Dụ Dỗ

Chương 40



Edit+Beta: Selbyul Yang

“Khao khát muốn ôm lấy cô đến điên cuồng.”

Bùi Thầm nhìn người phụ nữ ở trước mắt, cậu ngẩn ra trong nháy mắt, mặt mày thoáng chốc trở nên sa sầm.

Củng Cầm Tâm đi tới trước mặt Bùi Thầm, đối diện với ánh mắt của cậu, rồi dịu dàng nói: “Bùi Thầm à, đã một năm rồi mẹ chưa gặp con, con lại cao hơn rồi.”

Cả người Bùi Thầm căng cứng, cậu nhìn bà chằm chằm với đôi mắt lạnh lẽo:

“Bà tới làm gì?”

“Sang năm mới, đương nhiên là mẹ muốn về thăm con, nên lập tức bay qua đây.”

Củng Cầm Tâm chú ý tới cô gái ở bên cạnh Bùi Thầm, hồi nãy bà đứng bên cạnh thì đã thấy sự tương tác giữa Bùi Thầm và Lương Chi Ý, thoáng mỉm cười hỏi: “Bạn này chắc là bạn cùng trường lớp với tiểu Bùi nhỉ? Cháu tên gì vậy?”

Lương Chi Ý chuyển động môi, rồi lễ phép gật đầu: “Cháu chào dì, cháu tên là Lương Chi Ý, bạn của Bùi Thầm ạ.”

“Chào cháu…” Củng Cầm Tâm cười, “Hồi nãy dì nghe thấy các cháu bảo muốn đi ăn cơm, dì cũng chưa ăn, dì đưa các cháu đi ăn nhé?”

Trong thoáng chốc Lương Chi Ý hơi khó xử.

Củng Cầm Tâm nhìn về phía Bùi Thầm với vẻ mong chờ: “Con trai à, mẹ đưa con đi ăn bữa cơm nhé? Con muốn ăn gì cũng được, mẹ biết có một nhà hàng ẩm thực cao cấp ngon lắm, còn ở…”

Giọng điệu của Bùi Thầm lạnh như băng:

“Không cần.”

Chàng trai nắm lấy cổ tay của Lương Chi Ý, rồi kéo cô gái đi thẳng luôn.

Củng Cầm Tâm đứng tại chỗ, vẻ tươi cười trên khuôn mặt dần biến mất.

Ở một bên khác.

Hai người đi ra khỏi khu chung cư.

Lương Chi Ý nhìn thấy sắc mặt sa sầm của Bùi Thầm, rồi nhớ tới chuyện liên quan tới Bùi Thầm và mẹ của cậu mà mình được nghe từ chỗ Bùi Vĩnh Hạ hồi chiều thì cảm thấy đau lòng.

Mấy giây sau, đầu ngón tay cô thoáng chuyển động.

Bùi Thầm bước đi, rồi chợt cảm thấy tay bị người ta dịu dàng nắm lấy.

Như có một luồng sức mạnh xoa dịu.

Hàng mi của cậu rung lên.

Cô gái không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm tay cậu.

Lúc đi tới cổng khu chung cư, Lương Chi Ý ngẩng đầu nhìn cậu: “Bùi Thầm à, cậu vẫn ổn chứ?”

Chàng trai thản nhiên cụp mắt: “Không sao.”

Cô mỉm cười với cậu: “Bùi Thầm này, dù cậu có không vui cũng không sao cả, mình sẽ ở bên cậu.”

Bùi Thầm nghe thế, rồi đối diện với cặp mắt sáng như sao trời của cô, cảm xúc phập phồng trong lòng dần bình tĩnh lại.

Cậu chậm chạp hỏi cô: “Muốn ăn gì?”

Cô cười: “Mình không quen với nơi này, cậu dẫn mình tới quán nào mà cậu thấy ngon đi.”

Bùi Thầm nói ở gần đây có một quán cá nấu nồi đá ăn rất ngon, Lương Chi Ý nói được, cậu bèn đưa cô tới.

Cảm giác được cô gái vẫn nắm tay cậu, Bùi Thầm mím môi, cuối cùng không nỡ buông tay cô ra.

Hai người đi tới quán ăn, sau khi vào thì tìm một chỗ cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. Lúc gọi món xong, Lương Chi Ý lấy di động ra cho cậu xem ảnh, vui vẻ chia sẻ với cậu chuyện đi du lịch mấy hôm trước.

Bùi Thầm thấy cô ríu rít như một chú chim sẻ nhỏ, đáy mắt dần ngập tràn dịu dàng.

Cuối cùng Lương Chi Ý chọn mấy tấm ảnh tự sướng xinh xinh rồi gửi cho cậu, ngạo kiều nói: “Bùi Thầm à, cậu phải lưu giữ ảnh chụp của một cô gái đáng yêu nhường này cho cẩn thận đấy nhé, lúc nhớ mình thì mở ra mà xem.”

“…”

“Tôi không có đam mê ngắm ảnh người khác mỗi ngày như này.”

Cô ngạo kiều than thở: “Không lưu thì cậu đừng có hối hận, sau này không gửi cho cậu nữa đâu.”

Lúc này, di động của Bùi Thầm rung lên, một tin chuyển khoản 500 tệ bật ra: [Coi như là mẹ mời con và bạn con ăn cơm, nhận đi nhé.-Củng Cầm Tâm.]

Lương Chi Ý vô tình liếc di động của cậu thì thấy trong khung trò chuyện có rất nhiều lịch sử chuyển khoản, nhưng dường như Bùi Thầm không bấm vào bất cứ một cái nào, cũng không nhắn tin cho đối phương.

Cô thấy sắc mặt không được tốt lắm của Bùi Thầm thì đoán ra: “Dì tìm cậu à?”

Bùi Thầm ấn tắt màn hình di động: “Không có chuyện gì đâu.”

“Bùi Thầm à, cậu đừng vì điều đó mà không vui, mẹ cậu quay về tìm cậu cũng là vì lo cho cậu.”

Bùi Thầm cụp mắt, sự tự giễu trào dâng nơi đáy mắt.

Cậu thà rằng Củng Cầm Tâm hoàn toàn quên đi đứa con trai là cậu, không liên quan gì tới cuộc sống của cậu nữa, chứ cũng không cần sự quan tâm giày vò người ta kiểu này.

Sau khi cá lên, Lương Chi Ý chuyển đề tài: “Đúng rồi Bùi Thầm à, cậu đã thấy thông báo của nhà trường chưa? Chúng ta phải học bù bảy ngày, mồng tám tháng Giêng là đi học rồi đấy, có cần phải tra tấn người ta như vậy không chứ…”

Trong học kì tiếp theo này, việc thì dày thời gian thì ít, cân nhắc tới việc phải bắt đầu chuẩn bị cho cuộc chiến thi đại học từ sớm, khối 11 bọn họ phải bắt đầu học bù.

Bùi Thầm: “Rất tốt mà.”

Có thể được gặp cô sớm một chút.

Cô khẽ hừ một tiếng: “Học sinh siêu giỏi quả nhiên là yêu học tập như thế, nhưng mà học kỳ sau mình nhất định phải thi tốt hơn cậu. Trong kì thi cuối kì lần này hai chúng ta hơn kém nhau ba điểm, đã thấy chưa? Khoảng cách càng lúc càng bị rút ngắn, biết đâu lần sau mình sẽ vượt qua cậu đấy.”

Cậu thản nhiên gật đầu: “Vô cùng chờ mong.”

Thấy vẻ mặt bình tĩnh hững hờ của cậu, dáng vẻ không coi cô ra gì, Lương Chi Ý tức giận: “Không để ý tới cậu nữa.”

Bùi Thầm:?

Thấy vẻ mải mê ăn cá của cô, cậu nhẹ nhàng nhắc nhở: “Ăn chậm chút, cẩn thận xương cá đấy.”

Cô không phản ứng cậu.

Vẻ tươi cười bất đắc dĩ thoáng lướt qua mắt Bùi Thầm, cậu dịu dàng dỗ cô: “Tôi cảm thấy cậu rất thông minh, sớm muộn gì cậu cũng vượt qua tôi thôi.”

Cô nhịn cười: “Cậu nghĩ vậy thật hả?”

“Ừ.”

Cô ngạo kiều lẩm bẩm: “Thôi được, thế thì mình lại cố gắng thêm vậy.”

Cậu chỉ mỉm cười.

Một lát sau, hai người ăn cơm xong, Lương Chi Ý cứ khăng khăng đòi trả tiền.

Cô nói không thể lần nào cũng để cậu tiêu tiền được, vả lại cậu còn mua quà cho cô nữa, nếu không thì sau này cô sẽ thấy xấu hổ khi ra ngoài ăn với cậu.

Bùi Thầm đành phải đồng ý.

Khi ra khỏi quán, sắc trời đã trở tối, Lương Chi Ý nói đi tàu điện ngầm về, Bùi Thầm tiễn cô.

Lúc tới cửa trạm tàu điện ngầm, cô gái ôm hộp quà, ngước mắt lên nhìn về phía chàng trai, khuôn mặt tươi tắn hoạt bát: “Bùi Thầm ơi, thế mình về nhé.”

Bùi Thầm kiềm nén cảm xúc lưu luyến, thấp giọng nói: “Ừm, trên đường đi thong thả, về đến nhà thì nhắn tin cho tôi nhé.”

“Được rồi, lo cho mình đến vậy à?”

Cô gái đi về phía trước, mấy giây sau cô quay đầu lại thì phát hiện Bùi Thầm vẫn còn đứng tại chỗ nhìn cô.

Sự ranh mãnh xẹt qua đáy mắt cô, cô bỗng xoay người chạy chậm tới trước mặt cậu, rồi kiễng mũi chân lên, hôn mặt cậu một cái.

Bùi Thầm sững cả người.

Xung quanh người đến người đi, dường như mọi âm thanh đều biến mất hết.

Cô gái đối diện với đôi mắt đang gần sát của cậu, khóe môi nhếch lên, đôi mắt rực rỡ như những vì sao:

“Bùi Thầm à, nhớ phải nhớ mình đấy nhé.”

Cô vẫy tay với cậu, rồi vui vẻ đi vào trạm tàu điện ngầm.

Cho tới khi cô gái biến mất trong tầm nhìn, trái tim Bùi Thầm vẫn còn đập rất nhanh, sự nóng bỏng lan từ ngực lan ra.

Vào khoảnh khắc ban nãy đó.

Cậu đã mạnh mẽ kiềm chế, mới đè nén được sự thôi thúc muốn ôm cô vào lòng.

Một lúc sau, Bùi Thầm ổn định lại cảm xúc, xoay người đi về nhà.

Đèn đường nối liền một mạch, tô điểm cho màn đêm.

Vào lúc này Bùi Thầm vẫn chưa biết rằng, sau này cậu sẽ hối hận vì tối nay đã không ôm cô đến nhường nào.

***

Màn đêm thăm thẳm.

Ở một bên khác, tại nhà họ Bùi.

Củng Cầm Tâm ngồi trên sô pha, Bùi Vĩnh Hạ rót cho bà cốc trà, dè dặt nói: “Uống nước đi.”

“Ừm, cảm ơn.”

Bà nhìn về phía Bùi Vĩnh Hạ: “Sức khỏe của ông vẫn tốt chứ? Có tiếp tục phục hồi chức năng nữa không?”

Bình thường thỉnh thoảng Củng Cầm Tâm sẽ liên lạc với Bùi Vĩnh Hạ, rồi mỗi một dịp năm mới bà sẽ về thăm con trai một lần.

Người đàn ông lắc đầu, “Già rồi, đời này làm bạn với xe lăn thôi. Gần đây bà thế nào?”

Ông nhìn thấy cách ăn mặc đẹp đẽ tao nhã của Củng Cầm Tâm, làn da được chăm sóc rất tốt, vẫn trẻ trung như năm đó, còn ông thì đã bắt đầu có tóc bạc ở hai bên thái dương rồi.

Ông bùi ngùi, trước đây bà rời bỏ ông là đúng đắn, ít nhất thì không phải chịu khổ nhiều như thế.

Củng Cầm Tâm cười chua xót: “Tốt lắm, bây giờ tôi có đầu tư một ít, không lo cơm áo, chỉ là làm mẹ kế của người ta, phải nhìn sắc mặt người ta.”

Trước đây Củng Cầm Tâm tái hôn với một doanh nhân giàu có, doanh nhân đó có một đứa con trai của vợ trước, tuổi xấp xỉ Bùi Thầm. Qua nhiều năm như thế rồi, đứa trẻ đó vẫn luôn không thân thiết với bà, lúc tâm trạng tốt thì mới có thể gọi bà một tiếng ‘Dì’.

Củng Cầm Tâm nhìn bốn phía xung quanh, rồi thở dài một tiếng: “Ông nói xem, sao ông với Bùi Thầm vẫn còn sống ở chỗ này được vậy? Căn phòng này đã cũ lắm rồi, hay là tôi cho các ông một căn phòng mới nhé, thế thì ông và con trai…”

“Được rồi, bà đừng nói nữa, Bùi Thầm sẽ không đồng ý đâu.”

Củng Cầm Tâm nghẹn lời trong thoáng chốc, rồi đành phải thôi, hỏi sang chuyện khác: “Gần đây con trai thế nào?”

“Nó ổn lắm, học rất giỏi.”

“Hồi nãy ở dưới tầng tôi có thấy nó và một cô gái đi với nhau, thoạt nhìn cô gái đó cũng rất ngoan ngoãn.”

“Chi Ý phải không?” Bùi Vĩnh Hạ nói với bà một vài chuyện liên quan tới Lương Chi Ý, Củng Cầm Tâm nghe xong thì gật đầu, “Tôi nhìn ra được, con trai rất thích cô gái đó.”

Thật ra Bùi Vĩnh Hạ cũng biết, nhưng sợ Bùi Thầm da mặt mỏng, nên hiểu rõ mà không vạch trần: “Phải rồi, khoảng thời gian trước Bùi Thầm còn tham gia giải đấu bóng rổ, giành chức vô địch nữa đấy.”

“Chân của nó không sao đấy chứ?”

“Khoảng thời gian trước vì va chạm trong lúc chơi bóng rổ nên tái phát một lần, bây giờ thì không sao rồi.”

Củng Cầm Tâm vẫn luôn muốn chi tiền phẫu thuật cho con trai, nhưng Bùi Thầm vẫn luôn không đồng ý, bà cũng rất lo lắng.

Bà cúi đầu thở dài thườn thượt: “Vĩnh Hạ à, bao nhiêu năm nay, tôi có lỗi với con trai, cũng có lỗi với ông. Tôi vẫn luôn rất áy náy, bây giờ con trai coi tôi như kẻ thù, tôi rất khó chịu…”

Bùi Vĩnh Hạ thấy bà như thế thì không khỏi mềm lòng: “Tôi sẽ khuyên Bùi Thầm thử xem, có lẽ con đang ở thời kỳ trưởng thành nên có chút ngang bướng.”

Hai người đang nói chuyện thì cửa nhà mở ra.

Củng Cầm Tâm thấy người về, “Bùi Thầm à…”

Bùi Thầm ngẩng đầu lên, thấy bà ở nhà thì đáy mắt trở nên tăm tối: “Sao bà vẫn còn ở đây vậy?”

“Mẹ…mẹ và bố con đang trò chuyện, con ăn xong rồi à?”

Bùi Thầm cúi đầu thay dép, không trả lời. Củng Cầm Tâm đi tới trước mặt cậu, mong chờ hỏi: “Bùi Thầm à, hôm 30 Tết mẹ về nhà bà ngoại, năm nay con về nhà đón năm mới cùng với mẹ có được không?”

Củng Cầm Tâm nhìn Bùi Vĩnh Hạ xin giúp đỡ, Bùi Vĩnh Hạ cũng nói: “Hay là con với mẹ con đón năm mới đi? Cũng không dễ gì mẹ con mới về một chuyến.”

“Mười năm qua luôn là tôi và bố tôi cùng nhau đón năm mới, không có người nào khác.”

Bùi Thầm ngước mắt lên, hờ hững đối diện với ánh mắt của Củng Cầm Tâm: “Nếu không có việc gì nữa thì bà có thể đi được rồi.”

Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Củng Cầm Tâm cứng đờ.

Cuối cùng, bà thấy Bùi Thầm có thế nào cũng không chịu phản ứng mình, cuối cùng đành phải nói: “Bùi Thầm à, mẹ mua cho con ít đồ, đặt trong phòng con hết rồi đấy. Thế mẹ đi trước đây.”

Sau khi Củng Cầm Tâm rời đi, Bùi Vĩnh Hạ nói với con trai: “Mẹ con một năm mới về một lần để thăm con, dù con có không thích bà ấy đi chăng nữa thì cũng đừng không phản ứng bà ấy như vậy…”

Bùi Thầm cụp mắt, đáy mắt thoáng run lên:

“Bố à, trước đây bà ta khăng khăng muốn ly hôn với bố, tại sao bố vẫn còn nói đỡ cho bà ta vậy?”

Bùi Vĩnh Hạ im lặng trong nháy mắt, rồi thấp giọng nói: “Chuyện giữa bố và bà ấy đều đã là quá khứ cả rồi, dù sao thì bà ấy cũng là mẹ con, rất nhiều chuyện trước đây cũng là bất đắc dĩ.”

Bất đắc dĩ ư…

Bùi Thầm cười khẩy, cuối cùng kiềm chế không nói gì.

Bùi Vĩnh Hạ không nói tới đề tài này nữa, “Chi Ý về nhà trước rồi à? Con có dẫn con bé đi ăn cơm không?”

“Dạ, vừa tiễn cậu ấy tới trạm tàu điện ngầm ạ.”

Bùi Vĩnh Hạ chỉ mấy hộp quà trên bàn trà rồi nở nụ cười: “Đây đều là những thứ mà Chi Ý mang tới đấy, bảo là mang đồ Tết cho nhà chúng ta, đứa bé này cũng tốt bụng quá…”

Bùi Thầm nghe thấy bố khen ngợi không ngớt thì tim như nhũn ra: “Bố à, bố thích cậu ấy lắm sao ạ?”

“Đương nhiên rồi, dáng dấp cô bé này trong veo như nước vậy, lại còn nghe lời hiểu chuyện, tính cách rất dễ mến.” Bùi Vĩnh Hạ cười, “Bình thường ngoài con và mấy tình nguyện viên cộng đồng như đám tiểu Vương bọn họ ra thì cũng không có ai trò chuyện với bố, chiều nay con bé đã tới nói chuyện với bố rất lâu đấy.”

Bùi Thầm nghe thế thì thoáng mỉm cười.

Thật vậy, có lẽ là sẽ không có ai là không thích Lương Chi Ý đâu nhỉ.

“Phải rồi, hồi nãy bố xem thử đồ Tết mà Chi Ý đưa tới, thoạt nhìn cũng không rẻ chút nào, có phải điều kiện kinh tế của nhà con bé tốt lắm không? Lại để người ta tốn kém rồi…”

Bùi Thầm im lặng trong thoáng chốc, “Bố cô ấy mở công ty, nhà cậu ấy rất giàu có.”

Bùi Vĩnh Hạ cũng ngạc nhiên, “Dù người ta giàu, nhưng chúng ta nhận không quà thì không tốt lắm, cũng phải tặng chút gì đó cho có qua có lại.”

Bùi Thầm cũng nghĩ như thế, “Mấy ngày nay con sẽ mua một ít đồ Tết rồi đưa qua ạ.”

Còn may là dịp năm mới nhà bọn họ có trợ cấp, còn có cả tiền thưởng thi đấu bóng rổ vào khoảng thời gian trước nữa.

Sau khi nói chuyện với bố xong, Bùi Thầm về phóng, rồi thấy rất nhiều chiếc túi bày trên bàn.

Bên trong đều là quần áo giày dép lên đến hàng nghìn tệ, là thứ mà cậu vốn không thể mua được.

Đúng là như đang bố thí.

Bùi Thầm căn bản không lấy ra, mà đặt mấy cái túi đó vào góc phòng hết.

Cậu ngồi xuống trước bàn, nhớ tới Củng Cầm Tâm mà mình nhìn thấy tối nay, trái tim lại trở nên trĩu nặng, cậu nhắm đôi mắt lại.

Cậu vẫn còn nhớ rõ, hôm đó mẹ mang theo vali hành lý nhất quyết rời khỏi nhà, cậu đứng trước cửa nhà, kìm nén nước mắt lườm bà: “Nếu bà đi rồi, thì tôi sẽ không bao giờ coi bà là mẹ tôi nữa.”

Cậu muốn dùng giọng điệu đe dọa hòng giữ bà lại, nhưng Củng Cầm Tâm vẫn đi.

Cậu nhìn bóng dáng không quay đầu lại của bà, cắn chặt răng, một giọt nước mắt rơi xuống.

Cuối cùng bà vẫn không cần cậu, bà hoàn toàn vứt bỏ cậu ở vùng tăm tối đổ nát và tàn khuyết.

Trước khi nhà xảy ra chuyện, cậu cũng từng thấy Củng Cầm Tâm và Bùi Vĩnh Hạ thắm thiết biết bao, nhưng khi đứng trước hoạn nạn, ai còn nhớ rõ lời thề non hẹn biển đầu bạc răng long nữa chứ?

Con người thực dụng như vậy đấy.

Cũng bởi vì thế mà trước giờ cậu chưa từng tin tưởng vào cái gọi là tình yêu, thế nên từ nhỏ tới lớn, cậu luôn giữ khoảng cách với các cô gái, cho dù con gái thích cậu rất nhiều, nhưng cậu chưa bao giờ để ý tới.

Bởi vì cậu biết rằng, không có mấy ai sau khi thấy gia đình cậu mà vẫn còn chọn cậu, tựa như mẹ cậu, cũng là người như thế.

Cậu không muốn cảm nhận cảm giác bị bỏ rơi một lần nữa.

***

Mấy ngày sau, vào hôm 29 Tết đó, năm giờ sáng Bùi Thầm đã tỉnh.

Hôm nay cậu phải tới một ngọn núi gần thành phố Lâm, núi Vĩnh Nguyên.

Quê của cậu nằm ở một ngôi làng trên núi, ông nội qua đời cách đây mấy năm, sau khi bà nội cũng mất vào hai năm trước, Bùi Thầm không thường xuyên về nữa.

Dọc đường đi, đường núi gập ghềnh xóc nảy. Sau khi đi xe buýt gần 3 tiếng thì cậu mới tới ngôi làng.

Chào hỏi vài họ hàng xong, mục đích quan trọng nhất của cậu trong ngày hôm nay đó chính là tới mua đồ Tết cho Lương Chi Ý.

Ban đầu cậu vốn muốn tới siêu thị mua ít đồ bổ, nhưng cậu đoán là với nhà họ Lương mà nói, mấy thứ đó có thể mua được dễ dàng, nên tối qua cậu bàn bạc với Bùi Vĩnh Hạ, định mua một ít thứ không thể mua được ở ngoài thị trường.

Mà nấm đỏ* của núi Vĩnh Nguyên là nổi tiếng nhất, loại nấm này mọc trên rễ của một ít loại cây đặc thù trong núi, không thể gieo trồng nhân tạo, chỉ có thể đi hái, mà số lượng hái trong một năm cũng không nhiều. Trên thị trường cũng có bán nấm đỏ, nhưng thật giả lẫn lộn, có thể tới tận địa phương mua là tốt nhất, đương nhiên giá cả cũng sẽ đắt hơn một chút.

(*)

Bùi Thầm nhớ là Lương Chi Ý từng nói rằng bố mẹ cô làm việc rất vất vả, mà nấm đỏ có thể bồi bổ sức khỏe, hoạt huyết dưỡng não, còn có tác dụng giảm đau lưng mỏi chân nữa.

Vì vậy cậu đã tìm một cửa hàng bán nấm đỏ mọc hoang trong làng, tốn mấy trăm tệ mua một cân, lại mua thêm một ít đặc sản vùng núi bổ dưỡng.

Lúc chạng vạng, trên núi đột ngột đổ mưa, cậu để toàn bộ đồ Tết vào trong túi, dầm mưa chạy tới bến xe, kịp lên chuyến xe buýt cuối cùng về thành phố Lâm.

Sau khi lên xe, cậu thấy cả người mình đã ướt hết.

Nhưng may mà đồ mình mua không bị làm sao, thế là tốt rồi.

Di động vang lên, là cuộc gọi video từ Lương Chi Ý, cậu nghe máy. Ở đầu bên kia, cô gái đang nằm bò ra bàn làm bài tập, mái tóc đen như thác nước xõa ra, để lộ lúm đồng tiền: “Bùi Thầm ơi…”

“Ừ.”

“Cậu đang ở đâu vậy? Sao mà trông tóc cậu ướt hết thế?”

“Hôm nay về quê một chuyến, mắc mưa, bây giờ đang lên xe chuẩn bị quay về thành phố Lâm rồi.”

Hàng mày mảnh dẻ của cô gái nhíu lại: “Cậu mau lấy khăn lau đi, đừng để bị cảm.”

“Không sao, cậu đang làm gì vậy?”

Mặt mày cô gái cong lên, “Đang làm bài tập á, sau đó thì nhớ tới cậu, nên không nhịn được mà gọi điện thoại cho cậu.”

Cậu nhìn cô, đôi mắt có phần dịu dàng.

Lương Chi Ý dùng bút chọc vào má, rồi cảm thán: “Bùi Thầm à, mai là giao thừa rồi, thời gian trôi nhanh quá.”

Bùi Thầm nói: “Tôi có mua ít đồ Tết, sáng mai sẽ đưa tới nhà cho cậu, cậu có rảnh ra nhận không?”

“Có, sáng mai lúc cậu tới thì gọi điện thoại cho mình, sao mà phải khách sáo thế?”

“Không có gì, chẳng phải lúc trước cậu cũng mua rất nhiều thứ cho nhà tôi đó sao?”

Lương Chi Ý mỉm cười, “Thôi được.”

Cô vẫn còn muốn nói gì đó, dì giúp việc gõ cửa đi vào gọi cô ăn cơm, Bùi Thầm nói: “Cậu đi ăn cơm trước đi.”

“Được, tạm biệt nhé.”

Sau khi cúp máy, cậu để di động xuống, bên ngoài xe mưa to như trút nước.

Cậu bôn ba cả một ngày, lúc này cảm thấy mệt mỏi không thôi, nhưng nghĩ tới việc tất cả mọi thứ mà mình làm đều là vì cô gái thì hết thảy những mệt nhọc cũng chẳng là gì cả.

***

Hôm sau là giao thừa.

Ngày cuối cùng của năm.

Vào buổi sáng, sau khi ăn sáng xong, Bùi Thầm để một phần đồ Tết đã mua ở nhà, chỗ còn lại thì sắp xếp rồi cho vào một cái túi, định đưa qua cho Lương Chi Ý. Bùi Vĩnh Hạ cũng bỏ một túi bánh quẩy xoắn được làm thủ công vào: “Lần trước lúc Chi Ý tới nhà thì thích ăn thứ này lắm, con mang cho con bé một ít nhé.”

Bùi Thầm gật đầu, đóng gói đồ xong, cậu về phòng, lấy một tấm thiệp chúc mừng ra khỏi ngăn kéo, viết mấy chữ lên trên:

‘Chúc mừng năm mới nhé, Chi Ý.

Mấy thứ quà Tết này là tấm lòng của tôi và bố tôi, cũng giúp tôi cảm ơn mẹ cậu vì trước đây đã điều trị cho tôi nhé.’

Cho thiệp chúc mừng vào trong túi, Bùi Thầm nói với Bùi Vĩnh Hạ: “Bố ơi, thế thì con đi đã ạ.”

Bùi Vĩnh Hạ thấy sự vui vẻ của con trai thì nở nụ cười: “Nếu gặp bố mẹ Chi Ý thì nhớ phải lễ phép chào hỏi đấy nhé.”

Bùi Thầm nghĩ tới đó, lòng bàn tay căng thẳng toát mồ hôi: “Dạ.”

“Đi đi.”

Bùi Thầm mang theo đồ ra ngoài, lại rẽ đi mua một ít hoa quả, cuối cùng đi tàu điện ngầm tới biệt thự nhà họ Lương.

Trên đường đi, cậu gọi điện thoại cho Lương Chi Ý, đầu bên kia mới tỉnh ngủ, nói sau khi cậu tới dưới nhà thì hãy gọi điện thoại cho cô.

Nửa tiếng sau, cậu tới cổng của Vân Cảnh An Thành, rồi đi xe buýt mini vào khu biệt thự.

Lần trước cậu đã tới nhà họ Lương làm gia sư cho Lương Đồng Châu, nên cậu biết đường.

Khi tới cổng nhà họ Lương, cậu xuống xe.

Lúc đứng trước cổng, tim cậu đập hơi nhanh. Cậu gọi điện thoại cho Lương Chi Ý, nhưng đầu bên kia không nghe máy, gọi điện thoại cho Lương Đồng Châu thì cũng hiển thị không có người nghe máy.

Cậu nhìn vào bên trong, trước sân cũng không có dì giúp việc.

Cậu lại gọi thêm mấy cuộc điện thoại, vẫn cứ như thế. Lúc còn đang ngờ vực thì phía sau chợt có tiếng xe truyền tới, cậu quay đầu, rồi thấy một chiếc Sedan màu đen chạy tới.

Cửa xe mở ra, vợ chồng nhà họ Trương xuống xe.

Bọn họ cũng tới đây tặng ít đồ Tết, tiện thể bàn bạc chuyện tối nay đưa bà cụ tới nơi nào ăn cơm.

Mẹ Trương xuống xe, khép vạt áo choàng vào, khi nhìn thấy chàng trai cầm theo đồ đứng chờ trước cổng thì đáy mắt có vẻ ngờ vực:

“Cậu là ai vậy, đứng trước cổng làm gì?”

Bùi Thầm nhìn thấy người phụ nữ lộng lẫy khoan thai xa lạ ở trước mắt thì ngẩn ra, rồi lễ phép trả lời: “Chào dì, cháu là bạn cùng lớp của Chi Ý, tới tặng cho Chi Ý ít đồ ạ.”

“Bạn cùng lớp ư?”

Thấy ánh mắt không tin tưởng lắm của mẹ Trương, cậu cho biết tên mình: “Cháu tên là Bùi Thầm ạ.”

Mẹ Trương ngẩn ra, rồi phản ứng lại được, mỉm cười nhẹ nhàng: “Thì ra là cậu à?!”

Bùi Thầm thoáng sửng sốt.

Bà biết cậu ư?

Mẹ Trương nhìn quần áo của Bùi Thầm từ trên xuống dưới với ánh mắt khinh thường, thấy cậu mang theo đồ Tết thì lập tức hiểu ra mục đích của cậu, quả nhiên là muốn bám vào nhà họ Lương.

Bố Trương đỗ xe xong thì đi tới, mẹ Trương khoác tay chồng, ngước mắt lên nhìn về phía Bùi Thầm, biếng nhác nói: “Lại còn cất công chạy tới một chuyến nữa chứ, không dễ dàng gì nhỉ? Tôi là dì út của Chi Ý, cậu đưa đồ cho tôi đi, tôi cầm vào giúp cậu.”

Bùi Thầm thấy sự khinh thường trong đôi mắt của mẹ Trương, cổ họng khô khốc, cậu đưa đồ Tết cho bà ta: “Cháu cảm ơn.”

Vợ chồng nhà họ Trương xoay người đi vào sân, đúng lúc dì giúp việc ra đón tiếp.

Bùi Thầm xoay người rời đi, sau lưng lại có tiếng mẹ Trương lắm mồm nói với người khác vọng tới: “Hoa quả, bánh quẩy xoắn, cả mấy thứ đồ Tết này nữa, mấy thứ này toàn là hàng rẻ tiền gì thế này, mua ở mấy khu chợ bán sỉ gì đó đấy à…”

“Mấy cô cứ nhận đống đồ này luôn đi, đừng đưa cho chị tôi xem. Mấy thứ không có đẳng cấp này mà cũng mặt dày cầm tới đưa cho nhà họ Lương được…”

Mỗi một từ trong lời mẹ Trương nói ra như một con dao.

Đâm vào tai Bùi Thầm một cách tàn nhẫn.

Bước chân cậu dồn sức hơn, đôi mắt run lên, như thủy tinh vỡ nát.

Cậu chật vật cụp mắt, đầu ngón tay run rẩy, sự lạnh lẽo dâng từ dưới lòng bàn chân dâng lên.

Cậu quay đầu lại, thấy vợ chồng nhà họ Trương đi vào nhà, cửa đóng lại.

Cậu như một kẻ lạc loài, bị ngăn cách ở bên ngoài thế giới của bọn họ.

Bất thình lình, sự mong chờ khi Lương Chi Ý nhận được đồ Tết và niềm vui khi có thể gặp cô vào giao thừa lập tức bị đập vỡ một cách tàn nhẫn.

Cảm giác nhục nhã như một chậu nước đá dội từ trên đỉnh đầu dội xuống.

Cậu đã cất công chuẩn bị những thứ đó, nhưng bởi vì không có đóng gói đẹp đẽ, nên bị cho là mua từ khu chợ bán sỉ, là thứ đồ rẻ tiền có thể vứt đại cho dì giúp việc.

Thì ra, cho dù cậu có cố hết sức mang tới cho cô những thứ tốt nhất, thì trong mắt người ngoài, cậu vẫn không xứng.

Cho dù là thứ cậu tặng, hay là chính bản thân cậu.

Cậu đã tỉnh táo nhận thức được từ lâu.

Dì út của Lương Chi Ý biết cậu, lại đối xử với cậu với thái độ khinh thường đó, thì có phải có nghĩa rằng biết đâu người nhà của Lương Chi Ý cũng biết đến sự tồn tại của cậu, đây cũng là suy nghĩ của nhà bọn họ về cậu không…

Trên đỉnh đầu, ánh mặt trời chói chang.

Nhưng đôi mắt cậu là một vùng đen kịt, tối tăm đến mức không có một chút tia sáng nào.

Lúc đi tới cổng khu biệt thự, di động của Bùi Thầm vang lên.

Là Lương Chi Ý.

Cậu nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, ngón tay cầm di động trắng bệch cả ra, mấy giây sau thì nghe máy:

“Alo.”

Tiếng cười của cô gái vọng tới từ đầu bên kia: “Bùi Thầm à, cảm ơn đồ Tết mà cậu đưa tới nhé, hồi nãy lúc cậu gọi điện thoại cho mình thì mình đi đánh răng rửa mặt, sao cậu không chờ mình mà nhanh như thế đã đi rồi…”

Cổ họng Bùi Thầm khô khốc thít chặt, rồi nói thản nhiên: “Trong nhà có việc nên đi trước.”

“Được rồi, mình đã thấy thiệp chúc mừng của cậu, cũng chuyển lời cho mẹ mình về tấm lòng của cậu rồi, bà ấy vui lắm, nói mấy thứ cậu chuẩn bị rất tốt, bảo mình cảm ơn cậu.”

Bùi Thầm không biết lời cô nói có phải đang an ủi cậu hay không.

Cậu im lặng mấy giây, rồi mở miệng: “Không sao, thích là tốt rồi.”

Lương Chi Ý nghe ra sự bất thường trong giọng nói của cậu: “Bùi Thầm à, cậu sao vậy? Cảm giác tâm trạng cậu không tốt lắm?”

“…Không, tôi chuẩn bị đi tàu điện ngầm về nhà đây, không nói nữa.”

Cô gái đồng ý, cậu liền cúp máy.

Cậu cụp mắt nhìn di động, đáy mắt sáng tối khó phân biệt.

Một lát sau, cậu về đến nhà.

Vừa đi vào, Bùi Vĩnh Hạ nhìn thấy cậu, “Thế nào rồi, đưa đồ cho Chi Ý rồi hả?”

Bùi Thầm cụp mi, “Dạ.”

Bùi Vĩnh Hạ vừa liếc một cái thì đã nhìn ra được trạng thái không bình thường của con trai, ấn đường nhíu lại: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Bùi Thầm thản nhiên lắc đầu, “Không có gì đâu ạ?”

“Có phải là tặng đồ qua mà người ta không vui lòng nhận không?”

Yết hầu Bùi Thầm lên xuống, rồi nhếch khóe môi: “Không có gì đâu ạ, nhà họ cũng không thiếu thứ gì.”

Bùi Vĩnh Hạ sững ra.

Bùi Thầm về phòng. Bùi Vĩnh Hạ nhìn cậu, ông đoán ra điều gì đó, cuối cùng thở dài.

***

Ở một bên khác, trong biệt thự nhà họ Lương.

Hồi nãy Lương Chi Ý về phòng thì mới thấy Bùi Thầm gọi cho cô ba cuộc điện thoại, dì giúp việc cũng không cầm đồng đồ Tết của Bùi Thầm đi mà vẫn đưa cho Lương Chi Ý. Cô đưa đồ cho mẹ, Trọng Tâm Nhu nhìn đống đồ Tết bên trong, bà chỉ liếc một cái thì đã nhìn ra được là một ít đặc sản vùng núi quý giá, kể cả chất lượng của nấm đỏ cũng rất là tốt.

Trọng Tâm Nhu cười: “Con cảm ơn Bùi Thầm tử tế giúp mẹ nhé, cậu ấy có lòng quá.”

“Vâng ạ.”

Nhưng sau khi cô nói chuyện điện thoại với Bùi Thầm xong thì lại cảm thấy trạng thái của cậu có chút bất thường, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Cô vốn định chờ Bùi Thầm về nhà rồi lại gọi điện thoại cho Bùi Thầm, nhưng đối phương nói hôm nay hơi bận, cô đành phải thôi, định chờ tối nay sẽ tìm cậu.

Vào buổi trưa, khi cơm nước xong, Trọng Tâm Nhu đi dán giấy cắt hoa và câu đối, Lương Chi Ý ở dưới tầng chơi game sử dụng tay cầm với Lương Đồng Châu một lúc, dì giúp việc đưa cho họ một đĩa cam mới cắt xong.

Lương Chi Ý mới thua một ván, cô tức giận: “Không tính ván hồi nãy, phím bấm của chị không nhạy.”

Lương Đồng Châu nhếch khóe môi: “Từ nhỏ đến lớn cứ thua là chơi xấu, có thể ra dáng người làm chị một chút không thế?”

“Dù chị có chơi xấu thì cũng là chị em, không chơi nữa, đi ngủ.”

“Chị là heo sao mà ngủ suốt ngày thế…”

Cô lầm bà lầm bầm một tiếng, rồi đứng dậy từ dưới thảm, nhìn một đĩa hoa quả khác trong tay dì giúp việc, “Dì Vương ơi, dì muốn đưa hoa quả cho bố cháu sao ạ?”

“Đúng vậy, chủ tịch đang ở trong phòng sách.”

“Đưa cháu đi, đúng lúc cháu cũng lên tầng.”

“Được.”

Lương Chi Ý bưng hoa quả chậm rãi đi lên tầng. Lúc tới cửa phòng sách, cô đang định đẩy cửa vào thì chợt nghe thấy giọng Lương Thiên Minh vọng ra từ bên trong:

“Đúng vậy, bên chỗ tỉnh W làm phiền cậu thu xếp ổn thỏa giúp tôi, ra Tết tôi sẽ đưa Chi Ý và Đồng Châu qua đó làm thủ tục nhập học…”

Lương Thiên Minh đứng bên cửa sổ gọi điện thoại. Một lát sau, cuộc gọi kết thúc, ông xoay người, rồi thấy cửa phòng sách mở ra, cô gái đứng ở bên ngoài.

Lương Chi Ý ngơ ngác nhìn ông:

“Bố ơi, thủ tục nhập học gì vậy ạ?”

Ấn đường của Lương Thiên Minh nặng nề, ông nhìn cô, rồi nhẹ nhàng mở miệng: “Chi Ý à, bố vốn định đón Tết xong rồi mới nói cho con.”

“Gì cơ…”

Lương Thiên Minh dịu dàng nói: “Bố đã sắp xếp xong hết rồi, bắt đầu từ học kỳ sau, con và Đồng Châu sẽ chuyển tới tỉnh W học cấp ba.”

Lương Chi Ý chợt sững sờ.

Hết chương 40.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv