Cả Cố Dã lẫn Tu Kiệt đều vô cùng hãi trước sự đề nghị của Từ Di Nhiên, Tu Kiệt không nghĩ ngợi xoay người ra ngoài đóng cửa không đến một giây.
Ngay khi Tu Kiệt rời khỏi, Từ Di Nhiên đứng thẳng người, yếu vía như Tu Kiệt vốn không thể làm được chuyện lớn.
Cảm giác tủi hổ dâng trào, Cố Dã quay đi co người lại, nước mắt lại chảy ra lần nữa. Lời Từ Di Nhiên nói, anh không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả.
"Ông xã." Thấy tâm tình Cố Dã trở nên nhạy cảm, Từ Di Nhiên nằm xuống bên cạnh, xoay mặt anh qua đối mặt cô, lấy tay gối đầu mình, nhẹ nhàng lên tiếng dỗ dành: "Em chỉ muốn Tu Kiệt thấy khó mà lui, đừng nghĩ lung tung, em chỉ có một mình anh."
"Thật không?" Biểu cảm Cố Dã mong mỏi chờ đợi, mi mắt còn đọng nước khẽ chớp nhẹ một cái.
Từ Di Nhiên áp sát mặt Cố Dã, nghiêm túc thỏ thẻ: "Đương nhiên rồi."
Nói rồi Từ Di Nhiên hôn nhẹ lên môi Cố Dã, anh liền cong môi mỉm cười. Cố Dã dễ giận dễ khóc nhưng cũng rất dễ dỗ dành, chỉ cần cho anh một lời khẳng định, anh sẽ nghiêm túc tin tưởng.
Bữa trưa cùng dùng cơm, sắc mặt Tu Kiệt cực kỳ khó coi, anh không ngờ đứa trẻ anh từng biết chỉ nghĩ đến chuyện kiếm thật nhiều tiền nuôi mẹ, ngay cả mạng sống cũng chẳng cần, vậy mà hiện tại lại ham mê nam sắc.
Thấy thái độ hầm hầm của Tu Kiệt và sắc mặt tươi tỉnh của Cố Dã, bà Từ khẽ mỉm cười, đoán Từ Di Nhiên đã ra tay dẹp loạn mang thái bình về. Dù vậy mọi chuyện vẫn chưa thể xem là xong, đặc biệt bà Từ càng lo lắng cho Cố Dã nhiều hơn, nhỡ Tu Kiệt không chịu thua làm càn sẽ lớn chuyện.
Tạm gác chuyện không vui tham gia vào tiệc tối, Tu Kiệt là nhân vật chính cùng bố tươi cười đón tiếp khách.
So với những năm trước, vị trí của Từ Di Nhiên vượt hẳn lão Tu, cô giờ đây ngẩng cao đầu chẳng còn khép nép trước những kẻ có quyền lực như xưa, ngược lại bọn họ còn phải cúi đầu chào khi thấy cô từ xa.
Thực chất sự xuất hiện của Từ Di Nhiên chiếm mọi sự chú ý của những người có mặt, dù có quyền lực ở thành phố này như thế nào khi đứng trước cô cũng không dám đứng thẳng lưng, những kẻ từng làm khó dễ cô lúc cô còn nhỏ giờ đây càng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Ở bàn tiệc sát bên hồ bơi, gần bậc thang dẫn lên cửa chính, Cố Dã ngồi cùng ông bà Từ và một vài cặp vợ chồng kinh doanh hợp pháp.
Tiếng nhạc sập xình, ánh đèn màu xanh phủ cả không gian rộng lớn dưới màn đêm, Cố Dã dõi theo gương mặt vô cảm của Từ Di Nhiên đang đứng nói chuyện với những người đàn ông trung niên vàng đeo khắp người, tay cầm rượu tay cầm điếu thuốc lá, mặt mày bọn họ rất vui vẻ.
Trời lạnh, Từ Di Nhiên mặc mỗi chiếc áo len dài tay, một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài cũng không có. Dáng vẻ Từ Di Nhiên xa cách, mái tóc dài bay nhẹ trong gió, mỗi lần nhả khói thuốc đều tỏa ra khí chất mờ ảo mê hồn.
Đứng cùng những gã đàn ông to con, Từ Di Nhiên gầy yếu mỏng manh, tưởng tượng hứng một cái tát từ bọn họ cũng có thể khiến cô gục ngã ngay tức khắc.
Trong mắt Cố Dã, dường như anh và cô tách thành hai thế giới khác biệt, Từ Di Nhiên dường như đứng ở một nơi rất cao, còn chỗ anh đang đứng không thể nào với tới được.
Trông thấy Cố Dã buồn buồn, bà Từ bên cạnh vỗ vào lưng anh, cảm giác của anh bà rất hiểu, đành mở lời an ủi: "Đợi một thời gian Di Nhiên bớt bận rộn, mẹ nhất định bắt nó bồi thường lại cho con."
Cố Dã mỉm cười, có một gia đình đủ đầy, được bố mẹ vợ quý mến, anh không cần cô phải bù đắp bất kỳ thứ gì, chỉ mong cô một lòng một dạ yêu anh.
Bà Từ ngay từ đầu vốn rất thích Cố Dã làm con rể bà, nhưng sâu trong thâm tâm bà lại luôn cảm thấy tội lỗi khi để anh lấy con gái bà, bà biết Từ Di Nhiên luôn ở ngoài vùi mình trong công việc kiếm tiền, chưa kể đến môi trường làm việc nguy hiểm có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào. Bà thương Cố Dã không đơn giản vì anh ngoan và hiểu chuyện, mà còn thương anh vì phải chịu những thiệt thòi từ con gái bà không thể dành cho anh.
Giữa bữa tiệc, một người đàn ông ngoài năm mươi bỗng nhiên đi đến, vàng đeo chói mắt người đối diện, phong cách ăn mặc trẻ trung thoải mái, ông ta cười cười nâng ly rượu mời ông bà Từ.
"Ông bà Từ, lâu lắm mới gặp lại, không ngại uống với tôi một ly chứ?"
Bà Từ bên ngoài xã hội phong thái thanh cao, cười lịch sự đáp lại: "Rượu thì không tiện, chúng tôi xin dùng trà thay rượu. Mời"
Ông bà Từ cùng người đàn ông kia nâng ly uống. Lần này ra ngoài Cố Dã được dịp mở mang tầm mắt, ở nhà cư xử thế nào cũng được, ra ngoài ông bà Từ sang trọng, cách nói chuyện khác hẳn bình thường.
Gã đàn ông sau khi được nhân viên phục vụ tiệc châm rượu, sẵn tiện lấy thêm một ly khác đưa đến trước mặt Cố Dã, không cho anh tìm cách từ chối liền cười hỏi: "Anh rể, có thể nể mặt tôi uống một ly không?"
Một người đàn ông gấp đôi tuổi gọi hai tiếng anh rể khiến Cố Dã sợ hãi, quyền lực chính là thứ quyết định vai vế trong giới ngầm, bởi vậy có nhiều kẻ luôn tìm đủ thủ đoạn leo lên vị trí cao nhất.
Trong lúc Cố Dã lẫn ông bà Từ đều khó xử, Từ Di Nhiên bỗng xuất hiện, cầm lấy ly trong tay người đàn ông kia, bình thản từ chối: "Anh ấy không được uống rượu."
"Chị Nhiên, độ cồn nhẹ lắm, không sao đâu." Ông ta cười lớn xua tay.
Từ Di Nhiên giơ ly rượu lên lắc nhẹ, mặt nước màu vàng sóng sánh chuyển động lắc lư trong không gian ly hình trụ. Ánh mắt Từ Di Nhiên thoáng lên tia lạnh lẽo dành cho người đàn ông, cố ý hạ thấp giọng: "Cồn thì nhẹ, thuốc thì không."
Sắc mặt người đàn ông đanh lại, chuyển từ đỏ do rượu sang trắng bệch do sợ. Từ Di Nhiên vừa búng tay, hai đàn em dưới trướng lão Tu liền đến kẹp tay hắn khống chế. Từ Di Nhiên thong thả lôi từ túi quần người đàn ông ra một lọ thuốc bột nhỏ bằng ngón tay cái, mở nắp trút vào ly rượu đang cầm, bóp cằm hắn đổ hết vào miệng.
Do liều thuốc quá mạnh, chưa đến một phút sau người đàn ông đã lên cơn co giật, mắt trợn trắng, sùi bọt mép giãy đành đạch, mất điều khiển bị hai đàn em lôi đi.
Không gian bữa tiệc chìm trong yên lặng, khi con ngươi của Từ Di Nhiên chuyển từ người đàn ông sang phía bàn khách, ai nấy vội vàng giả vờ quay đi không thấy.
Đây không phải lần đầu tiên Cố Dã thấy sự tàn nhẫn của Từ Di Nhiên, nhưng anh vẫn có chút lo sợ kéo nhẹ vạt áo cô, đợi cô cúi thấp người, anh mới thì thầm hỏi: "Bà xã, đó là thuốc gì, sao ông ta lại làm như vậy?"
Từ Di Nhiên cười nhạt, nửa thật nửa đùa thì thào đáp: "Vì anh ngon quá!"
Mặt Cố Dã lập tức bí xị, biểu hiện không cam tâm, nhưng bất chợt nhớ ra Từ Di Nhiên ăn mặc phong phanh, anh liền cởi áo khoác định đưa cho cô mặc, mới kéo được một nửa dây khóa bất ngờ bị cô chặn lại.
"Sao lại cởi ra?"
"Em mặc như vậy sẽ bị bệnh đó."
"Em không lạnh." Từ Di Nhiên kéo lại dây khóa cho Cố Dã, cô từng nghèo đến mức chẳng có một chiếc áo ấm để mặc, dù lạnh đến thế nào cô cũng đã quen.
Từ Di Nhiên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Cố Dã, vừa lấy hộp thuốc lá ra đã bị anh giữ tay chặn lại, nghiêm mặt lắc đầu: “Em hút nhiều lắm rồi.”
Từ Di Nhiên đặt hộp thuốc lên bàn, cầm đũa lên gắp đồ ăn cho Cố Dã, ân cần nhắc nhở: “Anh ăn đi.”
Bữa tiệc kéo dài đến hơn nửa đêm, Cố Dã cùng ông bà Từ đã về phòng nghỉ từ lúc chín giờ hơn để sáng mai còn phải trở về sớm. Dù lão Tu ngỏ lời muốn mọi người cùng ở lại chơi vài hôm, nhưng ông bà Từ lo để Cố Dã và Tu Kiệt ở chung một chỗ không tốt nên tìm cớ về sớm. Riêng Từ Di Nhiên bận rộn với công việc ở sòng bạc, cho dù muốn ở lại cũng không có thời gian.
Nằm một mình trong phòng, Cố Dã thỉnh thoảng đến vén màn cửa ra ban công, xem thử bên dưới đã kết thúc chưa. Ánh đèn vẫn còn nhấp nháy, căn phòng cách âm không một âm thanh lọt vào.
Trở lại giường ngủ, Cố Dã có thời gian suy nghĩ để hiểu vì sao bên cạnh Từ Di Nhiên nhiều đàn ông xuất sắc nhưng cô vẫn chọn anh.
Tính cách Từ Di Nhiên cứng rắn mạnh mẽ, cô căn bản không cần tới đàn ông, nên nếu buộc phải lựa chọn, cô đương nhiên sẽ chọn những người ngoan ngoãn nghe lời. Về phương diện này, bên cô ai cũng có thể, vấn đề là thật lòng hay chỉ giả dối.
Dù Cố Dã chưa từng biết lý do thật sự Từ Di Nhiên chọn anh, nhưng ít ra được cô để mắt đến và đã kết hôn với anh chứ không phải bất kỳ ai khác.
Dưới sân khách đã về gần hết, chỉ còn lại những người dọn dẹp, Từ Di Nhiên ngồi ở bàn ghế đá cạnh hồ bơi hút thuốc, bên cạnh là Tu Kiệt đang ôm chầm lấy cô, đối diện là A Nhĩ, cả hai người đàn ông đều đã say đến vật vờ, trong khi Từ Di Nhiên chỉ ngà ngà say.
Trên bàn vẫn còn rượu Tây và mồi nhắm, Tu Kiệt muốn nhân cơ hội chuốc say Từ Di Nhiên, còn A Nhĩ ở lại canh cô thay cho Cố Dã mà chuốc say Tu Kiệt, kết quả hai người đàn ông càng uống càng say.
Tu Kiệt ngả đầu lên vai Từ Di Nhiên, cất giọng khàn khàn quyến rũ: “Di Nhiên, em để anh bên cạnh em có được không?”
Làn khói trắng đục từ trong miệng Từ Di Nhiên phả lên mặt Tu Kiệt, chậm rãi đáp: “Em kết hôn rồi.”
“Anh không quan tâm, chỉ cần trong lòng em có anh là đủ.”
“Em đã nói rồi, em chỉ xem anh là anh trai, nếu như anh muốn chơi đùa...” Từ Di Nhiên nói nửa chừng chợt ngừng lại nở một nụ cười ẩn ý, liếc mắt nhìn dáng vẻ say rượu của Tu Kiệt.
A Nhĩ ngồi đối diện nghe những lời kia liền cau chặt mày, trong cơn say vẫn còn đủ tỉnh táo đe dọa Từ Di Nhiên: “Chị, chị dám lăng nhăng, em tố cáo chị với anh rể.”
Từ Di Nhiên bật cười lạnh, cầm ly rượu cụng ly với Tu Kiệt và A Nhĩ, một hơi uống cạn trong hứng thú.
Đang ngủ chợt giật mình tỉnh dậy lần nữa, Cố Dã đến bên cửa vén màn bước ra bên ngoài, không gian đã chìm trong bóng tối, chỉ còn những cột đèn vàng chiếu sáng mập mờ trong sân.
Tiệc đã kết thúc, Từ Di Nhiên vẫn chưa về, cảm giác bất an đột ngột dâng lên, thôi thúc đẩy bước chân Cố Dã ra khỏi phòng. Anh tin cô, tin cô đã nói sẽ làm được, cô tuyệt đối sẽ không ngoại tình, cũng sẽ không lén giấu anh qua lại với Tu Kiệt.
Đối diện phòng Từ Di Nhiên là phòng Tu Kiệt, cánh cửa phòng anh ta chưa đóng kín, ngọn đèn ngủ xuyên qua khe chiếu xuống mặt đất, những âm thanh cao thấp lúc xa lúc gần vang lên loáng thoáng.
Tim Cố Dã ngưng đập, bước chân cứng nhắc tiến về phía trước, lắng nghe thật kỹ. Hơi thở gấp gáp, tiếng va chạm xác thịt lẫn tiếng đàn ông đau đớn lẫn thỏa mãn, giống hệt như Cố Dã lúc dưới thân Từ Di Nhiên, nay lại truyền từ trong phòng Tu Kiệt ra.