Liễu đại tiên một bộ đắc ý dương dương vẻ mặt nắm chắc thắng lợi, Công Tôn nhìn hắn cực không vừa mắt, còn nữa, hắn vừa nói mấy tuyệt chiêu kia —— hô phong hoán vũ, xảo liên thần sổ, điểm thạch thành kim, căn bản chính là những thứ hư vô mờ mịt, Công Tôn biết, đó chẳng qua là một trò bịp mà thôi. Hơn nữa lại có Triệu Phổ ở một bên xúi giục, Công Tôn bất đắc dĩ, đành phải gật đầu, đáp ứng đấu pháp với Liễu đại tiên.
Sau đó, Liễu đại tiên bảo tri phủ kiến tạo hai cái đài bên bờ sông Mãnh, hắn cùng Công Tôn lên đài đấu pháp, ganh đua cao thấp!
.
Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ nhìn mọi người bận bịu, vừa ngắm ngắm hai tiểu hài tử vừa được cứu về, đều so với mình lớn hơn một chút. Bé tiến đến, nhìn hai nhóc kia một chút, hai tiểu hài tử cũng thấy Tiểu Tứ Tử, tâm trạng hâm mộ, oa nhi này thật là đẹp mắt nha.
. . . Tiểu Tứ Tử thấy bọn họ đều có chút gầy, hơn nữa còn bị ném vào sông, cảm thấy người lớn đối bọn họ thật xấu! Liền từ trong lòng móc ra tùng tử đường (kẹo hạt thông) mà lúc trước Tử Ảnh đưa cho, đưa cho hai người.
Tiểu hài nhi dù sao cũng có một tiếng nói chung, ăn một chút đường hàn huyên hai câu, lập tức trở thành hảo bằng hữu.
Tiểu Tứ Tử cùng với bọn trẻ chơi đùa một hồi, thấy Công Tôn đứng một bên cùng Triệu Phổ nói chuyện, liền đi tới, kéo kéo ống tay áo của y, hỏi, “Phụ thân, chúng ta kế tiếp làm cái gì nha? Về nhà sao?”
Công Tôn sờ sờ đầu bé, nói, “Chờ một chút nữa, phụ thân còn có một chuyện phải làm.”
Triệu Phổ đi đến bế Tiểu Tứ Tử lên, nói, “Tiểu Tứ Tử, đừng nóng vội, phụ thân ngươi phải đi thu thập tên xú (thối) đạo sĩ kia.”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, hỏi, “Tại sao muốn giáo huấn Xú Xú?”
Triệu Phổ nghĩ ‘xú xú’ tên này rất chuẩn xác, liền cười nói, “Hắn gạt người, muốn đem hai oa oa kia ném xuống sông chết đuối.”
“A?” Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, nói, “Thật xấu! Phụ thân, hảo hảo giáo huấn hắn!”
Triển Chiêu ở một bên cười, lúc này, tri phủ nọ đi tới, thấp giọng hỏi Triển Chiêu, “Các hạ… thần thánh phương nào a?” Nói xong, nhìn thoáng Triệu Phổ bên cạnh, tri phủ là người kinh nghiệm quan trường, phần khí thế trên người Triệu Phổ cùng đoàn người này vừa nhìn liền biết không phải người thường, trước tiên phải hỏi rõ ràng, đừng nên bất tri bất giác đắc tội quyền quý.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, chính mình không thể bại lộ thân phận quá sớm, vạn nhất tri phủ này cùng Liễu đại tiên có thông đồng gì đó, chẳng phải là đả thảo kinh xà? Vì vậy cười cười, nói với tri phủ, “Đại nhân, chúng ta chỉ là đi ngang qua, đều là người làm ăn, nghe nói ở đây dùng người sống cúng tế, trước đây cũng nghe qua những trò gạt người như thế này, sợ rằng thương tổn người vô tội, cho nên tới ngăn cản.”
“Nga…” Tri phủ gật đầu, tuy rằng ngực vẫn có một ít hoài nghi, nhưng cũng không hỏi nhiều, đi xuống chuẩn bị tỷ thí.
.
Tin tức Liễu đại tiên cùng một thư sinh đấu pháp bên bờ sông đã sớm truyền ra, nhiều thôn dân đều đến góp vui. Những thôn dân này cũng thật mâu thuẫn, cùng lúc, họ phi thường e ngại vị Liễu đại tiên này, cảm thấy hắn có tiên pháp, an nguy của Hà Gian phủ đều nằm trong tay của hắn. Mà mặt khác, lại hơi chút chán ghét phê bình hắn, vị đạo sĩ này tham tài háo lợi, hoàn toàn không có thanh cao chi khí của người xuất gia, hắn quanh năm cướp đoạt bách tính, hở một tí là đòi tế người sống, nói chung là không ít người phẫn nộ mà không dám nói.
Nhưng mà ngày hôm nay đột nhiên xuất hiện một vị tiên sinh, nếu xem tướng mạo, Công Tôn thật sự thắng vị Liễu đại tiên này rất nhiều, giơ tay nhấc chân vô cùng tiêu sái, tư văn tuấn tú, nếu nói tiên phong đạo cốt thật sự cũng không sai. Mặt khác, những người bên cạnh y tựa hồ đều là võ lâm cao thủ, bản lĩnh vừa nãy khi cứu người không phải người bình thường có thể làm được, vả lại còn không e ngại tri phủ, hiển nhiên là người có thân phận. Trong yếu nhất là, sự kiện vừa nãy Công Tôn bóc mẽ long Vương gia nổi giận thổi gió gì đó, tựa hồ rất có đạo lý.
Chẳng lẽ Liễu đại tiên kia thực sự gạt người sao? Mọi người cũng không dám nhiều lời, chỉ là nhón chân ở một bên nhìn.
.
Không bao lâu, đài đã dựng xong, chia là trái phải đông tây hai đài, đạo sĩ kia dẫn đầu nhảy lên đài phía đông, phía sau, còn mang theo một tiểu đồng tử.
Công Tôn đang muốn lên đài, thì cảm thấy góc áo bị người giật giật, Tiểu Tứ Tử đang ngẩng mặt nhìn y.
Công Tôn cười nói, “Tiểu Tứ Tử, ngươi ở dưới này chờ một chút.”
Tiểu Tứ Tử hơi dẩu mỏ, nhìn tiểu đồng tử trên đài kia, nhỏ giọng nói thầm với Công Tôn, “Hắn cũng là tiểu hài tử, cũng có thể đi.”
Công Tôn sửng sốt, Triệu Phổ ở một bên nói, “Đại khái là một tiểu tùy tùng, trông có vẻ có bè có phái, thư ngốc, mang theo Tiểu Tứ Tử đi thôi, so với tiểu đồng kia còn đẹp hơn.”
Công Tôn suy nghĩ một chút, liền kéo tay Tiểu Tứ Tử, nói, “Tiểu Tứ Tử, bên dưới nhưng có rất nhiều người xem, một hồi không được sợ mà khóc nhè a.”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, bên cạnh Triệu Phổ ngồi xổm xuống nói với bé, “Tiểu Tứ Tử đừng sợ, ai dám khi dễ ngươi ta đánh hắn!”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm ngẩng mặt lên nhìn Triệu Phổ, phía sau Tử Ảnh cũng nói, “Tiểu Tứ Tử, đừng sợ, ai dám cười ngươi ta nhổ sạch răng của hắn!”
Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu, kéo tay Công Tôn chạy đến trên đài. Công Tôn nhìn Tiểu Tứ Tử một chút —— Trước đây Tiểu Tứ Tử sợ nhất những nơi đông người, bất quá từ khi đến Khai Phong phủ, thường cùng một chỗ với bọn Triệu Phổ, tất cả mọi người cho bé chỗ dựa, khen bé thông minh dễ nhìn, vì vậy Tiểu Tứ Tử gần đây tự tin không ít, cũng dám ở trước nhiều người nói chuyện.
Công Tôn vui vẻ kéo tay bé lên đài, quả nhiên… Tiểu Tứ Tử xuất hiện, khiến mọi người dưới đài khe khẽ thì thầm.
“Ai u… Đây là Kim Đồng thật phải không?”
“Nha, hài tử này thật khả ái mà.”
“Đúng vậy, nhìn đôi mắt to của bé nó kìa.”
“Nương tử, ngươi cũng sinh cho ta một đứa như vậy đi.”
.
Trên đài đặt cái bàn, Công Tôn trước tiên ôm lấy Tiểu Tứ Tử đặt vào cái ghế dựa bên cạnh để bé ngồi ngay ngắn, sau đó cũng ngồi xuống, một bộ ung dung thong dong, mà lại nhìn Liễu đại tiên kia, hắn mặc đạo bào đầu đội đạo quan, cầm trên tay một bả kiếm, đang bận rộn múa may trên đài a, lúc thì sái phấn lúc thì phun lửa.
Công Tôn ở một bên uống trà nhìn hắn, Tiểu Tứ Tử vui vẻ không ngừng vỗ tay, nói, “Phụ thân, người kia diễn tạp kỹ hảo lợi hại nha!”
Tiểu Tứ Tử còn nhỏ tiếng nói cũng vang, nói một câu không ít người đều nghe được, tất cả mọi người cười vang, đạo sĩ kia cũng nghe được, mặt biến sắc.
Dưới đài bọn Triển Chiêu đều dõi theo, Triệu Phổ đứng ngay bên cạnh đài cao của Công Tôn, nghe được cười ha ha, nói với đạo sĩ kia, “Ai, ngươi xong chưa a?” Nói xong, bảo Giả Ảnh, “Thưởng cho hắn vài lượng bạc, để hắn mau bắt đầu!”
Liễu đại tiên kia từ khi tới Hà Gian phủ, vẫn đều được tôn trọng, người trong Hà Gian phủ đều rất sợ hắn, ai cũng không dám đắc tội hắn, thế nhưng những người này không biết từ đâu tới, căn bản không đem hắn để vào mắt, đã vậy còn nhiều lần chế nhạo.
Hắn vô thức đảo mắt nhìn tri phủ dưới đài, nhưng tri phủ kia là một người khôn khéo, trông Triệu Phổ bọn họ, tuyệt đối không phải người bình thường. Tuy rằng Triển Chiêu không nói, nhưng càng giấu diếm lại càng khả nghi… Quên đi, chính mình cũng nên rút lui, cẩn thận ô sa khó giữ a.
Bất đắc dĩ, Liễu đại tiên đành phải ngừng “làm phép”, hắn hít sâu một hơi, nói, “Trước tiên tỷ thí ‘hô phong hoán vũ’, tiên thuật đạo gia ta bác đại tinh thâm, có biến ngày thành đêm, tát đậu thành binh, huy kiếm thành hà (múa kiếm thành sông), hô phong hoán vũ nhiều tuyệt kỹ, bần đạo học nghệ không tinh, chỉ học được một chiêu này, không biết tiên sinh có thể hô phong hoán vũ không a?”
Công Tôn cười cười, lắc đầu.
Tất cả mọi người cảm thấy có chút nản lòng, đạo sĩ kia cười ha ha, nói, “Vậy xem ra trận đầu này tỷ thí là thua chắc rồi.”
Công Tôn nâng chén trà uống, thản nhiên nói, “Phong vũ lôi điện cũng không phải do thần tiên yêu quái gây nên, mà là do khí trời biến hóa, mỗi khi giao mùa, khí hậu sẽ thay đổi, địa thế bất đồng, khí hậu cũng sẽ bất đồng, mưa gió có thể đoán trước, cũng không thể triệu hoán (kêu gọi).”
“A.” Đạo sĩ hất hàm, nói, “Đó là ngươi vô năng, để ta hô cho ngươi xem!”
Triệu Phổ ở một bên được cực kỳ ngột ngạt, thầm nhủ người học bài chính là phiền phức, trực tiếp kéo Hắc Kiêu đi ra đại chiến ba trăm hiệp còn thống khoái, tên đạo sĩ này, đáng ăn đập!
Công Tôn cũng vẫn là vẻ mặt thong dong, tiếp tục uống trà xem kịch, không nhanh không chậm.
.
Giả Ảnh ở một bên nhìn, nhỏ giọng nói với Tử Ảnh, “Ai, có chút khí phái của Vương gia khi chiến tranh a, người khác gấp muốn chết, hắn còn ngủ.”
Tử Ảnh cũng che miệng cười, bị Triệu Phổ hung hăng liếc trắng mắt.
.
Liễu đại tiên kia dâng hương châm lửa, lại cầm kiếm bắt đầu khoa tay múa chân một hồi, cuối cùng, hướng về phía trời xa hô to một tiếng, “Gió đến a!”
Tiếng nói của hắn vừa dứt, mọi người liền cảm thấy được một trận gió thổi tới.
Liễu đại tiên kia lại khoát tay, hô một tiếng, “Gió ngừng a!”
Lập tức, lặng gió.
Lần này, đám thôn dân đều sợ hãi, quỳ xuống dập đầu với Liễu đại tiên, miệng gọi thần tiên.
Công Tôn có chút chán nản thở dài, lắc đầu, một bên Triệu Phổ cũng cảm thấy không bình thường, tại sao kêu đến là đến?
“Thế nào a?” Liễu đại tiên thu kiếm trên tay, dương dương tự đắc hỏi Công Tôn, “Thư sinh, ngươi có bản lĩnh thì cũng hô một tiếng cho ta xem, hoặc giải thích ở đây có cái gì làm trò, nếu không, ván này ta thắng.”
Công Tôn thong dong cười, nói, “Đạo trưởng… có thể hô lại lần nữa không?”
“Đương nhiên có thể!” Liễu đại tiên cười nói, nói xong muốn gọi.
“Chờ một chút!” Công Tôn hơi khoát khoát tay, đi tới bên đài, thấp giọng nói với Triệu Phổ mấy câu.
Triệu Phổ sửng sốt, liền gật đầu với Giả Ảnh và Tử Ảnh bên cạnh, hai ảnh vệ liếc mắt nhìn nhau, vụt một cái mất dạng.
Công Tôn quay về giữa đài, ngồi xuống, nói, “Chờ một lát nữa đã.”
“Vì sao phải chờ một lát?” Liễu đại tiên khó hiểu hỏi.
“Nga… vừa nãy bất quá ngươi gặp may, trong khoảng thời gian này rất dễ dàng nổi gió, một lát nữa đã.” Công Tôn cười nói, “Hô phong hoán vũ không phải lúc nào cũng làm được sao? Hay là đạo trưởng muốn xem canh giờ?”
Liễu đại tiên khoát khoát tay, ngạo mạn nói, “Hiển nhiên là bản đại tiên khi nào vui vẻ đều có thể hô.”
“Ân.” Công Tôn gật đầu, không bao lâu, Tử Ảnh đã trở về, đối Triệu Phổ gật đầu.
Công Tôn thấy, mỉm cười, nói với Liễu đại tiên, “Được rồi đạo trưởng.”
Liễu đại tiên bất mãn bĩu môi một cái, lại bắt đầu làm phép, hướng xa xa hô to một tiếng, “Gió đến a!”
Thế nhưng lần này hắn vừa dứt lời, xung quanh một chút động tĩnh cũng không có, Liễu đại tiên sửng sốt, lại càng thêm lớn tiếng mà hô, “Gió đến a…”
Vẫn như cũ không có động tĩnh.
Thôn dân đưa mắt nhìn nhau, đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Liễu đại tiên, Liễu đại tiên cau mày, nói, “Ách… đại khái là long Vương gia không có nghe được… Ta lại gọi tiếp một lần.”
Công Tôn gác chân uống trà, ý bảo đạo trưởng chậm rãi gọi.
Liễu đại tiên hô liên tiếp mười lần, sau đó cổ họng bị sử dụng quá mức, thanh âm the thé còn ở đằng kia hô, “Đến~ gió~”
Thế nhưng ông trời không chừa mặt mũi cho hắn, tinh không vạn lí, một chút gió cũng không có.
Dưới đài, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nín cười lắc đầu.
Công Tôn thấy Liễu đại tiên đứng ở trên đài vừa uống trà vừa thở dốc, cười hỏi, “Đạo trưởng, gọi xong chưa?”
“Gọi… gọi xong.” Liễu đại tiên có chút suy sụp nói, “Ách… long Vương gia không ở.”
“Thật không?” Công Tôn mỉm cười, nói, “Theo như ta nghĩ, là những kẻ phối hợp với ngươi lừa gạt không hỗ trợ.”
Mọi người vừa nghe đến hai chữ ‘lừa gạt’, đều châu đầu ghé tai, nghe Công Tôn giải thích tỏ tường.
“Ngươi… Ngươi nói bậy bạ gì đó?!” Liễu đại tiên tức giận, kéo cao giọng nói.
Tiểu Tứ Tử hướng đến bên người Công Tôn, cọ cọ, nói, “Phụ thân, người này hảo hung.”
Tử Ảnh trừng mắt liếc Liễu đại tiên, đe dọa, “Ngươi còn ồn ào sao? Giữ hơi để gọi vài tiếng ‘gió đến’ đi, coi chừng gió lớn cứng lưỡi.”
Tử Ảnh cũng coi như răng nhọn miệng lưỡi trơn tru, Liễu đại tiên bị xỏ một câu nghẹn họng, mặt xanh mét, tàn bạo trừng Tử Ảnh, Tử Ảnh tại sao phải sợ hắn trừng? Dám hù dọa Tiểu Tứ Tử của hắn?! Ý không phải… Là tương lai tiểu Vương gia Tiểu Tứ Tử của bọn họ! Một lát đánh cho ngươi bò xuống đất mò răng!
.
Lúc này, Công Tôn đứng lên, hướng về sơn cốc xa xa hô một tiếng, “Ra đi.”
Công Tôn thanh âm cũng không to, nhưng nơi này là lòng chảo, bốn mặt đều có núi vây quanh, vì vậy thanh âm truyền đi thật xa, không bao lâu, Giả Ảnh cùng Đại Ảnh nhảy ra kéo đến một cánh buồm thật lớn, cùng với hai tiểu đạo sĩ bị trói gô, đáp xuống trước đài của Công Tôn, đem người vứt trên mặt đất. Nói, “Hai kẻ này tại nơi sơn cốc đầu gió, buộc một cánh buồm to, vừa nghe đạo sĩ kia gọi ‘Gió đến’, bọn chúng sẽ lập tức chỉnh vị trí của buồm, đem cơn gió nguyên bản thổi qua sơn cốc chắn lại… Kết quả gió đổi chiều, sẽ thổi đến nơi này.”
Giả Ảnh đạp một tiểu đạo sĩ một cước, bảo, “Ngươi nói!”
Đạo sĩ nọ đã sớm bị Giả Ảnh cùng Đại Ảnh dọa sợ, quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ, nói, “Không liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ là nghe lệnh của Liễu đại tiên mà thôi.”
“Oanh” một tiếng, đám người bùng nổ, tất cả mọi người vẻ mặt khinh bỉ nhìn Liễu đại tiên, bắt đầu hoài nghi thần thuật mà trước đây hắn thi triển, đều là gạt người.
Triệu Phổ cảm thấy hả lòng hả dạ, nói, “Thư ngốc giỏi lắm!”
Công Tôn cũng cười cười, từ xưa tới nay, những kẻ hãm hại lừa gạt người, cơ bản đều là mấy chiêu này, một chút cũng chẳng mới mẻ.
Tri phủ cũng có chút bất đắc dĩ, nhìn Liễu đại tiên một chút, lắc đầu cất cao giọng, “Ván thứ nhất, Công Tôn tiên sinh thắng!”
Tiểu Tứ Tử ngồi phía trên vỗ tay, nói, “Phụ thân thật là lợi hại.”
.
Liễu đại tiên nuốt không trôi cục tức này, có chút ấm ức, mình lần này đụng phải gốc rạ rồi, Công Tôn này khá cao tay!
Nghĩ vậy, đường nhìn của hắn rơi xuống tiểu đồng tử bên cạnh, nói, “Ván tiếp theo, chính là xảo liên thần sổ! Do đồ đệ của ta xuất chiến.”
Công Tôn cũng nhìn về phía tiểu đồng tử kia, hắn dáng vẻ khoảng mười tuổi, tướng mạo xấu xí. Song song, có không ít người cũng hỏi, xảo liên thần sổ, rốt cuộc là gì vậy.
Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Công Tôn, xảo liên thần sổ là gì?”
Công Tôn suy nghĩ một chút, nói, “Xảo liên thần sổ, là một loại phương pháp dựa theo tính danh nét bút suy đoán hung cát, có người nói là do Gia Cát võ hầu lưu lại, xảo liên thần sổ, hà đồ lạc thư, chu dịch bát quái, âm dương ngũ hành… các thứ đều là kỹ năng thường dùng để đoán mệnh đoán chữ.”
“Thần kỳ như vậy?” Triệu Phổ hỏi, “Đoán mệnh chuẩn không? Ngươi có biết không? Coi cho ta một lần.”
Công Tôn có chút bất đắc dĩ cười cười, nói, “Đoán mệnh đoán chữ việc này, đại thể nếu tin thì trúng còn không tin thì không trúng, nếu ngươi tin, chắc chắn sẽ tìm được vài chỗ đúng, không tin, chắc chắn tìm được chỗ sai. Kết quả của đoán mệnh đoán chữ, đại thể đều là nửa đời trước là long đong, nửa đời sau là đại phú đại quý, nhưng ngươi phải biết rằng, nếu như nửa đời trước thuận buồm xuôi gió, hẳn sẽ không nghĩ đến đi đoán chữ… Hơn nữa, người được xem là thuận buồm xuôi gió, thì cũng sẽ có lận đận của họ, sở dĩ đại thể đều tin tưởng đến nửa đời sau đại phú đại quý, ngươi không nói vậy, ai cho ngươi bạc a. Đúng không?”
Triệu Phổ bật cười, nói, “Nói như vậy, đều là trò gạt người?”
“Ân.” Công Tôn thoáng lắc đầu, nói, “Cũng không hẳn vậy a, thiên địa vạn vật luôn có chút quy luật, nhưng nói đến hung cát bất quá chỉ là một ít gợi ý, để người ta cảnh tỉnh, mà không phải dựa vào mệnh số để sống qua ngày. Dù có tính ra mệnh vinh hoa phú quý, nhưng nếu không biết tự mình nắm chặt, mệnh số tốt cũng sẽ bị lãng phí, nói tới nói lui, thành sự tại nhân.”
Công Tôn thấp giọng nói chuyện với Triệu Phổ, gần đó không ít thôn dân đều nghe, không khỏi bội phục, thư sinh này nói chuyện thản nhiên, trong lời nói luôn có thiên cơ, không có nửa phần ham công lợi, so với những kẻ hủ lậu và hung tăng ác đạo tốt hơn rất nhiều, mà lúc này, rất nhiều thôn dân đã không hề tin tưởng Liễu đại tiên, ngược lại vây quanh Công Tôn, muốn hỏi y những vấn đề mà gần đây không giải quyết được.
Liễu đại tiên sắc mặt vừa hồng vừa tím, vỗ vỗ tiểu đồng tử bên cạnh, nói, “Ngươi phải thắng a, nếu không thắng ta không cho ngươi cơm ăn!”
Tiểu đồng tử nọ sợ đến gật đầu lia lịa… Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa lúc đứng cách Liễu đại tiên gần nhất, nghe được hắn nói, lại nhìn thần sắc tiểu đồng tử nọ, hai người đều nhíu mày.
Triển Chiêu chú ý tới Bạch Ngọc Đường vùng giữa đôi mày dễ nhìn đang cau lại, ánh mắt lãnh liệt, tựa hồ nổi lên sát tâm, biết hắn ghét ác như thù, một lát không tìm cơ hội giải quyết tên đạo sĩ này không được, nói, “Đạo sĩ này, kết cục của hắn tất nhiên là cẩu đầu trảm của Bao đại nhân, không chỉ hả hê lòng người vì mọi người trút giận, mà còn có thể cảnh tỉnh những tên tăng nhân đạo sĩ đang chuẩn bị lừa gạt hãm hại người khác như hắn.”
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, nhìn Triển Chiêu một chút, ngực hiểu rõ, ý của Triển Chiêu là —— Không cần hắn động thủ giết người, để Bao đại nhân chém thì tốt hơn, còn có thể cảnh cáo người sau, liền nhẹ gật đầu, hỏi, “Tiểu hài tử này…”
“Nga, đều mang về Khai Phong phủ.” Triển Chiêu cười nói.
Bạch Ngọc Đường hơi chút giật mình, hỏi, “Ở lại Khai Phong phủ nuôi sao?”
Triển Chiêu lắc đầu, nói, “Khai Phong có những nhà không có tiểu hài tử, nghĩ tới hài tử muốn điên rồi, nếu phải mua những hài nhi trên tay bọn buôn người, không bằng để bọn họ thu dưỡng những hài tử không nhà này, yên tâm, đại nhân có phái người chuyên môn phụ trách loại chuyện này, hàng năm tiểu hài tử được nhận nuôi đưa ra từ Khai Phong phủ có mấy trăm đứa, những người nhận nuôi, Khai Phong sẽ điều tra rõ ràng, trước khi được nhận nuôi, bọn nhỏ đều cùng ở lại trong học đường của Khai Phong.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, ngắm Triển Chiêu một chút, gật đầu, “Hảo.”
Triển Chiêu cười, tính tình của Bạch Ngọc Đường này tựa hồ rất không giỏi biểu đạt, tròng mắt đảo một cái, nói, “Bạch huynh, tài sản của ngươi rất nhiều đúng không, học đường của Khai Phong phủ, đại thể dựa vào người quyên tặng, Bao đại nhân là nha môn liêm khiết, ngươi có muốn quyên tiền không nha?”
“Ách…” Bạch Ngọc Đường sửng sốt, gật đầu, nói, “Đương nhiên.”
Triển Chiêu nhịn cười, thầm nghĩ, Bạch Ngọc Đường thì ra là một người thành thật…
Bạch Ngọc Đường cũng phản ứng được, thấy Triển Chiêu trong mắt tràn đầy bỡn cợt, con mèo này vừa chọc hắn mà… Cũng có chút bất đắc dĩ, thầm nhủ mọi người đồn Triển Chiêu là một người trung thực ôn văn nho nhã, có thể thấy được giang hồ đồn đãi không thể tin, đây căn bản là hắc miêu, hắc đến nỗi một sợi lông khác màu cũng không có. (sao anh biết?)
Triển Chiêu cưởi tủm tỉm nói, “Ta đây sẽ nhớ kỹ, sau khi trở về bảo người đến nhà Bạch huynh mang bạc đi, ta thay cô nhi ở Khai Phong phủ cảm tạ Bạch huynh nha.”
Bạch Ngọc Đường thở dài, Triển Chiêu này là cường hào mà, đem hắn làm con nhà giàu mà bòn rút, bất quá cũng không quan trọng, là vì cô nhi ở Khai Phong mà… Bất quá nhìn lại Triển Chiêu, hắn cười tủm tỉm nhích đến gần mình một tí, nguyên bản những lạ lẫm và địch ý mơ hồ cũng dần dần hòa dịu. Bạch Ngọc Đường trong lòng hơi khẽ động —— con mèo này, rất thú vị.
(Chậc chậc, Miêu Nhi a, hết lừa tiền lại đến lừa tình = =+)
.
“Xảo liên thần số này, chính là thiên cơ!” Liễu đại tiên đứng trên đài, nước bọt phun vèo vèo nói, “Khi tỷ thí, ta muốn ngồi hỏi thiên cơ, không thể nói chuyện, người nói chỉ là đồ nhi của ta.”
Tất cả mọi người khó hiểu, hỏi, “Vậy thì so như thế nào?”
“Rất đơn giản.” Liễu đại tiên nói, “Bất kỳ một người nào, chỉ cần nói ra tên của mình, ta có thể tính ra được mệnh số của hắn, bất luận quá khứ, hay tương lai!”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy đây cũng quá thần kỳ.
“Tri phủ đại nhân.” Liễu đại tiên nói, “Để công bằng, thỉnh ngài tuyển ra ba thôn dân đến đây, phải là người ta không nhận biết.”
Tri phủ gật đầu, chọn ra ba thôn dân lên đài.
Liễu đại tiên hỏi Công Tôn, “Vị Công Tôn tiên sinh này, ngươi chuẩn bị ứng đối ra sao a?”
Công Tôn suy nghĩ một chút, cười nói, “Ngươi đã tìm đồ đệ lên tỷ thí… Như vậy đi, ta để con ta tỷ thí.”
Tất cả mọi người sửng sốt, Bạch Ngọc Đường Triển Chiêu liếc mắt (đưa tình) nhìn nhau, hết thảy xoay mặt nhìn Công Tôn, Triệu Phổ cũng trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Công Tôn —— Tiểu ngốc tử ra trận sao?
Tiểu Tứ Tử cũng chớp chớp mắt, nũng nịu với Công Tôn, “Phụ thân ta không biết.”
Công Tôn nở nụ cười, tiến đến bên tai bé thấp giọng nói vài câu.
Tiểu Tứ Tử nghe xong ngẩn người, sau đó cười tủm tỉm vỗ tay nói, “Ân, cái này chơi vui, ta chơi.”