ấy khi mặc y phục này.”
Nàng không lên tiếng nữa.
Y hơi khom người về phía trước, đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, đem cổ tay áo đang mở rộng gấp lên, “Khi may y phục, không ai biết dáng dấp Ngạc vương phi như thế nào, cổ tay áo này đành phải may rộng.” Sau đó y lại di chuyển lên vạt áo trước của nàng, tiếp tục nói: “Còn có chỗ này, lại chật một chút.”
Nàng ngồi yên lặng, mặc kệ y tự biên tự diễn.
Lát sau, dường như y không còn gì để nói, cũng trở nên yên tĩnh, chỉ đứng sau lưng nàng, nhìn nàng trong gương đồng chăm chú.
Tỳ nữ sớm đã rời đi, hai người im lặng nhìn nhau, bầu không khí hết sức kỳ lạ.
Người này ở quân doanh biên giới đối với nàng đòi hỏi không có chừng mực, khi hai quân giao chiến trói nàng trên lưng ngựa đưa đi uy hiếp quân địch đầu hàng, trong nháy mắt biến thành chủ nhân Ngạc vương phủ - nơi nắm giữ quyền lực Đại Tấn, giờ phút này giấu đi sát khí chém giết trên chiến trường, ở trong hoa ốc noãn các này cùng nàng nói những lời khó hiểu về hôn phục của Vương phi. Mà nàng, vậy mà cố gắng kìm ném cơn sóng kinh hãi nơi đáy lòng, chịu đáp lại những lời khó hiểu của y.
Thế gian này, còn gì hoang đường hơn việc này?
Không biết qua bao lâu, Trác Thiếu Viêm cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn y trong gương. Thích Bỉnh Tĩnh khẽ cười. Khoảnh khắc tiếp theo, có lửa tình rạt rào nơi đáy mắt y bùng cháy. Y nắm tay nàng hơi dùng lực kéo lên, đè người trên mặt đất, lột đi hai hay ba lớp y phục nàng vừa mới mặc xong không lâu. Khi y cắn mạnh môi nàng, hơi thở quen thuộc của người đàn ông như cơn sóng dữ tầng tầng lớp lớp ập xuống mỗi một gốc rễ ngọn cây tinh thần nàng. Trác Thiếu Viêm cau mày. Chẳng phải vì đau, mà là…. Đây quả thật cùng một người.
Ánh nến nhảy nhót trên trang án[1], chiếu rọi một đống hỗn loạn. Thích Bỉnh Tĩnh thở gấp, rất lâu, vùi đầu vào cổ Trác Thiếu Viêm, cơ bắp toàn thân căng cứng từng chút từng chút thả lỏng trở lại. Giường ngủ gần trong gang tấc, nhưng y không có ý định lên đó. Phút chốc, y ôm nàng trở người, gối chiếc áo giáp vừa nãy được cởi ra, giọng nói trầm thấp: “Ngủ cùng ta một lúc.”
Nàng chống trước ngực y, “Ta đã ngủ từ đêm qua đến lúc nãy rồi.”
Y mở mắt ra: “Có phải ta đã từng nói: Đợi đến khi gặp được Ngạc vương, nhớ đừng mất hứng như thế này?”
Không đợi nàng đáp lời, y lại ôm xiết nàng vào lòng, nhắm mắt lại, không bao lâu đã ngủ say.
Chú thích:
[1] Trang án: bàn trang điểm
Nhịp tim người đàn ông đập mạnh mẽ chạm vào tai nàng. Trác Thiếu Viêm chìa tay, chạm nhẹ lên khuôn mặt y, sau đó lại từng chút di chuyển đến kết hầu, dưới bàn tay chính là mạch máu của y. Từ tháng mười Kiến Sơ năm thứ mười sáu đến tháng mười hai năm Vĩnh Nhân Nguyên trong thời gian một năm có thừa này, hai nước ngang ngược vượt qua tuyến biên giới dài dằng dặc ba nghìn dặm, cái đầu này của y từng là biểu tượng giải thưởng cao nhất trong quân biên giới phía bắc Đại Bình. Y dụng binh xảo quyệt, hành tung bất định, từng truy đuổi Vân Lân quân như hình với bóng trong khu vực mười sáu châu biên giới phía bắc Đại Bình, nhưng không công chiếm bất kỳ châu trấn nào. Nàng cùng y giao thủ bảy lần trên sa trường. Uy danh lừng lẫy bách chiến bách thắng của Vân Lân quân bị hủy hoại trong tay y. Trong màn trướng, nàng từng thức thâu đêm, tưởng tượng ra diện mạo y, suy đoán động cơ của y, suy nghĩ cặn kẽ trận pháp của y…nhưng lại chưa từng nghĩ đến, cái tên Tạ Náo này không phải thân phận duy nhất của y. Giống như… cái tên Trác Thiếu Cương này, cũng chẳng phải thân phận duy nhất của nàng.
Ngoài phòng, hai tỳ nữ đã đợi ở cửa rất lâu, không giám nhìn vào trong, cho đến khi thấy từ xa có người đi qua đây, như nhìn thấy vị cứu tinh mới gọi: “Tô cô cô”
Tô Úc nghe tiếng thì dừng chân. Là bà, hôm qua ở cổng Vương phủ đích thân đỡ Trác Thiếu Viêm xuống ngựa, đón vào trong phủ, sắp xếp phòng ngủ, lại phái hai tỳ nữ này đến nghe sai khiến.
“Vương gia vẫn chưa ra ngoài?” Bà bước đến hỏi.
Tỳ nữ gật đầu.
Tô Úc không chút kiêng kỵ đẩy cánh cửa mở ra một khe hở, nương theo khe hở nhìn vào trong phòng…
Dùng loại vải cùng với sợi gấm tốt nhất mà có thể tìm được trong đất phong, do hơn chục người làm trong ba tháng mới may thành hôn phục, giời phút này, một nửa bị đè trên mặt đất, một nửa bị người con gái tùy ý đắp lên người, sớm đã bị hủy hoại đến mức không thể nhìn thấy vẻ ngoài lộng lẫy lúc ban đầu. Mà người con gái đó, trước mắt đang gối trên ngực trần của Ngạc vương, ngủ say với vẻ mặt yên tĩnh.
Tô Úc nhìn cảnh tượng hiếm thấy này hồi lâu, lần nữa khép cửa, lại bảo hai tỳ nữ đứng xa hơn một chút, sau đó không nói lời nào rời đi. Đi chưa được bao xa, thì gặp Hòa Sướng từ kho sách Vương phủ đi ra.
Hai người gật đầu với nhau, khi đi ngang qua, Tô Úc thấy trong tay hắn có mấy quyển sách Giáng trần, không chịu được tò mò: “Ngày thường có thấy ngươi đọc mấy cái này đâu?”
Hòa Sướng cười cười, giải thích: “Tất nhiên không phải ta đọc. Chuẩn bị cho Vương gia giải sầu trên đường vào kinh. Chọn theo sở thích của Vương gia.”
Tô Úc đã sáng tỏ, xoay người rời đi.
Hòa Sướng sau lưng hỏi: “Tô cô cô đi gấp như vậy, phải đi làm việc gì ạ?”
Tô Úc bước chân không dừng, qua loa đáp lại: “Tìm người may lại y phục.”
Trong xe ngựa rộng rãi, Trác Thiếu Viêm dựa vào đệm làm bằng da hổ đang được trải ra, mơ màng ngủ. Thích Bỉnh Tĩnh một tay cầm sách, một tay cầm cổ tay tinh tế của nàng, ánh mắt lướt qua mấy dòng chữ, liền chuyển qua nhìn nàng.
“Thiếu Viêm” Y đột nhiên gọi.
Hai chữ này, đi thẳng vào giấc ngủ mê man của nàng, khơi gợi ký ức xa xăm.
Đó là tiếng thì thầm trong thâm các, cũng là tiếng la mắng rát hơi bỏng cổ. Là tiếng gọi hăm hở trên sân, cũng là cơn giận dữ đầm đìa máu tươi. Tất cả những ký ức này đã bị chôn vùi dưới gió bụi tĩnh mịch nơi chiến trường, như xương cốt hóa tro tàn, khó lòng được nghe lại.
Nàng đột nhiên tỉnh giấc.
Y chạm vào người nàng trong nháy mắt đã trở nên cứng đờ, từ tốn nói rõ từng chữ: “Bình thường không có ai gọi tên ngươi như vậy?”
Nàng đè xuống trái tim đang đập dữ dội như muốn phá tan lồng ngực sau khi tỉnh mộng, “…Không phải.”
Y dường như tin vậy, ánh mắt lại quay về trên trang giấy.
Đoàn xe đi được hơn hai mươi ngày, mới tiến vào kinh đô Đại Tấn.
Hơn ba trăm năm trước, đây từng là cố đô Bắc Tiển. Sau cuộc bình định do Nhân Tông Đại Bình ngự giá thân chinh, ban đất phía bắc phong ấp cho Hiếu Liệt hoàng hậu, xây lại cung điện ở cố cung Bắc Tiển, làm hành cung cho Hiếu Liệt hoàng hậu khi đi tuần du phía bắc. Sau khi Hiếu Liệt hoàng hậu qua đời, cung điện này đã hơn một trăm năm không có chủ nhân mới. Đến thời Trung Tông, tướng quân Tề An lập được quân trạng phong làm Tấn vương, sau khi được phong vương cho người tu bổ lại cung điện này, sau mấy chục năm nhiều lần tu sửa và mở rộng, mới có quy mô như bây giờ.
Khi xe ngựa đi qua hoàng thành, Trác Thiếu Viêm vén rèm nhìn ra ngoài. Bức tuờng hoàng cung cao sâu hun hút từ xa như một ngọn núi dựng đứng đang đến gần nàng, một chồi non xanh biếc bay ra khỏi bức tường báo hiệu mùa xuân đã đến.
Thích Bỉnh Tĩnh giờ này đang kép mắt dưỡng thần, nàng đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngài vào kinh yết kiến, tại sao muốn dẫn ta theo?”
Y đáp: “Muốn hằng đêm ôm ngươi ngủ.”
Trác Thiếu Viêm hạ rèm xuống, phút chốc không nói nên lời, rồi lại hỏi: “Từ khi ở trong quân doanh đến giờ, điều mà ngài muốn… là nhan sắc của ta?”
Lần này y im lặng rất lâu. Ngay khi nàng cho rằng y đã ngủ, y đột nhiên mở mắt, nhìn nàng chằm chằm, trong mắt một tấm chân thành vô tư: “Phải”
Sinh thần của Trưởng công chúa Trường Ninh, món quà mà Thích Bỉnh Tĩnh vào kinh dâng tặng là mười viên đá hiếm thấy. Phủ Trưởng công chúa nằm ở phía nam hoàng thành, diện tích tương đối rộng, tổng cộng có một trăm ba mươi phòng, phía trong có vườn hoa chim muông, dưới dòng nước chảy róc rách, bên trên cầu uốn cong cong[2], khung cảnh đầu xuân này khiến người vui vẻ.
Xe ngựa của Ngạc vương dừng lại ở cổng phủ Công chúa khoảng chừng một chén trà[3], lại tiếp tục đi hoàng cung. Trác Thiếu Viêm bị Thích Bỉnh Tĩnh giữ lại ở chỗ trưởng tỷ y, trong phủ Trưởng công chúa Trường Ninh Thích Bỉnh Du.
Trước khi đi, y mỉm cười nói với nàng: “Từ khi còn nhỏ trưởng tỷ rất thương ta, có lẽ cũng sẽ thương ngươi. Ngươi cùng nàng nói chuyện, buổi tối ta quay lại với ngươi.”
Trác Thiếu Viêm không có lựa chọn nào khác, đành phải chấp nhận.
Chú thích:
[2] Dưới dòng nước chảy róc rách, bên trên cầu uốn cong cong: Nguyên văn 曲桥流水 khúc cầu lưu thủy. Mình dựa vào câu thơ “Dưới dòng nước chảy, bên trên có cầu” trong Truyện Kiều của Nguyễn Du để sửa lại cho mọi người dễ hình dung.
[3] Một chén trà: Khoảng từ 10 đến 15 phút
Trường Ninh xưa nay thích vẽ tranh, trong lúc đợi bữa tối trong phủ, nàng ta mời Trác Thiếu Viêm đến phòng vẽ trong điện ở phía đông phủ công chúa thưởng thức bộ sưu tập của nàng ta. Mà nàng đúng lúc có thể nhìn kỹ mười viên đá hiếm thấy kia có thể dùng để mài thành nhiều màu sắc khác nhau. Trong phòng vẽ trưng bày rất nhiều kiệt tác của các danh gia. Trác Thiếu Viêm chầm chậm thả bước, xem từng cái một, trong lòng kinh ngạc đối với bảo tàng của Trường Ninh, phải biết rằng trong số bức họa này có không ít bức do Lịch Hiền thời Đại Bình tiền triều vẽ, thậm chí hoàng thất Đại Bình khó có thể nói nhiều hơn so với kho tàng của nàng ta.
“Ngươi ở Đại Bình cùng Thành vương mấy năm?” Trường Ninh vuốt ve viên đá khổng tước, hỏi bằng giọng điệu tùy ý.
Trác Thiếu Viêm sửng sốt, thoáng nghĩ, mới trả lời: “Năm năm.”
Trường Ninh quay đầu nhìn nàng: “Anh thị hoàng thất Đại Bình đều đa tình, có lẽ Thành Vương cũng vậy.”
Trác Thiếu Viêm rủ mắt không nói.
Trường Ninh lại hỏi: “Ngươi ở cùng hắn năm năm, chẳng hề sinh đứa con trai hay con gái?”
Trác Thiếu Viêm lắc đầu: “Không hề.”
Trường Ninh nhìn nàng sâu xa: “Tứ đệ kia của ta, vẫn đối xử tốt với ngươi?”
Trong đầu Trác Thiếu Viêm thoáng nghĩ đến sự lạnh lùng tàn nhẫn của y ở quân doanh, chốc lát lại nghĩ đến sự dịu dàng thương cảm mà y biểu lộ trong những ngày gần đây, nhất thời không biết trả lời câu hỏi này của nàng ta như thế nào.
Tường Ninh thấy nàng không nói, lại thở dài: “Tứ đệ này của ta, anh vũ thông tuệ, tài năng xuất chúng, vậy mà phong vương được hơn hai năm, vẫn chưa cưới vương phi.”
“Năm Kiến Sơ thứ mười sáu, cử hành lễ sắc phong, Tiên đế đã từng hỏi hắn, muốn cưới người như thế nào làm Vương phi.” Trường Ninh liếc nhìn Trác Thiếu Vêm, “Ngươi có muốn biết tứ đệ của ta lúc đấy trả lời thư thế nào không?”