Editor: Frenalis
Gia Mộc và Tùng Tâm quen biết nhau từ nhỏ, một người ít nói, người kia thì nói nhiều không ngừng. Lớn lên, một người chăm sóc vườn cây, người kia làm giáo viên tiểu học, cả hai vẫn sống ở một thị trấn nhỏ.
Nhà Tùng Tâm có một khách sạn suối nước nóng, nằm giữa khu nghỉ dưỡng trải dài theo dãy núi xanh. Cô được xem như tiểu thư nhà giàu trong thị trấn.
Nhà Gia Mộc thì nghèo khó hơn nhiều, bố mẹ anh làm nghề mộc và đan tre. Mỗi ngày chỉ làm được một chiếc ghế bập bênh hoặc một chiếc ghế mây, thu nhập chỉ đủ để ăn uống qua ngày.
Nhưng trẻ con thường không quan tâm đến những điều đó, hai người chơi với nhau từ nhỏ. Vì Tùng Tâm nói chuyện liên miên, cả bố mẹ và anh chị em của cô đều không chịu nổi, nhưng Gia Mộc lại không phiền lòng. Cô nói dài dằng dặc, còn anh lắng nghe, thỉnh thoảng lại thốt lên một câu khiến cô cảm thấy rất hài lòng.
Chẳng hạn, khi cô mới mười mấy tuổi đã nói rằng, làm người chẳng mấy ai thoải mái, thông minh hay không cũng giống nhau, rồi đưa ra vô số ví dụ về các ngành nghề.
Gia Mộc chỉ đáp: "Người đắm chìm thì dễ hơn chút."
Cô lại nói trên đời có quá nhiều người ganh đua, một lá bài không đủ để nổi bật giữa đám đông, rồi thao thao bất tuyệt về nhiều nhân vật lớn nhỏ.
Anh nói: "Ngân hà có quá nhiều vì sao."
Tùng Tâm nghĩ rằng Gia Mộc rất thông minh, vượt xa người thường. Và quả thật, anh đứng đầu cả huyện trong kỳ thi văn đại học.
Khi trưởng thành, Gia Mộc bắt đầu giữ khoảng cách với Tùng Tâm, anh giải thích rằng nam nữ phải có sự khác biệt.
Tùng Tâm ấm ức nói, "Cậu vào thành phố học được trò dùng thành ngữ à, giỏi lắm sao?"Edit: FB Frenalis
Rồi cô tức giận bỏ về nhà, một mình bước đi trong đêm tối mịt mù dọc theo con đường huyện, Gia Mộc đành đạp xe đuổi theo tiễn cô về.
Khi ngồi lên xe, cô níu lấy áo anh: "Chỉ cần tiễn đến đầu cầu là được."
Tùng Tâm chẳng bao giờ để bụng, cô nói cô không muốn lấy người có học thức vì chẳng ai ra gì, nhưng cũng không muốn lấy người không có học vì họ chẳng hiểu cô nói gì.
Cô muốn gả cho một yêu quái biết nhảy múa.
Gia Mộc im lặng, chỉ nhanh chóng đạp xe đưa cô tiểu thư của thị trấn về tổ ấm của mình, để cô không chạy ra ngoài làm phiền anh nữa.
Trong đêm mát mẻ, ánh trăng sáng soi, hương tre tỏa khắp, tiếng nước chảy róc rách bên tai. Đến đầu cầu dài, Gia Mộc dừng xe, Tùng Tâm tự nhiên bước xuống mà không quay đầu lại, rồi đi thẳng về nhà.
Trong đêm hè yên tĩnh, từ xa xa Gia Mộc nghe thấy giọng Tùng Tâm: "Tôi thích lúc nào tìm cậu thì tìm, thích chơi bao lâu thì chơi, nam nữ khác biệt cái con khỉ!"
---------------------------------------