Dụ Dỗ

Chương 34



Edit+Beta: Selbyul Yang

“Cậu ấy sẽ chỉ thích mình mà thôi.”

Vào tối thứ bảy tuần trước, tin trường THPT Số 1 giành chiến thắng trận đầu tiên của vòng chung kết lan truyền trên diễn đàn, diễn đàn nổ tung trong tích tắc:

[Đệt mợ! Trường THPT Số 1 mà lại thắng được trường THPT Số 3 ấy hả? Giả đấy à!]

[Từ hiện trường về đây, tối nay trường THPT Số 1 vùng lên rồi!]

[Tôi vốn không thích xem thi đấu bóng rổ, bị bạn bè lôi tới, nhưng tối nay khi xem mấy anh đẹp trai của trường THPT Số 1 chơi bóng rổ xong thì tôi tuyên bố bây giờ tôi chính là fan bóng rổ cuồng nhiệt nhất của trường THPT Số 1.]

[Tối nay cầu thủ số 16 của trường THPT Số 1 khiến tôi gục ngã*, sau đó tôi điều tra thì phát hiện thế mà lại là người đẹp trai nhất trường bọn họ, lại còn đứng nhất khối nữa. Trời ạ, đây là thể loại tiểu thuyết bước ra đời thực gì thế này?! Tôi ‘thài’ rồi hu hu hu.]

(*)

[Hóa ra người chơi bóng rổ đỉnh đều ở trường người ta cả, khóc.]

[Tiết tấu của trận hôm nay nằm trong tay trường THPT Số 1, trường THPT Số 3 vốn mạnh mẽ trước giờ lại bị dắt mũi. Sao tối nay trường THPT Số 3 lại phát huy hơi kém vậy nhỉ?]

[Trường THPT Số 3 khinh địch chứ gì?]

[Các học sinh trường THPT Số 3 đều hỏi cả, mấy lỗi chuyền bóng tối nay của Tống An Thần khiến tôi xem mà hoang mang, chẳng thà ở nhà làm bài tập còn hơn.]

[Tối nay Tống An Thần hơi đuối…]

[Người phía trên là học sinh trường THPT Số 3 đấy à? Trường mình mà còn thốt ra lời thất vọng như thế, sợ là lại tới kiếm chuyện cho người ta buôn dưa chứ gì? Thi đấu có thắng có thua là rất bình thường, chỉ là trường THPT Số 3 thỉnh thoảng phát huy thất thường một lần mà thôi.]

[Đúng thế, trường THPT Số 1 thắng một ván mà mấy người đã khoe khoang rồi, trước đây thua năm trận liên tiếp đó hì hì. Có thể là trường THPT Số 3 muốn thả* thôi, để trận đấu càng hấp dẫn hơn chút.]

(*)

[Cười xỉu á các anh em, nếu mà trường THPT Số 3 mấy cậu hùng hồn có bản lĩnh như thế thì giành chức vô địch cái coi? Nhưng mà bọn tôi cũng chả cần, thua rồi thì đừng cấm người ta nói* chứ.]

(*)

[Còn hai trận nữa, không vội. Hi vọng mai sau trường THPT Số 1 thua sáu trận liên tiếp cũng đừng cấm người ta nói nhé. <mỉm cười>]

[Trường THPT Số 3 cũng đừng có cảm thấy mình hơn người quá, mỗi một niên khóa lại có các thành viên khác nhau, ba lần vô địch trước đây cũng không có nghĩa là khóa này của mấy cậu cũng trâu bò.]

[Chậc, đến cả một chức vô địch mà trường THPT Số 1 mấy cậu cũng chưa giành được đâu đấy, còn có mặt mũi mà nói ra à…]

Trên diễn đàn, hai bên tranh cãi loạn xạ, mọi người càng thêm mong chờ trận đấu thứ hai.

Một tuần trôi qua, lại tới thứ bảy.

Hôm nay là trận thứ hai của vòng chung kết, nhưng nếu trường THPT Số 1 lại thắng một lần nữa thì bọn họ sẽ giành luôn chức vô địch với tỷ số 2:0.

Lúc chập tối, tại trung tâm thể dục thể dao của tỉnh, các thành viên trường THPT Số 1 mới ăn tối xong. Hiện tại vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới trận đấu, mọi người có thể tự do nghỉ ngơi một lát.

Trong sân tập, mấy thành viên trong đội đang trò chuyện. Bùi Thầm ngồi ở dãy ghế cạnh sân, tùy tiện nhìn di động, một hồi lâu sau thì mở diễn đàn giải đấu bóng rổ ra.

Gần đây cậu thường xuyên nghe thấy các bạn trong lớp nói chuyện diễn đàn, bình thường Lương Chi Ý cũng hay nói với cậu về mấy nội dung thú vị trong đó, còn nói gần đây độ thảo luận về trường THPT Số 1 ở trên diễn đàn rất cao, Bùi Thầm cũng chợt muốn vào dạo thử.

Cậu vốn cũng không thích tham gia mạng lưới xã hội kiểu này, có lẽ là bởi vì Lương Chi Ý hoạt bát ồn ào ở bên cậu đã lâu, trái tim vốn tù đọng của cậu cũng bắt đầu có hứng thú hơn với những sự vật sự việc ở xung quanh mình.

Sau khi đăng ký tài khoản xong, cậu vào diễn đàn, rồi thấy bên trong có đủ kiểu bài đăng, ví dụ như thống kê điểm số, dự đoán, báo cáo tình hình thi đấu thực tế, thống kê lịch sử đen của các đội, còn có mấy thông tin râu ria, thậm chí còn có cả chèo thuyền. Hay thật, đúng là đa dạng.

Bùi Thầm trượt xuống từ từ, thậm chí cậu còn nhìn thấy thứ có liên quan tới mình: [Sao mà giá trị nhan sắc của đội bóng rổ trường THPT Số 1 lại cao thế? Muốn yêu đương với cầu thủ số 16 hu hu hu, <có ảnh kèm bình luận>!]

“…”

Sao mà mấy người này nhàm chán thế?

Cậu căn bản không ấn vào, tiếp tục trượt xuống xem, rồi chợt nhìn thấy một bài đăng đang hot:

[Chị gái nhỏ của đội hậu cần trường THPT Số 1 này xinh quá xá! Nhan sắc bậc này có tồn tại trên đời thật sao?]

Ánh mắt cậu dừng lại.

Khuôn mặt của Lương Chi Ý vô thức xuất hiện trong đầu cậu.

Dù sao cậu chỉ cảm thấy cô xinh đẹp.

Sau khi do dự mấy giây, cậu ấn vào bài đăng, quả nhiên chủ bài đăng để ảnh của Lương Chi Ý.

Chủ bài đăng là một cô nàng học trường khác có lần tới trường THPT Số 1 xem trận đấu: [Lúc đó sau khi tôi vào sân bóng thì hết chỗ ngồi rồi, chị gái nhỏ này bèn đích thân dẫn tôi tới chỗ ngồi, thân thiện lắm luôn! Aaa chị ấy xinh quá đi, lại còn trắng cực kì nữa, tôi không nhịn được bèn chụp lén hai tấm, nếu có xúc phạm thì nói một lời xin lỗi với chị gái nhỏ, nhắn riêng cho em để xóa nhé ạ.]

Trong tấm ảnh, Lương Chi Ý mặc áo dạ màu khoai môn, ngồi ở cạnh sân xem trận bóng rổ. Cô chỉ lộ ra một bên mặt, mắt hạnh ngấn nước, đường nét khuôn mặt tinh tế xinh đẹp, trong sự trong trẻo lại có cảm giác trẻ trung ngây ngô.

Những người bình luận đều kích động nói đẹp đỉnh, chỉ một tấm ảnh chụp bừa thôi cũng có thể chụp màn hình làm ảnh đại diện. Cũng có người nhảy ra ‘phổ cập khoa học’:

[Cậu ấy nổi tiếng ở trường tụi tôi lắm đó, vừa mới chuyển tới học lớp 11. Tôi cảm thấy cậu ấy chắc là hoa khôi của trường tụi tôi đấy, nghe nói đã xinh đẹp lại còn hiền lành, thích cậu ấy lắm á.]

[Hơn nữa cậu ấy học giỏi cực, là học sinh giỏi đấy. Đã xinh đẹp lại còn thông minh, siêu ngưỡng mộ <khóc>]

[Mấy cậu không nhận ra à? Cậu ấy còn từng đóng phim nữa đó!]

[Trời ạ, tôi đang bảo sao mà trông quen thế này, muốn bóp khuôn mặt mềm mại của cậu ấy quá…]

Bùi Thầm nghiêm túc nhìn từng bình luận khen Lương Chi Ý, mặt mày vô thức trở nên dịu dàng.

Chắc là sẽ không có ai không thích cô đâu nhỉ.

Nhưng mà, bài đăng càng ngày càng nhiều bình luận, ai ngờ bên dưới có một ‘âm thanh’ khác bật ra: [Cười quá, mấy cậu đừng quên đội bóng rổ trường THPT Số 1 có ai, không cần đoán cũng biết là cậu ta tới đội hậu cần vì ‘cậu ấy’.]

[Mọi người đừng mắc lừa, cậu ta vào đội hậu cần chơi mà thôi, căn bản không phải vì để giúp đỡ người khác, sử dụng quyền lực để trục lợi mà thôi.]

[Á, chị gái nhỏ này là người như thế ư…]

Bởi vì mấy bình luận này mà trong bài đăng bắt đầu cãi nhau. Một bộ phận nói về chuyện Lương Chi Ý chủ động theo đuổi người khác với kiểu quái gở, một bộ phận thì đứng ra nói giúp cho Lương Chi Ý, còn có học sinh trường ngoài với hai chữ ‘hoang mang’ to tướng trên mặt, điên cuồng ăn dưa.

Bùi Thầm thấy mấy bình luận này thì mặt mày dần sa sầm.

Mấy phút sau, một bình luận hiện lên:

[Bùi: Nhiệm vụ của đội hậu cần là nhưng không giới hạn trong việc liên lạc và phối hợp với đội bóng rổ tới trường mình thi đấu, sắp xếp lịch trình đi lại, phụ trách thức ăn cho hai đội vân vân cùng với những vật dụng và thuốc thang cần dùng cho trận đấu, dọn dẹp sân bóng, giữ trật tự hiện trường trận đấu. Ngoài mấy thứ đó ra, nếu hiện trường xảy ra chuyện bất trắc gì thì còn phải liên lạc với các giáo viên có liên quan hoặc là xe cấp cứu, bảo đảm trận đấu diễn ra thuận lợi. Cậu cho rằng sự thực mà cậu nghĩ đơn giản dễ dàng như thế sao?]

Bùi Thầm gõ mấy chữ đó ra.

Mấy phút sau, không ngờ đối phương lại trả lời: [Đúng là công việc của đội hậu cần rất nhiều, nhưng thế thì sao? Có khả năng là cậu ta vào chơi bời lêu lổng mà, ai làm cũng được.]

Bùi Thầm gõ mấy chữ: [Cậu ấy là đội trưởng đội hậu cần, phụ trách giám sát tất cả các công việc. Cậu thật sự hiểu về đội hậu cần sao? Ai muốn làm đều có thể tới, nhưng làm anh hùng bàn phím thì không được đâu.]

Đối phương đuối lý, có chút thẹn quá hóa giận: [Cậu là gì của cậu ta mà cứ nói giúp cho cậu ta thế? Tôi thấy ấy à, cậu simp* cậu ta chứ gì?]

(*)

Bùi Thầm: “…”

Cậu vẫn bình tĩnh trả lời lại: [Trình bày sự thật mà thôi. Ai chửi bới ác ý thì tự biết trong lòng.]

Bùi Thầm trả lời xong, đối phương câm nín không trả lời được. Một lúc sau có người trả lời cậu:

[Được ‘phổ cập khoa học’ cho rồi, không ngờ đội hậu cần lại vất vả như thế, đừng mắng chửi chị gái nhỏ nữa.]

[Bình luận số 56 này có thể đừng có nhảy ra nữa không? Sặc mùi ghen tị, tôi thấy cậu rảnh rỗi nhất đó.]

[Người chơi bóng rổ bước ra nói một câu, nhân viên thuộc đội hậu cần đều rất vất vả, đám vô tích sự trong diễn đàn cuốn xéo cái được không?]

[Bình luận số 89 tên là ‘Bùi’, họ này không phổ biến lắm, phản ứng đầu tiên là Bùi Thầm-người đẹp trai nhất trường THPT Số 1…]

[Bùi Thầm bảo vệ cậu ấy á? Bỗng nhiên đã hiểu câu chuyện này rồi, đệt mợ đệt mợ??]

Bùi Thầm:? Cậu bị nhận ra rồi ư?

Bên dưới nhanh chóng có người nói: [Sao có thể chứ? Còn lâu Bùi Thầm mới để ý tới mấy chuyện kiểu này okay…]

Cũng may bên dưới không có ai coi là thật, cô nàng bị ‘diss’ hoàn toàn không dám nói tiếp nữa. Bùi Thầm nhìn bài đăng, bỗng có tiếng con gái cười khẽ truyền tới ở bên cạnh:

“Bùi Thầm à, cậu đang làm gì thế?”

Bùi Thầm quay đầu rồi thấy Lương Chi Ý đã tới bên cạnh cậu từ lúc nào không hay, cậu lập tức khóa màn hình di động, khẽ ho một tiếng: “Ngồi đây một lúc.”

Lương Chi Ý nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của cậu: “Cậu làm gì thế, lại còn lén lút nữa chứ?”

“…”

Lương Chi Ý không để ý tới, cô đưa thứ gì đó trong tay cho cậu xem, rồi cười với cậu: “Bùi Thầm à, cậu xem, có phải cái băng đô Stella Lou này của mình đáng yêu lắm không hả?! Hồi nãy mình gặp được một chị ở bên ngoài, chị ấy tặng cho mình đó.”

Bùi Thầm ngước mắt thấy cô gái đeo cái tai thỏ Stella Lou lên đầu, cười rất ngọt ngào với cậu.

Đáng yêu đến mức khiến tim người loạn nhịp.

Bùi Thầm ép bản thân nhìn sang chỗ khác, nói: “Bình thường.”

“Bình thường gì chứ, rõ ràng là đáng yêu lắm đó okay…”

Cô gái hừ một tiếng, lấy băng đô xuống: “Không để ý tới cậu nữa, mình bận việc tiếp đây.”

Cô thở phì phò xoay người rời đi. Bùi Thầm nhìn cô, ý cười mỏng manh xuất hiện nơi đáy mắt.

Lương Chi Ý ra khỏi sân tập, đi tìm Quý Phỉ Nhi làm việc tiếp. Quý Phỉ Nhi thấy cô: “Chi Chi à, mình bực lắm đó.”

“Sao thế?”

Quý Phỉ Nhi kéo tay cô: “Mình vừa nghe Cao Giai nói có mấy cô nàng trong lớp đang nói xấu cậu.”

Cô gái khẽ cười một tiếng, “Điều này chẳng phải là bình thường lắm sao?”

Cô đã quen từ lâu rồi.

Lương Chi Ý hỏi lần này mấy người đó lại nói gì về cô, Quý Phỉ Nhi nói: “Mấy cậu ấy nói cậu bất chấp thủ đoạn, tới đội hậu cần cuống cuồng theo đuổi người ta.”

Quý Phỉ Nhi nói trong lớp có người bảo Lương Chi Ý mặt dày, ỷ vào việc nhà giàu nên theo đuổi người ta phách lối như thế. Mấy người đó nói Bùi Thầm không phải là người không có khí phách như thế, dù Lương Chi Ý có bám lấy như nào thì cậu cũng thấy ngứa mắt.

Cô gái nghe xong thì chọc cái tai thỏ trong tay, khóe môi nhếch lên thành nụ cười tươi tắn: “Mình chẳng thèm phản ứng mấy cậu ấy, dù sao thì Bùi Thầm sẽ chỉ thích mình mà thôi.”

“Uầy, tự tin đến thế cơ à?”

“Dù sao thì kiểu con gái đáng yêu như mình khá là hiếm đó.”

“Xem cậu tự kỷ kìa…”

Thật ra Lương Chi Ý biết kể từ khi cô công khai thích Bùi Thầm tới nay, những lời lẽ vô căn cứ không ngừng xuất hiện trong trường. Cô cũng biết trước giờ ở lớp có người ghét tính cách thẳng thắn như thế của cô.

Nhưng cô vốn chẳng quan tâm.

Với cô mà nói, bây giờ điều quan trọng nhất, một là việc học, hai là làm tốt công việc ở đội hậu cần trường, hoàn thành trận đấu cuối cùng với Bùi Thầm.

Lương Chi Ý kéo Quý Phỉ Nhi: “Đi thôi nào, mau làm việc đi, sắp sáu giờ rồi.”

***

Ánh nắng chiều đổ xuống, sắc trời dần sẩm tối.

Hơn sáu giờ tối, bên ngoài trung tâm thể dục thể thao của tỉnh có ánh đèn neon sáng lên trong màn đêm tăm tối.

Trong sân thi đấu, khán phòng banh nóc, tiếng người ồn ào.

Hôm nay người tới xem trận đấu nhiều hơn cả trận đầu tiên, bầu không khí tại hiện trường càng thêm sôi sục, thậm chí còn có rất nhiều học sinh chuẩn bị bảng cổ vũ và băng rôn, dùng để ủng hộ đội bóng rổ của mình.

Vào lúc này, trường THPT Số 1 vừa khởi động lần cuối. Tôn Kinh dặn mọi người: “Tuy rằng chúng ta đã thắng một trận, nhưng hôm nay vẫn phải làm đến đâu chắc đến đó, không thể qua loa. Hôm nay chắc chắn trường THPT Số 3 sẽ chơi hết sức, chúng ta cũng phải dốc hết sức để ứng phó.”

“Vâng!”

Lúc chuẩn bị ra sân, Bùi Thầm tới trước chỗ ngồi cầm cốc nước. Lương Chi Ý ngồi ở chỗ làm việc phía sau cậu, cô ngước lên nhìn đôi mắt ngấn nước điểm xuyết ánh sao bé nhỏ của cậu, tươi cười dịu dàng:

“Cố lên nhé Bùi Thầm!”

Chàng trai đối diện với ánh mắt ngập tràn tin tưởng của cô, đôi mắt lạnh lùng thoáng chút dịu dàng, rồi thấp giọng nói: “Ừ.”

Thành viên của hai đội đi vào sân.

Khi hai bên đối diện với nhau, bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Khi đang chọn bên, Bùi Thầm đứng trên sân bóng rổ, cậu ngước mắt lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt sâu xa của Tống An Thần.

Sau đó Bùi Thầm căn bản không để ý, cậu nhìn sang chỗ khác, cực kì lạnh nhạt.

Tống An Thần nhìn cậu, nghĩ tới việc từ thời cấp hai cho tới bây giờ, cậu ta ghét nhất là ánh mắt này của Bùi Thầm.

Cho dù Tống An Thần khinh thường cậu đủ kiểu, thì cậu vẫn cứ không phản ứng, tựa như trong mắt cậu, cậu căn bản là khinh thường việc cho bản thân cậu ta thêm một chút cảm giác tồn tại. Sự lạnh lùng kiêu ngạo từ trong xương cốt mới hoàn toàn khiến người ta ghen ghét.

Tống An Thần nhìn chằm chằm cậu, nắm tay dần dần siết chặt.

Lúc bảy giờ, cùng với tiếng còi thi đấu vang lên, trung phong nhảy lên cướp bóng, tiếng cổ vũ ở hiện trường sục sôi trong nháy mắt.

Dẫn bóng, chuyền bóng, úp rổ, chặn.

Ngay từ lúc ban đầu trận đấu đã diễn ra rất kịch liệt, hai bên thay phiên ghi điểm.

Tuyên Hạ dẫn bóng. Lúc đối mặt với hàng phòng thủ, cậu ta đánh bất ngờ, nhảy lên ném bóng vào rổ luôn. Bùi Thầm đang ở dưới bảng rổ nhảy lên, tiếp sức trên không, một sự phối hợp hoàn hảo, úp rổ ghi điểm.

“Ngầu!”

Các thành viên thuộc đội bóng rổ trường THPT Số 1 nở nụ cười vỗ tay.

Một lúc sau bóng được chuyền vào tay Bùi Thầm. Ở trận trước trường THPT Số 3 đã được ‘mở mang kiến thức’ về sự xuất sắc của Bùi Thầm, hôm nay bọn họ sắp xếp hai người kèm cậu, phòng thủ chặt chẽ.

Nhưng chàng trai vụt qua hai cái, như nhẹ nhàng làm rối loạn tầm mắt hai người kia, rồi đột phá hàng phòng ngự, đưa bóng vào rổ, động tác đúng là trơn tru gọn gàng.

“Aaa Bùi Thầm đẹp trai quá!!”

Fan của Bùi Thầm tại hiện trường điên cuồng hét toáng lên reo hò.

Lương Chi Ý ở cạnh sân nhìn Bùi Thầm, cô cũng quơ gậy cổ vũ trong tay, mê mẩn đến mức trái tim điên cuồng trào bong bóng.

Bình thường dáng vẻ đeo kính chín chắn lạnh lùng của người này đã đẹp trai tàn bạo, chơi bóng rổ còn đẹp trai hơn nữa hu hu hu…

Trên sân, trận đấu vẫn còn tiếp tục.

Hôm nay trường THPT Số 3 dốc hết sức lực, quyết không thể để trường THPT Số 1 thắng trận này, nẫng luôn cúp vô địch, nhưng tất cả mọi người lại không ngờ rằng, trạng thái của trường THPT Số 1 rất tốt, trái lại có cảm giác càng chơi càng hăng.

Sau khi kết thúc hiệp hai, trường THPT Số 1 dẫn trước trường THPT Số 3 với 8 điểm.

Tiếng nhạc vang lên, đội cổ vũ ra sân, các thành viên của đội tới cạnh sân nghỉ ngơi.

Huấn luyện viên của trường THPT Số 3 nhìn bọn họ, lớn tiếng trách móc: “Rốt cuộc là mấy cậu đang làm gì thế hả? Đang mộng du à?! Chiến thuật mà chúng ta vạch ra lúc trước đi đâu cả rồi, tập trung phòng thủ kèm chặt đối với đối tượng then chốt đi đâu hết rồi?! Nếu trận tối nay mà thua thì mấy cậu cút về nhà hết cho tôi! Tỉnh táo lại hộ tôi cái!”

Các thành viên bị mắng đến mức không ngẩng đầu lên nổi, sắc mặt nặng nề.

Tống An Thần nghĩ tới màn thể hiện vừa rồi của Bùi Thầm thì phẫn nộ trong lòng. Trước đây cậu ta không so được với Bùi Thầm đã đành, nhưng sau này, Bùi Thầm từng bị thương ở chân nghiêm trọng như thế, còn cậu ta lại được huấn luyện càng chuyên nghiệp hơn ở trường THPT Số 3. Sao bây giờ cậu ta lại kém hơn Bùi Thầm được cơ chứ?

Lúc đi uống nước nghỉ ngơi, Tống An Thần nghe được âm thanh từ trên khán đài vọng xuống: “Toi rồi, không phải là trường THPT Số 3 sẽ thua trước trường THPT Số 1 đấy chứ…”

Mặt mày Tống An Thần trở nên lạnh lẽo, cười nhạo một tiếng.

Cậu ta nhất định phải thắng.

Bất kể là dùng thủ đoạn gì.

Thời gian nghỉ kết thúc, các thành viên ra sân.

Tống An Thần quay đầu nhìn về phía Bùi Thầm, rồi liếc xuống chỗ đầu gối chân phải của Bùi Thầm, đáy mắt tăm tối.

Trận đấu tiếp tục.

Tới hiệp ba-hiệp đấu cực kỳ quan trọng. Trong hiệp này hai bên lại càng dốc sức hơn.

Mà Bùi Thầm cũng sử dụng toàn bộ thực lực, pull-up jumper*, hook shot**, double pump***, chơi càng mạnh mẽ hơn, hoàn toàn biến trận đấu thành sân nhà của mình.

(*)

(**)

(***)

Lúc hiệp ba còn hai phút cuối cùng, Bùi Thầm nhận bóng từ tay Tuyên Hạ, rồi dẫn bóng chạy nhanh tới dưới bảng rổ.

Tống An Thần chặn ở phía trước cậu, phòng thủ chặt chẽ.

Bùi Thầm làm một động tác giả, sau đó nhảy lên ném bóng vào rổ. Đôi mắt của Tống An Thần ở phía trước liếc về phía dưới người Bùi Thầm, rồi cũng nhảy lên.

Ngay sau đó, Bùi Thầm có cảm giác đầu gối của Tống An Thần đánh mạnh vào đầu gối bên chân phải của cậu.

Trong nháy mắt, cơn đau thấu tim bùng lên chỗ đầu gối.

Bóng bay ra ngoài sân, Bùi Thầm lập tức ngã xuống đất, trong thoáng chốc trời đất quay cuồng.

Hiện trường xôn xao một vùng.

Tuyên Hạ thấy cảnh này thì đẩy người đang chắn trước mặt ra rồi xông lên, “Bùi Thầm!”

Âm thanh ở hiện trường như chợt biến mất hết.

Bùi Thầm đau đến mức trước mắt trắng xóa.

Tuyên Hạ nhìn Bùi Thầm ngã dưới đất không đứng lên nổi thì quay đầu nhìn về phía Tống An Thần, kéo áo cậu ta, giận tím mặt: “Đ*t mẹ mày! Mẹ nó chứ Tống An Thần mày cố ý đúng không?!”

Tống An Thần loạng choạng lùi ra sau. Cậu ta vô tội nhún vai, chớp mắt: “Chỉ là tôi muốn cướp bóng mà thôi, sao tôi lại cố ý chứ?”

“Mẹ nó rõ ràng là mày biết đầu gối của Bùi Thầm có vết thương!”

Các thành viên khác của trường THPT Số 3 lập tức tới bảo vệ, đẩy Tuyên Hạ ra: “Va chạm hợp lý, không nhìn thấy à? Bị ngu hả!”

Ba người khác của trường THPT Số 1 cũng tới bảo vệ. Lương Đồng Châu đẩy người của trường THPT Số 3 ra: “Mẹ nó bọn mày nói thêm một câu nữa coi?”

“Thế nào, có bản lĩnh thì đánh nhau đi?”

“Mày cho rằng tao không dám đánh mày à!”

Mùi thuốc súng giữa hai bên nổ tung vào khoảnh khắc này. Trọng tài tuýt còi đi lên, lập tức tách thành viên của hai đội ra.

Trận đấu tạm dừng, Lương Chi Ý ở cạnh sân chờ nhân viên hậu cần cầm hộp thuốc tới rồi nhanh chóng chạy vào sân cùng đội y tế.

Bùi Thầm cuộn người lại, hai tay dùng sức ôm lấy đầu gối, mày nhíu chặt, đôi mắt nhắm tịt, trán toát mồ hôi hột.

Lương Chi Ý quỳ nửa người trước mặt Bùi Thầm, hoảng hốt đến mức giọng run rẩy: “Bùi Thầm, Bùi Thầm à…”

Đội y tế và nhân viên dùng cáng nâng chàng trai tới cạnh sân trước, đám người với huấn luyện viên dẫn đầu cũng xúm lại cả.

“Lấy túi chườm đá qua đây!”

“Chuẩn bị băng ép vết thương*!”

(*)

Lương Chi Ý và mấy nhân viên hậu cần nhanh chóng lấy túi chườm đá ra tiến hành hạ nhiệt độ giảm đau cho đầu gối của Bùi Thầm, sau đó tiến hành cố định chỗ bị thương và băng ép vết thương. Đội y tế nhìn về phía Bùi Thầm: “Bùi Thầm, bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”

Chàng trai đau đến mức không thể mở miệng nổi. Cậu cắn chặt răng, mấy giây sau thì lắc đầu.

Đội y tế thấy trạng thái của Bùi Thầm thì nhíu mày lại: “Gọi 120, bây giờ lập tức đưa tới bệnh viện!”

Xem trạng thái hiện tại thì chắc chắn là không chơi trận tiếp theo được nữa.

Vào giờ phút này, ở hiện trường có rất nhiều người đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn vào trong sân, tràn đầy lo lắng:

“Trời ạ, Bùi Thầm không sao đấy chứ…”

“Hình như nghiêm trọng lắm, không đứng lên nổi luôn cơ.”

“Hình như trước đây chân cậu ấy từng bị thương, hồi nãy hình như bị đụng vào đầu gối.”

“Trước đây cậu ấy từng gặp tai nạn giao thông, vốn không bao giờ có thể ra sân chơi bóng rổ được nữa…”

Các thành viên của đội bóng rổ trường THPT Số 1 cũng xúm lại bên cạnh Bùi Thầm. Ở phía xa, Tống An Thần thấy Bùi Thầm nằm trên cáng thì sự mỉa mai thoáng xẹt qua đáy mắt.

Xe cấp cứu nhanh chóng chạy tới, trận đấu vẫn còn phải tiếp tục. Lương Chi Ý, Quý Phỉ Nhi và một anh chàng làm nhân viên hậu cần tới bệnh viện với Bùi Thầm, hiệu trưởng Giang lo lắng nên cũng đi theo trước.

Bùi Thầm được nâng lên xe cấp cứu. Cô gái ấn túi chườm đá trên đầu gối của Bùi Thầm, nhìn sắc mặt tái nhợt của chàng trai, cô đau lòng đến mức chảy một giọt nước mắt, nức nở nói:

“Bùi Thầm à, cậu chịu đựng thêm một chút nhé, sẽ tới bệnh viện ngay đây…”

Cảm giác đau đớn sắp khiến đầu nứt toạc, một giọt mồ hôi chảy xuống từ trên mặt Bùi Thầm. Cậu ngước mắt nhìn về phía cô gái đang chảy nước mắt, gắng hết sức chịu đựng cơn đau, giơ tay lau nước mắt của cô, giọng khàn đặc:

“Đừng khóc.”

Hết chương 34.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv