Buổi tối trong phòng, Từ Di Nhiên ra ngoài hiên bên hông phòng ngủ hít thở không khí, khung cảnh bao phủ trước mắt đều là rừng núi tối đen, duy nhất trên lối mòn phía xa mới phát ra ánh đèn vàng từ cột điện.
"Chị Nhiên!"
Tiếng kêu thì thầm vang lên, Từ Di Nhiên có chút ngỡ ngàng xoay đầu nhìn qua Nhã Tịnh đang ở ban công phòng bên cạnh chồm người qua, dáng vẻ cô ta vừa lén lút vừa hứng khởi.
Từ Di Nhiên cười lạnh một tiếng, từng bước thong thả đến gần, thắc mắc hỏi: "Sao đột nhiên cô lễ phép vậy? Nói đi, muốn tôi giúp gì cho cô?"
Nhã Tịnh cười ngại ngùng, quay đi quay lại kiểm tra xung quanh như đang làm chuyện mờ ám, giọng nói chỉ thì thào vừa đủ nghe: "Nể tình chúng ta có quen biết, chị chỉ tôi cách đưa Lạc Nhân lên giường đi."
Từ Di Nhiên cười hắt mạnh ra một hơi, biểu cảm một màu kỳ thị: "Tôi có đưa anh ta lên giường bao giờ, làm sao mà biết để giúp cô."
"Thì... chị chỉ cách giống như chị làm với chồng chị."
"À..." Nhắc tới Từ Di Nhiên bỗng nhiên cảm thấy hưng phấn, dáng vẻ bỗng chốc trở nên kiêu ngạo, tự đắc nói: "Đàn ông mà, đôi khi ngoài mặt tỏ ra lạnh lùng, cô cứ lấn tới không tha thì người đàn ông nằm dưới thân cô đảm bảo không còn sức kháng cự."
"Chị chắc không?" Nhã Tịnh hoài nghi hỏi lại.
"Cô không tin?" Từ Di Nhiên nhấn giọng ở cuối câu, nụ cười cũng hiện lên ý nham hiểm.
Nhã Tịnh nghiêm túc lắc đầu, sức đàn ông vốn mạnh, căn bản không thể khống chế được họ nằm im.
Từ Di Nhiên thở dài một hơi thương xót, ngoắc tay Nhã Tịnh, đùa như thật: "Qua đây, tối nay cho cô xem học hỏi kinh nghiệm."
"Không cần! Biến thái như vợ chồng hai người, tôi không xem nổi." Nhã Tịnh vội vàng lắc đầu cự tuyệt, tay chân luống cuống nhanh chóng quay trở vào trong phòng.
Từ Di Nhiên bất giác tươi cười, thầm nghĩ hai con người quá sức trong sáng ở chung với nhau như Lạc Nhân và Nhã Tịnh, nói không chừng đến đêm tân hôn bọn họ cũng chỉ biết nằm cạnh nhau ngủ như hai xác sống.
Bước đến thành lan can hóng gió, Từ Di Nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn trên cao, ánh trăng tròn to vô cùng sáng. Từ Di Nhiên cảm nhận được sự bình yên và tự do, khóe môi không ngừng cong lên cao đầy mãn nguyện.
Qua vài đợt gió thổi tới, Từ Di Nhiên bị làm cho cay mắt, nước mắt cũng vì bị cay mà chảy ra ròng ròng.
Cố Dã vừa tắm xong đi ra, xoay đầu nhìn thấy Từ Di Nhiên đứng ngoài hiên, anh liền bước ra, lo lắng nhắc nhở: "Bà xã, sao em lại ra đó, nhỡ bị cảm lạnh thì sao?"
Nghe tiếng Cố Dã, Từ Di Nhiên quay lại, nước mắt trên mặt vẫn chưa lau hết, dưới ánh đèn hắt vào càng khiến những giọt nước trở nên lấp lánh.
Cố Dã sững người vài giây, nhanh chân bước đến ôm Từ Di Nhiên vào lòng, mặt mày khẽ nhăn lại, bất an hỏi: "Em sao vậy, có chỗ nào khó chịu à?"
Ngón tay Cố Dã lướt trên má Từ Di Nhiên lau đi những giọt nước mắt còn vương lại, cô lập tức hiểu ra ý anh, nhưng cơ hội tốt không dễ có, liền nhập vai tỏ ra ủy khuất: "Ông xã, em cảm thấy bản thân của mình bây giờ rất vô dụng, cái gì cũng không làm được, lúc nào cũng phải sống trong tư tưởng cẩn thận khiến em thật sự rất mệt mỏi."
Càng nói nước mắt Từ Di Nhiên càng chảy ra, Cố Dã chỉ chăm chăm lo cho cảm xúc của cô mà chẳng hề để ý đến việc cô cố tình không chớp mắt, để gió thổi qua cho cay mắt có cái mà giả vờ khóc.
"Anh xin lỗi, đều là lỗi tại anh." Cố Dã áy náy ôm chặt Từ Di Nhiên thêm một chút, lẽ ra người nên chủ động phòng thai và cứu đối phương là anh. Nếu ngay từ đầu anh chủ động làm tất cả thì giờ đây Từ Di Nhiên không phải mang thai trong khi bản thân cô chưa sẵn sàng.
Nghe thấy giọng nói có hơi hoảng loạn của Cố Dã, Từ Di Nhiên nửa chột dạ nửa lại phấn khích. Cô vòng tay ôm eo anh, ngả đầu vào ngực anh, trên khuôn mặt đáng thương lập tức trở nên ranh mãnh, cố tình thủ thỉ bằng giọng điệu ủy khuất: "Ông xã, anh để em được làm những điều em muốn có được không? Em chắc chắn sẽ không làm những việc có tác động mạnh, chỉ những việc nhẹ nhàng thôi."
Cố Dã lặng lẽ thở ra một hơi nặng nề, Từ Di Nhiên vốn không thuộc về kiểu người có thể ngồi yên quá lâu, chỉ sợ ép buộc lâu dài khiến cô thêm stress.
Suy nghĩ kỹ lưỡng, cuối cùng Cố Dã cũng xiêu lòng đồng ý đàm phán: "Được, chỉ cần trong giới hạn an toàn, tất cả đều có thể được."
Từ Di Nhiên ngẩng đầu ngay lập tức, hai mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào Cố Dã, mong chờ xác nhận lại: "Anh nói thật sao?"
"Thật." Cố Dã gật đầu khẳng định, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn Từ Di Nhiên.
Khóe môi Từ Di Nhiên từ từ cong lên đầy gian tà, khác hẳn vài phút trước, nét mặt thiếu đứng đắn đã hoàn toàn che lấp gương mặt vô tội khi nãy.
Đến tận lúc này Cố Dã mới phát giác ra điều sai trái, vẻ mặt anh đầy hoài nghi, chợt nhíu mày hỏi: "Em lừa anh?"
"Ông xã, anh nói gì vậy, em không hiểu." Từ Di Nhiên dù bị bắt tội vẫn bày ra thái độ tỉnh bơ. Cô hạ tầm mắt xuống bờ ngực trắng trẻo chưa cài nút trên cùng của Cố Dã, đưa tay lên cài giúp anh.
Cài xong, Từ Di Nhiên đột ngột hướng mắt lên nhìn thẳng vào mắt Cố Dã, từ ánh mắt đến giọng nói đều không giấu được vẻ đắc chí: "Lời nói ra không thể nuốt lại. Hoàng tử nhỏ của em, mau vào phòng, cởi quần áo, nằm lên giường, đợi em."
Cố Dã hít sâu một hơi cam chịu, từng bước cứng nhắc quay trở vào phòng, dù sao cũng không thể nuốt lời, càng không thể phá hỏng tâm trạng của Từ Di Nhiên.
Đợi Cố Dã vào trong, Từ Di Nhiên liền liếc sang chỗ Nhã Tịnh đang nấp trong phòng cô ta nhìn ra. Từ Di Nhiên ung dung bước tới gần lan can ngăn cách hai phòng, gõ ngón cái vào thái dương mình, tốt bụng truyền kinh nghiệm.
"Muốn lừa được đàn ông lên giường, ngoài hành động còn cần đến đầu óc. Không thể nhẹ nhàng thì phải thô bạo, đàn ông mình thích, nhất định phải biến thành của mình."
Mặc dù đã hai mươi ba tuổi, Nhã Tịnh vẫn rất mơ hồ trong chuyện nam nữ, trước đó cũng chỉ biết tìm mọi cách mưu sinh, chuyện tình cảm càng chưa từng nghĩ tới.
Cho đến khi sự việc lão bố nuôi bị bắt, Nhã Tịnh bị Từ Di Nhiên bắn, lúc trong bệnh viện không ai lui tới hỏi thăm thì duy nhất Lạc Nhân là quan tâm cô ta.
Nghĩ lại, Nhã Tịnh vẫn luôn tự hỏi tại sao Từ Di Nhiên lại bắn phát súng đó, sau đó lại muốn cô ta tiếp cận Lạc Nhân. Có thể, Từ Di Nhiên bắn một viên đạn cảnh cáo vì hôm đó Nhã Tịnh đứng về phe lão bố nuôi, chuyện Lạc Nhân chỉ là trùng hợp. Nhưng cũng rất có thể, Từ Di Nhiên đã dự đoán trước được mọi việc mới cố tình bắn ra phát súng đó.
Dù sao chuyện cũng đã qua, Nhã Tịnh chưa từng có ý nghĩ trách móc hận thù Từ Di Nhiên, ngược lại còn phải cảm ơn cô vì đã giúp cô ta thoát khỏi lão bố già, sau đó còn yêu được một chàng cảnh sát.
Nhã Tịnh cong môi cười ẩn ý, đến tủ đầu giường lấy điện thoại gọi cho Lạc Nhân, vờ đau đớn nói: "Anh qua giúp em..."
Nói lấp lửng, Nhã Tịnh vội vàng tắt máy, không chờ câu trả lời đồng ý hay từ chối của Lạc Nhân.
Vừa cúp máy chưa được bao lâu cửa phòng đã gõ, Nhã Tịnh nhanh chóng chạy ra mở cửa.
Mới thấy mặt Nhã Tịnh, Lạc Nhân đã hốt hoảng hỏi: "Em bị làm sao?"
Nhã Tịnh rụt rè chỉ về phía giường, vẻ mặt mếu máu sợ hãi: "Có con gì đó trên giường."
Lạc Nhân bước vào trong, Nhã Tịnh liền đóng cửa, tiện tay khóa chốt rút chìa khóa. Đến khi Lạc Nhân đến giường lật chăn gối lên kiểm tra, Nhã Tịnh từ phía sau bất ngờ nhảy bổ lên đè anh ra giường.
Giây trước giật mình ngạc nhiên, giây sau Lạc Nhân liền hiểu ra ý đồ của Nhã Tịnh. Anh nằm sấp trên giường, bị Nhã Tịnh đè trên lưng, khổ tâm hỏi: "Em muốn gì?"
Nhã Tịnh cực nhọc kéo Lạc Nhân nằm ngửa lại, đến khi mặt đối mặt liền nở nụ cười nguy hiểm. Nhã Tịnh ngồi quỳ đè trên chân Lạc Nhân chặn lại, từng lời nói ra nhẹ nhàng nhưng lại mang đầy hàm ý: "Không có gì, chỉ là muốn đêm nay biến anh thành người đàn ông của em."
Lạc Nhân còn chưa kịp phản ứng, Nhã Tịnh bỗng cúi xuống phủ môi lên môi anh. Tiếng hét của Từ Di Nhiên bên phòng bên cạnh bỗng vọng đến, Nhã Tịnh ngẩng đầu suy tư, nghiêm túc nói: "Anh xem, đã cất công đến nơi đồng không mông quạnh thế này, không làm chuyện đen tối thật uổng phí."
Nhã Tịnh vừa dứt lời đột nhiên bị Lạc Nhân trở người đè ngược xuống giường, anh khẽ mỉm cười bất đắc dĩ: "Em có lòng như vậy, anh cũng không từ chối nữa."
Trong lòng Nhã Tịnh lâng lâng, trộm cười thầm cảm ơn Từ Di Nhiên vì tiếng hét vừa nãy đã làm kích động đến Lạc Nhân.
Từ Di Nhiên nằm trên giường, tay gác che mắt lại, mặt mày nhăn nhó đau đớn chịu đựng từng cơn dày vò.
Cố Dã dù cố gắng thế nào vẫn không nhịn được cười, đôi tay mềm mại không ngừng chuyển động trên da thịt Từ Di Nhiên.
Từ Di Nhiên vô tình rơi vào tình huống xấu hổ, thẹn quá hóa giận thúc giục: "Ông xã, anh nhanh lên."
"Đều tại em không biết lượng sức mình, chưa gì đã hăng hái như vậy."
"Đều tại con anh đấy!" Từ Di Nhiên không cam tâm lên giọng cãi lại, nghĩ đến lại mất mặt không dám nhìn thẳng.
Cố Dã bật cười thành tiếng khó tin, tay xoa bóp không ngừng nghỉ, nửa tội nửa thương, vừa đấm vừa xoa: "Nếu em để giống như bình thường đã được rồi, tham lam nằm trên để rồi bị thế này."
Từ Di Nhiên bỏ tay che mắt ra, nghiêm trọng nhìn Cố Dã, mạnh mẽ tuyên bố: "Anh không hiểu, đó gọi là tự tôn!"
Nụ cười trên môi Cố Dã càng lúc rạng rỡ hơn, bình tĩnh đáp lại: "Vậy em cứ giữ tự tôn để nằm trên đi, lần sau bị chuột rút anh không thèm xoa cho đâu."