Dụ Dỗ

Chương 57: Ngoại truyện 1



Edit+Beta: Selbyul Yang

“Tối nay không định chịu đựng nữa.”

Cặp đôi quay về thành phố Lâm, đầu tiên là bận rộn với chuyện dời phòng làm việc.

Sau khi khảo sát và bàn bạc với ba người còn lại, bọn họ đặt phòng làm việc mới tại một khu khoa học công nghệ tân tiến, tiền thuê ở nơi này không hẳn là đắt, giao thông cũng rất thuận tiện, vả lại xung quanh toàn là những thương hiệu công nghệ tân tiến.

Cân nhắc tới việc nhân viên của phòng làm việc sẽ tăng lên không ngừng, diện tích của phòng làm việc mới to gấp ba cái cũ, môi trường làm việc của mọi người cũng rất tốt.

Đồng thời, bọn họ cũng thuê một chỗ làm nhà máy, tuyển một ít nhân viên. Bây giờ bọn họ đã nhận được đơn đặt hàng từ hai bệnh viện tư, người máy phục hồi chức năng thế hệ đầu tiên chính thức được đưa vào sản xuất.

Chập tối, lúc tan làm, Lương Chi Ý bận chuyện của mình xong thì vào văn phòng của Bùi Thầm.

Cô gõ cửa rồi đẩy cửa đi vào thì thấy Bùi Thầm đang đứng bên cửa sổ, anh quay đầu nhìn cô một cái, rồi tiếp tục nói vào điện thoại:

“Mấy cậu cần phải hoàn thiện chỗ thiết bị truyền động bằng điện* này…Ừ, có chuyện gì thì cậu cứ để Tuyên Hạ quyết định trước…”

(*)

Chàng trai đứng trong văn phòng sạch sẽ sáng sủa, thân hình tuấn tú, khí chất lạnh lùng, giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt.

Đôi mắt Lương Chi Ý vô thức nhuốm niềm yêu thương lưu luyến, cô lặng lẽ đóng cửa rồi đi vào. Khi tới trước bàn làm việc, cô sắp xếp tài liệu và sách báo lại cho ngay ngắn giúp anh, hoàn toàn không lên tiếng làm phiền anh.

Mấy phút sau, Bùi Thầm nói chuyện điện thoại xong, thấy cô đang đứng trước giá sách cất sách thì đi về phía cô. Cô gái không nghe thấy tiếng của anh mấy giây thì xoay người, rồi vừa lúc bị anh kéo vào lòng.

Cô mỉm cười xinh đẹp, tay để lên ngực anh: “Xử lý xong công việc rồi hả anh?”

Anh cụp mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp có chút dịu dàng:

“Ừ.”

Cô tươi cười xinh đẹp: “Có cảm giác bây giờ Bùi Bùi nhà em càng ngày càng ra dáng ông chủ rồi.”

Anh nhếch môi, “Hồi nãy em giúp anh dọn dẹp đồ đạc à?”

“Đúng đó, thấy bàn của anh hơi lộn xộn,” Cô mặc một chiếc váy ngắn hai dây màu bạc hà, cánh tay trắng ngần mảnh khảnh ôm lấy cổ anh, “Muốn làm cô thư ký nhỏ của riêng tổng giám đốc Bùi.”

Đôi mắt anh tăm tối, bàn tay vuốt ve eo cô tỉ mỉ.

“Thư ký bên người ư?”

Cô ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt đong đưa dập dờn quyến rũ: “Đương nhiên rồi, 24/7, ở bất cứ đâu, làm gì cho tổng giám đốc Bùi cũng được, nhất là ở…”

Cô gái kiễng mũi chân, ghé vào tai anh bật hơi, nói hai chữ:

Trên-giường.

Đôi mắt Bùi Thầm sâu thẳm, anh bước từng bước lên trước, ôm lấy eo cô, đè cô lên giá sách. Lưng cô dựa vào thủy tinh mang tới cảm giác lạnh lẽo thấu xương, cô co rúm người, tiếng thở nóng bỏng của chàng trai phả vào vành tai, cảm giác nóng lạnh đan xen*:

(*)

“Cố ý đấy à? Cho rằng bây giờ anh không thể xử em vào buổi tối đúng không?”

Sau khi về thành phố Lâm thì bọn họ không có căn hộ như ở thành phố J, lúc hai người muốn thân mật thì có không gian riêng tư như lúc trước nữa, bây giờ về được hai tuần, tối nào bọn họ cũng ai về nhà người nấy, Bùi Thầm muốn gọi cô ra qua đêm ở bên ngoài, nhưng sợ vợ chồng Lương Thiên Minh biết được thì sẽ nói gì đó, nên chỉ có thể chịu đựng.

Anh cũng sắp khó chịu chết đi được rồi.

Lương Chi Ý nghe thế, trái tim nhộn nhạo, biết người này đói như sói, bình thường thoạt nhìn lại luôn thanh tâm quả dục.

Mặt mày cô cong lên, khẽ nói với anh: “Thật ra thì em có một cách để anh có thể gặp em vào buổi tối.”

Anh đối diện với ánh mắt của cô.

Cô nhịn cười, nói nghiêm trang: “Buổi tối anh lén tới nhà em đi, anh có thể trèo từ tầng dưới lên ban công phòng em.”

“…”

Anh bị cô trêu mà bất đắc dĩ phải bật cười: “Nếu mà bị phát hiện thì chú dì sẽ nghĩ về anh như nào?”

Cô khẽ hừ một tiếng: “Thì em sẽ bảo là anh mang ý xấu, đêm hôm khuya khoắt muốn tới phòng em làm chút gì đó với em.”

Anh giữ lấy gáy cô, cúi người cắn cánh môi cô như trừng phạt: 

“Chỉ biết quậy thôi.”

Môi răng quấn quýt lấy nhau, anh cạy mở hàm răng, mút lấy sự ngọt ngào trong miệng cô. Trái tim cô dần mềm nhũn, ngoan ngoãn rúc vào lòng anh, để mặc cho anh khao khát đòi lấy.

Bên ngoài cửa sổ, màn đêm thoáng tối đi, từng ngọn đèn neon chiếu vào trong qua cửa sổ sát đất.

Sau một lúc lâu, nụ hôn của anh từ từ dừng lại.

Lương Chi Ý mở đôi mắt ướt át ra, ngón tay bám chặt lấy bả vai anh, đối diện với đôi mắt đen đang cuồn cuộn cảm xúc của anh. Trán hai người kề vào nhau, hơi thở đan xen, cảm xúc mập mờ cuồn cuộn trào dâng.

Cô cảm thấy nếu bây giờ mà có cái giường ở bên cạnh thì sẽ không chỉ dừng lại ở hôn môi thôi đâu.

Có lẽ anh sẽ ăn sạch cô mất.

Trước đây bọn họ đã cướp cò mấy lần, vì nghĩ tới đủ loại nguyên nhân nên cũng chưa làm đến cùng. Gần đây tốt nghiệp, cô có cảm giác dường như Bùi Thầm càng ngày càng như hổ rình mồi với cô, chỉ là không có một cơ hội thích hợp để anh có thể làm chút gì đó.

Bùi Thầm nhìn cô, rồi nói với giọng khàn khàn:

“Thành thật chút đi.”

Nếu không thì sau này cô sẽ lãnh đủ.

Cô nghe hiểu ẩn ý trong lời anh nói, lúc này tiếng gõ cửa truyền tới, cô xấu hổ tới nỗi nhanh chóng rời khỏi lồng ngực Bùi Thầm.

Bùi Thầm nhíu mày, hắng giọng, đưa mắt nhìn về phía cửa, rồi mở miệng: “Vào đi.”

Lương Đồng Châu đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy hai người ở bên trong giữ khoảng cách với nhau, trên khuôn mặt của cô chị da mặt dày trước giờ của cậu lại hơi đỏ ửng.

Cậu nhìn sang chỗ khác, cười nhạo một tiếng.

Rồi hiểu ra điều gì trong nháy mắt.

Lương Chi Ý nghe thấy tiếng cười của cậu thì lườm cậu: “Em cười cái gì?”

Khóe môi Lương Đồng Châu cong lên, khẽ “Chậc” một tiếng vẻ bất cần đời: “Không có gì, chỉ là thấy hơi áy náy, quấy rầy chuyện tình yêu văn phòng của người nào đó thôi ấy mà.”

“…”

Tình yêu văn phòng cái đầu mày!

Lương Chi Ý thẹn quá hóa giận mà muốn đánh cậu, đôi mắt Bùi Thầm lộ nét cười thản nhiên, anh hỏi Lương Đồng Châu: “Sao vậy?”

Chàng trai nói đàng hoàng: “Chẳng phải mấy hôm nay mình tới tỉnh R nói chuyện với bên y tế MQ sao, hồi nãy bên họ gọi lại cho mình, nói là có ý định hợp tác với chúng ta…”

Lương Chi Ý nghe xong thì vui vẻ vô cùng: “Thế là chúng ta lại có thêm đơn đặt hàng rồi phải không?”

“Ừ, vả lại đơn hàng lần này lại còn rất là lớn nữa, phòng làm việc của chúng ta coi như đã thực sự phát triển rồi.”

Cả ba người đều rất vui vẻ, Lương Chi Ý nói rằng chờ hợp đồng được ký kết thì cô sẽ bắt đầu đặt nhà máy tiến hành sản xuất, Lương Đồng Châu cười nói: “Tổng giám đốc Bùi à, có phải là cần cho mình chút khen thưởng không?”

Lương Chi Ý khó chịu: “Này, Lương Đồng Châu, em thiếu tiền lắm à?”

“Khác nhau mà, cái này là dựa vào bản lĩnh của chính em để kiếm được đó okay?”

Bùi Thầm nhếch môi, “Cuối năm sẽ chia thêm hoa hồng cho cậu.”

“Được, đúng là ông chủ lớn, không giống người nào đó.”

Lương Chi Ý: “Cút…”

Một lát sau, Lương Đồng Châu rời đi, Bùi Thầm kéo tay cô gái, lại cười nói: “Em trai em đúng là rất có đầu óc của người làm ăn.”

Lương Chi Ý lắc đầu thở dài, “Chắc là di truyền từ bố em đấy.”

Năng khiếu của Lương Đồng Châu không nằm ở mảng thiết kế nghiên cứu và phát triển, nhưng trong lĩnh vực tài chính, sự kiểm soát tình hình thị trường và tâm lý trong trò chơi* với nhà đầu tư của cậu quá mạnh mẽ. Tham vọng lớn, khả năng quan sát độc đáo, nói thẳng ra là nhà kinh doanh bẩm sinh, nắm giữ vốn trong lòng bàn tay.

(*)

Bây giờ Lương Thiên Minh thả cậu ra để rèn luyện, sau này chắc chắn tập đoàn Lương Thị sẽ phải giao cho cậu.

Bùi Thầm xoa đầu cô, “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

“Ừ.”

Bùi Thầm lấy đồ đạc, rồi ôm cô đi ra khỏi văn phòng. Lương Chi Ý tới chỗ ngồi cầm túi xách, cô nhớ tới một chuyện, rồi hỏi anh: “Có phải mấy hôm nữa là chúng ta đi lấy xe được rồi không?”

“Ừ, thứ bảy là lấy được rồi.”

Vì để tiện cho việc đi làm sau này, Bùi Thầm lấy một khoản tiền mua xe, sau này hai người ra ngoài cũng rất tiện, sẽ không để cô gái nhỏ phải chịu ấm ức, vất vả chen chúc trên tàu điện ngầm cùng anh nữa.

Lương Chi Ý ôm cánh tay anh, cười khanh khách: “Anh bạn trai nhà em đúng là tuổi trẻ tài cao, vừa tốt nghiệp đã làm ông chủ, lại còn mua xe nữa, trước đây mắt nhìn của em đúng là tốt thật.”

Nét cười trào dâng trong đôi mắt Bùi Thầm, anh xoa đầu cô, “Cái này gọi là tâng bốc à?”

“Đây gọi là trình bày sự thật một cách hợp lý đó.”

Hai người ra khỏi phòng làm việc, đi ăn tối trước, sau đó dạo siêu thị một vòng. Lương Chi Ý chọn một ít hoa quả, bảo là mấy tuần nay cô cũng chưa gặp Bùi Vĩnh Hạ và Củng Cầm Tâm, định tối nay tới nhà họ Bùi với Bùi Thầm một chuyến để thăm họ.

Lúc hai người đi tính tiền, Bùi Thầm nói: “Mấy hôm nữa anh định lấy một phiên bản Thiện Trí thế hệ một mà chúng ta nghiên cứu phát triển về cho bố anh dùng, rồi hỏi thử cảm giác khi trải nghiệm của ông như nào.”

“Đúng đó, có thể để chú Bùi sử dụng thử, dì cũng vừa hay khỏi phải vất vả quá.”

“Nếu có thể khiến người máy phục hồi chức năng tiếp cận được nhiều gia đình có bệnh nhân bị liệt thì nó sẽ mang tới sự tiện lợi lớn cho mọi người.”

Cô gái thở dài, “Nhưng giá cả của người máy phục hồi chức năng hơi cao, cũng không phải gia đình nào cũng có thể chi trả được, chi phí chế tạo của chúng ta cũng rất cao.”

“Ừ, cứ cố gắng phổ biến tại các bệnh viện trước đã.”

Sau khi mua đồ xong, nửa tiếng sau, hai người quay về nhà họ Bùi.

Họ đi vào trong, Củng Cầm Tâm và Bùi Vĩnh Hạ đang xem TV trong phòng khách, Củng Cầm Tâm đang đút dưa hấu cho Bùi Vĩnh Hạ.

Từ sau cú điện thoại lần trước, quan hệ giữa Bùi Thầm và Củng Cầm Tâm đã hòa hoãn rất nhiều, bây giờ Củng Cầm Tâm cũng không cần tránh anh mà có thể xuất hiện trong nhà.

Bọn họ nhìn thấy hai người, “Ấy, Chi Ý cũng tới đấy à…”

Củng Cầm Tâm vội mỉm cười đứng dậy tới tủ giày lấy dép cho Lương Chi Ý, cô gái mỉm cười: “Cháu chào dì, chào chú ạ…”

“Thế nào, hai đứa ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi ạ ăn rồi ạ.”

Hai người đi vào trong phòng, Bùi Thầm để túi siêu thị lên bàn trà, “Đây là hoa quả mà Chi Ý mua cho hai người đó ạ.”

Bùi Vĩnh Hạ lải nhải: “Chi Ý à, lần sau cháu đến thì không cần phải khách sáo như vậy đâu, mua nhiều thế lãng phí tiền, cứ xem như là về nhà mình đi.”

“Không sao đâu chú, mấy thứ này không đắt đâu ạ…”

Lương Chi Ý ngồi xuống sô pha, Củng Cầm Tâm vào trong bếp, một lát sau thì bưng một đĩa dưa hấu mới cắt xong ra: “Nào, Chi Ý, Bùi Thầm, hai đứa ăn dưa hấu đi.”

“Cảm ơn dì ạ.”

Bùi Vĩnh Hạ nói: “Thế nào, có phải gần đây phòng làm việc bận rộn lắm không?”

“Về cơ bản thì mọi chuyện đã xong xuôi rồi ạ, tiếp theo đây sẽ dễ thở hơn một chút,” Bùi Thầm thản nhiên nhìn về phía Củng Cầm Tâm, “Hồi nãy con và Chi Ý lại nói thêm về chuyện tới nhà Chi Ý ăn cơm, quyết định vào hôm chủ nhật, được chứ ạ?”

Củng Cầm Tâm vui mừng mỉm cười, nói với Bùi Vĩnh Hạ là không có vấn đề gì.

“Thứ bảy con và Chi Ý đi lấy xe, sáng chủ nhật con lái xe, chúng ta sẽ cùng nhau tới đó.”

“Được.”

Lương Chi Ý ngồi lại một lát, cuối cùng khi thời gian cũng hòm hòm rồi thì rời đi. Bùi Thầm tiễn cô ra khỏi chung cư, cô gái kêu xe tư nhân tới đón cô.

Vào buổi tối mùa hè khô nóng, dưới ánh đèn đường lọ mọ, Bùi Thầm kéo cô vào lòng, thấp giọng nói bên tai cô: “Nếu buổi tối có thể không để em đi thì tốt rồi.”

Khóe môi Lương Chi Ý cong lên thành nụ cười, cô xoa đầu anh, “Sau này sẽ bù lại hết cho anh.”

Cuối cùng xe tới, Lương Chi Ý nhón chân hôn má anh một cái, nhìn thấy sự lưu luyến trong ánh mắt anh, cô mỉm cười xinh đẹp, “Đi nhé.”

Sau khi xe chạy đi, Bùi Thầm xoay người về nhà.

Sau khi về tới nhà, một lát sau thì Củng Cầm Tâm cũng rời đi, khi Bùi Vĩnh Hạ được Bùi Thầm đỡ về phòng nghỉ ngơi thì hỏi: “Chủ nhật tuần này chúng ta tới nhà Chi Ý ăn cơm hả con?”

“Dạ.”

“Thế thì…”

Bùi Vĩnh Hạ muốn nói lại thôi.

“Sao vậy ạ?”

“Là thế này, chúng ta vẫn chưa chuẩn bị xong tiền sính lễ nữa…”

Bùi Thầm sững ra, tai hơi nóng lên, rồi bất đắc dĩ mỉm cười, giải thích: “Bố à, không phải là chúng ta đi cầu hôn, chỉ là hai nhà ăn bữa cơm trước thôi ạ.”

“Thế à.” Bùi Vĩnh Hạ gãi đầu, rồi nở nụ cười, “Bố còn tưởng là muốn bàn về chuyện cưới xin của hai con đấy.”

Anh khẽ ho mấy tiếng: “Vẫn còn hơi sớm ạ.”

“Con và Chi Ý đã yêu nhau lâu vậy rồi, bây giờ con nghĩ như nào vậy?”

Bùi Thầm sửa sang lại giường nệm, nghe thế thì nét dịu dàng trào dâng trong đôi mắt đang cụp xuống, mấy giây sau anh nhẹ nhàng mở miệng: “Cưới Chi Ý là khao khát lớn nhất của con, bây giờ con sẽ cố gắng gây dựng sự nghiệp, để cô ấy lấy con một cách nở mày nở mặt trong tương lai.”

Chờ sau này khi họ kết hôn, anh sẽ không để cô gái bị nhìn ngó bởi những ánh mắt khác thường của người khác.

Bùi Vĩnh Hạ nhìn con trai, nét cười vui vẻ trào dâng trong đôi mắt: “Bố tin rằng con có thể làm được.”

Bùi Vĩnh Hạ cũng nói: “Tuy không phải là chúng ta tới nhà cầu hôn, nhưng cũng không thể tới tay không được. Bố nhớ là con có nói mẹ của Chi Ý rất thích đặc sản vùng núi mà hồi trước chúng ta đã tặng, hay là mấy hôm nay con dành thời gian về quê mua thêm một ít nhé?”

Bùi Thầm đồng ý, “Vâng ạ.”

***

Phòng làm việc và tổ chức y tế MG ký hợp đồng thuận lợi, sản phẩm được đưa vào sản xuất. Mấy ngày sau, vào thứ bảy, Lương Chi Ý đi cùng Bùi Thầm tới cửa hàng 4S giải quyết các thủ tục liên quan, lấy xe suôn sẻ.

Sáng hôm sau, Bùi Thầm lái xe chở Củng Cầm Tâm và Bùi Vĩnh Hạ tới nhà họ Lương.

Bùi Vĩnh Hạ được đỡ xuống xe, rồi nhìn thấy khung cảnh biệt thự xa hoa trước mắt. Mặc dù biết nhà Chi Ý rất giàu có, nhưng ông vẫn thấy hơi choáng.

Cô gái chờ trước cửa, nhìn thấy họ thì vui vẻ mỉm cười: “Chú dì, cuối cùng thì hai người cũng tới rồi, bố mẹ cháu đều đang ở nhà đấy ạ.”

Bùi Thầm nói với cô: “Hôm nay lúc tới bị tắc đường một chút, tới hơi muộn.”

“Không sao đâu.”

Bùi Thầm và Củng Cầm Tâm đỡ Bùi Vĩnh Hạ đi vào trong nhà, Lương Thiên Minh và Trọng Tâm Nhu ngồi trong phòng khách dưới tầng một cũng đứng dậy đi tới đón tiếp, họ mỉm cười lịch sự: “Chào mừng chào mừng, tới đây đi…”

Bùi Thầm nhìn thấy vợ chồng nhà họ Lương, anh chào hỏi bọn họ, sau đó giới thiệu Bùi Vĩnh Hạ và Củng Cầm Tâm: “Thưa chú dì, đây là bố cháu, đây là…mẹ cháu. Bố mẹ à, đây là bố mẹ của Chi Ý ạ.”

Củng Cầm Tâm ở bên cạnh nghe thấy tiếng “mẹ” đã xa cách mười mấy năm này của Bùi Thầm thì sống mũi cay cay, trong lòng vừa vui mừng vừa cảm động.

Bố mẹ hai bên thân thiện chào hỏi nhau, hai gia đình ngồi xuống sô pha, dì giúp việc bưng trà lên.

Bùi Thầm đưa đồ bổ đặc sản trên núi mà mình mua cho vợ chồng nhà họ Lương, Trọng Tâm Nhu nhận lấy, khi thấy thứ bên trong thì cười không ngớt: “Dì biết cái này, chỗ nấm đỏ mà hồi trước tiểu Bùi mang tới cho nhà bọn dì tốt lắm, vất vả cho cháu rồi tiểu Bùi à, phí công quá rồi…”

“Không có gì đâu thưa dì, không phí công đâu ạ.”

Lương Thiên Minh hỏi thăm sức khỏe của Bùi Vĩnh Hạ, Bùi Vĩnh Hạ bảo rằng ông không ngờ bản thân lại có thể đứng lên một lần nữa, bây giờ xương cốt đã mạnh khỏe hơn cơ thể trước kia rất nhiều. Ông tỏ lòng biết ơn đối với sự giúp đỡ của nhà họ Lương với bọn ông lúc trước, Lương Thiên Minh nói điều này cũng chẳng có gì, có thể nhìn thấy ông đứng lên là tốt rồi.

Hôm nay cũng là lần đầu tiên vợ chồng nhà họ Lương chính thức gặp Củng Cầm Tâm, trước sự hỏi thăm ân cần của họ, đôi mắt Củng Cầm Tâm ửng đỏ: “Những năm trước tôi rất có lỗi với Bùi Thầm và Vĩnh Hạ, mấy năm nay tôi đã mắc nợ hai bố con họ…”

Củng Cầm Tâm thể hiện sự áy náy từ tận đáy lòng trước mặt mọi người, Bùi Thầm nghe thế, rũ mi cụp mắt, cuối cùng Trọng Tâm Nhu cũng an ủi Củng Cầm Tâm: “Quan trọng nhất là hiện tại, bây giờ sống tốt là được rồi.”

Những chuyện trước đây đều đã qua đi, thứ nên quý trọng nhất chính là hiện tại.

Củng Cầm Tâm gật đầu: “Ừ…”

Nhóm giúp việc bưng hoa quả lên, cô gái xiên một miếng táo đưa tới bên miệng Bùi Thầm, đút cho anh, mỉm cười dịu dàng đáng yêu. Bùi Thầm cũng nhếch khóe môi, Trọng Tâm Nhu nhìn bọn họ, rồi mỉm cười cảm thán:

“Đã nhiều năm như vậy rồi mà tình cảm của hai đứa trẻ này vẫn luôn rất tốt, có đôi khi Chi Ý rất đỏng đảnh, may là tiểu Bùi tốt tính, vẫn luôn bao dung cho con bé.”

Bùi Vĩnh Hạ dè dặt mỉm cười: “Đâu có, cô bé Chi Ý này tốt lắm, thật ra thì về các mặt như điều kiện kinh tế vân vân, phải là nhà chúng tôi không xứng với Chi Ý…”

“Ấy, không thể nói như vậy được,” Lương Thiên Minh xua tay, “Những thứ bên ngoài đều không quan trọng, chúng tôi vẫn luôn không coi trọng điều này, quan trọng nhất là hai đứa trẻ thích nhau thật lòng. Nhiều năm qua chúng tôi cũng thấy được là tiểu Bùi rất tốt với Chi Ý, huống hồ trong mắt chúng tôi, tiểu Bùi cũng rất xuất sắc, bây giờ khởi nghiệp cũng có được thành tựu.”

Nghe thấy Lương Thiên Minh nói thế, Bùi Vĩnh Hạ cảm thấy ấm lòng, ông nhìn về phía Bùi Thầm: “Con trai à, sau này con nhất định phải tốt với Chi Ý đấy nhé, nếu mà không tốt với con bé thì bố sẽ là người đầu tiên không tha cho con.”

Bùi Thầm cầm tay Lương Chi Ý: “Dạ, chắc chắn rồi ạ.”

Một lát sau, bữa trưa đã được chuẩn bị xong xuôi, hai nhà ngồi vào bàn. Lương Thiên Minh cười: “Hai đứa trẻ đã yêu nhau bốn năm rồi, sau này lại cùng nhau gây dựng sự nghiệp, chúng ta coi như đã là người một nhà, sau này phải qua lại nhiều hơn nhé.”

“Đúng vậy, sau này phải qua lại nhiều hơn…”

Mọi người mỉm cười chạm cốc.

Lúc ăn cơm, người lớn hai bên hỏi đôi trẻ về chuyện cưới hỏi sau này, Lương Chi Ý xấu hổ nói: “Con và Bùi Thầm đã bàn bạc xong rồi ạ, không vội kết hôn, bọn con định phát triển phòng làm việc trước đã ạ.”

Trọng Tâm Nhu cười, “Bây giờ đúng là đám thanh niên như các con không thích kết hôn quá sớm, các con tự quyết định đi, bọn mẹ không can thiệp.”

“Dạ.”

***

Cứ như thế, người bên hai gia đình hòa thuận ăn một bữa cơm, tuy rằng không nhắc tới việc cưới xin, nhưng về cơ bản thì mối quan hệ thông gia đã chắc như đinh đóng cột.

Cuối tuần kết thúc, cũng đã tới nửa cuối tháng sáu, tuần này Bùi Thầm, Lương Đồng Châu và Tuyên Hạ phải tới tỉnh khác thảo luận về một dự án hợp tác rất quan trọng, cần phải đi công tác ba ngày.

Lương Chi Ý biết được phải tới thứ bảy thì Bùi Thầm mới về, cô nghĩ tới ngày thứ sáu đó thì trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng không thể hiện ra, cô không muốn để anh lỡ mất công việc vì cô.

Vào hôm thứ tư đó, khi tiễn anh tới sân bay, cô gái mỉm cười nói với anh: “Tổng giám đốc Bùi cố lên nhé, ở bên ngoài thì phải chú ý an toàn đấy.”

Chàng trai ôm lấy cô, không quan tâm bên cạnh đang có người, anh cúi đầu hôn môi cô, “Ừ, chờ anh về nhé.”

Nhóm người ở xung quanh đùa giỡn, Tuyên Hạ móc mỉa: “Ấy ấy ấy, có cần phải giết chó như thế không!!!”

Hai má cô gái đỏ bừng, Bùi Thầm thản nhiên hỏi lại:

“Chẳng phải cậu đã quen từ lâu rồi sao?

“Quá đáng quá đê quá đáng quá đê…”

Cuối cùng ba người bay tới tỉnh khác, toàn bộ các công việc ở phòng làm việc đều được giao cho Lương Chi Ý phụ trách. Cô gái vừa giám sát nhà máy sản xuất, đồng thời phối hợp với công việc của nhóm Bùi Thầm, làm việc phân tích tỉ mỉ cẩn thận. Mấy nhân viên nói rằng với năng lực của Lương Chi Ý thì một mình đảm đương một cõi cũng không thành vấn đề.

Chiều thứ sáu, Quý Phỉ Nhi tới văn phòng của Lương Chi Ý tán gẫu, cô nàng biết được chuyện hai gia đình Lương Chi Ý và Bùi Thầm đã gặp nhau vào cuối tuần trước thì trêu chọc cô: “Tốc độ của hai người các cậu cũng nhanh quá nhỉ, còn chưa định kết hôn đâu mà bố mẹ hai bên đã gặp mặt nhau rồi.”

Cô gái nâng má, bóp mặt Quý Phỉ Nhi: “Cậu vừa nói thế thì mình chợt ý thức được là người nào đó và thằng em mình cũng đã yêu đương được mấy năm rồi, khi nào thì cậu chính thức dẫn chú dì tới gặp bố mẹ mình với thân phận thông gia vậy?”

Quý Phỉ Nhi xấu hổ lúng túng đập tay cô: “Mình vẫn chưa nói với bố mẹ…”

“Cậu giấu cũng kín thật đấy, nhưng mình nói cậu này, có lẽ là bố mẹ mình đã biết rồi, với quan hệ của bố mẹ hai đứa mình, trước sau gì bố mẹ cậu cũng biết thôi.”

“Á? Sao chú dì lại biết được thế?!”

“Hôm đó cậu với em trai mình nói chuyện, bị mẹ mình nghe được, mình có cảm giác mẹ mình đã đoán ra rồi.”

“Thế họ có nói gì không?!”

“Cậu căng thẳng gì chứ? Cậu đã chơi ở nhà mình từ nhỏ tới lớn đó okay, bố mẹ mình cũng xem cậu như con gái nhà mình rồi.”

“Nhưng thân phận bạn thân của con gái với bạn gái của con trai hoàn toàn khác nhau đó okay?”

Mặt mày Lương Chi Ý cong lên, chỉ vào bản thân mình, “Không sao, cậu hiếu kính bà chị tương lai này của cậu cho tử tế, mình có thể nói thêm nhiều lời hay ý đẹp giúp cậu.”

“Hừ, Chi Chi thối tha…”

Hai người cười nói, một lát sau, Quý Phỉ Nhi nghĩ tới một chuyện, hỏi nhỏ cô: “Cậu với Bùi Thầm, bây giờ phát triển tới bước nào rồi?”

“Làm gì thế?”

Quý Phỉ Nhi đụng vai cô, vẻ hóng hớt: “Trước đây cậu nói với mình là hai cậu vẫn chưa ấy ấy, mình đã muốn biết là sau khi tốt nghiệp, Bùi Thầm đã phá giới chưa?”

Khuôn mặt cô gái hơi nóng lên, cô che khuất một nửa khuôn mặt, thấp giọng lẩm bẩm: “Sau khi tốt nghiệp bận rộn như thế, lấy đâu ra thời gian chứ.”

“Ấy, cậu đừng nói với tớ là…Bùi Thầm bị lãnh cảm đấy nhé?”

Ánh mắt của Quý Phỉ Nhi trở nên là lạ.

“…”

Quý Phỉ Nhi càng nghĩ càng thấy có lý: “Bùi Thầm lạnh lùng như thế, thời cấp ba chính là một con mọt sách, vừa nhìn là biết có lẽ không có hứng thú với loại chuyện này. Ấy, hai người mà nằm trên giường thì có phải là cậu ấy sẽ trò chuyện về vi phân và tích phân hoặc là toán cao cấp với cậu không?”

Lương Chi Ý cạn lời, liếc cô nàng một cái.

Bùi Thầm mà lãnh cảm á?

Đây đúng là chuyện cười hài hước nhất mà cô nghe được trong năm nay đấy.

Chỉ với cái mức mà vừa thân mật với cô chút thôi thì đã có phản ứng của người này lúc bình thường, cô chỉ cảm thấy anh là một tên lưu manh, quả nhiên tất cả mọi người đều bị đánh lừa bởi hình tượng của anh, hừ…

Lương Chi Ý chặt đứt ngọn lửa hóng hớt của Quý Phỉ Nhi, đuổi cô nàng đi về làm việc, cô cũng tiếp tục bận rộn với chuyện của phòng làm việc.

Lúc chạng vạng, mọi người ở phòng làm việc lần lượt tan làm, Lương Chi Ý nghĩ rằng về tới nhà cũng chỉ có một mình, bèn tiếp tục ở lại tăng ca.

Cô nhìn lịch, nghĩ tới Bùi Thầm, rồi thở dài, sự nhớ nhung dành cho anh trong trái tim như bọt khí trào lên ùng ục.

Nhớ anh quá.

Cô cúi mặt xuống, đè nén nỗi nhớ nhung, tiếp tục sắp xếp lại tài liệu của công ty.

Ở bên ngoài, bầu trời dần tối đi.

Ánh sao ngập tràn trên bầu trời đêm.

Chỉ còn lại một người trong phòng làm việc.

Lương Chi Ý tập trung làm việc, không nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, cho đến khi cửa văn phòng bị gõ, chất giọng tươi cười trong trẻo của chàng trai truyền tới:

“Làm việc nghiêm túc như này, có phải là muốn được khen thưởng không?”

Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc, chợt ngẩng phắt đầu lên, rồi nhìn thấy Bùi Thầm đứng trước cửa, mặc áo trắng quần đen tuấn tú, tóc đen mày sáng, tay kéo một cái va li hành lý, lúc này đôi mắt ngập tràn dịu dàng đang nhìn cô.

Đầu óc cô trống rỗng trong tích tắc.

“Bùi Thầm…”

Cô gái vui vẻ, lập tức đứng dậy chạy tới trước mặt anh, rồi được anh ôm lấy. Cô vòng lấy cổ anh, đôi mắt sáng như rắc kim cương, vẻ ngạc nhiên mừng rỡ và tươi cười ngập tràn trong đôi mắt: “Sao anh về sớm thế?”

“Thật ra thì hôm nay đã xong việc rồi, cất công về vội, cố ý mang tới cho em một niềm vui bất ngờ.”

“Sao anh lại cất công vội vã quay về vậy…”

Anh nhìn cô chăm chú, khóe môi cong lên: “Hôm nay là ngày kỉ niệm bốn năm yêu nhau của chúng ta, chẳng lẽ anh không nên ở bên bạn gái của mình sao?”

Vào tháng sáu của bốn năm trước, họ đã ở bên nhau.

Cô gái không ngờ rằng anh không hề quên mất, cảm động tới mức sống mũi cay cay, chủ động dâng lên đôi môi đỏ. Anh giành lại quyền chủ động trong nháy mắt, đôi mắt đen sâu thẳm nhắm lại, tay giữ lấy gáy cô, khiến nụ hôn sâu sắc hơn.

Đồng hồ kêu tích tắc, xung quanh im ắng vô cùng.

Sự ngọt ngào ngập tràn trong không khí.

Nụ hôn kết thúc, anh đối diện với đôi mắt của cô, thấp giọng hỏi: “Đã ăn tối chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Anh mua bánh kem cho em đấy.”

Đôi mắt cô sáng lên, “Ở đâu vậy?”

“Trên xe..”

Cô vui vẻ nói muốn đi ăn, vì vậy nhanh chóng thu dọn, rồi rời khỏi phòng làm việc cùng anh.

Khi tới bãi đỗ xe, đến bên cạnh xe, anh nói: “Để ở phía sau đấy.”

Vì thế cô kéo cửa sau của xe ra, rồi nhìn thấy hộp bánh kem trong suốt được trang trí bằng đèn sao bày bên trong, trong hộp là chiếc bánh kem red velvet, bên cạnh còn có một bó hoa tươi đẹp đẽ nữa.

Cô gái ngạc nhiên mừng rỡ, ngồi vào xe cùng anh, cô ôm lấy hoa tươi, mặt mày cong lên: “Sao anh lại còn chuẩn bị cả mấy thứ này nữa vậy?”

Bùi Thầm mím môi, “Thời gian có chút gấp gáp, anh không thể chuẩn bị được nhiều lắm, cũng không biết là em có thích không.”

Cô rúc vào lòng anh, cảm thấy ngọt ngào đến mức lúm đồng tiền hé lộ: “Bùi Thầm à, chỉ cần là thứ anh tặng thì em đều thích hết.”

Hoa tươi và bánh kem nhìn thì bình thường, có thể còn có người sẽ cảm thấy tầm thường nữa, nhưng đây là sự lãng mạn của một chàng trai đầu gỗ học kỹ thuật, bởi vì cô có thể cảm nhận được tình yêu của anh.

Cô được anh ôm trong lòng, mở hộp bánh kem, múc bánh kem cho vào miệng, hạnh phúc tới mức híp cả mắt, như một con mèo con.

Sau khi ăn mấy miếng, cô đặt bánh kem sang bên cạnh, chàng trai đỡ người cô thẳng lên, mặt đối mặt với cô.

Tư thế có chút mập mờ, bên trong xe mở điều hòa đầy đủ, nhưng cô gái bị anh giam cầm trong lồng ngực không thể nhúc nhích, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh, cùng với hormone giống đực ập vào mặt, nó vẫn khiến ngực người ta nóng lên, tim đập nhanh hơn.

Đôi mắt đen của anh sâu không thấy đáy, nhìn thẳng vào cô:

“Bánh kem ngon không?”

Cô cắn nhẹ môi dưới, “Ừm.”

Cằm cô bị nắm lấy, giọng nói của chàng trai có phần khàn đi, “Anh nếm thử.”

Bất thình lình, cánh môi cô bị lấp kín.

Hơi thở mát lạnh của anh lập tức xâm chiếm lấy hơi thở của cô, đan xen cùng với hương bơ ngọt ngào trong miệng cô.

Nhiệt độ trong miệng cũng tăng lên, cô cảm nhận được anh đang không ngừng đánh chiếm thành trì một cách mạnh mẽ, cơ thể vô thức ngửa ra sau, hàng mi khẽ run rẩy tựa cánh bướm.

Nụ hôn này càng có tính xâm lược hơn cả nụ hôn trước đó.

Xung quanh im ắng, tiếng nước khi môi răng va chạm cùng với tiếng tim đập không ngừng phóng đại, nụ hôn của anh chuyển tới cái cổ thiên nga của cô, in dấu dày đặc, cô nức nở khẽ rên rỉ. Sau một lúc lâu, nụ hôn của anh in lên tai cô, thấp giọng thở hổn hển:

“Chi Chi à…”

Cảm nhận được tay anh đang luồn vào làn váy, đầu óc cô choáng váng, gắng hết sức duy trì sự tỉnh táo: “Ừ…”

Anh nhìn cô chăm chú, cảm xúc đè nén nơi đáy mắt, giọng khàn khàn:

“Tối nay cho anh nhé, có được không?”

Khao khát lâu như thế, bây giờ anh cảm thấy bản thân đã có năng lực có thể để cô hoàn toàn thuộc về mình.

Nghe thế, đầu óc cô như pháo hoa nổ tung trong nháy mắt.

Nhịp tim cô nhanh hơn, không ngờ anh sẽ chủ động nói ra việc này, cô khẽ cắn môi, ngơ ngác nhìn anh, giọng nhẹ nhàng:

“Ở trong này sao…?”

Bùi Thầm sững ra, bị dáng vẻ ngốc nghếch của cô chọc cười, anh nói vào tai cô: “Anh đã đặt phòng khách sạn xong xuôi rồi, đương nhiên là, nếu sau này em muốn thử ở trong này thì cũng không phải là không được.”

“…”

Hu hu hu cô chưa nói gì cả đâu QAQ.

Anh lại hỏi cô có được không một lần nữa, sự ngượng ngùng của cô gái dần mất đi, cô ôm cổ anh, ghé lại gần anh, giọng nói mềm mại và nũng nịu lọt vào tai anh: “Lúc trước hình như là người nào đó chịu đựng không muốn tiếp tục mà.”

“Ừ, tối nay không định chịu đựng nữa.”

Chất giọng trầm thấp của anh như thuốc độc, khiến đầu quả tim cô run rẩy.

Hai người lại quấn quýt hôn nhau thêm một lát, cuối cùng Bùi Thầm kiềm chế dừng lại, chịu đựng mà nói: “Anh đi lái xe.”

Anh tới ghế điều khiển lái xe, cô vẫn ngồi ở ghế sau.

Hai người không nói gì, mắt Bùi Thầm nhìn đằng trước, cảm xúc cuồn cuộn trong đôi mắt, anh đè nén tiếng kêu gào thúc giục trong lòng, Tim cô gái đập thình thịch, cô nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, vừa căng thẳng vừa chờ mong.

Bầu không khí lặng lẽ nóng lên.

Một lát sau, khi xe đi ngang qua một siêu thị tiện lợi ở bên đường thì dừng lại.

“Đi siêu thị một chuyến nhé.”

Bùi Thầm nhìn cô qua kính chiếu hậu.

“Hả?”

Yết hầu anh lên xuống, rồi nói bình thản: “Anh đặt phòng hai đêm, có thể đi mua một ít đồ mà em thích ăn, sợ hôm sau em sẽ đói.”

Cô ngơ ngẩn “Ồ” một tiếng, rồi xuống xe cùng anh.

Hai người đi vào siêu thị tiện lợi, diện tích của siêu thị này hơi lớn, hai người bước đi, cô tiện tay cầm đồ ăn vặt bỏ vào trong cái giỏ mua sắm mà anh cầm theo.

Sau khi mua đồ xong, hai người tới quầy thu ngân. Lúc tính tiền, ánh mắt của cô gái không khỏi nhìn vào một loạt những chiếc hộp rực rỡ muôn màu được bày bán, rồi cảm nhận được cái tay đang ôm eo cô của anh, anh thấp giọng nói bên tai cô:

“Lấy hai hộp đi.”

Nhiệt độ trên khuôn mặt cô chợt bùng nổ, bỗng hiểu ra điều gì.

Mục đích chính của người này là đến mua ‘công cụ gây án’ đây mà qwq.

Lúc này nhân viên thu ngân nhìn về phía bọn họ, hỏi sâu xa:

“Chào cô, có phải là còn cần gì nữa không ạ?”

“…”

Da mặt cô gái bị chọc thủng, cứ có cảm giác như đang làm chuyện xấu hổ gì đó. Cô lơ đãng nhìn lướt qua, rồi nhanh chóng cầm hai hộp đưa qua.

Nhân viên thu ngân tính tiền xong, Bùi Thầm lấy di động ra trả tiền, sau đó nhận túi mua hàng.

Hai người ra khỏi siêu thị tiện lợi. Lương Chi Ý nhớ tới ánh mắt đó của nhân viên thu ngân thì hai má nóng lên, bước nhanh đi về phía xe, ai ngờ vừa mới đến cửa xe thì đã bị giữ lấy.

“Đi nhanh như thế làm gì vậy?”

Cô quay đầu lại, lưng dán vào cửa xe, trái tim loạn nhịp: “Sao vậy anh…”

Bùi Thầm đứng rất sát cô, tay vuốt nhẹ hai cái hộp đó. Anh cụp mắt, đôi mắt lại gần, giọng rất thấp:

“Em lấy bừa hai hộp này đấy à?”

Mặt cô đỏ lên, nhìn vào cái hộp, rồi chột dạ sờ mũi: “Không, em chọn nghiêm túc đó, anh…không thích loại siêu mỏng à?”

“…”

Giọng anh dừng lại, “Không phải là vấn đề này.”

Cô đang mông lung thì anh cúi người, giọng khàn khàn sột soạt lọt vào tai cô: “Đã nhìn thấy nhiều lần như thế rồi mà, có phải là em tính toán có chút nhầm lẫn không vậy?”

Lương Chi Ý:?

“Em lên xe trước đi.” Cuối cùng anh nói.

“Hả?”

Cô mờ mịt, rồi cảm nhận được vành tai bị cắn một cái, âm thanh như ngậm cát của anh truyền đến: “Anh lại đi mua thêm hai hộp, cỡ lớn.”

Hết ngoại truyện 1.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv