Lão bố nuôi cùng Nhã Tịnh và người đàn ông trẻ còn lại lập tức bật dậy tụ chung một chỗ, những tên vệ sĩ bên ngoài nghe thấy tiếng kính vỡ liền nhốn nháo kiểm tra khắp nơi.
Nhã Tịnh cùng người đàn ông bị lão bố nuôi kéo đứng che chắn cho ông ta, bên ngoài rần rần tiếng bước chân của đám vệ sĩ càng khiến không khí thêm phần hồi hộp.
Người đàn ông đang bảo vệ lão bố nuôi bất ngờ hét lên một tiếng, khuỵu hẳn người xuống sàn nhà, ống quần màu xám bên chân phải từ từ bị nhuốm máu đến ướt đẫm.
Lão bố nuôi nhận thức được tình hình ngày càng phức tạp, chưa kịp phản ứng thì tiếng súng bỗng vang lên, mặt sàn ngay trước mũi chân ông ta bị vỡ tung vì viên đạn vừa rồi. Lão bố nuôi vội đẩy Nhã Tịnh sang hướng đạn bắn tới, cô ta liền ăn ngay một phát đạn vào bả vai trái.
Không gian càng lúc càng náo loạn, lão bố nuôi vội vã xoay người chạy ra phía sau nhà thoát thân. Đi được hai bước, chân trái của ông ta bỗng nhiên ăn một phát đạn, lết thêm hai bước, chân kia cũng trúng đạn mà ngã nhào ra sàn không đứng dậy nổi.
Qua một lúc, bên ngoài lẫn bên trong đều yên ắng trở lại, trong nhà bên phe lão bố nuôi và nhà Tịnh đều nửa sống nửa chết nằm trên vũng máu, muốn kêu cứu giờ đây cũng trở nên bất khả thi.
Đứng xem trò vui cả buổi, A Nhĩ thư thái cất bước đến gần lão bố nuôi, ngồi xổm trước mặt ông ta cười nói: “Quên giới thiệu với ông, chị tôi, cũng chính là vợ anh rể tôi, là vợ của Cố Dã, Từ Di Nhiên, vốn là tay súng bắn tỉa luôn có thành tích xuất sắc trong những người được đào tạo ở Kiều gia, ngưỡng mộ không?”
Lão bố nuôi trợn mắt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn chằm chằm vào A Nhĩ, rồi nhìn sang dáng vẻ tự đắc của Cố Dã. Trước khi ông ta đưa Cố Dã về đây đã sớm tính toán phòng bị, kết quả lại bị Từ Di Nhiên đi sớm một bước, khiến ông ta cơ hội bỏ chạy cũng chẳng kịp.
Tiếng cửa chính bỗng mở ra, Từ Di Nhiên đeo sau lưng một cây súng bắn tỉa chuyên dụng của quân sự, từng bước đầy quyền lực bước vào trong. Đến chỗ Cố Dã đang đứng, Từ Di Nhiên khẽ nở nụ cười dịu dàng, khi liếc sang đám người kia liền đổi sang lạnh lẽo không đến nửa giây.
Trước những ánh mắt dò xét cẩn trọng của phía bên người lão bố nuôi, Từ Di Nhiên thản nhiên như không, quay lại Cố Dã hỏi han: “Ông xã, bọn họ không làm gì anh chứ?”
“Không có.” Cố Dã nói xong liền vờ thở dài than thở: “Bọn họ chỉ nói anh không quan trọng với em thôi, nhưng người nói bị em bắn chết chưa kịp nhắm mắt.”
Từ Di Nhiên theo hướng tay Cố Dã chỉ nhìn về phía người đàn ông nằm trên vũng máu, nếu khi nãy hắn ta không giơ súng về phía Cố Dã thì có lẽ đã giữ được cái mạng.
Cô cười lạnh nhìn đám người trước mặt một lần nữa, kể cả gương mặt hoang mang pha lẫn hoảng sợ của Nhã Tịnh cũng chẳng bỏ qua.
“Nhĩ, cho người thu dọn, ai còn sống tống đến đồn cảnh sát, chị đây còn phải để đức cho tương lai.”
Cả Cố Dã lẫn A Nhĩ nghe thấy liền bật cười, cùng Từ Di Nhiên thong thả rời đi khỏi nơi đậm mùi máu tanh.
Ra đến cửa, Từ Di Nhiên xoay đầu nhìn Cố Dã, thấy bộ dạng phụng phịu của anh khó mà nhịn cười. Dáng vẻ khi anh ngồi một mình nói chuyện với lão bố nuôi chẳng chút e dè, đến khi cô xuất hiện lại dùng vẻ mặt như chịu ấm ức nhìn cô.
Trong khóe mắt của Từ Di Nhiên phát hiện bóng đen chuyển động, tiếng súng nổ vang lên.
Trong chớp mắt Từ Di Nhiên xoay người đẩy Cố Dã tránh ra, viên đạn bay ngang người cô, xước qua phía trong bắp tay trái. Từ Di Nhiên động tác nhanh gọn, kéo thanh súng sau lưng nhắm vào người đàn ông bị thương ở chân, hắn ta đồng thời tiếp tục giơ súng bóp cò lần thứ hai.
Súng của Từ Di Nhiên được nâng cấp, độ giảm thanh được hạ xuống mức tối thiểu. Không rõ ai nhanh tay hơn, viên đạn của người đàn ông ghim vào cột ở phía trước nhà, viên đạn của Từ Di Nhiên nằm ngay chính giữa trán của hắn ta.
Nhã Tịnh và lão bố nuôi không giấu được hoảng loạn, bất giác run rẩy nhìn Từ Di Nhiên hạ súng xuống, ánh mắt cô một màu vô cảm hướng về phía bọn họ.
An toàn rời khỏi căn biệt thự, A Nhĩ lái xe đưa Từ Di Nhiên đến bệnh viện sơ cứu vết thương. Ngồi trên xe Cố Dã lòng nóng như lửa đốt, khăn tay cầm máu cho Từ Di Nhiên không dám nới lỏng.
“Bà xã, em cảm thấy thế nào? Không được ngủ đâu.”
Từ Di Nhiên nghe xong bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng trấn an Cố Dã: “Em chỉ bị ngoài da, không nghiêm trọng đến mức đó đâu.”
Cố Dã không muốn cùng Từ Di Nhiên tranh cãi, chỉ cần nhìn tấm khăn trắng đang loang dần sang màu đỏ vì máu, anh cũng có thể đoán được vết thương chẳng nhẹ như cô nói.
Ở bệnh viện, trong lúc Từ Di Nhiên sơ cứu vết thương, Cố Dã vào toilet rửa máu trên tay, A Nhĩ đi cùng anh, đến khi chỉ có hai người mới lên tiếng hỏi: “Anh rể, rốt cuộc thân thế thật sự của anh là như thế nào vậy?”
Cố Dã đang rửa tay dưới vòi nước lạnh, nghe A Nhĩ hỏi anh chậm rãi hướng mắt nhìn bản thân trong gương, biểu cảm trở nên trầm mặc, không nhanh không chậm cất tiếng đáp: “Khi tôi còn nhỏ, bố mẹ tôi ly hôn vì tính tình trăng hoa của bố tôi, mẹ tôi không có tài chính, tôi buộc phải theo bố. Sống cùng bố và mẹ con Cố Chính Vũ, cuộc sống của tôi chẳng khác nào ăn nhờ ở đậu, không có tiếng nói, không có ước mơ, cũng không có tình yêu thương từ bố.
Năm mười tuổi, trong một lần đi rửa xe hơi kiếm tiền, tôi tình cờ gặp được bố nuôi, ông ta khi ấy đầy khí chất và giàu có, còn ngỏ lời muốn nhận tôi làm con nuôi, cho tôi chỗ ăn chỗ ở, còn cho tôi đến ngôi trường tốt nhất để học tập. Khi ấy sống với bố ruột không còn hy vọng về tương lai, bỗng nhiên được một người giang tay kéo tôi khỏi vực thẳm, nên tôi chẳng nghĩ ngợi liền không một lời bỏ nhà theo ông ta.
Sau khi theo bố nuôi, tôi thật sự được sống trong sung sướng, ngoài đi học ở trường chỉ cần học võ, bắn súng, tiền bạc không cần phải lo đến. Năm mười bảy tuổi, lần đầu tiên tôi được giao thực hiện phi vụ buôn bán vũ khí cho bố nuôi, may là thành công trót lọt. Cũng chính khi ấy, tôi biết bản thân là con cờ bị điều khiển, cầm được trong tay số tiền thưởng lớn lại chẳng chút vui vẻ.
Trong lúc lang thang trên đường ngẫm cuộc đời đang được sống, tôi nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô gái phát ra từ một khu đất nhỏ bị bỏ hoang, nằm khuất sau dãy nhà xập xệ không ai ở. Khi tôi tìm được chỗ phát ra giọng cô gái kia thì phát hiện một đám thanh niên ba, bốn người vây quanh, cô ấy bị cưỡng ép nằm trên mui xe hơi không ngừng vùng vẫy la hét.
Giữa lúc ẩu đả, tôi bất ngờ bị đánh vào từ phía sau, ngã xuống bất tỉnh, khi tỉnh dậy đã nằm trong bệnh viện, chuyện từng xảy ra không hề nhớ. Người bố nuôi đó sau khi biết tôi bị mất trí nhớ, trở thành con người khù khờ không còn khả năng lợi dụng, ông ta liền bỏ mặc sống chết vì không muốn vướng tay vướng chân.
Sau đó cảnh sát liên lạc với nhà bố ruột tôi, bọn họ phải có trách nhiệm nuôi dưỡng tôi vì khi đó tôi vẫn chưa đủ tuổi. Lần nữa trở về nhà, nhiều lần nghe thấy bọn họ nói nuôi một cục nợ, tôi vì mất trí nhớ trở nên vô dụng nên luôn chịu đựng, kể cả khi bố tôi bắt tôi chọn ngành quản trị thay vì mỹ thuật như tôi mong muốn, tôi vẫn không hề phản đối mà nghe theo.
Suốt quãng thời gian làm việc ở công ty bố tôi, tôi không nhận được một xu nào, thế nên phải đến cửa hàng tiện lợi làm việc kiếm tiền sinh hoạt, từ đó mới gặp lại Di Nhiên. Lần trước lúc về quê, chuyến xe tôi đi gặp tai nạn, vô tình nhớ lại tất cả những chuyện ở quá khứ.”
A Nhĩ chăm chú nghe Cố Dã kể, cậu gật gù, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Hóa ra, so với chị Nhiên, hoàn cảnh của anh cũng chẳng khá hơn là bao.”
Cố Dã cong môi mỉm cười, đưa tay tắt vòi nước đang chảy, hoàn toàn thừa nhận ý của A Nhĩ: “Phải, vì giống nhau nên tôi mới hiểu tại sao luôn có cảm giác đồng cảm với quá khứ của Di Nhiên, giữa tôi và cô ấy vốn đã có một sợi dây liên kết, trải qua bao nhiêu chuyện, chúng tôi vẫn có thể ở bên nhau.”
“Anh rể, anh thật lòng yêu chị đúng không?”
Trước sự chờ đợi câu trả lời của A Nhĩ, Cố Dã lần nữa nhìn thẳng vào mắt mình trong gương, trong đầu chỉ tồn tại duy nhất một suy nghĩ, thật lòng đáp: “Dù là mất trí hay nhớ lại, tôi chỉ có một mình cô ấy.”