Du Long Tùy Nguyệt

Quyển 2 - Chương 54: Miêu: Trong động có chuột tinh nha!



Công Tôn và Triệu Phổ mang theo Đường Khải rời khỏi cầm hiên trở về Khai Phong phủ, Bao Chửng đã chờ ngoài cửa, mặt khác, các ảnh vệ áp giải một đoàn hắc y nhân cùng nhau đi tới Khai Phong phủ… Sau khi tra hỏi biết được là từ trong phủ Uông Tướng quân phái ra.

Bao Chửng nhíu mày, xuất ra lệnh bài giao cho Triển Chiêu, “Đến phủ Uông Tướng quân, lục soát!”

Triệu Phổ không khỏi bội phục Bao Chửng, Uông Tướng quân là quốc trượng, trực tiếp tiến vào trong phủ hắn lục soát, vậy cần có rất nhiều quyết đoán, lỡ như không lục soát được gì, Uông Tướng quân tất nhiên sẽ thêm thắt trước mặt hoàng thượng, nói nhiều điều không tốt, Bao Chửng sẽ chịu liên lụy.

Triển Chiêu tiếp nhận lệnh bài, hỏi Bao Chửng, “Đại nhân, lục soát cái gì? Chứng cứ hay là người?”

Bao Chửng nhịn không được cười cười, gật đầu, Triển Chiêu người này thực sự rất thông minh, nên hỏi thì đều hỏi, không nên hỏi thì không hỏi, lúc hỏi thì sẽ khéo léo, tuyệt đối không hỏi trực tiếp, khi nên giả vờ không hiểu, tuyệt đối giả khờ.

Bao Chửng vô thức liếc nhìn Công Tôn, nói, “Tiên sinh, cũng đi theo chứ?”

Công Tôn hiểu rõ gật đầu, cùng Triển Chiêu ra ngoài.

Trường hợp này, Tiểu Tứ Tử khẳng định không thể đi, Công Tôn đã đem Tiểu Tứ Tử giao cho Triệu Phổ, Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử theo sau Công Tôn, hỏi, “Nè, thư ngốc, vậy rốt cuộc lục soát cái gì?”

Công Tôn cười cười nói, “Công khai là lục soát chứng cứ, sau lưng thì tìm người.”

“Người?” Triệu Phổ nhíu mày, hỏi, “Không lẽ là lão nhân Đường Bá Xá kia? Oa, còn sống thì cũng bảy tám mươi tuổi rồi đó?”

Công Tôn mỉm cười, nói, “Đừng nói là đã già, cũng không chắc là còn sống đâu.”

“Nếu còn sống chẳng phải là bị nhốt vài chục năm?” Triệu Phổ cau mày, nói, “Lão Uông nếu thật sự làm như vậy, thì đúng là tội ác tày trời, tại sao lại đuổi tận giết tuyệt như vậy?”

Công Tôn lắc đầu, “Đuổi tận giết tuyệt sẽ không có bài thơ nọ.”

“Đường Khải nói bài thơ đó là lúc hắn đi pháp trường đưa tiễn, phụ thân hắn ghé vào tai hắn ngâm, nói cách khác, Đường Bá Xá là khi hành hình bị người tráo đổi mang đi.” Triển Chiêu vừa nói vừa nhìn khắp nơi, “Này, các ngươi thấy Bạch huynh đâu không?”

Triệu Phổ nói, “Nga, vừa rồi đột nhiên đi mất, bất quá hắn đi về phía phủ Tướng quân, phỏng chừng là thấy quan phủ các ngươi phá án, hắn không tiện theo.”

“Ngô.” Triển Chiêu gật đầu.

“Vậy ngươi còn theo?” Công Tôn hỏi, “Thân phận của ngươi, không sao chứ?”

Triệu Phổ nhún nhún vai, ôm Tiểu Tứ Tử nói, “Chúng ta là gia thuộc (người nhà [jiāshǔ]).”

Công Tôn bật cười.

Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Ừa, gia thử (chuột nhà [jiā shǔ]).” Vừa ngắm Triển Chiêu vừa cười tủm tỉm.

Triển Chiêu có chút hồ đồ, mấy ngày nay hắn bận rộn, đã lâu không vui đùa với Tiểu Tứ Tử, thấy Tiểu Tứ Tử nhìn mình, liền tiến đến vươn tay bế bé qua, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, có chuyện gì cao hứng như vậy?”

Tiểu Tứ Tử vươn tay nắm lọn tóc rũ trước ngực Triển Chiêu, cười tủm tỉm nói, “Hì… Miêu Miêu.”



Triển Chiêu sửng sốt, Triệu Phổ và Công Tôn đều nhịn cười nhìn nơi khác, vờ như cái gì cũng không phát hiện.

“Miêu ở đâu?” Triển Chiêu nhìn trái phải nhìn trước sau, hỏi Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử ôm cổ Triển Chiêu, nói với hắn, “Miêu Miêu.”

Triển Chiêu lập tức đen mặt, hỏi, “Ta không phải Triển Triển sao? Tại sao lại biến thành Miêu Miêu?”

“Miêu Miêu.” Tiểu Tứ Tử tiếp tục cười trả lời.

Triệu Phổ lại thấy Triển Chiêu nhướng cao chân mày một cái, con mắt hơi híp lại, cảm thấy buồn cười, chợt nghe Triển Chiêu hỏi, “Tiểu Tứ Tử, nói, ai bảo ngươi gọi ta Miêu Miêu?”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt trả lời, “Bạch Bạch nói…”

“Nga~” Triển Chiêu lập tức cười tươi, chỉ bất quá cái mặt cười này mang theo vài tia giảo hoạt, “Bạch Bạch a…”

“Ạ~” Tiểu Tứ Tử gật đầu, lại gọi một tiếng, “Miêu Miêu.”

Triển Chiêu cười nói, “Ngoan, Tiểu Tứ Tử, gọi Triển Triển.”

Tiểu Tứ Tử cười hì hì không chịu đổi, tựa hồ rất thích biệt hiệu mới này của Triển Chiêu, Triển Chiêu cắn răng, trong lòng thầm mắng, ngươi được lắm tên Bạch Ngọc Đường kia, dám đâm sau lưng ta!

Nghĩ nghĩ, Triển Chiêu nheo mắt lại, tiến đến gần bên tai Tiểu Tứ Tử, nói nhỏ nói nhỏ.

“Ha ha.” Tiểu Tứ Tử vỗ bàn tay nhỏ bé cười toe toét.

Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, phi thường hiếu kỳ —— Không biết Triển Chiêu nói cái gì.

“Nhớ rõ chưa?” Triển Chiêu hỏi Tiểu Tứ Tử.

“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Nhớ rõ.”

“Ngoan~” Triển Chiêu vươn tay, nựng nựng má Tiểu Tứ Tử.

Mắt thấy sắp đến phủ Tướng quân, Triển Chiêu đem Tiểu Tứ Tử giao cho Triệu Phổ, đi tới phía trước đội ngũ, mang theo nhân mã, dẫn đầu đi tới trước đại môn phủ Tướng quân.

Công Tôn đi phía sau, cùng Triệu Phổ liếc nhìn Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, lúc nãy Triển Chiêu nói gì với ngươi vậy?”

Tiểu Tứ Tử hé miệng cười toe toét, tựa vào đầu vai Triệu Phổ không chịu nói.

Triệu Phổ và Công Tôn càng thêm hiếu kỳ.

“Tiên sinh.” Lúc này, Triển Chiêu đã chuẩn bị vào phủ, gọi Công Tôn cùng hắn đi vào, Công Tôn nhìn Triệu Phổ —— Hỏi ra được thì nói cho ta biết!

Triệu Phổ nhướng mày, gật đầu, ý là —— Cứ giao cho ta!

Công Tôn vội vã chạy vào.

Triệu Phổ ở phía sau dụ dỗ Tiểu Tứ Tử, muốn hỏi ra ban nãy Triển Chiêu rốt cuộc nói với bé cái gì, nhưng Tiểu Tứ Tử ngoan cố ngậm chặt miệng, không chịu nói.

.

Công Tôn và Triển Chiêu đi qua hành lang thật dài, bởi vì Triển Chiêu có lệnh bài của Khai Phong phủ, cho nên các gia tướng hai bên cũng không dám cản trở. Mắt thấy đã sắp đến thư phòng, phía trước có một người đi tới… Người đi tới tuổi tác đã cao, tuy mặc thường phục, nhưng bởi vì nhiều năm chinh chiến, cho nên khí lực cường kiện, còn mang theo một loại khí thế bá đạo đặc biệt, Công Tôn ở cùng một chỗ với Triệu Phổ đã lâu, rất quen thuộc với loại khí độ này —— Đây là lão Tướng quân Uông Minh Hàn.

“Uông Tướng quân.” Triển Chiêu rất lễ phép chắp tay với Uông lão Tướng quân, nói, “Chúng ta phụng mệnh Bao đại nhân, đến lục soát.”

“A.” Uông lão Tướng quân cười nhạt một tiếng, “Đến lục soát phủ Tướng quân của ta, chí ít phải có một tội danh chứ?”

“Nga.” Triển Chiêu gật đầu nói, “Ban nãy Cửu Vương gia vừa đi đến cửa của một cầm hiên, thì bị một đám hắc y nhân bao vây tấn công… Các hắc y nhân này trăm miệng một lời nói là Uông Tướng quân chỉ thị.”

Uông Minh Hàn nhíu mày, nói, “Hoang đường! Ta cùng với Cửu Vương gia không thù không oán, vì sao phải làm hại hắn?”

“Ta cũng nghĩ như vậy.” Lúc này, Triệu Phổ chậm rãi đi đến, nói với Uông Minh Hàn, “Ban đầu ta còn nghĩ là người Liêu, không ngờ lại là người Tống, Bao Tướng đã thẩm vấn, đám người kia dĩ nhiên chỉ ra Uông Tướng quân. Tướng quân, ta cùng Bao Tướng đương nhiên tin tưởng thái độ làm người của ngươi, nhưng Bao Tướng từ trước đến nay phá án tuyệt không nể tình riêng, cho nên mệnh lệnh Triển hộ vệ đến lục soát, nếu tra không được, cũng xem như chứng minh Tướng quân trong sạch, đúng không?!”

Thần sắc trên mặt Uông lão Tướng quân biến đổi liên tục, cuối cùng hành lễ với Triệu Phổ, nói, “Đa tạ Cửu Vương gia cùng Bao Tướng quan tâm.”

“Ai, khách khí làm cái gì, phải làm thôi mà.” Triệu Phổ cười gật đầu, Uông Minh Hàn nhìn Triển Chiêu một chút, nói, “Triển hộ vệ cứ tự nhiên lục soát đi.”

Triển Chiêu cũng cười, phân công nhân thủ đi kiểm tra xung quanh, trong lòng hắn hiểu rõ, lão nhân này dáng vẻ ung dung, tất nhiên sẽ không để hắn tìm ra đầu mối dễ dàng, liền vô thức nhìn sang Công Tôn.

Công Tôn cũng khẽ nhíu mày, gật đầu với hắn —— Xem ra hắn ta đã có chuẩn bị.

Chờ mọi người tản ra, Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Này, đi đâu tìm?”

Công Tôn thì hỏi ngược lại Triệu Phổ, “Tiểu Tứ Tử đâu rồi?”

Triệu Phổ cười xấu xa, “Đem tặng rồi.”

Công Tôn trừng mắt liếc hắn, Triệu Phổ nhỏ giọng ghé sát vào tai y nói vài câu, Công Tôn lập tức minh bạch, cười lắc đầu.

.

Mà lúc này, bên trong một gian tiểu trà lâu cách phủ Tướng quân không xa, trên bàn bày ra nhiều trà bánh ngon miệng, Tiểu Tứ Tử ngồi một bên, ngốc ngốc nhìn Bạch Ngọc Đường đối diện.

Bạch Ngọc Đường mặt đối mặt với Tiểu Tứ Tử, một lúc lâu mới nói, “Tiểu Tứ Tử, uống trà không?”

Tiểu Tứ Tử nhích cái mông, từ chỗ đối diện Bạch Ngọc Đường, nhích đến bên người hắn.

Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn bé, hai người tiếp tục mặt đối mặt.

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt, tỉ mỉ ngắm Bạch Ngọc Đường, sau đó nheo mắt lại cười.

Bạch Ngọc Đường bị Tiểu Tứ Tử nhìn đến nỗi có chút chột dạ, vội vàng vươn tay đưa cho bé một miếng bánh nhỏ, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, nhìn cái gì vậy?”

Tiểu Tứ Tử tiếp nhận miếng bánh, như trước nhìn Bạch Ngọc Đường cười.

Bạch Ngọc Đường nhịn không được, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, vừa nãy Triển Chiêu nói cái gì với ngươi?”

Tiểu Tứ Tử vừa ăn điểm tâm vừa cười tủm tỉm, vẫn không nói lời nào.

Bạch Ngọc Đường cũng có không có cách, trong lòng có chút hiếu kỳ, vừa nãy vốn nghe Tiểu Tứ Tử gọi Triển Chiêu là Miêu Miêu, con mắt Triển Chiêu liền híp lại, bản thân cảm thấy rất thống khoái, không ngờ con mèo gian xảo kia lại nói gì đó với Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử liền trở nên quái lạ.

Tiểu Tứ Tử ăn xong một miếng bánh, phủi phủi đường phấn trên tay, tiến đến, kề sát Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường thấy bé thịt phì phì, thật sự rất khả ái, liền hỏi, “Ăn thêm không?”

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, hỏi, “Phụ thân và Cửu Cửu đâu rồi?”

Bạch Ngọc Đường vươn tay chỉ về hướng phủ Tướng quân phía trước, “Đang bận chính sự trong đó, sẽ ra ngay.”

“Ngô.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, bò lên đùi Bạch Ngọc Đường, ngước mắt nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường biết Tiểu Tứ Tử có thể từ nhỏ được Công Tôn ôm quen rồi, cho nên rất thích được người khác ôm, bèn đem bé ôm lấy, đặt ngồi trên đùi.

Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Bạch Ngọc Đường, lắc lư hai chân nhỏ ngắn ngủn, bọn họ đang ngồi trên lầu hai, nó vừa lúc có thể nhìn thấy trong phủ Tướng quân, các nha dịch của Khai Phong phủ ra ra vào vào tựa hồ đang tìm cái gì đó, liền hỏi, “Bạch Bạch, bọn họ tìm cái gì nha?”

Bạch Ngọc Đường nghe được tiếng Bạch Bạch thì thở phào nhẹ nhõm, may mà Triển Chiêu không dạy Tiểu Tứ Tử nói cái gì kỳ quái, trả lời, “Một người.”

“Người?” Tiểu Tứ Tử trợn to mắt, hỏi, “Tại sao phải tìm nha, trốn Miêu Miêu sao?”

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nói, “Có người bị nhốt vài chục năm, vẫn chưa được ai phát hiện.”

“A?” Tiểu Tứ Tử giật mình hỏi, “Lâu như vậy a?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, chọt chọt Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử ngước mắt nhìn hắn, chợt nghe Bạch Ngọc Đường hỏi, “Vừa nãy con mèo kia nói cái gì với ngươi?”

Tiểu Tứ Tử như trước thần thần bí bí cười cười, nhìn Bạch Ngọc Đường chằm chằm, nhưng vẫn không mở miệng.

Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ nhưng lại không có cách, đồ con mèo gian xảo kia…

.

Công Tôn và Triển Chiêu mang người tìm kiếm vòng quanh phủ Tướng quân, nhưng nơi này thật sự rất lớn, phòng trống thì có vài chục gian, cộng thêm vài tiểu viện, căn bản tìm không ra.

Triển Chiêu đi vòng vòng trong đại viện, nghĩ cứ như vậy thì không phải cách, liền tìm Công Tôn và Triệu Phổ, hỏi, “Tiên sinh, có manh mối không?”

Công Tôn cũng có chút khó xử, nói, “Nơi này quá lớn, khó tìm.”

Triển Chiêu cũng gật đầu, nghĩ cũng phải.

Triệu Phổ cũng tiến đến, nói, “Ta đã bảo các ảnh vệ đi lục soát, bất quá bây giờ còn chưa trở về bẩm báo.”

Công Tôn và Triển Chiêu có chút nhụt chí, nếu không tìm được đầu mối gì… vậy có thể sẽ gây thêm phiền cho Bao đại nhân.

.

Mà lúc này, trên trà lâu cách đó không xa, Tiểu Tứ Tử chờ đợi đã có chút buồn ngủ, dụi dụi mắt, ngẩng mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy hắn khẽ nhíu mày, nhìn mọi người đang luống cuống xoay quanh trong phủ Tướng quân, cũng có chút lo lắng.

Tiểu Tứ Tử hỏi, “Bạch Bạch, phụ thân bọn họ còn chưa có tìm được sao?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Ngốc quá.” Tiểu Tứ Tử nói, “Nhiều người trốn Miêu Miêu như vậy, đến bây giờ cũng tìm không ra.”

“Một người bảy tám chục tuổi, nếu như còn sống, muốn giấu đi cũng không phải chuyện dễ.” Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Hay là đã chết… bị chôn rồi?”

Tiểu Tứ Tử vươn tay vỗ vỗ cánh tay Bạch Ngọc Đường, nói, “Yên tâm đi Bạch Bạch, phụ thân giỏi tìm người nhất.”

Bạch Ngọc Đường nhướng mi, cười hỏi, “Làm sao tìm?”

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm vươn tay chỉ cái mũi nhỏ của mình, nói, “Mũi của phụ thân so với cẩu còn linh hơn.”

Bạch Ngọc Đường bật cười.

.

“Hắt xì…” Trong phủ Tướng quân, Công Tôn hắt xì một cái, xoa xoa mũi, tiếp tục tìm.

Triệu Phổ thấy y chậm rãi từ tiểu viện trong cùng bắt đầu đi ra ngoài, đi vào từng gian phòng, cũng không tìm gì, chỉ đi vài bước, ngồi xổm xuống ngửi ngửi, lại đi vài bước, tiến đến ngăn tủ ngửi ngửi, như vậy thật là thú vị.

“Này, thư ngốc.” Triệu Phổ sấn tới hỏi, “Sao lại bắt chước cún con.”

“Ngươi mới là cún con.” Công Tôn khinh khỉnh nhìn hắn, tiếp tục ngửi.

Triệu Phổ kiên trì theo sau y, khi Công Tôn vòng qua tiểu viện thứ hai, đột nhiên dừng lại, ngồi xổm xuống ngửi ngửi, sau đó vươn tay sờ sờ mặt đất.

Triệu Phổ thấy ngón tay tinh tế trắng nõn của Công Tôn mò mẫm trên mặt đất, khẽ nhíu mày, vươn tay nắm lại, hỏi, “Ngươi muốn sờ cái gì?”

Công Tôn thấp giọng nói, “Gió.”

Triệu Phổ ngẩn người, giơ ngón tay, vừa mò mẫn dọc theo khe hở giữa gạch đá và mặt đất, vừa hỏi Công Tôn, “Tại sao lại tìm ở đây?”

Công Tôn thấp giọng nói, “Ta ngửi thấy mùi dược liệu.”

“Dược liệu?” Triệu Phổ có chút khó hiểu.

Công Tôn nhìn trái nhìn phải, cúi đầu nói thầm bên tai Triệu Phổ, “Ngươi nghĩ đi, nếu đem một lão nhân bảy tám mươi tuổi giấu đi… Tiếng kêu lại không ai nghe được, cũng không bị ai phát hiện, tất nhiên là nơi có chút tối tăm ngột ngạt, nhiều năm sinh sống tại nơi âm u như vậy sẽ sinh bệnh, hơn nữa tuổi tác vốn cũng lớn, muốn giữ mạng nhất định phải dùng dược vật… Cho nên sẽ lưu lại mùi vị.”

Triệu Phổ gật đầu, “Nghe cũng rất có lý, nhưng như vậy cũng có thể đoán được sao? Ngươi thực sự là mũi cẩu à?”

Công Tôn nheo mắt lại, thấy Triệu Phổ ngồi xổm, liền đạp mạnh vào cái mông hắn một cước, Triệu Phổ bật cười, nói, “Ê, đừng sờ bậy.”

Công Tôn trừng mắt, “Không biết xấu hổ.”

Triệu Phổ hắc hắc cười, tiếp tục mò mẫm trên mặt đất.

.

Mà lúc này, Uông lão Tướng quân cũng đã đi tới, Triển Chiêu chú ý tới thần sắc của hắn, tựa hồ có chút khẩn trương, trong lòng khẽ động, ra hiệu cho Công Tôn.

Công Tôn ngầm hiểu, liền nói, “Nơi này có mùi lạ, giống như dược liệu.”

Triển Chiêu lưu ý quan sát thần sắc của Uông lão Tướng quân, chỉ thấy trong nháy mắt sắc mặt hắn tái nhợt, một lát mới nói, “Ách… Gần đây thân thể ta không tốt nên thường uống thuốc, có thể là chút mùi thuốc đông y.”

Công Tôn liếc mắt nhìn Triệu Phổ, gật đầu với hắn —— Y vừa tỉ mỉ kiểm tra thư phòng và phòng ngủ của Uông lão Tướng quân, bên trong không có cái mùi lạ này… Có thể thấy, lão gia tử đang nói dối!

Triệu Phổ đứng lên, chỉ chỉ cho Công Tôn thấy khe hở giữa hai khối gạch, ý bảo… Có gió thổi ra.

Công Tôn nhìn Triển Chiêu —— Làm sao bây giờ?

Triển Chiêu gọi Vương Triều Mã Hán tới, nói, “Đào ra.”

Vương Triều Mã Hán liếc mắt nhìn nhau, đi lấy xẻng.

.

Trong trà lâu, Tiểu Tứ Tử đã buồn ngủ lem nhem, gục đầu xuống rồi lại ngước đầu lên, ngoắc ngoải ngáp, chợt thấy có một cỗ kiệu đẹp được nâng đến, dừng trước phủ Tướng quân, liền chỉ vào nói, “Bạch Bạch, kiệu kiệu.”

Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua cỗ kiệu kia, cười nhạt một tiếng, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Có khó chịu trong người không? Đứng lên đi một chút?”

“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, Bạch Ngọc Đường ôm bé từ trong phòng nhảy ra ngoài, đáp xuống tường viện phủ Tướng quân, nhìn vào bên trong,

Tiểu Tứ Tử thấy được Công Tôn và Triệu Phổ, cười tủm tỉm chỉ chỉ, Bạch Ngọc Đường ra hiệu bảo bé đừng lên tiếng, Tiểu Tứ Tử ngoan ngoãn che miệng lại, cùng Bạch Ngọc Đường trốn ở sau nóc nhà quan sát.

Thấy Vương Triều Mã Hán cầm cái xẻng chuẩn bị đào đất, lão Tướng quân có chút sốt ruột, nói, “Triển hộ vệ, ngươi đây là lục soát, hay là phá nhà của ta?”

Triển Chiêu cười nói, “Tướng quân chớ vội nha, tìm xem rõ ràng thì tốt hơn, lỡ như bên trong có chuột tinh ẩn nấp, vậy thì nguy lắm.”

Công Tôn và Triệu Phổ đều nhịn cười, Triển Chiêu là muốn chọc người, chuột tinh…

Bạch Ngọc Đường trên nóc nhà lắc đầu, tâm nói con mèo này thù dai quá.

.

Vương Triều Mã Hán ba chân bốn cẳng đào những viên gạch trên mặt đất, đầu tiên chỉ thấy bùn đất, sau đó lại đào sâu hơn, dĩ nhiên xuất hiện một cái hang tối mò.

Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau —— Có mánh khóe!

Triển Chiêu cười nói, “Lão Tướng quân, hang chuột trong nhà ngài to thật đó.”

Sắc mặt Uông lão Tướng quân trắng bệch, mà giữa lúc Triển Chiêu bảo Vương Triều Mã Hán chuẩn bị cây đuốc, muốn xuống dưới, quản gia vội vã chạy vào nói với Uông lão Tướng quân, “Lão gia, tiểu thư đã trở về.”

Triển Chiêu bọn họ sửng sốt, tiểu thư —— Đó chẳng phải chính là Uông quý phi?! Lúc nào không về lại nhằm ngay lúc này, có thể thấy được là tới làm chỗ dựa cho phụ thân mình.

Triển Chiêu nhướng nhướng mi với Triệu Phổ, lắc lắc lệnh bài trên tay, ý là —— Một hồi nếu quý phi giở trò ngang ngược, lệnh bài này của ta không có tác dụng.

Công Tôn khẽ nhíu mày, nhìn Triệu Phổ —— Ngươi có cách gì không?”

Triệu Phổ nhún vai —— Ta đối với nữ nhân từ trước đến nay không có biện pháp, đặc biệt là loại nữ nhân hay khóc lóc om sòm.

Công Tôn thở dài, Triệu Phổ lại tiến tới, hắc hắc cười hai tiếng, thấp giọng nói, “Thư ngốc, có một loại tình huống, là tiền trảm hậu tấu, biết ý là như thế nào không?”

Công Tôn sửng sốt, lúc này, quý phi đã mang theo một đám hạ nhân nha hoàn hùng hổ đi vào, miệng nói, “Ta nghe nói, Khai Phong phủ Bao Tướng gia phái người đến Uông gia ta phá nhà, cho nên về xem.”

Triển Chiêu cười gượng một tiếng, nhướng mi với Triệu Phổ một cái, Triệu Phổ hiểu ý cười cười, Công Tôn đang thắc mắc hai người này làm cái trò gì mà lại bí bí hiểm hiểm như thế, đột nhiên, phía sau bị Triệu Phổ đẩy một cái.

Công Tôn không đứng vững, hơn nữa, với vóc người của y dù có đứng vững cũng không chịu nổi một cái đẩy của Triệu Phổ a… Lảo đảo một cái, ai nha một tiếng, liền rơi vào trong động.

Triệu Phổ hô to, “Tiên sinh, nguy hiểm!” rồi cũng nhảy vào theo, Triển Chiêu kinh hãi, vội vàng hô, “Bảo hộ Vương gia!”



Uông quý phi xanh mặt đứng ở nơi đó, mắt thấy các nha dịch của Khai Phong phủ, còn có các ảnh vệ của Triệu Phổ, có hơn phân nửa đều nhảy vào trong động.

Triển Chiêu còn đang ở trên hối hả nói, “Nè, cẩn thận đừng để Vương gia và tiên sinh bị thương a! Còn nữa, trong động không chừng có chuột tinh, cẩn thận tìm kỹ nha!”

Lại nhìn Uông lão Tướng quân và Uông quý phi, sắc mặt đã xám như tro tàn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv