Câu chuyện nhỏ số 3: Không cần xét nghiệm ADN, chắc chắn là con ruột.
Lúc Từ Di Nhiên mang thai đứa thứ hai, Lạc Nhân và Nhã Tịnh cũng chào đón con đầu lòng. Không quan tâm quá khứ ra sao, từng xảy ra chuyện gì, ở hiện tại và tương lai, tất cả đều là bạn bè thân thiết.
Từ Di Nhiên ngay lần đầu nhìn thấy con gái của Lạc Nhân và Nhã Tịnh, trong đầu lập tức có dự tính cho tương lai, không sợ con trai lớn lên sẽ ế vợ.
Lúc đưa Cố Niên đến bệnh viện thăm em bé, cậu nhóc cũng cũng tỏ ra rất thích em gái. Có điều, dù Từ Di Nhiên và Cố Niên có thích con gái Lạc Nhân, muốn làm sui gia vẫn phải qua sự đồng ý của Cố Dã.
Lý do rất đơn giản, Từ Di Nhiên xem Lạc Nhân và Nhã Tịnh là bạn bè quen biết lâu năm. Nhưng đối với Cố Dã, Lạc Nhân vẫn là tình cũ của Từ Di Nhiên, vì vậy cho dù mối quan hệ hiện tại có tốt đến đâu cũng phải giữ khoảng cách.
Chớp mắt thời gian cứ trôi qua chẳng đợi ai, duy nhất tình yêu ngày càng nồng đượm.
Nói về bọn trẻ, mặc dù mối quan hệ bình thường rất tốt nhưng Cố Niên và Nhạc Thành lại khiến người lớn vô cùng lo lắng, nguyên nhân vì cả hai đứa nhỏ ở chung một chỗ thì y như rằng không gian liền yên tĩnh không chút tiếng động, mạnh ai nấy chơi không hề hợp tác chơi cùng đối phương.
Duy nhất có Cố Diên Hi, một cô nhóc siêu quậy không bao giờ cho người khác được không gian yên tĩnh. Giống như anh trai Cố Niên, Cố Diên Hi từ rất nhỏ đã bộc lộ rõ tính cách, nhưng lần này bà Từ lại tự trách bản thân đã lơ là trong việc đi chùa tích đức cầu cháu gái đừng giống mẹ. Kết quả Cố Diên Hi ra đời y hệt Từ Di Nhiên, tính tình lại có sự quái gở.
Đặc biệt ở chỗ, tuy tính cách của Cố Diên Hi giống Từ Di Nhiên nhưng lại sở hữu tài năng hội họa của Cố Dã, sở thích vẽ tranh cũng tự phát triển rất sớm và rõ rệt.
Những ngày cận Tết, tâm tình của Cố Diên Hi không tốt, cụ thể là vì thời gian Từ Di Nhiên độc chiếm Cố Dã quá nhiều.
Sáng sớm, Cố Diên Hi lấy trộm được chìa khóa dự phòng ở phòng tranh của Cố Dã, cô nhóc nghịch ngợm lon ton đi bắc ghế mở khóa cửa phòng bố mẹ.
Cố Diên Hi mở được cửa liền hớn hở chạy vào trong, ra sức lay Cố Dã đang ngủ, cất giọng non nớt gọi: "Bố, dậy đi, chúng ta ra công viên vẽ tranh."
Cố Dã mơ màng hé mắt, vừa nhìn thấy Cố Diên Hi liền giật mình, theo phản xạ vội kéo tấm chăn đang đắp hờ hững ở giữa tấm lưng trần của Từ Di Nhiên lên cao. Anh xoay đầu nhìn Cố Diên Hi, bất an hỏi: "Sao con vào được đây?"
Cố Diên Hi giơ xâu chìa khóa lên trước mặt Cố Dã, huơ huơ thích thú, thành thật đáp: "Con lấy trong phòng tranh."
Cố Dã thở dài, hoàn toàn cạn lời với độ tinh ranh của Cố Diên Hi.
Đột nhiên, Cố Diên Hi phát hiện Từ Di Nhiên đang nằm sấp trên người Cố Dã, cô nhóc liền khó chịu đẩy cô, không vui hối thúc anh: "A! Bố dậy đi, con muốn ra công viên vẽ tranh, bố bảo mẹ trả bố lại cho con!"
Từ Di Nhiên bị Cố Diên Hi làm cho tỉnh giấc, cô mơ màng nhìn cô nhóc đang phụng phịu, lười biếng chuyển động, ngái ngủ lên tiếng: "Đừng làm phiền vợ chồng người khác chứ."
Cố Diên Hi không bỏ cuộc, tiếp tục dùng sức đẩy Từ Di Nhiên ra khỏi người Cố Dã: "Mẹ mau trả bố cho con!"
Từ Di Nhiên nhướng người hôn lên môi Cố Dã, sau đó tiếp tục vùi mặt vào cổ anh nhắm mắt.
Không giành được Cố Dã, Cố Diên Hi giận dỗi giẫm chân ăn vạ, mếu máo lên giọng: "Bố!"
Cố Dã cười khổ, bị Từ Di Nhiên nằm trên người không có cách nào ngồi dậy, vả lại cả hai đều đang trong trạng thái "cấm trẻ em", anh muốn xuống giường lúc này cũng không thể.
Hết cách, Cố Dã phải nhẹ nhàng dụ Cố Diên Hi: "Con chuẩn bị dụng cụ đi, bố rửa mặt thay quần áo xong sẽ xuống ngay."
"Dạ được." Nhận được câu trả lời, Cố Diên Hi liền hí hửng chạy ra ngoài, còn không thèm ngoái đầu lại lấy một lần.
Đợi Cố Diên Hi đi khỏi, Từ Di Nhiên mới mở lời trách: "Anh còn nói chúng ta là chân ái, bây giờ anh còn công khai nuôi dưỡng tình địch trong nhà."
Cố Dã bật cười, tém gọn tóc Từ Di Nhiên ra phía sau, vỗ về như cách dụ dỗ một đứa trẻ: "Cả buổi tối đều dành cho em rồi, giờ em nhường anh cho con vài tiếng đi."
Từ Di Nhiên vòng tay ôm cổ Cố Dã, nhất quyết không buông: "Tại sao em phải nhường chồng mình cho người khác? Em mặc kệ, bây giờ anh xuống giường xem như không còn yêu em."
Cố Dã cười bất lực, ôm ngang người Từ Di Nhiên lật cô nằm nghiêng qua. Anh vừa cúi đầu xuống định hôn thì cô bỗng đẩy anh ra, chậm rãi đi xuống giường khóa trái cửa, còn móc luôn dây xích phía trên, cho dù Cố Diên Hi có mở khóa được lần nữa cũng không thể mở ra.
Dõi theo Từ Di Nhiên mang nụ cười gian tà đến gần, khóe môi Cố Dã càng cong cao hơn, trong phút chốc chẳng hề nhớ đến cuộc hẹn với con gái.
Đợi một lúc lâu không thấy Cố Dã xuống nhà, Cố Diên Hi lại cực nhọc leo cầu thang lên tìm. Cửa lại bị khóa, Cố Diên Hi không cam tâm đập cửa phá rối, nhưng cho dù bên ngoài ồn ào thế nào, tình thú bên trong vẫn không giảm.
...
Cuối năm cả nhà tụ họp lại, căn nhà yên tĩnh của ông bà Từ luôn chìm trong tĩnh lặng nay lại náo nhiệt. Bà Từ luôn ngưỡng mộ bạn bè có con cháu đông đủ, nay bà lại nhận được sự ngưỡng mộ ngược lại của họ.
Buổi tối cả nhà ngồi quây quần ở phòng khách cười nói, ăn bánh uống trà, xem chương trình hài kịch cuối năm. Cố Niên cùng Nhạc Thành chơi mô hình LEGO ở một góc, Cố Diên Hi lại cầm chong chóng chạy vòng vòng trong nhà tự tìm niềm vui.
Giữa bầu không khí sôi nổi, tiếng nói trong veo lảnh lót của Cố Diên Hi bỗng vang lên: “Anh Thành, anh có muốn lấy em không?”
Không gian lập tức yên lặng, tất cả đồng loạt xoay đầu nhìn về phía Cố Diên Hi, cô bé trắng trẻo xinh xắn giương mắt to tròn nhìn Nhạc Thành chờ câu trả lời. Gương mặt Nhạc Thành hoang mang ngước nhìn Cố Diên Hi, từ từ lắc đầu.
“Ây da!” Cố Diên Hi cao giọng than thở, gương mặt phúng phính phụng phịu: “Anh lấy em đi, bố mẹ em có nhiều tiền lắm.”
Trên gương mặt không cảm xúc của Nhạc Thành, bỗng hiện lên nụ cười hết sức gượng gạo.
Thấy biểu cảm của Nhạc Thành, người lớn đều bật cười. Trong lúc ấy, Cố Dã cứng nhắc xoay đầu nhìn Từ Di Nhiên, dường như cảnh tượng vừa xảy ra có chút quen mắt, anh cẩn thận dò hỏi: “Bà xã, là em dạy con sao?”
Từ Di Nhiên thành thật gật đầu, trạng thái đang vui sướng vì con gái học hỏi quá nhanh, chứng tỏ Cố Diên Hi rất thông minh, nhanh nhạy. Thấy nét mặt Cố Dã cứng đờ, Từ Di Nhiên khoác tay anh, tỏ ra bất đắc dĩ: “Ông xã, xã hội bây giờ thay đổi rồi, nhắm trúng mục tiêu phải tấn công, nếu không... làm sao có chúng ta của hiện tại?”
Cố Dã chịu thua với lý lẽ của Từ Di Nhiên, anh cười trong bất lực, ngả đầu lên đầu cô cảm nhận cảm giác bình yên, lặng lẽ cùng cô nhìn về phía bọn trẻ đang nô đùa.
Ý nghĩa trọn vẹn của “gia đình” chưa bao giờ gọi là đủ nếu thiếu đi sự chân thành và thấu hiểu. Chẳng ai được lựa chọn gia đình cho mình khi sinh ra, chỉ có chính mình mới thay đổi được tốt xấu của những gì mình đang có.
....HẾT....