Đu Đủ Xanh

Chương 30



Editor: Frenalis

Tùng Tâm nói không muốn xuống núi, Gia Mộc hiểu cô không muốn về nhà.

Có những năm tháng dài đằng đẵng, cô luôn đứng trước cửa nhà anh, giọng trong trẻo hỏi: "Gia Mộc có ở nhà không ạ?"

Nếu nhận được câu trả lời khẳng định, cô sẽ vui mừng hớn hở. Còn nếu là phủ định, cô sẽ nói: "Vậy con chờ một lát."

Mà "một lát" của cô, thường rất dài, vì cô chẳng có bạn chơi nào khác.

Cô nghĩ, có lẽ như Huy Huy đi ăn trộm đồ cũng chỉ là một cách giết thời gian vì cô đơn.

Gia Mộc đôi lúc đoán được cô đang chờ mình, liền mang cho cô mấy quả dại chín mọng hoặc mấy con côn trùng xinh đẹp.

Không biết từ khi nào, hai người dần trở nên xa cách, anh có nhiều việc phải làm, thời gian không còn dành cho cô nữa.

Tùng Tâm đã nhầm tưởng rằng nếu hai người kết hôn, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, nhưng cô hoàn toàn sai lầm. Cô chờ đợi một dòng cảm xúc ngược dòng thời gian, giống như mong cây tùng bị đốn ngã mọc lại, hay giếng cổ khô cạn lại tuôn trào nước.

Gia Mộc thực sự quý trọng Tùng Tâm, anh đã mang quần áo và sách vở chuyển lên núi. Con đường lên núi quanh co dốc đứng, nằm sát bên rừng trúc rậm rạp, thường xuyên bị gió làm đứt dây điện, mất điện.

Giống như hồi bé, anh dùng ống trúc cũ đựng sáp, dẫn ra một sợi tim giấy rồi thắp sáng căn nhà gỗ nhỏ.

Tùng Tâm nằm trên bàn nhìn ánh đèn, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ gỗ. Cô là một người không có nước mắt.

Gia Mộc tạo hình một chú thỏ bằng bóng tay in lên tường, khẽ chạm vào đầu cô. Tùng Tâm khẽ hừ một tiếng: "Anh thích học thế, sao không học thập phiên nhạc đi? Hát trong đám cưới đám ma, còn có thể kiếm thêm thu nhập."

Trong thị trấn vẫn giữ được nét nhạc dân gian cổ, trong thập phiên nhạc có người thổi sáo, người kéo nhị, người gõ đàn tranh...

Gia Mộc cười nói: "Không học nữa, học đến đần rồi, đến cả đường về cũng quên mất."

Anh ngồi dưới đèn, dùng tre đan một chiếc chuông nhỏ, quấn chỉ màu, xỏ thêm ngọc bích, rồi đưa cho Tùng Tâm, hỏi: "Cái này có bỏ vào hộp rương được không?"

Tùng Tâm cầm lấy món đồ nhỏ, nói: "Cái này cũng được đấy."

Gia Mộc khẽ ôm Tùng Tâm, để cô tựa vào mình, rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Cô nói: "Không biết là em lạc đường hay mất trí nhớ nữa, nơi nào cũng trở nên khác lạ."

Gia Mộc nói: "Là người khác lạc đường, mất trí nhớ, còn em thì không."

Cô hỏi: "Thật không?"

Anh đáp: "Thật mà."

Cô là hòn đá trấn giữ của anh, nên gió không thể cuốn anh đến những nơi xa lạ được.

---------------------------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv