Hơn hai mươi phút, xe dừng lại trước một tòa nhà hai mươi tầng, bốn chiếc xe hơi màu đen đổ dọc bao quanh ngay cửa chính của tòa nhà, tầm bảy tám người đàn ông mặc vest đen chắp tay phía trước đứng cạnh xe chờ đợi. Thông thường việc đi đòi nợ ở các công ty không cần phải làm rầm rộ, nhưng lần này là vì muốn gây sự chú ý của Cố Dã mà A Nhĩ sáng sớm đã huy động anh em đến làm náo động bầu không khí.
Xe vừa dừng lại ở giữa lối chính vào cửa công ty, một đàn em nhanh chóng đến mở cửa cho Từ Di Nhiên, cô bước xuống xe thư thả đi trước, A Nhĩ đi sau cùng hai tên đàn em theo sau nữa.
Chủ của công ty là một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi, bên cạnh là nữ thư ký cùng một chàng thanh niên tầm ngoài hai mươi, sở hữu gương mặt và vóc dáng nổi bật, toát lên phong thái của một vị tổng tài tương lai.
Thấy Từ Di Nhiên đến gần, người đàn ông trung niên vội vã bước nhanh chân, miệng lưỡi hoạt động nịnh nọt: "Chị Nhiên, hôm nay ghé thăm, chúng tôi thật là có phúc lớn."
Từ Di Nhiên đột ngột dừng bước, nhếch môi châm biếm lão già đi sau lưng đang ba hoa kia: "Phúc hay họa, ông rõ nhất, lão Cố."
Từ Di Nhiên bước đến đâu, người khác lập tức dạt ra xa nhường đường, vào bên trong sảnh công ty lão Cố cử chỉ cẩn trọng đi trước dẫn đường. Nhân viên trong công ty tụ tập lại bàn tán sau lưng Từ Di Nhiên sau khi cô đi ngang qua, ai cũng biết Từ Di Nhiên là cánh tay trái đắc lực của Kiều Lục Nghị, có quan hệ mật thiết với Kiều gia, lần này được cô đích thân đến “hỏi thăm” chắc chắn có chuyện không lành.
Vào văn phòng lão Cố, hai đàn em của Từ Di Nhiên tự động kéo đóng tất cả cửa sổ, thả màn che lại khiến không gian âm u lạnh lẽo. Từ Di Nhiên thong thả ngồi xuống giữa sofa tựa lưng vào ghế, thong thả gác chân này lên chân kia, hướng tầm mắt về phía lão Cố.
Trong phòng làm việc của lão Cố, thư ký tay chân lẹ làng, mang trà bánh đến bàn mời Từ Di Nhiên rồi lùi ra sau lão Cố và chàng thanh niên trẻ.
A Nhĩ ngồi bên cạnh Từ Di Nhiên, gác tay trên lưng ghế, nhìn thẳng vào lão Cố, nở cười bỡn cợt: "Trông ông bây giờ cũng không tệ nhỉ, vậy hai mươi phần trăm cổ phần khi nào chuyển giao? Nhắc cho ông nhớ, lãi mẹ đẻ lãi con, một tháng nữa rao bán công ty là vừa"
Lão Cố cười như mếu, khom người khúm núm vội lên tiếng van nài: "Chị Nhiên, anh Nhĩ, tôi đang nhờ luật sư chuyển giao cổ phần, còn số tiền nợ xin khất lại vài tháng, đợi đợt hàng xuất ra, tôi nhất định trả ngay lập tức."
"Đừng có phí lời, chẳng ai rảnh rỗi tìm các người hết lần này đến lần khác đòi tiền, không có tiền thì giao người qua sòng bạc" Có thể nói tính A Nhĩ rất dễ chịu, nhưng gặp những trường hợp nợ dai không trả cũng khiến anh trở nên mất kiên nhẫn mà nóng tính.
"Tôi..."
"Chỉ cần cho chúng tôi khất lại, điều kiện gì chúng tôi cũng có thể đồng ý." Chàng thanh niên bước lên ngắt lời lão Cố, anh ta từ đầu đến cuối liền bình tĩnh không chút sợ hãi.
"Chính Vũ" Lão Cố hoảng hốt thốt lên.
A Nhĩ nhếch môi cười ẩn ý, ghé gần thì thầm vào tai Từ Di Nhiên: "Cố Chính Vũ, con chung vợ sau."
Cùng lúc đó, đàn em đứng ở cửa canh gác nhanh chân bước đến thông báo nhỏ cho Từ Di Nhiên biết Cố Dã đã đến.
Ánh mắt Từ Di Nhiên hiện lên tia sáng, khóe môi khẽ cong nhẹ, chăm chú quan sát Cố Chính Vũ một lượt, cố ý đưa ra yêu cầu: "Vậy giao cậu cho tôi, tôi sẽ mắt nhắm mắt mở kéo dài thời gian cho các người."
Trong khi lão Cố kinh hãi kích động, Cố Chính Vũ lại điềm tĩnh mỉm cười như đạt được ý nguyện: "Nếu được chị Nhiên để ý, đây quả là phúc phần của tôi."
Chân mày Từ Di Nhiên nhướng nhẹ, thừa đoán được ý đồ của Cố Chính Vũ.
"Chị Từ, có phải chỉ cần tôi trở thành người của chị, chị chắc chắn sẽ đồng ý?"
"Không được!!!"
Cố Chính Vũ vừa dứt lời, một tiếng nói quen thuộc vang lên, khóe môi đang cong của Từ Di Nhiên càng cong cao hơn. Từ Di Nhiên bình thản đưa mắt nhìn người con trai đang giận dữ bước đến trước mặt cô, đôi mắt đỏ hoe khiến cô vô cùng hứng thú.
Thấy Từ Di Nhiên có dấu hiệu dao động trước anh trai mình, Cố Chính Vũ sợ cô đổi ý liền vội lên tiếng gắt gỏng: “Cố Dã, đây không phải chuyện của anh, mau ra ngoài đi!”
Cố Dã vẫn cố chấp đứng yên, khóe môi hơi trễ xuống, biểu cảm vừa ấm ức vừa tức giận nhìn Từ Di Nhiên chờ đợi câu trả lời của cô về việc chọn anh hay Cố Chính Vũ.
Từ Di Nhiên không rời mắt khỏi Cố Dã trông như sắp khóc đến nơi, cô nhịn cười nói: "Tôi bây giờ chỉ hứng thú với Cố Chính Vũ."
Cố Dã kinh ngạc tròn mắt, nét mặt Cố Chính Vũ lại hiện lên sự đắc ý, có được Từ Di Nhiên cũng đồng nghĩa với việc có Kiều gia làm chỗ dựa, bản thân lại được xem trọng ngang ngửa Từ Di Nhiên, dại gì mà bỏ qua cơ hội tốt này.
Mặc dù cùng là đàn ông con trai, A Nhĩ vẫn phải thầm cảm thán trước ngoại hình của Cố Dã, lúc giận cũng đáng yêu thế kia khó trách Từ Di Nhiên không nỡ từ bỏ. A Nhĩ cười cười đầy gian tà, khoác vai Từ Di Nhiên thân mật, tâm đắc nói: "Hai anh em họ cùng tình nguyện, hay chị chọn cả hai đi, giúp họ mau trả nhanh nợ."
"Không tệ." Từ Di Nhiên cười, ánh mắt mang theo sự dò xét, cố tình hỏi Cố Dã mắt đã ướt: "Cố Dã, tôi chỉ thích người hiểu chuyện, anh như vậy là đang muốn dùng mỹ nam kế để làm động lòng tôi?"
Đôi mày Cố Dã cau chặt lại nhìn Từ Di Nhiên không chớp mắt, người tối qua hỏi anh có muốn kết hôn, sáng hôm sau lại chính miệng bảo có hứng thú với em trai anh. Cảm giác tình cảm bị trêu đùa, Cố Dã quay phắt đi trong đau đớn, đến cửa liền bị hai đàn em Từ Di Nhiên chặn lại. Anh khó hiểu xoay đầu nhìn Từ Di Nhiên, bắt gặp cái mỉm cười ngọt ngào hiện hữu trên môi cô, giống như mỗi lần cô đến cửa hàng chỉ cười như thế với anh.
Từ Di Nhiên lấy lại dáng vẻ lạnh lùng chậm rãi đứng dậy, nhắc nhở lão Cố: "Tôi cho các người hai tháng, cổ phần phải chuyển giao nội trong tuần này."
Lúc chuẩn bị rời đi, Từ Di Nhiên đến cạnh Cố Chính Vũ, lời nói đầy ám muội cố ý cho Cố Dã nghe thấy: "Tối nay gặp"
Từ Di Nhiên rời đi, lướt qua Cố Dã để lại cho anh một cái nhếch môi sâu xa.
Đợi Từ Di Nhiên và người của cô rời khỏi, lão Cố lấy lại dáng vẻ bình thường, lên giọng mắng Cố Chính Vũ: "Con điên rồi sao? Tự dưng đâm đầu vào Từ Di Nhiên, cô ta là quỷ hút máu, còn độc ác hơn cả Kiều Lục Nghị, con..."
Lão Cố tức đến không thở nổi, chống tay trên thành ghế giữ thăng bằng ngồi xuống.
"Cha, thay vì nghĩ như vậy, sao cha không nghĩ lấy lòng Từ Di Nhiên, khiến cô ta nghe lời con." Cố Chính Vũ nói với giọng điệu tự đắc, hai tay đút túi quần với dáng vẻ đầy tự tin.
"Thật là hết nói nổi con." Lão Cố lắc đầu, vẻ mặt trông vô cùng khổ sở.
Nghe xong cuộc đối thoại của Cố Chính Vũ và lão Cố, Cố Dã đẩy cửa ra ngoài, trong lòng anh rối bời không biết nên mặc kệ hay giành lại Từ Di Nhiên. Nhưng Từ Di Nhiên khiến anh rung động, sau đó phũ bỏ như chưa từng có chuyện gì, cô đào hoa như vậy, còn anh thì chẳng có gì trong tay, càng không có tư cách trói buộc trái tim cô.
Công ty Cố Dã đang trong thời gian chủ chốt nên phải tăng ca, lúc tan làm cũng đã hơn sáu giờ tối. Lúc ra đến cửa, Cố Dã bắt gặp A Nhĩ đã đậu xe ngay trước cổng chờ, anh nhìn Cố Chính Vũ lên xe, tưởng tượng ngày tháng sau này Từ Di Nhiên và Cố Chính Vũ trở thành một đôi vui vẻ trước mặt anh, tim anh liền đau nhói không chịu đựng được.
Đến cửa hàng tiện lợi làm thêm lúc mười giờ đêm, Cố Dã chưa bao giờ cầu mong Từ Di Nhiên xuất hiện nhiều như lúc này, mỗi giây trôi qua đối với anh đều vô cùng nặng nề. Suốt mấy tiếng đồng hồ, cứ cách vài phút Cố Dã lại bất giác nhìn điện thoại di động trên bàn một cái, phân vân giữa việc gọi và không gọi cho Từ Di Nhiên.
Tâm trạng Cố Dã càng lúc càng tệ, không thể cười nổi, ngay cả đồng nghiệp cũng nhận ra anh đang không ổn.
Hơn ba giờ sáng, Cố Dã đưa mắt ra cửa chờ đợi, bình thường vào giờ này Từ Di Nhiên đã đến nhưng hôm nay không thấy đâu. Cố Dã vẫn kiên nhẫn chờ đợi, anh tin cô nhất định sẽ đến, dù chỉ có một phần trăm hy vọng anh cũng sẽ không từ bỏ.
Thời gian cứ trôi qua, bên ngoài cửa hàng vẫn vắng lặng không một bóng người. Cho đến bốn giờ sáng khi Cố Dã tan làm, Từ Di Nhiên vẫn không hề xuất hiện, trong lòng anh lúc này chỉ còn duy nhất nỗi hụt hẫng, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt không cách nào thở được.
Trong lúc chuẩn bị ra về, Cố Dã nhận được tin nhắn từ một số lạ, mở ra mới biết là một đoạn clip.
Từ góc máy quay trên cao, Cố Dã chỉ nhìn thấy Cố Chính Vũ vào phòng khách sạn. Đợi Cố Chính Vũ tắm rửa sạch sẽ, thân trần như nhộng nằm trên giường, một người thanh niên đến trói hai tay anh ta vào đầu giường, dùng khăn bịt mắt anh ta lại, một lát sau có một cô gái bước vào, mái tóc xõa dài, vẫn là quần áo Từ Di Nhiên mặc lúc sáng, chậm rãi bước đến cạnh Cố Chính Vũ.