Editor: Frenalis
Tùng Tâm bỗng nhớ lại hồi còn nhỏ, theo chân Gia Mộc leo lên lưng chừng núi, hái những sợi dây leo hoa kim ngân, ngồi dưới gốc cây nhìn xuống những ngôi nhà dưới thung lũng.
Tùng Tâm chỉ vào một căn tứ hợp viện lớn, nói, "Ở đó trồng nho và thạch lựu."
Gia Mộc đáp, "Đúng vậy."
Tùng Tâm nói, "Chúng ta đi mua đi."
Gia Mộc nói, "Không được."
Tùng Tâm chẳng màng, kéo Gia Mộc xuống núi. Họ đi đến cổng tứ hợp viện, thấy một đôi vợ chồng già, một ông cụ và một bà cụ không chút niềm nở, đang dùng khuôn gỗ khắc hoa văn kỳ lạ, nhúng vào nước tím ấn trên từng tờ giấy vàng.
Dù nói không được, nhưng Gia Mộc vẫn đi theo Tùng Tâm.
Tùng Tâm tò mò nhìn, hỏi ông cụ, "Đây là gì vậy?"
Ông cụ nói, "Là giấy tiền vàng mã."
Tùng Tâm lại hỏi Gia Mộc, "Giấy tiền vàng mã là gì?"
Gia Mộc đáp, "Là để đốt cho người đã khuất."
Tùng Tâm ừ một tiếng, rồi nói muốn mua thạch lựu.
Bà cụ hiểu ý, vào trong nhà mang ra một rổ lựu để hai người chọn.
Tùng Tâm chọn một quả, Gia Mộc trả tiền, bà cụ nhận lấy.
Trên đường trở về, Tùng Tâm nói, "Tứ hợp viện thật đẹp, cửa sổ và cửa ra vào màu xanh lam, giàn nho lớn thế kia, còn có cây đào, cây lựu, và cả cây quýt nữa..."
Gia Mộc gật đầu. Tùng Tâm lại làm nũng đòi Gia Mộc cõng mình. Gia Mộc cúi xuống để cô trèo lên lưng, hai người choai choai đi đường tắt qua mấy bờ ruộng. Gia Mộc trượt chân, cả hai cùng ngã xuống ruộng, đầu tóc và mặt mũi đầy rong xanh.Edit: Frenalis
Tùng Tâm cười khúc khích, đi lượm lại quả lựu. Gia Mộc bỗng nhiên nói, "Lần sau không thể đến nhà ông Lan nữa."
Tùng Tâm hỏi, "Ông Lan là ai?"
Gia Mộc nói, "Là người mà chúng ta vừa mua lựu."
Tùng Tâm lại hỏi, "Tại sao không thể đến nữa? Căn nhà đẹp như thế cơ mà."
Gia Mộc nói, "Con trai của ông Lan từng giết người trong thành phố, sau đó cũng đã chết."
Tùng Tâm ồ lên một tiếng rồi hỏi, "Tại sao lại giết người?"
Gia Mộc kéo Tùng Tâm lên bờ ruộng, nói, "Bị trúng tà, phát cuồng."
Tùng Tâm không hiểu, theo Gia Mộc về nhà tắm rửa. Cô thay quần áo cũ của Gia Mộc. Gia Mộc giặt đồ cho cô, phơi khô dưới nắng, rồi Tùng Tâm thay lại trước khi về nhà mình.
Vài ngày sau, Tùng Tâm vẫn còn băn khoăn, ngồi cạnh Gia Mộc bên giếng nước dưới rừng trúc, cả hai cùng thả hồn mơ màng.
Tùng Tâm hỏi, "Làm sao biết được ai trúng tà? Lỡ người đó giết bừa thì sao?"
Gia Mộc nói, "Nhìn vào mắt. Con chó khi cắn người sẽ có ánh mắt đục ngầu."
Tùng Tâm lắc đầu, "Khó nhận biết quá."
Gia Mộc bảo cô đi theo anh, đừng chạy lung tung.
Tùng Tâm đồng ý.
Gia Mộc nói, "Đừng ngồi đây làm mồi cho muỗi nữa."
Tùng Tâm giơ cánh tay trắng muốt lên, nói đùa, "Có phải muỗi đang ăn cơm không?"
Gia Mộc bật cười, về nhà lấy thuốc thoa cho cô.
*****
Tùng Tâm vừa ăn xong bát trứng đường, mưa đêm hè bắt đầu rơi lất phất. Cô nhìn đồng hồ thấy đã muộn, Gia Mộc cầm ô tiễn cô về. Hai người đi đường tắt, đến trước nhà ông Lan. Người trong căn tứ hợp viện năm nào đã qua đời hết, nhà cửa cũng bị dỡ bỏ, chẳng còn gì cả.
Tùng Tâm dừng bước hỏi Gia Mộc, "Thật sự có ông Lan không?"
Gia Mộc biết cô vẫn nhớ, bèn đáp, "Có."
Tùng Tâm hỏi, "Nhỡ tôi cũng bị trúng tà, rồi đi hại người thì sao?"
Gia Mộc đáp, "Không đâu, ánh mắt cậu luôn rất trong sáng."
Tùng Tâm quay đầu nhìn vào mắt Gia Mộc, đôi mắt còn thuần khiết hơn cả dòng nước suối, cô nghĩ, vậy nên anh không cần phải dõi theo cô nữa.
Tùng Tâm nói, "Mưa nhỏ rồi, tôi tự về được. Vài hôm nữa tôi sẽ tìm cậu cùng đi miếu xin xăm."
Cô không cần Gia Mộc tiễn, chạy vội trong mưa.
---------------------------------------