Trước hành động kích động lòng người của Tu Kiệt ở cổ, Từ Di Nhiên thản nhiên không có phản ứng, đẩy anh ra một cách nhẹ nhàng, lạnh nhạt nói: "Em muốn nghỉ ngơi, anh ra ngoài đi."
"Di Nhiên."
"Đừng khiến em trở nên chán ghét anh." Từ Di Nhiên hạ thấp giọng cảnh báo, biểu cảm cũng đã sớm mất kiên nhẫn.
Sau khi Tu Kiệt ủ rũ ra khỏi phòng, Từ Di Nhiên tựa đầu vào lưng ghế nhắm mắt, rầu rĩ chuyện Tu Kiệt sớm muộn gì Cố Dã cũng biết, để lâu chỉ gây thêm rắc rối.
Giải quyết xong việc cho lão Tu, Từ Di Nhiên cùng A Nhĩ nửa đêm mua vé máy bay trở về, nhất quyết không nán thêm một phút nào. Lúc nói chuyện điện thoại với Cố Dã, nghe thấy giọng anh cũng đủ khiến Từ Di Nhiên áy náy, ngồi máy bay suốt hai tiếng trong đầu cô chỉ mãi nhớ đến hình ảnh chàng hoàng tử bé của mình đang ngủ.
Chưa bao giờ Từ Di Nhiên lại cảm thấy trách nhiệm gia đình nặng nề đến như hiện tại, nhưng bù lại luôn có một người ở nhà chờ cô quay về.
Về đến nhà ông bà Từ cũng đã hơn hai giờ sáng, Từ Di Nhiên gọi điện cho ông Từ mở cửa.
Rất nhanh, ông Từ thức dậy mở cửa cổng, Từ Di Nhiên mệt mỏi lê chân bước vào trong, uể oải lên tiếng chào: "Bố."
"Sao không đợi sáng mai rồi về?" Ông Từ vừa khóa cổng vừa hỏi.
Từ Di Nhiên lo lắng lắc đầu, bất đắc dĩ đáp: "Chịu thôi, để Cố Dã một mình con không an tâm."
Ông Từ bật cười thành tiếng, vỗ vai Từ Di Nhiên, cả ngày nhìn Cố Dã u sầu nhớ vợ, ông cũng đoán được lòng dạ Từ Di Nhiên cũng chẳng thoải mái.
Lên lầu, Từ Di Nhiên nhẹ nhàng mở cửa phòng, Cố Dã nằm thu người ở gần mép giường. Từ Di Nhiên cẩn trọng bước đến gần, dưới ánh đèn ngủ, đôi mày Cố Dã cau nhẹ như đang gặp ác mộng. Từ Di Nhiên thở dài trong lòng xót xa, xoay người vào toilet tắm rửa.
Nằm lên bên cạnh Cố Dã, Từ Di Nhiên chồm người hôn lên mặt anh, anh liền cử động mở mắt mơ màng. Từ Di Nhiên mỉm cười nhìn Cố Dã, nước mắt anh liền chảy ra ấm ức nhìn cô.
Từ Di Nhiên cưng chiều hôn lên môi Cố Dã, anh liền giơ tay ôm lấy cô, cảm giác mông lung không rõ ràng, anh sợ đây chỉ là một giấc mơ.
Cố Dã khẽ nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra trời đã sáng, quay đầu qua là có thể nhìn thấy Từ Di Nhiên đang ngủ bên cạnh, đây cũng có thể xem là lần đầu tiên anh được nhìn thấy cô ngủ ngon giấc trên giường.
Bao nhiêu cảm xúc dâng trào, Cố Dã nhích người tới ôm Từ Di Nhiên, vùi đầu sát bên đầu cô. Kết hôn với Từ Di Nhiên, Cố Dã đánh cược cả cuộc đời mình, dù biết rõ đoạn đường đi cùng nhau chông chênh gập ghềnh anh vẫn muốn cố gắng cho đến cùng.
Cố Dã động chạm thế nào Từ Di Nhiên cũng không có phản ứng, hơi thở cũng rất nhẹ nhưng ngay khi điện thoại đổ chuông, cô lập tức chồm dậy bắt máy như một phản xạ có điều kiện.
Giọng nói hứng khởi của A Nhĩ trong điện thoại truyền tới: "Chị, đừng quên tối nay."
Từ Di Nhiên áp lòng bàn tay ngang trên hai mắt, bóp nhẹ cho tỉnh táo, mái tóc dài lũ phũ trước mặt, giọng cô khàn đi vì mệt: "Ừ"
Nói xong Từ Di Nhiên vứt điện thoại sang bên cạnh, ngả người tự do nằm xuống, không để ý đến gương mặt giận dỗi kế bên.
"Hừ!"
Tiếng Cố Dã ủy khuất vang lên rất nhỏ, Từ Di Nhiên lúc này mới xoay đầu nhìn qua anh, vẻ mặt cô bơ phờ nhưng trên môi lại mỉm cười ngọt ngào, vừa nghiêng người định dỗ thì anh trở người quay lưng lại.
Từ Di Nhiên không nhanh không chậm vòng tay ôm cơ thể anh, mơn trớn làn da mịn màng không mảnh vải dưới chăn.
Tay Từ Di Nhiên vừa xuống chổ giữa hai chân Cố Dã, anh lập tức giữ tay cô lại, quay đầu qua nhìn cô bằng vẻ mặt đầy cảnh giác.
Trong thâm tâm Cố Dã nghi ngờ Từ Di Nhiên muốn kết hôn với anh chỉ để thỏa mãn sự biến thái của cô.
Kết hôn không được bao lâu, “tần suất” chỉ có tăng không giảm, lần nào cũng trêu anh đến kiệt sức mới bắt đầu hành động, cuối cùng người đuối nhất đều là anh.
Trong tư tưởng kể từ ngày trao thân cho Từ Di Nhiên, Cố Dã nhận ra cô chỉ thích trêu đùa và cưỡng bức, càng chống cự cô càng thích. Đối với chuyện này Cố Dã cực kỳ có kinh nghiệm, mỗi lần anh nói không chịu nổi nữa thì đồng nghĩa cuộc vui mới bắt đầu với Từ Di Nhiên.
Hai mươi sáu năm cuộc đời, Từ Di Nhiên là cô gái đen tối nhất Cố Dã gặp. Thử hỏi, liệu có người con gái lúc nào cũng nằm trên, lúc nào cũng nắm thế chủ động như Từ Di Nhiên? Rơi vào tay cô, đồng nghĩa một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày luôn ở dưới thân cô mà cầu xin dừng lại. Một tháng Từ Di Nhiên còn có thể nghỉ bảy hay mười ngày, nhưng anh làm sao có thể?
Thậm chí, Từ Di Nhiên còn dùng vẻ mặt gian tà nói thích âm thanh anh phát ra, thích phản ứng toàn bộ cơ thể anh mỗi khi cô chạm vào.
Đầu đang nghĩ ngợi, tay bên dưới phòng thủ, lúc Cố Dã tỉnh táo thì Từ Di Nhiên đã biến mất. Anh ngơ ngác ngồi bật dậy, tiếng nước xả ào ào phát ra từ trong phòng tắm. Lần nữa bị bỏ rơi không báo trước, Cố Dã nằm sấp xuống giường, trong lòng hụt hẫng lẫn thất vọng.
Vừa mở cửa đã thấy dáng vẻ giận hờn của Cố Dã, Từ Di Nhiên nhếch môi cười, giả vờ không bận tâm: "Anh mặc đồ đi, chúng ta về nhà."
Cố Dã bất động nằm một chỗ không thèm đáp lại, Từ Di Nhiên đến gần nắm cổ chân anh dưới lớp chăn lắc lắc: "Anh làm sao vậy?"
"Em hết cần anh rồi phải không?" Cố Dã không ngước mặt dậy, giọng nghẹn ngào như sắp khóc đến nơi.
Từ Di Nhiên cong môi cười gian, nằm đè lên người anh, thì thầm vào tai anh đầy tình tứ: "Đừng giận nữa, em yêu anh."
Lúc này Cố Dã mới chịu ngẩng đầu dậy, trên mặt lộ rõ ý cười. Từ Di Nhiên đứng xuống đất để anh ngồi dậy mặc đồ, thuận tay vỗ mông anh một cái.
Nhìn chàng trai xinh đẹp khỏa thân trước mặt, thú tính của Từ Di Nhiên lại nổi lên, cô vội xoay mặt chỗ khác, không thì Cố Dã lại phải chịu khổ.
Từ Di Nhiên ngồi tựa vào tủ để tivi, mở điện thoại kiểm tra. Hôm nay là thứ bảy, Cố Chính Vũ sẽ chuyển giao toàn bộ số nợ còn lại cho sòng bạc, đêm nay cũng có lẽ là đêm cuối dính dáng đến anh ta.
Ở dưới nhà, đồ ăn đã bày sẵn trên bàn, riêng sắc mặt bà Từ sáng sớm đã cau có khó coi. Trong lúc cả nhà ăn được một nửa bà Từ mới bắt đầu lên tiếng: "Bố nuôi mày lúc nãy gọi bảo mai làm tiệc mừng Tu Kiệt về."
"Ừm." Từ Di Nhiên qua loa đáp, không mấy bận tâm.
Thái độ dửng dưng của Từ Di Nhiên khiến bà Từ tức giận, may mà kiềm chế lại kịp, bởi có Cố Dã ở đây không tiện nhắc đến.
Sáng sớm nhận được tin Tu Kiệt muốn lấy Từ Di Nhiên, còn chấp nhận kiếp vợ chung, bà Từ nghe xong cơn giận bốc lên đến đầu. Trước đây Từ Di Nhiên không có một ai để lấy, đùng một cái có liền hai người, chuyện trái đạo lý hai chồng một vợ bà không chấp nhận được. Nhưng với đứa con gái sống thoáng như Từ Di Nhiên, mặc dù chính bà đẻ ra thì bà vẫn không dám chắc chắn, Từ Di Nhiên ra đời sớm, lớn lên trong xã hội không mấy tốt đẹp, suy nghĩ lệch lạc là chuyện khó tránh khỏi.
"Mày phải đối xử tốt với con rể của tao, không thì tao xé xác mày ra." Bà Từ lườm Từ Di Nhiên, gằn giọng cảnh cáo.
Mỗi chuyện lão Tu gọi đến cho bà Từ, Từ Di Nhiên đã biết ông ấy nói gì, ý của mẹ cô đương nhiên hiểu. Có điều, Từ Di Nhiên từ chối cha con Tu Kiệt thì rắc rối cũng xảy ra, vậy nên cứ bình tĩnh mà đối mặt.
Nhưng đói với tính cách dễ giận dỗi ghen tuông như Cố Dã, để anh biết mối quan hệ của Từ Di Nhiên với Tu Kiệt là cùng nhau lớn lên, anh ta lại muốn giành cô với anh, Cố Dã không giận ra mặt thì cũng giấu trong lòng, tất cả cô đều không muốn.
Từ Di Nhiên và Cố Dã không giống nhau, anh có thể bỏ hết mọi thứ kể cả tình thân vì anh còn có cô lo lắng cho cuộc đời còn lại, nhưng nếu cô bỏ anh sẽ đồng nghĩa với việc kéo theo nhiều ảnh hưởng tiêu cực.
Trong giới giang hồ, coi trọng nhất chính là tình nghĩa, lão Tu là người đưa cô vào xã hội đen, cô không thể vì Tu Kiệt mà trở mặt, phũ bỏ hết công ơn mà lão Tu mang lại cho cô. Chỉ còn một nước là từ từ khiến Tu Kiệt tự mình rút lui, cho hai cha con họ ngưng việc dùng danh cô để lộng quyền.
"Cố Dã." Bà Từ đang bực bội Từ Di Nhiên, quay qua Cố Dã liền thay đổi thái độ tươi cười ngọt ngào dặn dò: "Con phải quản Di Nhiên cho chặt vào, đừng cho nó cơ hội phân phát tình yêu bên ngoài."
Cố Dã lơ mơ gật đầu: "Dạ."
Trả lời bà Từ xong, Cố Dã lặng lẽ đưa mắt quan sát Từ Di Nhiên, trong lòng như có thứ gì đó thôi thúc, cảm giác không còn bình lặng. Hàm ý của bà Từ như đang nhắc khéo Cố Dã, nếu anh không giữ chắc Từ Di Nhiên sẽ có lúc cô lạc hướng.
Từ Di Nhiên có địa vị, có tiền tài, lại có thể khiến Cố Dã nguyện chết dưới thân cô, chưa kể bên ngoài cô mối quan hệ rộng rãi, khả năng cô ngoại tình cực kỳ cao.
Chỉ cần một câu, Từ Di Nhiên muốn bao nhiêu đàn ông liền có bấy nhiêu, ngay cả em trai Cố Dã là Cố Chính Vũ cũng tự nguyện biến thành thiêu thân bất chấp lao vào cô. Nếu gặp nhau muộn hơn, người Từ Di Nhiên chọn lấy làm chồng có lẽ đã không phải Cố Dã.
Ấn tượng đầu tiên của Cố Dã về Từ Di Nhiên không bao giờ quên được. Từ Di Nhiên giống như sinh ra đã rất ngầu, ăn mặc cũng rất cá tính, mái tóc dài thẳng ngang lưng, vuốt tùy tiện đã thấy được khí chất. Trên người cô tỏa ra mùi rượu pha và thuốc lá, luôn đến gặp anh lúc ba giờ sáng, những thứ ấy đáng lẽ ra thuộc về đàn ông mới đúng.
Đặc biệt hơn hết, thời gian Từ Di Nhiên theo đuổi anh, từ ngày đầu tiên đến ngày cuối, đêm nào cô cũng đến hỏi anh có muốn kết hôn với anh không. Ban đầu Cố Dã còn nghĩ cô có vấn đề, dần dần bị sự thẳng thắn của cô làm cho rung động.
Cố Dã luôn cảm thấy Từ Di Nhiên cô độc giống như anh, mỗi ngày đều chìm trong công việc, quên đi niềm vui thật sự của cuộc sống. Thời điểm đó, thế giới của anh và cô hoàn toàn khác biệt, cô ẩn mình trong bóng đêm, anh từng ngày cố gắng trở thành một nguồn năng lượng tích cực cho mọi người xung quanh.
Căn bản là Cố Dã không bước vào cuộc đời của Từ Di Nhiên được, ở cô luôn có bí mật che giấu anh. Trái tim cô dường như chưa từng rộng mở, anh nghi ngờ tất cả những gì cô dành cho anh chỉ vì một lý do nào đó.
Ba tháng quen biết, thêm một tuần kết hôn, từ đầu đến cuối Cố Dã luôn là người nặng tình nhất, nếu không phải Từ Di Nhiên để mắt đến anh trước, kiếp này của anh chẳng mơ với tới được. Từ Di Nhiên không có Cố Dã sẽ có người khác, cô không hề sợ mất anh nhưng anh thì ngược lại, cô là mối tình đầu, là người anh nguyện ở bên cả đời.
Chưa bao giờ Cố Dã lại khao khát được đeo nhẫn cưới như hiện tại, có như thế người khác mới biết anh đã kết hôn, kể cả Từ Di Nhiên cũng vậy.